Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 54: Xin chào, tôi tên là Trình Gia Hợp

Viên gia.

Khuôn mặt Lâm Tuệ đầy giận dữ, giọng nói bén nhọn gần như có thể phá vỡ nóc nhà. Bà không thể tin mà lặp lại những gì Viên Đông vừa nói, "Ông nói cái gì? Đám lão già trong công ty muốn tiện nhân Hứa Niệm An tiến vào công ty?"

Viên Đông ngồi trên sô pha xoa đầu lông mày, mấy ngày nay ông rất bận vì chuyện của công ty, mà lúc này cổ đông của công ty đột nhiên muốn đưa Hứa Niệm An vào công ty.

Những người đó năm đó với Hứa lão gia xây dựng sự nghiệp, năm đó ông ta dùng thủ đoạn để nắm lấy công ty, vốn muốn đem đám lão già này diệt trừ, nhưng bọn họ đều có cổ phần trong tay, biết tiến biết lùi, gần như đồng ý để ông ta tiếp quản "Thạch Ngọc Tường" bằng cả hai tay.

Nhiều năm như vậy, bọn họ đều an phận thủ thường nhận cổ tức được chia, trước mặt ông ta cũng chưa từng nói lời nào, huống chi là uy hϊếp ông ta, cho nên Viên Đông cũng không đem mấy lão già này để trong lòng.

Nhưng ai biết được, ngay sau khi di chúc của Hứa lão gia bị bại lộ, họ đã cùng nhau đề nghị Hứa Niệm An vào công ty trong cuộc họp ban giám đốc.

Viên Đông tức giận nói, “Trong mắt mấy lão già kia, Hứa Niệm An bây giờ đã là Thái tử lưu lạc bên ngoài của Hứa gia, muốn nó trở về chủ trì đại cuộc.”

Lâm Tuệ vội vàng nói, “Ông xã à, chúng ta phải làm sao bây giờ? Thật sự phải để con nhóc đó vào công ty sao? Không bằng chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giống như năm đó ... "

“Không được." Viên Đông lập tức bác bỏ phương pháp này, "Nó bây giờ có Mục Duyên Đình hậu thuẫn phía sau, chúng ta vội vàng ra tay vạn nhất chọc giận Mục Duyên Đình thì làm sao? Bà không nhớ Nhu Nhu làm thế nào bị đưa vào nhà tù sao, hoặc làm bà đã quên thủ đoạn Mục Duyên Đình?"

Nghe đến Mục Duyên Đình, Lâm Tuệ chỉ cảm thấy trên người lại nổi da gà, trong lòng có chút kinh hãi.

Bà suy nghĩ một chút, trong đầu đột nhiên nảy ra một thủ đoạn thâm độc, "Không phải Mục Duyên Đình thích nó sao? Ông nói, nếu nó đội mũ xanh cho Mục Duyên Đình, liệu Mục Duyên Đình có còn thích nó nữa không?”

“Hả?" Viên Đông sửng sốt, đối với một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông quyền thế như Mục Duyên Đình, có lẽ không có gì khó chịu hơn là bị cắm sừng.

Tuy nhiên, Viên Đông lại do dự và nói, “Nếu chúng ta bị lộ thì sao?”

Lâm Tuệ thập phần đắc ý cười lạnh, “Làm sao có thể bị lộ? Cho dù bị lộ thì đến khi đó ván đã đóng thuyền, giả cũng biến thành thật?"

“Nói như vậy, bà đã nghĩ ý tưởng này từ lâu sao?”

“Đương nhiên, Hứa Niệm An nó không phải lúc nào cũng yêu thích Quý Thừa Ngọc sao, chúng ta có thể bắt đầu từ cậu ta."

Lúc này Viên Thi Anh đột nhiên cầm điện thoại di động, “thịch thịch thịch" từ trên cầu thang chạy xuống, cô ta hoảng sợ nói, “Ba mẹ, con vừa nhận được điện thoại từ trại giam nói rằng chị gái tự sát trong tù rồi.”

