Căn phòng chìm vào im lặng, Phương Y Trì cảm thấy l*иg ngực cậu đang tựa vào hừng hực bốc cháy, sắp thiêu luôn cả bản thân cậu.
Ý tứ trong lời Lục gia nói sao cậu có thể không hiểu được?
Cậu không chỉ hiểu, còn cảm thấy Hạ Lục gia chính là cố tình.
Nhưng chuyện là do cậu khơi mào, chẳng lẽ quay sang trách Lục gia sao?
Tự lấy đá đập lên chân mình. Phương Y Trì trợn tròn mắt, nằm trong lòng Hạ Tác Chu, đứng lên cũng không ổn, không đứng lên cũng không tốt, cuối cùng dứt khoát đem quyền quyết định giao cho Lục gia.
Hạ Lục gia yên tĩnh làm bức tranh câu người, híp mắt tựa vào đầu giường, không nhúc nhích, nhìn riêng cái đức hạnh này, trông cũng thật giống có bệnh.
Phương Y Trì lại cảm thấy mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mặc dù Lục gia thích bắt nạt người ta, nhưng sẽ không lấy chuyện bị thương ra làm trò đùa, lại nói, coi như Lục gia lôi ra làm trò đùa thật, thế thì sao chứ?
Không chừng lúc này là thật.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất đó!
Phương Y Trì lại khẩn trương, khoác chăn tiếp tục nhỏ giọng khuyên Lục gia đứng dậy.
Không thể không nói, tâm tính Phương Y Trì quả thật rất tốt, một chút cũng không gấp gáp. Cậu mềm giọng giải thích tác hại của việc không đến bác sĩ, còn tự lấy bản thân làm ví dụ, nói ngày nào tháng nào năm nào đó, cậu bị bệnh không chữa trị kịp thời, cuối cùng uổng phí rất nhiều tiền vào đó.
Nhưng Lục gia cứ không phản ứng lại cậu, tiếp tục an tĩnh nằm đấy.
Phương Y Trì càng nôn nóng, thầm nghĩ thế này mãi cũng không ổn, trời tối, đường không dễ đi, dù lái xe cũng dễ gặp nạn, bỗng nghĩ tới lời Hạ Lục gia vừa nói.
Phải thử một chút mới được.
Không phải chỉ là sờ sao? Cậu hít sâu một hơi, quen tay hay việc, dù sao lần trước cũng sờ qua một lần, bây giờ có đυ.ng tay cùng lắm là "giở trò cũ" mà thôi.
Hạ Tác Chu ngoài mặt nhắm mắt, thực tế một mực chăm chú cảm nhận động tác của Tiểu Phượng hoàng, ngay cả từng cái run rẩy của cậu cũng biết rõ ràng, vào lúc này cậu vén chăn lên, hắn đương nhiên cảm thấy, nhất thời vui vẻ.
Thế rồi ngay tức khắc hiểu được thế nào là vui quá hóa buồn, phản ứng quá lớn, thứ kia trực tiếp hiên ngang đứng thẳng chọc vào xương cụt Tiểu Phượng hoàng.
Sắc mặt Phương Y Trì đỏ lên bằng tốc độ mắt thường thấy được, đáy mắt cũng ầng ậc nước.
Hạ Lục gia không kiềm được, xoay mình đè cậu dưới thân, giọng khàn khàn, "Chồng em lợi hại chưa."
Cậu không lên tiếng, cảm thấy bản thân đúng là tự mình đa tình, tốn tâm tư nửa ngày, quay đầu lại hóa ra chỉ là làm trò vui cho Lục gia xem, giận dỗi xoay mình ôm chăn bên mép giường.
Hạ lão Lục tự giác mình đùa hơi quá, nhưng cũng sẽ không chủ động xin lỗi, chỉ hôn lên gáy cậu, "Em không thử một chút, sao biết tôi không được chứ?"
"Anh chọc vào em!"
"Chọc vào là bởi em sờ tôi." Hạ Tác Chu da mặt dày, mở to mắt nói láo: "Nói không chừng chỉ có thể chọc thế thôi, không thể xuất ra ấy chứ."
