Hôn Nhân Cao Cấp: Vợ Ngọt Ngào Đến Tận Xương Tủy

Chương 11: Nói chuyện ly hôn, anh muốn nghe không?

Mục Duyên Đình không thể tự mình rời đi, vì vậy anh đã sắp xếp để Cao Dương đích thân tiễn cô.

Xe chậm rãi lái ra khỏi trang viên, Hứa Niệm An ngẩng đầu liếc nhìn Cao Dương đang lái xe, cười nói, “Trợ lý Cao, tôi có thể nói chuyện với anh không?

Cao Dương, “Hứa tiểu thư, cô cứ nói.”

Hứa Niệm An tiếp tục kế hoạch của mình, “Nghe nói rằng Mục tiên sinh là gia chủ nhà họ Mục.”

Cao Dương gật đầu, “Đúng vậy, có thể nói như vậy.”

Hứa Niệm An nói, “Nhà họ Mục là đệ nhất đế đô, nhà họ Mục hẳn rất giàu có đúng không?”

Cao Dương cười, “Chính là, đương nhiên.”

Hứa Niệm An cười có chút ngượng ngùng, “Tôi nói với anh, mặc dù tôi đã gả cho nhà họ Quý, nhưng tôi thực sự dựa vào tiền lương của mình để chi tiêu hàng tháng. Vì Mục tiên sinh rất giàu có, Mục tiên sinh có thể mua cho tôi một số đồ trang sức và túi xách mà tôi muốn để phối với quần áo không?”

Cao Dương liếc nhìn Hứa Niệm An từ kính chiếu hậu.

Hứa Niệm An khẽ cười với anh.

Nếu cô muốn có quần áo, túi xách và đồ trang sức, Hứa Niệm An nghĩ rằng cô trông giống một tín đồ ham giàu sang sống động.

Với tư cách là trợ lý đặc biệt của Mục Duyên Đình, Cao Dương sẽ quay về và nói với Mục Duyên Đình. Chắc chắn Mục Duyên Đình sẽ ghét cô nhiều hơn.

“Tôi sẽ chuyển lời cho tiên sinh.” Cao Dương nói.

Bởi vì Hứa Niệm An vui vẻ, giọng nói của cô bất giác cao lên một chút, “Vậy thì cảm ơn trợ lý Cao.”

Cao Dương, “Vâng.”

Bây giờ mục tiêu đã đạt được, Hứa Niệm An không nói chuyện với anh nữa, vì vậy cô lấy điện thoại ta gọi cho Quý Thừa Ngọc.

Điện thoại đã bị treo sau một vài hồi chuông.

Hứa Niệm An gọi một lần nữa.

Vẫn cúp máy.

Hứa Niệm An chế nhạo trong lòng, có vẻ như cả hai đã quá mệt mỏi khi ở bên nhau, nên Quý Thừa Ngọc sợ Viên Thi Nhu sẽ khó chịu nên không trả lời cuộc gọi của cô.

Hứa Niệm An đã gửi một tin nhắn: Quý Thừa Ngọc, chúng ta hãy nói chuyện.

Quý Thừa Ngọc nhanh chóng trả lời: Tôi không có gì để thảo luận với cô, và tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào từ miệng của cô.

Hứa Niệm An di chuyển ngón tay, nhanh chóng gửi qua: Anh có muốn nghe chuyện ly hôn không?

Hiển nhiên, không đến năm giây sau khi tin nhắn được gửi đi, cuộc gọi của Quý Thừa Ngọc đến.

Hứa Niệm An nhìn tên người gọi đến, chế nhạo, cố ý đợi một lúc mới nhấc máy.

Ngay khi vừa kết nối, cô đã nghe thấy giọng điệu phàn nàn của Quý Thừa Ngọc, “Hứa Niệm An cô có chuyện gì vậy, lâu như vậy mới bắt máy?”

Hứa Niệm An lạnh lùng nói, “Lúc nãy tôi gọi cho anh, sao anh không trả lời?”

Hứa Niệm An vừa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói nhỏ từ đó truyền đến, một lúc sau, Hứa Niệm An mới nghe thấy Quý Thừa Ngọc nói, “Hứa Niệm An, cô thật sự muốn ly hôn sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần anh trở về trước 8g tối nay, tôi hứa sẽ nói chuyện.”

“Tốt hơn cô nên nói chuyện …” Trước khi nói xong, Hứa Niệm An đã cúp điện thoại.

Cô không có tâm trạng nghe anh ta đe dọa lúc này.

Khi Hứa Niệm An về đến nhà, đã thấy Quý Thừa Ngọc ngồi trong phòng khách cùng với Triệu Dung và Quý Thiến Thiến đợi cô.

Hứa Niệm An suy nghĩ một chút, đây có lẽ là hai năm sau khi kết hôn, ngoại trừ lễ hội lớn hay tiệc sinh nhật, lần đầu tiên Quý Thừa Ngọc về nhà trước 8h tối.