“Cái gì!” Viên Đông và vợ ông bàng hoàng, “Chị gái con tự sát trong tù. Chuyện này làm sao có thể!”

Với tính khí của Viên Thi Nhu, làm sao có thể tự sát?

Viên Thi Anh nói, “Chúng ta đến bệnh viện trước.”

Ba người vội vàng đến bệnh viện, nhưng khi đến bệnh viện, họ được biết là thi thể của Viên Thi Nhu đã được hỏa táng.

Lâm Tuệ không thể chấp nhận sự thật này, bà nắm chặt cổ áo bác sĩ và gầm gừ bất chấp hình ảnh, “Con gái tôi chưa chết. Cô đã nói dối, cô nói dối tôi!"

Viên Thi Anh bước tới và kéo Lâm Tuệ ra, "Mẹ. Đừng làm như vậy, chị đã đi rồi."

Bác sĩ được giải thoát, bỏ đi như chạy trốn.

Lâm Tuệ ngồi trên mặt đất, một tay ôm Viên Thi Anh, tay kia ôm chặt viên gạch men, với ánh mắt nham hiểm, "Tất cả đều là Hứa Niệm An. Tất cả đều là vì con tiện nhân đó. Không phải tại nó. Nhu Nhu của tôi sẽ không bị bỏ tù. Hứa Niệm An chết tiệt, mày phải chết!”

Bà ta nói, đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt âm ngoan nhìn Viên Đông, biểu tình có chút thê thảm, “Ông xã, con gái chúng ta đã bị con tiện nhân Hứa Niệm An hại chết, ông còn muốn nhìn nó lấy đi tất cả những thứ mà chúng ta vất vả mới lấy được phải không?"

Nhìn bộ dạng điên cuồng của vợ, Viên Đông dần dần có cân nhắc.

Mặt khác, bên trong một bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Viên Thi Nhu cầm trong tay một tấm ảnh đen trắng nhìn người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt cô ta, “Tôi muốn gặp chủ nhân của anh.”

Người đàn ông lạnh lùng nói, “Cho đến khi cô phẫu thuật xong, ông chủ sẽ không nhìn thấy cô."

Viên Thi Nhu siết chặt bàn tay, "Vậy anh có thể gọi điện thoại cho ông ta được không? Tôi không muốn thay đổi khuôn mặt, cũng không biết vì đổi để làm gì."

Người đàn ông nói, "Chờ một chút, tôi trước hỏi ông chủ.”

Hai phút sau, người đàn ông gọi được cho người được gọi là ông chủ, “Ông chủ, cô Viên có chuyện muốn nói với ông.”

Giọng nói trên điện thoại hiển nhiên đã được xử lý bởi một máy đổi giọng.

“Cô Viên, nghe nói cô có ý kiến với sự sắp xếp của tôi?”

Viên Thi Nhu lạnh lùng nói, “Tôi làm sao dám có ý kiến với sự sắp xếp của ông, nếu không có ông, bây giờ tôi vẫn đang ngồi tù, sống cuộc sống như heo như chó? Vì lúc đầu tôi đã hứa với ông trong tù nên đương nhiên tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, nhưng tôi muốn biết tại sao ông lại muốn cứu tôi và tại sao lại để tôi phẫu thuật thẩm mỹ?"

“Cô không muốn trả thù sao?"

“Tất nhiên là muốn trả thù, nhưng lý do để ông giúp tôi là gì, ông bảo tôi phải hành động như người phụ nữ trong bức ảnh này, người phụ nữ này là ai?"

“Cô không đủ tư cách để biết nhiều câu hỏi như vậy bây giờ.”

“Khi cô phẫu thuật thẩm mỹ thành công, những điều này tôi sẽ tự nhiên cho cô biết, cô không cần cố gắng để chơi thủ đoạn với tôi, đừng quên rằng ở bên ngoài, cô là một người đã chết, và nếu cô không nghe lời, tôi có một trăm cách khác nhau, biến cô thành một người chết thực sự.”

