Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 32: Trả thù cho cô (1)

Mục Duyên Đình nghiêng người, ánh mắt lạnh lùng và đôi mắt đẫm lệ của Hứa Niệm chạm nhau,“Bởi vì em là của tôi."

Tim Hứa Niệm An hụt một nhịp, cô ngước nhìn anh, đột nhiên nghiêm túc hỏi, “Mục tiên sinh, tôi chỉ là đồ chơi của anh thôi sao?"

Mục Duyên Đình lãnh đạm cười, hỏi, "Vậy em muốn làm gì?"

Cô muốn làm gì? Cô có lẽ không đủ tư cách để làm bất cứ điều gì khác.

Hứa Niệm An chỉ nằm trên giường lặng lẽ nhìn anh, anh vẫn đẹp trai vô hạn, mọi thứ đều hoàn mỹ như vậy, còn cô chỉ là con sói nhỏ.

Họ không nên có một xuất hiện cùng nhau, phải không?

Hứa Niệm An cúi thấp mặt, giọng cô mềm mại, “Mục tiên sinh, mặc kệ thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn anh vì đã cứu tôi, nhưng xin anh cứ yên tâm, tôi sẽ không quỵt nợ."

Nhìn bộ dạng không đánh đã tự thua này của cô, làm cho Mục Duyên Đình thật nghĩ muốn bóp cổ cô, làm sao anh có thể quan tâm đến một người phụ nữ không có cốt khí như vậy ?

Không, không phải không có cốt khí, chẳng phải cô ấy không khả năng khi ở trước mặt anh?

Mục Duyên Đình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, giọng nói thờ ơ, "Đây là cách em phản ứng khi bị ai đó giẫm dưới chân bắt nạt?"

"Mục tiên sinh nghĩ tôi nên làm gì? Đi trả thù? Mục tiên sinh nghĩ tôi có khả năng không? Làm sao có thể tranh đoạt với nhà họ Viên?

Đây không phải là tiểu thuyết hay phim truyền hình. Cô chỉ là một người bình thường không có quyền lực, có mẹ cần chăm sóc. Cô ấy chỉ muốn sống yên ổn ổn định.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân vừa rồi mới khóc, Hứa Niệm An giọng nói run run, hai mắt đỏ bừng, trên mặt vẫn chưa giảm bớt vết đỏ. Nhưng đôi mắt cô ấy đầy vẻ bướng bỉnh.

Đôi mắt của Mục Duyên Đình trầm xuống, nhìn thấy cô khiến anh thôi thúc muốn ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng an ủi.

Nhưng sau cùng thì anh đã kìm lại.

Mục Duyên Đình hờ hững thu hồi ánh mắt, người phụ nữ này chỉ là một thứ đồ chơi mà anh thích thú nhất thời, anh không cho phép mình xuất hiện lần nữa vì những rối loạn như đêm qua.

Anh đang mang trong mình huyết hải thâm cừu, mọi bước đi trong quá khứ đều nằm trong kế hoạch của anh, anh không cho phép những người không kiểm soát được xuất hiện trong cuộc đời mình.

Mục Duyên Đình đứng dậy, nói với Cao Dương ở phía sau, "Cho người trông chừng cô ấy."

Nói xong, anh quay người bước ra ngoài.

Nữ y tá trung niên cầm nhiệt kế đi tới, "Cô Từ, cô cảm thấy thế nào? Trước tiên đo nhiệt độ cho cô."

Hứa Niệm An nhận lấy, "Cảm ơn."

Y tá trung niên cười nói, "Cô gái, sau khi đo xong cứ để vào đây. Một lát nữa tôi sẽ đến lấy."

Hứa Niệm An gật đầu, cắn môi, nhỏ giọng hỏi, "Bác sĩ, tôi hơi đau, khi đến đây có thể mang cho tôi một ít kẹo được không?"

Mục Duyên Đình đang đi ra khỏi phòng bệnh, tạm ngừng lại.

Anh chợt nhớ ra khi bị đưa đến cô nhi viện với thương tích khắp người, Tiểu Phúc Tử đến bên anh, cẩn thận đưa ra một viên kẹo, nói với anh, "Anh à, ăn kẹo sẽ không bị đau.”