Phương Y Trì nghe được trợn mắt há mồm, quên cả tránh né, thật sự không nghĩ tới thế gian này còn có kẻ không đứng đắn đến mức độ này, vừa thất thần một cái, liền bị Hạ Tác Chu chế trụ.
Hạ Tác Chu nắm tay cậu đi sờ phía dưới hắn, sờ gậy thịt cứng cứng phồng phồng, không những ép cậu sờ, miệng còn nói không ngừng: "Nói không chừng em dùng nhiều sức quá, thật sự bóp hỏng tôi rồi ấy."
Vì vậy Phương Y Trì lại tức, mà không dám giãy giụa, gấp đến độ trên trán toát ra một tầng mồ hôi mịn, tóc mai mềm mại dính lên, dáng vẻ thêm phần chọc người yêu thích.
Hạ Tác Chu không dám ức hϊếp cậu thật sự, dẫu sao lúc nãy đã buông lời "không làm" chắc nịch, lúc này mà không nhịn được, ngày sau sợ rằng sẽ bị Tiểu Phượng hoàng nhắc mãi.
Hạ Tác Chu vừa nghĩ, vừa với tay tắt đèn giường. Vợ yêu nhà hắn da mặt mỏng, vừa sờ hai cái, mặt đã đỏ như say rượu.
Nhắc đến say rượu, Hạ Tác Chu còn chưa từng nhìn Tiểu Phượng hoàng say qua đây, cũng không biết sau khi say rượu Phương Y Trì mang cái dáng vẻ gì.
Thời điểm Hạ Tác Chu dẫn binh bên ngoài, gặp không ít kẻ thích uống rượu, có kẻ lúc say sẽ giở trò đùa bỡn, có kẻ chỉ yên lặng ngủ mất, chỉ là không biết Tiểu Phượng hoàng... Tiểu Phượng hoàng nhà hắn thuộc dạng gì cũng được, hắn đều thích hết.
Phương Y Trì nằm trong l*иg ngực ấm nóng của đối phương mà hoảng hoảng hốt hốt, chăn phía trên oi bức khó chịu, thở cũng không thở nổi. Bàn tay nhỏ bé của cậu bị bàn tay Hạ Tác Chu bao lấy, nhẹ nhàng dẫn dắt cậu vuốt ve gậy thịt từng chút một, cổ tay rất nhanh đã mỏi nhừ, nhưng Lục gia hoàn toàn không có ý định bỏ qua cho cậu.
Phương Y Trì còn nhớ trước khi Hạ Tác Chu tắt đèn, không có buông rèm, mặc dù sẽ không ai dám xông vào, nhưng nếu quả thật có người đi vào, vòng qua tấm bình phong là có thể thấy cậu bị đè trên giường xoa xoa hạ thân Lục gia, vừa nghĩ đến liền ngượng muốn chết, sức lực trên tay bỗng tăng thêm một tẹo.
Lục gia ghé sát tai cậu hết lần này đến lần khác, thủ thỉ: "Tiểu Phượng hoàng."
Phương Y Trì trong nháy mắt mềm nhũn.
Không có cách nào khác, bất luận bụng dạ Hạ Tác Chu đen tối đến đâu, cậu vẫn luôn nhớ cái ngày đó, người đàn ông này, ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng khiêu vũ, đưa tay về phía cậu.
Đây là nhánh ngô đồng của cậu, là cành cao của cậu.
Hạ Tác Chu hôn lên vành tai Phương Y Trì, bởi cậu không mặc quần áo, tay liền dễ dàng lần xuống ngực cậu, nơi đó có hai nụ hoa đang đợi được nở rộ.
"Lục gia..." Thanh âm của cậu đã mang theo tiếng nức nở ướŧ áŧ, răng cọ lên cổ Hạ Tác Chu, tựa như mèo nhỏ mài vuốt.
"Không sợ." Hạ Tác Chu ép cậu càng chặt chút, "Cho em thoải mái chút, mỗi đêm Vạn Phúc đều phân phó người đun nước trước rồi, đợi lát nữa tôi mang em đi tắm."