Phía bên kia nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Người đàn ông cất điện thoại di động, giọng điệu lạnh lùng, “Cô Viên, còn điều gì không hiểu không?”

Viên Thi Nhu hỏi, “Khi nào thì cuộc phẫu thuật bắt đầu?”

Người đàn ông nói, “Sau một vài kiểm tra cần thiết, phẫu thuật sẽ bắt đầu ngay lập tức.”

Viên Thi Nhu cười lạnh, “Chà, đừng quên thỏa thuận mà chúng ta đã đạt được lúc đó. Tôi sẽ làm những gì các người ra lệnh, và các người sẽ báo thù cho tôi."

……

Nhà cũ Mục gia.

Sau khi ăn xong, Mục lão gia tử chống gậy đứng lên khỏi chỗ ngồi, đối với Hứa Niệm An, "An An, sau bữa tối, cháu có thể cùng ông nội đi dạo một chút không?"

Hứa Niệm An tốt bụng, "Được ạ, ra sân sau đi dạo có phải không?"

"Ừ." Mục lão gật đầu, và Hứa Niệm An đi theo ông.

Vừa bước ra khỏi cửa, Mục lão đột nhiên dừng lại, hỏi Mục Duyên Đình đang đi theo sau, “Con không về đi làm à?”

Mục Duyên Đình bình tĩnh nói, “Buổi chiều ở công ty không có chuyện gì. Ngoài ra, Cao Dương và Bạch Khải Thần có ở đó. Hôm nay con muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông nội.”

Mục lão liếc nhìn Hứa Niệm An bên cạnh, với ánh mắt rõ ràng, và mỉm cười “Ta xem tiểu tử con túy ông chi ý bất tại tửu đi.” (*)

(*) Túy ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời, có dụng ý khác, ý của Túy Ông không phải ở rượu.

Dù sao thì Mục lão cũng đã 80 tuổi rồi. Đi được một lúc, cả ba người quay lại để nghỉ trưa.

Sắp xếp cho lão gia tử xong, Mục Duyên Đình trở về cẩm Viên với Hứa Niệm An.

Nhìn thấy trợ lý phía sau Mục Duyên Đình lần này đã đổi người, Hứa Niệm An thản nhiên hỏi, “Anh đổi trợ lý?”

Mục Duyên Đình bình tĩnh nói, “Không, cậu ta cũng là trợ lý của tôi.”

Mục Duyên Đình vừa nói xong.

Bạch Khải Thần liền trân trọng tự giới thiệu, "Xin chào Hứa tiểu thư, tên tôi là Bạch Khải Thần và tôi cũng là một trong những trợ lý đặc biệt của tiên sinh. Tuy nhiên, tôi thường giải quyết công việc của công ty, còn chuyện riêng tư, Cao Dương sẽ tiếp xúc với cô nhiều hơn."

“A.” Hứa Niệm An hiểu rõ gật đầu. "Kia cũng nhờ Bạch trợ lý về sau chiếu cố nhiều hơn."

“Hứa tiểu thư nghiêm trọng rồi.”

Mục Duyên Đình từ một bên lạnh lùng nói, “Tại sao em và trợ lý của tôi phải nói nhiều như vậy?”

Hứa Niệm An, “………”

Bạch Khải Thần: Đúng là phong cách của ông chủ. Yêu cũng thật hống hách.

Trong xe, Mục Duyên Đình hỏi, “Em định vào Thạch Ngọc Tường như thế nào?”