Ăn kẹo sẽ hết đau sao? Lời lẽ ngụy biện này là gì?

Không ai trong phòng nhận thấy sự kỳ lạ của Mục Duyên Đình.

Y tá cười nói, “Được, tiện thể tôi qua mang kẹo cho cô.”

Lông mày Hứa Niệm An cong lên, "Cảm ơn."

Bất quá, chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của Mục Duyên Đình đã trở lại bình thường.

Cao Dương bước tới hỏi, “Thưa tiên sinh, ngài có muốn trở về nhà cũ không?"

Trong những ngày qua, việc điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ Mục Duyên Đình đã có những phát hiện mới, vì vậy Mục Duyên Đình trở về nhà cũ họ Mục thường xuyên hơn trước rất nhiều.

Mục Duyên Đình chỉ hờ hững hỏi, "Ba người kia thế nào?"

Cao Dương biết anh đang ám chỉ ba người đã đánh Hứa Niệm An đêm qua, “Họ bị giam giữ ở Cẩm Viên.”

Mục Duyên Đình, “Trở lại Cẩm Viên.”

Cao Dương hơi sửng sốt, thậm chí gác lại việc ba mẹ anh bị gϊếŧ hại sao? Có vẻ như sự quan tâm của tiên sinh dành cho Hứa tiểu thư đã vượt quá sự mong đợi của anh, nhưng trong trường hợp đó , tại sao tiên sinh lại thờ ơ với Hứa tiểu thư vừa mới tỉnh dậy?

Cao Dương không hiểu tại sao Mục Duyên Đình lại làm vậy, nhưng anh không dám hỏi thêm.

Ở phòng bệnh khác, Viên Thi Nhu đang cầm điện thoại di động, khuôn mặt tái nhợt của cô ấy méo mó và kỳ quái vì tức giận, cô ta là người duy nhất còn lại trong phòng bệnh.

Cô ta không hề cố kỵ nói chuyện với người đàn ông trong điện thoại di động, “Anh đã làm cái quái gì vậy? Không phải tôi đã nói với anh sao, để anh đăng video Hứa Niệm An hại tôi sinh non lên mạng, sau đó trực tiếp mua hải quân để hủy hoại danh tiếng của con khốn đó? Sao trên mạng vẫn không có gì?"

“Cô Viên không phải tôi không làm theo lời nói của cô. Chỉ là ai đó đã chuẩn bị trước. Tất cả video chúng tôi tải lên đều bị hack, một chút tin tức cũng không phát ra được.

“Ý anh là ai đó đang bí mật giúp đỡ con tiện nhân đó?”

“Đúng vậy.”

“Ai sẽ bí mật giúp Hứa Niệm An?”

Cảnh Mục Duyên Đình hôn Hứa Niệm An trước mặt mọi người đêm qua đã xuất hiện trong mắt Viên Thi Nhu.

Viên Thi Nhu giật mình, chẳng lẽ là người đàn ông đó sao?

Không thể nào, một người đàn ông cao cao tại thượng như vậy, anh ta muốn loại phụ nữ như thế nào không được, làm sao có thể chăm sóc và bảo vệ một người phụ nữ đã ly hôn như Hứa Niệm An.

Nhưng ngoài anh ta ra, Viên Thi Nhu không thể nghĩ đến người thứ hai.

Vẻ mặt của Viên Thi Nhu càng them dữ tợn và đáng sợ. Hai tay cô ấy nắm lấy tấm ga trải giường bên dưới và suýt làm rách nó.

Cô ta dùng bao nhiêu tâm tư, đánh mất đứa con trong bụng và thậm chí còn bị cắt bỏ tử ©υиɠ, thật sự không thể đem Hứa Niệm An hủy hoại sao?"

“Tiếp tục tải video lên, tôi không tin, với mạng internet phát triển như vậy, anh ta có thể một tay che trời sao?"

"Cô Viên, cái này không cần lấy tay che trời. Tài khoản của chúng tôi đã bị phong tỏa hơn một nửa rồi, nếu tải nó lên, đến lúc đó, tất cả tài khoản tiếp thị của chúng tôi sẽ bị phong tỏa.”