Một vấn đề Phương Y Trì không rõ lắm, vốn là cậu muốn giúp Lục gia làm làm, nhưng hắn tự làm kiểu này thì có được tính không.
Nhưng mà mệt quá à.
Đáng tiếc Lục gia căn bản không có ý bỏ qua cho Phương Y Trì. Đầu tiên hắn dùng ngón tay đùa giỡn, sau đó vén chăn dùng răng khẽ cắn, dấu răng màu hồng từ từ rải khắp l*иg ngực Tiểu Phượng hoàng. Phương Y Trì cả người mơ hồ, hai chân quấn lên hông Hạ Tác Chu, mềm nhũn phả hơi nóng.
Hạ Tác Chu thi thoảng còn nghe được hai tiếng "Phiền chết."
Vợ yêu bắt đầu náo loạn rồi đấy, tựa như một con chim nhỏ đứng trên đầu cành xù lông chiêm chϊếp.
Hạ Tác Chu âm thầm buồn cười, đem mặt dán vào ngực cậu, nghe nhịp tim không ngừng tăng tốc, hỏi: "Quên gia pháp rồi à?"
Phương Y Trì mờ mịt "A" một tiếng, tiếp đó muộn màng phản ứng: "Đây là gia pháp?"
Hạ Tác Chu vuốt ve da thịt cậu, thoải mái đáp: "Dĩ nhiên không phải."
Lục gia nói: "Nháo một lần, thao một lần. Đây chỉ là sờ thôi, nhằm nhò gì."
Tiểu Phượng hoàng uất ức hạ mi, chật vật ưỡn ngực lên một chút, "Cứ coi là... coi là vậy đi."
Lại còn biết nũng nịu.
Cặp mắt Hạ Tác Chu sáng lên, ôm đối phương trở mình, hai chân kẹp chặt bàn tay run rẩy của cậu, "Coi cái gì mà coi? Không tính!"
Phương Y trì càng tủi thân, lạch tạch rớt mấy giọt lệ, lại giùng giằng muốn bỏ tay ra, lập tức bị Hạ Lục gia ấn trở về, vững vàng nắm lấy, không ngừng tuốt động vật dưới thân.
Lư hương không còn chút hương nào, trong không khí vẫn phảng phất mùi hoa nhài thanh nhẹ như cũ.
Phương Y Trì liều mạng vùi đầu, tựa như muốn chết chìm trong l*иg ngực Lục gia. Hạ Tác Chu còn chưa ra làm sao, chính cậu đã bắn ra trước, tiếp đó khóc nấc.
Chất lỏng hơi lạnh bắn trên bụng Lục gia, mùi vị tanh ngọt từ từ lan tỏa.
Phương Y Trì mệt mỏi díp cả mắt lại, dựa vào bả vai Hạ Tác Chu nỉ non: "Mau... mau nha..."
"Mau sao được." Hạ Tác Chu nín cười gặm gặm tai cậu, "Chồng em đương nhiên không thể mau!"
Phương Y Trì không thể làm gì khác hơn là đạp chân bày tỏ bất mãn. Chờ đến lúc Hạ Tác Chu ôm cậu xuất tinh, cậu cũng đã tỉnh táo lại, dạng chân cảm thụ dòng chất lỏng đang chảy tuồn tuột trên đùi mình, bèn ở trong bóng đêm đen thui tức giận trợn mắt nhìn Lục gia một cái.
Hạ Tác Chu không biết tại sao, còn thật sự cảm nhận được, lấy lòng ôm cậu một cái: "Đi, tôi mang em đi tắm chút."
Nói xong, cũng không lo Phương Y Trì kháng nghị, trực tiếp lấy chăn quấn ba vòng quanh người cậu, sau đó vác lên vai bước qua phòng bên cạnh.
Bên trong quả nhiên có ấm nước nóng, nhưng mà tối om. Hạ Tác Chu châm nến, thấy Phương Y Trì còn bọc chăn nhìn trái nhìn phải, thúc giục: "Tắm nào, còn đứng ngây đó làm gì?"
"Bị lạnh tôi lại phải đau lòng!"
Phương Y Trì cởi chăn nhón chân chạy về phía trước, "Để nơi này làm phòng tắm sao?"