Đứng ở cửa, Hứa Niệm An liếc qua mấy người với ánh mắt lạnh lùng.

Khi Quý Thiến Thiến nhìn thấy quần áo của Hứa Niệm An, cô ta lập tức gọi, “Mẹ, nhìn chị ta thay quần áo một lần nữa. Quần áo chị ta đi ra ngoài sáng nay không phải bộ này, nhưng sáng nay lúc trở về cũng không giống ngày hôm qua.”

Quý Thiến Thiến đã từng nhìn thấy hai bộ quần áo này trên tạp chí. Chúng là những phiên bản giới hạn và không phải là thứ mà ai cũng có thể mua nếu họ muốn. Những thương hiệu xa xỉ này những bộ tốt nhất đều lưu lại cho khách VIP của họ.

Mặc dù gia đình Quý Thiến Thiến giàu có nhưng Quý Khánh Sơn không cho nhiều tiền sinh hoạt hàng tháng cho cô ta, tiết kiệm một chút, mời bạn bè đi chơi bên ngoài để giữ chút thể diện, nhưng đối mặt với những món đồ xa xỉ này vẫn chưa đủ.

Nhưng Hứa Niệm An đã thay đổi hai bộ trong một ngày.

Quý Thiến Thiến muốn lột sạch quần áo của cô, cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Hứa Niệm An, “Chị còn dám nói là chị không có vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài sao?”

Hứa Niệm An đi tới, chỉ vào Quý Thừa Ngọc và Quý Thiến Thiến nói, “Không phải anh ta đang đi vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài sao. Không tin cô ngửi mùi trên người anh cô đi, có mùi nước hoa của phụ nữ khác không?”

Triệu Dung nghe Hứa Niệm An nói về con trai mình, liền đứng dậy chửi bới, “Nước hoa thì có chuyện gì? Ai bảo cô không sinh được con? Hai năm kết hôn, vậy mà bụng chả có dấu hiệu gì, vì vậy tôi rất xấu hổ khi phải chăm sóc con trai mình.”

Hứa Niệm An lấy báo cáo kiểm tra từ bệnh viện trong túi ra, mở nó ra, cúi xuống và vỗ nó lên bàn trà trước mặt ba người, “Nhìn này!”

Quý Thiến Thiến cầm báo cáo kiểm tra liếc nhìn, ngạc nhiên nhìn Triệu Dung, rồi nhìn Quý Thừa Ngọc.

Rõ ràng, Quý Thừa Ngọc cũng rất ngạc nhiên, anh luôn nghĩ Hứa Niệm An đã qua lại với những người đàn ông khác trước khi lấy mình.

Quý Thiến Thiến hét lên, “Làm sao có thể?”

Hứa Niệm An nhướng mày, “Làm sao có thể? Cô nghĩ ai cũng như cô, suốt ngày nghĩ ra ngoài vụиɠ ŧяộʍ à?”

“Đủ rồi.” Quý Thừa Ngọc đột nhiên cắt ngang. Anh ta nói, “Hôm nay tôi trở về để nói chuyện với cô về việc ly hôn, và tôi không muốn nói với cô về những điều vô bổ này.”

Hứa Niệm An chớp chớp mắt cười, “Tôi chỉ đang nói chuyện ly hôn với anh, sao có thể nói những thứ này là vô bổ? Đương nhiên, những thứ này đều có ích. Nó không chỉ chứng tỏ tôi vô tội, mà còn chứng minh rằng anh không được. Tôi muốn ly hôn với anh.”

Cùng nói “Không được.” Hai người Triệu Dung cùng Quý Thiến Thiến đều lo lắng đồng loạt nhìn Quý Thừa Ngọc.

Quý Thừa Ngọc xoa trán, loại chuyện này không thể nói rõ mấy câu, đơn giản đứng dậy dắt Hứa Niệm An lên lầu.

Vừa bước vào, Quý Thừa Ngọc đã ném Hứa Niệm An xuống giường.

Đầu của Hứa Niệm An đυ.ng trúng mép giường quay cuồng, cô xoa xoa cổ tay đỏ ửng vì bị Quý Thừa Ngọc nắm, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn ta phải thừa nhận rằng Hứa Niệm An có một đôi mắt rất đẹp, thông minh và trong sáng, có thể hút người nhìn ngay lập tức.

Quý Thừa Ngọc cũng không ngoại lệ, hắn thầm rủa một tiếng, cố gắng tránh ánh mắt của cô, nhưng rồi hắn nhớ ra Hứa Niệm An nói hắn không được, ngọn lửa trong lòng Quý Thừa Ngọc đột nhiên bùng cháy, hắn ta từ từ tiến lại gần cô, vừa giơ tay cởi cúc áo sơ mi, vừa lạnh lùng nói, “Nói tôi không được, vậy giờ tôi cho cô biết tôi có được hay không?”

Nói xong, hắn trực tiếp cởϊ áσ của mình ra, trần trụi cuối xuống ôm Hứa Niệm An lên, cúi đầu hôn.