Hứa Niệm An đã lên kế hoạch rồi, “Tôi nghe nói gần đây Thạch Ngọc Tường gặp khó khăn về vốn, không những thế, mẫu mã sản phẩm của họ lạc hậu, đã lâu không theo kịp xu hướng thời đại nên cả Thạch Ngọc Tường ngày càng xuống dốc. Nhiều người trong công ty, đặc biệt là một số nhà thiết kế đang cố tình tìm con đường khác, thậm chí nhiều cổ đông nhỏ cũng muốn bán cổ phần của mình. Mặc dù tôi không có nhiều tiền, nhưng không phải tôi có năm triệu nhân dân tệ sao? Tôi muốn dùng năm triệu này để mua cổ phần do những cổ đông nhỏ nắm giữ, để tôi đủ điều kiện tham gia hội đồng quản trị."

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Năm triệu thì mua được bao nhiêu cổ phần? Có chắc là không cần tôi giúp không?"

Hứa Niệm An lắc đầu, cô không dám tùy tiện nhờ anh giúp đỡ, "Không, năm triệu không là gì trong mắt anh, Mục tiên sinh. Nhưng đối với những cổ đông nhỏ đó, đó là rất nhiều tiền, tuy rằng không thể mua quá nhiều, nhưng tôi có tư cách vào hội đồng quản trị.”

Mục Duyên Đình nghiêng người nhìn cô, ánh mắt chuyên chú.

Da đầu Hứa Niệm An tê dại khi anh nhìn chằm chằm vào cô, “Tại sao anh lại nhìn tôi như thế này?”

Mục Duyên Đình thanh âm nhàn nhạt, mang theo một chút khàn khàn, anh hỏi, “Tôi đã nói rằng em rất thông minh.”

Hứa Niệm An ngẩn ra.

Anh ta không phải nói luôn nói cô là người phụ nữ ngốc nghếch sao?

Đây có phải là tự vả mặt mình không?

Không đợi Hứa Niệm An nói, Mục Duyên Đình lại nói, “Tôi nên cảm ơn Quý Thừa Ngọc.”

“Tại sao?” Hứa Niệm An sững sờ hỏi.

Mục Duyên Đình ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, "Bởi vì anh ta rất ngốc, nếu anh ta không ngốc, làm sao anh ta có thể để mất em? Tôi có nên cảm ơn anh ta không?"

Hứa Niệm An cắn môi, cô nghĩ, bây giờ mặt cô nhất định lại biến thành tôm chín rồi?

Tại sao người đàn ông này lại tán tỉnh như vậy?

Hơn nữa, khi anh ta tán tỉnh, sao không nhìn xung quanh, người lái xe là Bạch Khải Thần không phải Cao Dương.

Mục Duyên Đình cúi đầu, cố gắng làm nụ hôn sâu hơn.

Đột nhiên, "A…" Bên trong xe va chạm mạnh, đầu Hứa Niệm An nặng nề đập vào nóc xe.

Mục Duyên Đình nhìn Bạch Khải Thần đang lái xe hai mắt phẫn nộ.

Bạch Khải Thần khéo léo nói, “Xin lỗi tiên sinh, phía trước có một cái ổ gà, tôi không nhìn thấy.”

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, “Về sau, cậu nên ở lại công ty.”

Nội tâm của Bạch Khải Thần: ………….

………

Hai ngày sau, "Thạch Ngọc Tường” lại triệu tập hội đồng quản trị, mọi người đều đồng ý rằng, Viên Đông với tư cách là người ra quyết định hàng đầu của công ty, đã mắc sai lầm trong việc ra quyết định, không có lợi cho sự phát triển lâu dài của công ty.

Viên Đông trực tiếp nổi bão trong cuộc họp, "Lúc trước cùng nhau kiếm tiền, tại sao các người không nói tôi ra quyết định sai lầm? Bây giờ công ty có chút khó khăn, liền bắt đầu nghi ngờ năng lực của tôi?"

