Ôn ngọc nhìn qua hài tử, sau đó liền sai người mang nước ấm tiến vào.
Y tức giận gần chết, nghĩ muốn tắm rửa xong xuôi rồi đánh một giấc, mọi sự khác cũng không tiếp tục bận tâm.
Công chúa đang thoải mái ngâm mình, nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn mình đã làm mấy ngày qua, trong lòng thầm mắng vài câu: "Nam nhân thua cả chó." Lại đem Ngôn Vọng từ trong ra ngoài tìm đủ mọi lý do mà mắng...Bất quá càng mắng càng thêm tức giận...Đoạn mở mắt, liền bị cảnh tượng phía trước làm cho hoảng sợ, y là nhìn thấy Ngôn Vọng ở tại trước mặt y, cởϊ qυầи áo.
Phò mã để lộ cơ thể săn chắc, còn có những gì nên lộ đều đã lộ ra hết thảy, sau đó chậm rãi tiến vào bồn tắm.
"Ngươi..." Ôn Ngọc có chút khẩn trương. Bồn tắm tuy lớn, nhưng Ngôn Vọng càng thêm to lớn, người vừa tiến vào, mực nước vốn dĩ ngang tầm ngực Ôn Ngọc tức khắc nâng lên chạm cổ.
Người này là làm sao đây?
"Ta...Hình như..." Hơi nước khiến mặt Ngôn Vọng trở nên có chút đỏ hồng, hai mắt cũng nhắm lại, tựa vào thành bồn tắm, giống như đang ngủ...
"Say rồi?" Ôn Ngọc khàn giọng hỏi.
"Ngô..." Ngôn Vọng phát ra thanh âm ở cổ họng, đầu ngã sang một bên.
Ôn Ngọc đưa tay véo véo mặt Tướng quân, lại véo véo cánh tay Tướng quân...Sau lại cảm thấy dùng tay chưa đủ, còn dùng răng cắn xuống mấy cái, bao nhiêu hờn giận trong lòng đều dùng sức trút hết ra, phát hiện Ngôn Vọng quả thật một chút phản ứng cũng không có...
Rốt cục, Công chúa của chúng ta mỉm cười rồi.
Ôn Ngọc hao tâm tổn sức đem chính mình cùng Ngôn Vọng tắm rửa sạch sẽ, Tướng quân hiện tại chẳng khác gì rối gỗ để y tùy ý lăn qua lộn lại, cuối cùng được đặt lên giường trong tình trạng Không. Một. Mảnh. Vải. Che. Thân. Cả hai đều thả xuống mái tóc dài, mùi hương trên người cũng thật dễ chịu...
Trụ lửa ở bên ngoài màn che nổ lên tia lửa lách tách...
Ôn Ngọc nhìn người trên giường hồi lâu, chính mình khoác lên áo mỏng, vén màn che bước xuống giường.
Ngôn Vọng rất muốn cười, nhưng hắn biết hiện tại bản thân không thể mở mắt càng tuyệt đối không thể cười, bằng không Ôn Ngọc nhất định sẽ gϊếŧ hắn, thế nên đành dùng hết khí lực nhịn xuống.
Cảm giác được nến bên ngoài được thắp sáng lên. Còn nghe thấy tiếng Ôn Ngọc mở cửa đi ra ngoài, Ngôn Vọng lén lúc vén màn che nhìn trộm, liền thấy Ôn Ngọc đổi hết thảy nến trong phòng thành nến dài màu đỏ chỉ dùng cho đêm động phòng hoa chúc, còn đặt một quyển sách gì đó lên bàn, kế bên là một cái hộp nhỏ.
Mở hộp nhỏ ra, bên trong là một loại chất lỏng màu trắng, thơm ngát, rất nhanh liền lan tỏa khắp phòng hương hoa nhài nhẹ nhàng khoan khoái. Ngôn Vọng vừa muốn liếc mắt xem xét quyển sách trên bàn, chợt nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Ngọc từ xa. Hắn vội vàng nằm trở về giả vờ ngủ, thả lỏng thân thể, nhịn cười, còn phải giữ vững tâm bình khí hòa, tránh để người nọ phát giác.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Ngọc đã trở lại giường ngủ, vén màn che lên nhìn, lại véo véo mặt cùng cánh tay Ngôn Vọng, Ngôn Vọng rất phối hợp nhíu mày khó chịu, cựa quậy chút, lại tiếp tục ngủ.
Ôn Ngọc thật vừa lòng, khẽ lẩm bẩm gì đó, lại quay ra ngoài uống thứ gì, cuối cùng mới hảo hảo quay trở về. Ngôn Vọng đợi rất lâu cũng không thấy đối phương có hành động, mới hé mắt trộm nhìn.
Thiếu chút nữa đã không nhịn nổi bật cười.
Chỉ thấy Ôn Ngọc cầm trên tay một quyển《 Long dương xuân cung đính đồ phổ 》*, chính là đang cau mày xem. Một bên vừa xem sách, lại quay sang nhìn lên người Ngôn Vọng, như thể đang nhìn chằm chằm vào một tảng thịt, sau đó lướt mắt tìm xem những điểm được vẽ trên sách. Mà tay còn lại chính là cầm hộp nhỏ kia, nhìn nhìn chất lỏng bên trong, lại nhìn nhìn dưới thân Ngôn Vọng...