“Tôi không biết ai đứng sau vụ này, nhưng xét về phương tiện và phong cách thì đó không phải là một người bình thường. Vì vậy cô Viên, tôi sẽ hoàn lại nguyên vẹn số tiền mà cô đã giao cho tôi. Tôi thực sự không có khả năng thực hiện giao dịch này. Cô hãy tìm đối tác tốt hơn."

Bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

Viên Thi Nhu vô cùng tức giận và hét lên. “Bốp.” Chiếc điện thoại bị cô hung hăng quăng xuống đất.

Quý Thừa Ngọc mở cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Trước khi biểu cảm dữ tợn trên khuôn mặt Viên Thi Nhu kịp thời thu lại, Quý Thừa Ngọc đã thu hết vào trong đáy máy. Quý Thừa Ngọc bất giác câu mày.

Viên Thi Nhu vội vàng nặn ra vài giọt nước mắt, vì cô vừa phẫu thuật xong, liền càng có vẻ mềm yếu vô lực, "A Ngọc, em phải làm sao đây? Em không thể sinh con cho anh nữa, A Ngọc, em không muốn sống nữa, em thực sự không muốn sống nữa. Hãy để em chết đi."

Cô nói, kéo chăn bông ra và ra khỏi giường, Quý Thừa Ngọc vội vàng bước tới, đặt bữa sáng vừa mua sang một bên, kéo Viên Thi Nhu vào lòng, trong lòng than thở, sao anh có thể nghĩ biểu hiện của cô vừa rồi rất kinh khủng?

Cô ấy vừa mất con vừa mất khả năng làm mẹ. Đối với một người phụ nữ đều không có biện pháp chấp nhận.

Quý Thừa Ngọc nhẹ nhàng vỗ về người phụ nữ trong vòng tay mình, nghĩ đến đêm qua bác sĩ nói không thể giữ được đứa trẻ trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cảm thấy thật xin lỗi người phụ nữ trong lòng hơn.

Chính anh ta là người đã phá vỡ lời hứa của hai người và kết hôn với Hứa Niệm An, khiến Viên Thi Nhu phải đi nước Mỹ.

Giờ cô quay lại, cuối cùng cả hai cũng có thể ở bên nhau thì Hứa Niệm An lại khiến cô mất đi đứa con, thậm chí còn khiến cô mất đi quyền làm mẹ mãi mãi.

Quý Thừa Ngọc an ủi Viên Thi Nhu vài câu, thấy tâm trạng Viên Thi Nhu dần ổn định mới đặt cô trở lại giường bệnh, cầm bất cháo vừa mua lên hỏi, “Nhu Nhu, em ăn một chút gì đi?"

Viên Thi Nhu lắc đầu, "Em không muốn ăn.”

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Viên Thi Anh vội vàng chạy vào, "Chị ơi, chị có biết ba mẹ ở đâu không?"

Tối hôm qua không thấy vợ chồng Viên Đông đâu.

Và ngay cả Triệu Dung cũng không xuất hiện.

Lúc đầu cô còn tưởng rằng bọn họ đang giải quyết tiệc đính hôn tối hôm qua, đã quá muộn, cô về nhà nghỉ ngơi, nhung là sáng hôm sau, cô biết đã có chuyện lớn xảy ra.

Bọn họ không có khả năng không qua đây thăm cô.

Nghĩ đến cảnh tất cả video về Hứa Niệm An trên mạng đều bị chặn, trong lòng Viên Thi Nhu dần trở nên bất an.

Trên đường đi, Cao Dương báo cáo công việc của hai ngày qua, cuối cùng nói, "Quả nhiên, đúng như anh đã nói, một số tài khoản tiếp thị bắt đầu đăng tải video Hứa tiểu thư cãi nhau với Viên Thi Nhu vào tối hôm qua. Nhưng người của chúng ta đã ngăn lại.”

Cao Dương đưa máy tính bảng trong tay cho Mục Diên Thất.

Mục Duyên Đình bấm vào, đoạn video Hứa Niệm An tranh cãi với Viên Thi Nhu đêm qua ngay lập tức hiện ra trước mắt anh.