Một giám đốc lớn tuổi nói thẳng, không khoan nhượng, "Chủ tịch Viên, thành thật mà nói, số tiền mà ông kiếm được cho chúng tôi chỉ bằng một phần ba số tiền của Chủ tịch Hứa. Trong những năm qua, nếu không phải có khối kim tự chiêu bài của Chủ tịch Hứa chống đỡ, anh cho rằng, chỉ bằng anh thực sự có thể chống đỡ doanh nghiệp này trong hơn 20 năm sao? Hiện Thạch Ngọc Tường càng ngày càng suy yếu. Nếu chúng ta không khắc phục tốt và chọn lại những người ra quyết định, tất cả mọi người đều ở đây chờ chết.”

Vừa dứt giọng, mọi người lập tức đồng thanh, “Đúng vậy, nếu tiếp tục như vậy, công ty cũng không còn bao lâu nữa sẽ đóng cửa.”

Viên Đông tức giận vỗ bàn.

Những con sói mắt trắng này, khi điểm đó, khi ông ta chưởng quản Hứa gia, bọn họ ở phía sau nịnh bợ.

Ông ta đuổi Hứa Tín ra khỏi nhà, không thấy ai trong số họ dám đứng lên nói lời nào.

Giờ thì tốt hơn rồi, thấy Hứa Niệm An đưa ra di chúc của Hứa lão, cư nhiên giờ muốn đem ông ta đá ra khỏi "Thạch Ngọc Tường.”

Đây là thứ mà ông ta đã hao tổn tâm cơ để nắm lấy, làm sao có thể đơn giản buông nó ra được?!

"Im hết đi! Đóng cửa, đây có phải là điều mà các cổ đông nên nói hay không? Các người không biết rằng ngành này hiện đang rất khó khăn và hiệu suất ngày càng giảm. Không chỉ công ty chúng ta, ngay cả trang sức Quý thị cũng vậy, các người là ai mà dám nói rằng mỗi chi nhánh của họ đều có lãi? Còn nữa, thiết kế sản phẩm lỗi thời của công ty chúng ta, tôi cũng đang đàm phán với Quý thị để tìm kiếm sự hợp tác."

"Ha -- " Ai đó chế nhạo, "Anh còn không nhìn xem con gái anh đã làm gì nhà họ Quý rồi, còn mặt mũi nào mà tìm người ta bàn bạc hợp tác, chuyện hợp tác này nếu có thể thương lượng thì tôi thật muốn khỏa thân.”

Người bên cạnh cười đùa, "Hoàng đổng, bộ dáng này của anh thật sự nếu khỏa thân, ai mà xem, thời điểm đó chỉ có thể ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố.”

Viên Đông Kỳ toàn thân phát run.

Những kẻ tiểu nhân chỉ vì lợi nhuận này!

Mặc khác một bên, Mục Duyên Đình ngồi trong văn phòng rộng rãi nhìn máy tính bảng trên tay.

Cao Dương kính cẩn đứng sang một bên và báo cáo công việc của mình, "Người của chúng ta báo rằng Thạch Ngọc Tường đã tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị một lần nữa vào sáng nay."

Mục Duyên Đình quan tâm hỏi, "Thật không? Cuộc họp diễn ra thế nào?"

"Các vị giám đốc dường như có rất nhiều ý kiến về việc bổ nhiệm Viên Đông làm chủ tịch, và họ quan tâm đến việc tìm kiếm người kế nhiệm mới. Thưa tiên sinh, ngài có muốn chúng tôi giúp Hứa tiểu thư thêm ít lửa không?"

Mục Duyên Đình lạnh lùng từ chối, "Không cần, vì cô ấy nói là có cách, để cô ấy tự chơi một mình trước, nhưng cậu có thể đi tra một chút chuyện năm đó, xem những lão nhân vì Hứa gia nói ra tiếng kia, có lẽ từ những người đó có thể tìm được thứ gì có ích.”

Cao Dương gật đầu, “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Mục Duyên Đình, “Thạch Ngọc Tường bên kia, cậu cho người nhìn chằm chằm. Nếu có tình huống gì thì báo ngay cho tôi.”