《 Long dương xuân cung đính đồ phổ 》*: Sách 18 +
"Ách...Nếu ta thượng hắn có khi nào sẽ bị hắn trực tiếp gϊếŧ chết hay không?" Ôn Ngọc cuối cùng cũng xem xong những phần quan trọng trong sách, thả sách qua một bên, cắn cắn môi, tỏ vẻ muốn kết hợp lý thuyết cùng thật tế, chính thức bắt đầu xuống tay với Ngôn Vọng.
Áo khoác mỏng trên người Ôn Ngọc rất nhanh được cởi xuống, để lộ da thịt trắng như tuyết cùng hai điểm phấn hồng trước ngực, tóc dài tùy ý thả sau lưng, ánh mắt có phần mơ màng, Ngôn Vọng nhìn đến có chút thiếu kiên nhẫn, vội vàng nhắm chặt hai mắt...Làm ngơ không thấy...
Ôn Ngọc dường như vẫn đang suy nghĩ về việc liệu Ngôn Vọng có gϊếŧ y hay không, đột nhiên thoát ra tiếng rên nhỏ nơi của miệng, Ngôn Vọng lo lắng vừa muốn mở mắt nhìn, môi đã bị người nọ cắn xuống, rêи ɾỉ từng chút từng chút như tan vào trong miệng hắn.
Đắng.
Vị đắng này Ngôn Vọng quen thuộc, là vị của chén thuốc mỗi tối Ôn Ngọc cho hắn uống. Nếu Ngôn Vọng đoán không lầm, này hẳn là --- Ách, Xuân. Dược...
Hắn lo lắng Ôn Ngọc, bởi vì nhiệt độ trên thân người này có chút cao, như thể đang rất khó chịu kìm chế, hơi thở nóng ấm đều phun hết lên người Ngôn Vọng, lộn xộn hôn từ cổ kéo dài xuống dưới bụng hắn, ở tại thắt lưng Ngôn Vọng còn thật hung hăng cắn một cái, sau đó dùng đầu lưỡi mềm liếʍ liếʍ dấu răng, lại ở bên cạnh tiếp tục cắn...
Mắt thấy chính mình sắp bị Ôn Ngọc cắn thành cái sàng, Ngôn Vọng rốt cục động đậy, càu nhàu kêu lên mấy tiếng, tỏ vẽ bất mãn của kẻ say rượu...
"Này, ngươi... Ách, say...Ta....Không cẩn thận uống nhầm thuốc...Cho nên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép hận ta...Ân...Được bổn công chúa...Không đúng, phải là được bổn công tử lâm hạnh...Là phúc khí của ngươi..." Ôn Ngọc thở gấp, nằm sắp ở bên tai Ngôn Vọng vừa cắn vừa gian nan nói. Tay bắt lấy phân thân đã sớm khơi dậy của Ngôn Vọng, loạn thất bát tao xoa vuốt.
Ngôn Vọng thật sự cảm thấy, nếu bản thân tiếp tục giả vờ, không bao lâu sẽ bị Công chúa đùa chết mất...Toàn thân giống như có hàng ngàn con kiến bò lên, nơi bị Ôn Ngọc bắt lấy đã sớm có phản ứng, nhưng là người nọ không nhẹ không nặng, hắn có chút lo lắng bản thân sẽ bị nắm đến phế bỏ...
Thật muốn đem người không an phận kia đặt ở dưới thân, làm những chuyện không tiện nói đến không thể động được nữa mới thôi...
Đột nhiên, một mùi hoa nhài dễ chịu tỏa ra, trên tay Ôn Ngọc đều là cao hương. Ngôn Vọng căng thẳng, đang nghĩ nếu Ôn Ngọc muốn thượng hắn, hắn nên tỉnh dậy phản kích, hay nên thuận theo y đây...
Vẫn là đành thuận theo vậy... Muốn trách thì trách chính hắn mềm lòng, mấy ngày nay Ôn Ngọc đã hao tâm tổn sức...Huống chi, cùng người mình thích...Kỳ thật hình thức gì cũng không quan trọng, Ôn Ngọc vui vẻ là được, ân, chỉ cần đừng khiến của hắn bị phế đi...Vậy y muốn thế nào liền như thế ấy.
Nhưng là sau đó, Ngôn Vọng chỉ cảm thấy hạ thân chợt lạnh, Ôn Ngọc đem cao hương trong lòng bàn tay hết thảy đều bôi lên phân thân thẳng đứng của hắn, sau đó đưa chân vắt ngang qua người Ngôn Vọng.
"Này...Ta biết ta đánh không lại ngươi, vì thể diện Tam nhi của chúng ta...Cho dù ngươi không thích, ngươi cũng không có chịu thiệt...Không được phép hận ta..." Ôn Ngọc nặng nề thở, nhiệt độ trên tay quả thật dọa người...
Lời này vừa nói ra liền khiến Ngôn Vọng hoảng sợ, rất nhanh muốn bật dậy ngăn người nọ. Sợ thương tổn đến y...