Hạ Tác Chu nhìn khắp bốn phía----- hai bên cửa phòng có dựng bình phong nhỏ, không phải thứ quý giá gì, phía trên chỉ vẽ qua loa mấy nụ hoa mai e ấp phía đầu cành, sau tấm bình phong đặt một bồn tắm cỡ lớn, bằng gỗ, bên cạnh còn đặt một băng ghế dài để leo lên.
"Ừ, lấy nơi này, không lạnh." Hạ Tác Chu xách ấm nước nóng đổ vào trong bồn tắm, hơi nước bốc lên cùng tia nước rì rào đổ xuống phả qua.
Phương Y Trì nhích người hơi tránh đi, kéo vạt áo Hạ Tác Chu nhẹ nhàng ho khan, dư quang thoảng qua cái eo bền chắc của Lục gia, còn nhìn thấy mấy giọt trắng sữa không ngừng nhỏ xuống từ bụng hắn.
Giữa mùa đông, nhiệt độ cơ thể Hạ Tác Chu rừng rực, đem Phương Y Trì bọc kín, hắn lại chỉ khoác mỗi cái áo choàng dài.
Phương Y Trì xấu hổ không dám nhìn lâu, cúi thấp đầu đẩy đẩy Lục gia: "Cùng nhau đi, lạnh lắm."
Hạ Tác Chu không từ chối, ôm cậu ngồi vào bồn tắm.
Nước nóng, bồn nhỏ, hai người ngồi có chút chen chúc, chỉ là Phương Y Trì ngồi trên đùi Hạ Tác Chu, cũng có thể buông lỏng chút ít.
Sóng nước dập dềnh, hơi nước xông đỏ gò má cậu, trên cổ cũng một mảng đỏ bừng.
Hạ Tác Chu nắm eo Phương Y Trì, bóp chân cho cậu, lại quan sát vóc dáng cậu một hồi, cuối cùng "Chậc" một tiếng, "Thật đúng là tuổi còn nhỏ, chưa phát dục tốt đây!"
Eo Phương Y Trì giật một cái, giận đến mài răng, "Em lớn rồi!"
"Tôi biết, tôi biết," Hạ Tác Chu gật đầu qua loa lấy lệ, "Tôi dĩ nhiên biết em trưởng thành, nhưng mà em nhìn xem, eo này của em cũng nhỏ quá rồi."
"Còn có nơi này," Hạ Tác Chu nắm chặt tính khí xinh xẻo của cậu, "Quá non."
Gương mặt Phương Y Trì nháy mắt đỏ bừng, há hốc miệng một câu cũng không nói nên lời, cộng thêm tác dụng của nước nóng, rốt cuộc lại ra một lần trong bồn tắm.
"Ấy, Tiểu Phượng hoàng, em thích tôi đến vậy sao?" Hạ Tác Chu ôm chặt lấy bé cưng, không ngừng cười hôn lên cổ lên gáy cậu.
Phương Y Trì vừa xấu hổ vừa tức giận, nằm chết dí trong bồn tắm không chịu ngẩng đầu: "Lục gia ngài đừng có quấy rầy em."
"Không quấy rầy em." Hạ Tác Chu dùng sức vỗ mông cậu, lẫn trong tiếng nước chảy, lời nói càng thêm phần da^ʍ mỹ, "Cái này gọi là hiếm lạ em."
Đáng tiếc Phương Y Trì e thẹn ngay cả mắt cũng không chịu mở, nhắm chặt mi mắt, thẳng đơ tựa vào l*иg ngực Lục gia, giả bộ ngủ mất.
Đại khái cũng thật sự mệt mỏi, cậu giả bộ ngủ một hồi, cuối cùng thϊếp đi thật. Hạ Tác Chu thấy dưới hốc mắt cậu thấp thoáng màu xanh đen nhàn nhạt, không tự chủ thả nhẹ động tác, tự mình bước ra khỏi bồn tắm trước, phủi qua nước trên người, rồi lại đem Tiểu Phượng hoàng bọc trong khăn lông, kiên nhẫn lau khô.
Sau đó lại dùng chăn cẩn thận bọc cậu lại nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.