“Vâng."

"Và, An An đột nhiên muốn vào Thạch Ngọc Tường, tôi nghĩ không thể là một ý tưởng bất chợt, chắc chắn sau lưng có người cùng cô ấy nói cái gì đó, cậu giúp tôi kiểm tra, nếu thực sự An An muốn trả thù cho mẹ mình thì thôi, nhưng nếu ai đó muốn lợi dụng cô ấy để lấy một bí mật nào đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho người này."

Cao Dương lại có ý kiến khác, anh ta nói, "Thưa ngài, ngài có hay không đã suy nghĩ nhiều? Rốt cuộc, Thạch Ngọc Tường là do Hứa lão gia tạo ra, Viên Đông không chỉ dùng thủ đoạn đê tiện để chiếm đoạt mà bản thân còn hãm hại mẹ của Hứa tiểu thư. Cuối cùng, cái chết của mẹ Hứa tiểu thư cũng do nhà họ Viên gây ra. Thể xác và tinh thần của Hứa tiểu thư bị đả kịch, nên muốn lấy lại mọi thứ của mẹ cô, cũng có khả năng”.

Mục Duyên Đình lắc đầu, "Cậu không biết cô ấy, An An là người tính tình đạm bạc, cô ấy hầu như vô dục vô cầu. Cái chết của mẹ cô ấy thật sự đả kích cô ấy rất lớn, cô ấy muốn trả thù nhưng chỉ muốn trừng phạt hung thủ, cô ấy không có ý định chiếm lại Thạch Ngọc Tường, và nếu cô ấy thực sự muốn chiếm lại Thạch Ngọc Tường tại sao cô ấy không bắt đầu lên kế hoạch ngay từ ngày đầu tiên khi cô ấy trở lại đế đô? Thay vào đó, cô ấy theo sự sắp xếp của Khương Sơ Tình mà vào Tinh Vũ truyền thông?"

Cao Dương không khỏi thở dài, quả thật là ông chủ, tâm tư tinh tế, thậm chí còn nghĩ đến điều này.

“Nếu là như vậy, tại sao Hứa tiểu thư lại nói với ngài rằng cô ấy muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô ấy?”

Mục Duyên Đình nhàn nhạt nói, “Cô ấy nói với tôi như vậy, bởi vì cô ấy không đủ tin tưởng tôi, và cô ấy không nói dối tôi, có lẽ người kia đưa cho cô ấy lý do cũng là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ cô ấy.”

Cao Dương gật đầu ngay lập tức, “Tôi sẽ kiểm tra những người đã tiếp xúc với Hứa tiểu thư những ngày này để xem có bất cứ điều gì đáng ngờ không.”

………

Mặt khác một bên, Hứa Niệm An cùng Cao Minh Thành hẹn gặp nhau ở một nhà hàng Đông Bắc.

Cao Minh Thành đến từ Đông Bắc và thích ẩm thực Đông Bắc, cô luôn nhớ.

Hứa Niệm An đến sớm hơn, cô chọn phòng riêng, đợi một lúc sau, một người đàn ông vạm vỡ tới, vừa bước vào, ông liền nhận sai, “Tiểu tiểu thư, thật xin lỗi, tôi đến muộn.”

Giọng ông khàn, phải nghe thật kỹ mới nghe rõ ông nói cái gì.

Hứa Niệm An mỉm cười đứng dậy, "Không sao đâu, chú Cao, hôm nay chú có bận không? Cháu có làm chậm trễ việc của chú không?"

Cao Minh Thành cười và xua tay, "Không sao, hiện tại chú không xe thuê. Tháng trước chú vừa xin được việc lái xe cho thiếu gia một nhà kia.”

Lúc này, người phục vụ bắt đầu dọn đồ ăn.

Hứa Niệm An cũng mừng cho ông, cổ họng bị đứt và không thể uống được, vì vậy Hứa Niệm An đích thân rót một tách trà cho ông và đưa tới trước mặt, “Thật là tuyệt.”