Video chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.

Trong video, Viên Thi Nhu điềm đạm đáng yêu đã nói điều gì đó với Hứa Niệm An, khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Niệm An đột nhiên tràn đầy tức giận.

Sau đó, cô giơ tay tát Viên Thi Nhu và hai người cãi nhau thêm vài câu khiến Hứa Niệm An bất ngờ mất kiểm soát.

Viên Thi Nhu bị đẩy mạnh về phía cầu thang phía sau cô ta.

Viên Thi Nhu bị té xuống cầu thang, cơ thể cô ta lăn vài vòng theo cầu thang, khi cô ta dừng lại, máu đỏ từ từ rỉ ra từ cơ thể.

Trong video, từ khi bị đánh đến bị sảy thai, Viên Thi Nhu luôn đóng vai một con thỏ trắng yếu ớt, nhưng Hứa Niệm An, đầu tiên là động thủ đánh người, sau đó đẩy người đó xuống cầu thang làm cho sẩy thai.

Xét từ video, không ngoa khi nói rằng cô ấy có có hận ý nên cố ý gϊếŧ.

Cao Dương nói thêm, "Chỉ từ đoạn video này, nó rất bất lợi cho Hứa tiểu thư."

Mục Duyên Đình có chút cáu kỉnh tắt video, người phụ nữ ngu ngốc này, nếu có người rủ cô ấy đi thì sẽ đi sao? Cô ấy trở nên ngoan ngoãn từ khi nào vậy? Tại sao ở cùng với anh lại không nghe lời như vậy?

Sau một lúc im lặng, Mục Duyên Đình nói, "Đi tìm chứng cứ, dù lần này bị áp chế nhưng tôi không chắc khi nào Viên Thi Nhu sẽ làm ầm chuyện này lên lại, hơn nữa ...”

Mục Duyên Đình trầm mặc.

Cao Dương tiếp tục lời nói của anh, “Viên Thi Nhu có thể sẽ lấy đoạn phim này để kiện Hứa tiểu thư vì tội cố ý gây thương tích?"

Mục Duyên Đình gật đầu, "Tìm bằng chứng càng sớm càng tốt để chứng minh Hứa Niệm An vô tội.”

Mặc dù thời gian biết Hứa Niệm An là không dài, thậm chí số lần gặp mặt có thể đếm được bằng đầu ngón tay, nhưng Mục Duyên Đình tin rằng Hứa Niệm An không thể làm điều xấu xa như vậy.

Anh ấy cảm thấy chắc chắn rằng Viên Thi Nhu đã nói điều gì đó ác ý, khiến Hứa Niệm An khó chịu, và góc quay của video cũng rất đặc biệt, như thể địa điểm đã được chọn có chủ ý.

Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã chạy vào Cẩm Viên.

Maybach vững vàng dừng lại trước biệt thự.

Cố Giao Giao vui vẻ chạy ra khỏi biệt thự, “Tứ gia, cuối cùng ngài cũng về rồi.”

Khi Mục Duyên Đình nhìn thấy Cố Giao Giao, ánh mắt có chút lạnh lùng, thờ ơ hỏi, “Sao cô lại ở đây?”

Quản gia đi tới, hơi nghiêng người, "Thưa tiên sinh, Cố tiểu thư sáng sớm đã đến, nói là chờ ngài trở về."

Mục Duyên Đình nhẹ giọng hỏi, "Không phải để cô ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao mới sáng sớm đã đến Cẩm Viên?"

Cố Giao Giao nghĩ rằng anh quan tâm đến cô, trên mặt của cô nở một nụ cười, nói, "Tôi không sao cả, tôi hôm nay đến đây là cố ý đến giải thích chuyện tối hôm qua.”

“Ừ.” Mục Duyên Đình đáp lời một tiếng, nâng bước đi vào trong.

Cố Giao Giao đi theo, thận trọng hỏi, "Tối hôm qua Tứ gia không về sao?"

Mục Duyên Đình dừng lại, nhìn lại cô, đôi mắt anh lạnh lùng.