Cao Minh Thành thở dài và nói, “Ôi, tiểu tiểu thư, làm thế này sao tôi dám đảm đương, làm thế nào mà có thể để cô châm trà cho tôi."

“Chú nói cái gì vậy, mẹ cháu luôn nói với cháu rằng, thời điểm đó nếu chú không kịp thời đuổi tới, cháu sợ cháu không thể sống sót tới giờ."

Đề cập đến việc này, mhuôn mặt Cao Minh Thành thoáng hiện lên một tia hổ thẹn, “Thật đáng tiếc, anh trai cô vẫn còn trẻ như vậy?”

Ông nói xong, sắc mặt đột nhiên trở nên biến sắc, “Viên Đông, đồ lòng lang dạ sói, vì vinh hoa phú quý, ông ta ngay cả máu thịt của mình cũng có thể hạ thủ được! Đáng thương cho tiểu thư và tiểu tiểu thư, than ôi, cuộc đời tiểu thư thật cay đắng, nếu hồi đó cô ấy nghe theo lời thuyết phục của Hứa lão gia thì cô ấy đã không rơi xuống tình trạng như bây giờ."

Hứa Niệm An không muốn ông ấy rơi vào tình trạng đau đớn, vì vậy cô ấy đổi chủ đề và nói, "Chú đừng lo lắng, chú Cao, vì đó là tâm nguyện cuối cùng của mẹ cháu, cháu nhất định sẽ giúp bà ấy hoàn thành. Những người nhà họ Viên, nếu họ ăn vào, tôi sẽ bắt họ nôn ra lại hết. Đúng rồi, chân của chú gần đây thế nào rồi? Chú làm tài xế cho gia đình họ, họ sẽ không vì chuyện này làm khó chú chứ?

Cao Minh Thành cười nói, "Không có, không có, phải nói thiếu gia nhà đó cũng là một người đáng thương, lúc nhỏ bị thương nên hai chân không đứng thẳng được. Cũng là trùng hợp, biết một chân của tôi bị thương, nhưng tôi không chậm trễ trong việc lái xe nên liền cho tôi ở lại.”

Cao Minh Thành một bên cười, uống một ngụm trà, “Nhân tiện, tiểu tiểu thư, cô muốn tôi làm gì?”

“Ồ.” Hứa Niệm An lấy ra di chúc từ trong túi xách, đưa cho Cao Minh Thành, "Lần trước cháu quên hỏi chú Cao, chú đã nhìn thấy di chúc này chưa? Nó là do ông ngoại cháu để lại trước khi ông mất. Mẹ cháu có nhắc tới trước mặt chú không?"

Cao Minh Thành cầm lấy di chúc, từ đầu tới đuôi nghiêm túc đọc, xong nói, “Tôi chưa từng thấy di chúc này, tiểu thư cũng chưa từng đề cập trước mặt tôi, nhưng với di chúc này, tiểu thư vào Thạch Ngọc Tường sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Hứa Niệm An cười có chút bất đắc dĩ, “Cháu chỉ có một bản sao. Cháu không biết bản di chúc chính ở đâu, muốn thực hiện bản di chúc này thì phải có bản chính.”

Cao Minh Thành hỏi, “Tiểu tiểu thư lấy bản sao này ở đâu vậy? Tiểu thư đã đưa cho cô lúc còn sống sao?"

Hứa Niệm An lắc đầu, "Không phải, mẹ cháu chưa từng nói với cháu về bản di chúc trước khi hôn mê. Cháu còn nghi ngờ không biết mẹ có biết sự tồn tại của bản di chúc này không? Chú Quý đã đưa nó cho cháu, và chú ấy đã dùng điều này để ép Quý Thừa Ngọc kết hôn với cháu.”

“Quý Khánh Sơn.”

“Vâng.”

Cao Minh Đạt gật đầu, anh ấy quả thật là một người đàn ông biết giữ lời hứa. Năm đó nhờ ân huệ của lão gia tử mới tạo nên gia tộc họ Quý như ngày hôm nay. Khi tiểu thư và tiểu tiểu thư gặp khó khăn, họ đã không quên giúp mọi người một tay, nhưng con trai của anh ta thật sự không ra gì. May mà cô đã bỏ anh ta, loại đàn ông đó, không có cũng được. Bất quá, nếu không cô lại hỏi Quý Khánh Sơn, vì ông ấy có một bản sao trong tay, có lẽ ông ấy biết bản chính ở đâu."

"Cháu cũng đã hỏi chú Quý, chú ấy nói rằng nó được ông ngoại cháu đưa trước khi ông mất. Ông vẫn luôn bảo quản, nhưng ông ngoại không nói cho ông ấy biết bản chính ở đâu nên ông ấy không biết."

Cao Minh Thành cau mày, “Vậy thì tiểu tiểu thư, cô định vào Thạch Ngọc Tường như thế nào?”

Hứa Niệm An, “Đừng lo, cháu đã liên hệ với vài tiểu đổng sự. Họ định bán cổ phần cho cháu. Cháu có thể vào hội đồng quản trị trước rồi lập kế hoạch.”

Cao Minh Thành gật đầu, “Cũng tốt.”

Lúc này, điện thoại di động của Cao Minh Thành vang lên, “Chào Trình thiếu gia, được, tôi sẽ đến đón cậu ngay.”

Ông nói xong, ông đứng dậy và nói, "Tiểu tiểu thư, tôi nên đi ngay bây giờ. Hãy chăm sóc tốt bản thân. Nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp đỡ, xin vui lòng lên tiếng."

Hứa Niệm An gật đầu, "Cháu sẽ cùng chú đi ra ngoài."

Hứa Niệm An tính tiền và nói chuyện với Cao Minh Thành khi họ cùng nhau rời nhà hàng, Cao Minh Thành nói, "Tiểu tiểu thư, tôi đang đến Trung tâʍ ɦội nghị và Triển lãm, cô định đi đâu vậy? Nếu tiện đường, tôi sẽ tiễn cô một đoạn.”

Chỉ tình cờ có cuộc hẹn với một tiểu đổng sự ở quán cà phê cạnh Trung tâʍ ɦội nghị và Triển lãm, Hứa Niệm An cũng không khách khí, “Cháu cũng tình cờ tới đó, nên phiền chú Cao đưa cháu đi cùng với.”

Cao Minh Thành cười nói, “Không sao, không phiền phức.”

Cao Minh Thành lái một chiếc Land Rover màu đen, và ông buộc chặt dây an toàn, ông cười nói, “Đây là xe của ông chủ, cả đời này tôi chưa đυ.ng đến một chiếc xe tốt như vậy.”

Hứa Niệm An khẽ cười, nhưng không biết như thế nào đáp lời.

Land Rover nhanh chóng dừng lại ở trung tâʍ ɦội nghị.

Cao Minh Thành ra khỏi xe và khập khiễng về phía một thiếu niên ngồi trên xe lăn.

Thiếu niên kia cùng Cao Minh Thành nói gì đó, Cao Minh Thành quay lại nhìn Hứa Niệm An, mỉm cười với cô và ra hiệu cho cô đi qua.

Hứa Niệm An do dự một lúc, vẫn là đi qua.

Khi cô bước tới, cô phát hiện ra rằng thiếu niên này có một đường nét khuôn mặt thật đẹp. Da cậu ấy rất trắng với một vẻ đẹp bệnh trạng.

Không biết tại sao, Hứa Niệm An luôn cảm thấy cậu bé này giống ai đó, nhưng cô ấy không thể nói là giống ai.

Thiếu niên duỗi tay ra cười với cô, "Xin chào, tôi tên là Trình Gia Hợp, cô tên là gì?"