Cố Giao Giao bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng nói, “Tứ gia, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nói, buổi sáng có phải hay không anh chưa kịp ăn sáng? Tôi đã nấu bữa sáng trong bếp rồi. Nếu anh không chê thì ăn một chút đi."

Mục Duyên Đình thấy bộ dạng khúm núm của cô, trong mắt lóe lên vẻ không vui.

Tuy rằng anh luôn cảm thấy cô không phải là Tiểu Phúc Tử, nhưng anh cũng biết, cảm giác đôi khi có thể không đúng, hơn nữa anh tin chứng cớ.

Tất cả những bằng chứng bây giờ đều chứng minh rằng người phụ nữ trước mặt anh là Tiểu Phúc Tử.

Rốt cuộc cũng là người cứu anh, Mục Duyên Đình gạt đi cảm xúc, nhẹ giọng nói, "Được."

Cố Giao Giao vui mừng khôn xiết, “Vậy tôi vào nhà bếp chuẩn bị.”

Nói xong liền vui vẻ chạy vào bếp.

Mục Duyên Đình quay lại nhìn Cao Dương, “Cao Dương.”

Cao Dương lập tức bước tới, “Thưa tiên sinh, ngài có gì dặn dò?"

Mục Duyên Đình nghĩ đến lời bác sĩ, liền nói với Cao Dương, “Bác sĩ nói với tôi rằng ngày mai cô ấy chỉ có thể ăn một phần thức ăn lỏng mà thôi, cậu sắp xếp nhà bếp để mọi người ninh cháo, và cử một người đáng tin cậy đến bệnh viện.”

Cao Dương ngay lập tức hiểu “cô ấy" là ai, nhưng anh hơi sốc trước việc Tứ gia quan tâm đến Hứa Niệm An đến mức này.

Anh thậm chí đã bắt đầu quan tâm đến việc ăn uống của cô?

Anh đã bị sốc khi nghĩ về nó.

“Có chuyện gì vậy?” Mục Duyên Đình hỏi.

“Dạ không có gì.” Cao Dương nói, “Chỉ là thưa ngài, Hứa tiểu thư nếu muốn gả vào Mục gia, có lẽ sẽ hơi khó khăn. Cho dù lão gia đồng ý, e rằng những người trong gia tộc ... sẽ không đồng ý.”

Ở đế đô, có bao nhiêu cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Mục gia, không chỉ người ngoài, ngay cả chính mấy người trong gia tộc cùng với các vị thúc bá đều có tính toán trong long.

Trước khi, ngoài sáng trong tối, đã nhét bao nhiêu nữ nhân vào Cẩm Viên?

Nếu không phải để ông chủ ra tay dứt khoát và thô bạo, khiến những người phụ nữ đó vừa yêu vừa sợ, e rằng Cẩm Viên sẽ không được yên ổn như bây giờ.

Mục Duyên Đình thờ ơ nói, "Ai nói tôi sẽ lấy cô ấy?"

Hơn nữa, nếu anh lúc đó thật sự muốn kết hôn, thì mấy người bảo thủ kia thì tính cái gì?

Ngay cả đến dũng khí đến trước mặt anh để nói cũng không có.

Trong nội tâm của Cao Dương: Xem tư thế của anh, cũng không phải là đùa giỡn đâu.

Sau một lúc, Cố Giao Giao mỉm cười chạy lại, "Tứ gia, bữa sáng đã sẵn sàng.”

"Ừ." Mục Duyên Đình đáp lời và bước vào nhà ăn.

Đây là lần đầu tiên Cố Giao Giao ăn sáng với Mục Duyên Đình, cô ta đột nhiên cảm thấy dường như mình sắp trở thành nữ chủ nhân của Cẩm Viên.

Ăn sáng xong, Cố Giao Giao còn muốn nói gì nữa, nhưng Mục Duyên Đình đã ra lệnh cho Cao Dương ở phía sau trước một bước, "Cử người đưa Cố tiểu thư về nhà."

Cố Giao Giao muốn nói gì đó, nhưng nghĩ rằng một người đàn ông như Mục Duyên Đình là người có rất nhiều chuyện phải làm, anh ta cần chính là loại phụ nữ hiểu chuyện biết tiến, biết lùi.

Không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt anh, mặc dù cảm thấy không muốn từ bỏ nhưng cô vẫn cố ra vẻ rộng lượng, "Nếu Tứ gia có việc, Giao Giao không tiện quấy rầy.”

Mục Duyên Đình chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Sau khi Cố Giao Giao rời đi, Mục Duyên Đình đi đến tòa nhà phía sau.

Viên Đông cùng vợ và Triệu Dung bị nhốt dưới căn hầm của tòa nhà nhỏ.

Hai vệ sĩ vạm vỡ canh giữ cổng sắt.

Nhìn thấy Mục Duyên Đình đi cùng Cao Dương, anh ta cung kính cúi chào, “Thưa tiên sinh, trợ lý đặc biệt Cao."

Cao Dương hỏi, “Những người bên trong thế nào?"

Người vệ sĩ đứng bên phải nói, “Đêm qua vừa mới trói đến thì kêu la rất to, bất quá hiện tại thì đã im lặng.”

Cao Dương gật đầu, sau đó nói với Mục Duyên Đình, "Thưa tiên sinh, chuyện này liền giao tôi xử lý. Loại tiểu nhân vật này, không đáng để tiên sinh quan tâm."

Mục Duyên Đình không nói tốt, cũng không nói xấu, khẽ dặn dò đoàn người phía sau, “Đi đem những con rắn do bác Tiền nuôi bỏ vào hai cái hộp."

Cao Dương thì thầm bên cạnh Mục Duyên Đình, "Thưa tiên sinh, ngài đây là ... "

Những con rắn đó rất ít khi dùng đến, lần này Tứ gia muốn dùng trên người ba người đó, có phải là hơi lãng phí không?

Vẻ mặt của Mục Duyên Đình ảm đạm, trong mắt có chút dữ tợn, “Hình phạt thông thường quá tiện nghi đối với bọn họ."

Cao Dương nghe vậy thì giật mình, xem ra vị trí của Hứa tiểu thư trong lòng Tứ gia không nên coi thường. Chính mình về sau cũng phải chú ý nhiều hơn.

Ông chủ làm việc cực đoan, đối với người cũng cực đoan, đối với ông chủ chỉ có hai loại người: chính người nhà và người ngoài, đổi với chính nhà, ông chủ cực kỳ bao che khuyết điểm, ông chủ đối với người ngoài đến bây giờ luôn rất thờ ơ.

Từ đêm qua đến hôm nay, những hành vi này của Tứ gia đã cho thấy rằng anh đã đặt Hứa Niệm An vào hàng ngũ của mình.

Cao Dương không khỏi nghĩ đến thái độ của Hứa Niệm An đối với ông chủ của mình như một đầu lạnh gánh một đầu nóng vậy?

Cao Dương âm thầm trong lòng châm một cây sáp cho Mục Duyên Đình.

Cánh cửa sắt được mở ra, Viên Đông cùng vợ và Triệu Dung bị bịt mắt và trói vào ghế.

Người vệ sĩ nhỏ giọng giải thích bên cạnh Mục Duyên Đình, “Đêm qua chính là tình trạng này được đưa tới.”

Khi ba người nghe thấy tiếng mở cửa, họ biết có người vào.

Cả ba người đã bị trói và ném tới đây giống như gia súc vào đêm qua, vừa đói vừa đau, sợi dây trên người gần như đâm vào thịt.

So với hai người phụ nữ, Viên Đông dũng khí hon một chút, nghe thấy giọng nói liền vội vàng nói, "Là Mục tiên sinh sao? Mục tiên sinh, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Tôi thật sự không có ý mạo phạm Mục tiên sinh. Mục tiên sinh, ngài có thể đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân đem ba người chúng tôi thả ra được hay không?”

Mục Duyên Đình lạnh lùng nói, "Tháo khăn bịt mắt ra.”

Vệ sĩ tiến lên tháo bịt mắt của ba người.

Khi Viên Đông nhìn thấy Mục Duyên Đình, khuôn mặt ông ta lập tức nở nụ cười: "Chào ngài, Mục tiên sinh.”