Cũng không biết do Ôn Ngọc vốn không sợ chết hay đã bị thuốc làm cho lu mờ lý trí, ấy thế nhưng lại thật sự nâng lên thắt lưng, an vị ngồi thẳng xuống...
Sau đó...Có thể nói là...
Ngôn Vọng chân thật cảm nhận được chính mình bị phế đến nơi rồi...Liền như vậy bị kẹt ở giữa...
Hai người chính là cực kỳ vô cùng phi thường không thoải mái...
Ngôn vọng chịu đựng, tiếp tục giả chết...
Ôn Ngọc ở trong lòng điên cuồng mắng bản thân chẳng khác nào phế vật...
Cuối cùng Ôn Ngọc cắn chặt răng, khó khăn nói: "Ngôn vọng...Ta biết ngươi không có say, loại chuyện như thế này một mình ta giải quyết không được, nhờ cậy ngươi động động một chút..."
Ngôn Vọng kỳ thật trong lòng đã muốn chết đi cho xong, nghe được lời này của Ôn Ngọc, thật sự giống như được lệnh đặc xá.
Liền nâng tay bưng lấy hai mắt Ôn Ngọc, trở mình đem người kia quỳ sấp xuống...
"Vừa rồi xem qua sách đều không hiểu, hửm?" Ngôn Vọng cắn lỗ tai Ôn Ngọc, nghiến răng nói: "Trước tiên phải kiên nhẫn chút..."
Rốt cục tách ra tư thế xấu hổ của cả hai. Phía trước của Ôn Ngọc cũng trướng lên khó chịu, mặt sau lại đau đến co thắt, toàn thân bị xuân dược làm cho tê dại. Giữa hoàn cảnh không được tự nhiên như vậy, Công chúa không kìm được phá vỡ yên lặng...
"Ngô...Ngươi nhanh lên...Ta...Khó chịu..." Ôn Ngọc túm chặt chăn bông, bàn tay che trên mắt y cũng không còn, nhưng là Công chúa cũng không nghĩ muốn mở mắt...Xấu hổ, rất xấu hổ...
Ngôn Vọng tìm được hộp cao hương, lấy ra hơn phân nửa: "Thả lỏng, đừng mở mắt...Khó chịu liền cắn ta, hiểu không?"
"Ngô..." Ôn Ngọc cọ cọ khăn trải giường, khó chịu gật gật đầu.
Lập tức Ngôn Vọng dùng ngón tay dính đầy cao hương mát lạnh cho vào trong thân thể Ôn Ngọc. Kỳ thật không đau, mà là thập phần khó chịu. Ngôn Vọng vẫn luôn ở bên cạnh, hôn lên da thịt trên lưng, tay còn lại cũng không chút nhàn rỗi liên tục trêu đùa du͙© vọиɠ phía trước của Ôn Ngọc...
Ôn Ngọc không biết là khó chịu hay thoải mái, chỉ là nhắm chặt hai mắt rêи ɾỉ theo tiết tấu trên tay Ngôn Vọng.
Cao hương nhanh chóng hòa tan trong cơ thể Ôn Ngọc, Ngôn Vọng thật dễ dàng cho vào ngón tay thứ hai, thứ ba...
"Đồ ngốc, không cần xuân dược, cũng không cần rượu...Ngươi chính là thứ thuốc tốt nhất cũng là loại rượu ngon nhất...Sau này đừng làm những việc ngốc nghếch đó nữa...Công chúa của ta..." Thời điểm Ngôn Vọng đem chính mình tiến vào, cố ý trêu đùa nói.
Cảm giác thân thể Ôn Ngọc càng thêm nóng lên, không biết do khẩn trương hay vẫn chưa thể thích ứng, Ôn Ngọc thế nhưng kẹp thật chặt, Tướng quân thiếu chút nữa đã xuất ra...
"Thả lỏng, đúng rồi...Ngô...Như vậy cả hai chúng ta đều thoải mái..."
Cao hương là loại thượng đẳng, bôi trơn hai người rất tốt... Thân thể Ôn Ngọc quả thật mẫn cảm, Ngôn Vọng vừa động vài cái, phía trước liền xuất ra, cả người càng thêm ửng đỏ, tiếng rên có chút thất thần khản đặc.
Ngôn Vọng dừng động tác của chính mình, để Ôn Ngọc bình tĩnh trở lại, đoạn lật người nọ nằm ngửa ra giường, chính mình đè lên trên, phía dưới vẫn còn gắt gao hợp cùng một chỗ...
Ôn Ngọc thủy chung nhắm chặt hai mắt, lông mi đen dài cong vυ't ướt nước, trên trán cũng nổi lên một tầng mồ hôi.
"Mở mắt nhìn ta..."
Ôn Ngọc lắc đầu...
Ngôn Vọng cười cười, càng thêm tăng nhanh tốc độ dưới thân, chẳng mấy chốc Ôn Ngọc liền kêu rên, cũng chầm chậm mở ra hai mắt.
Ngôn Vọng cúi người hôn lên bầu mắt ướt, lại hôn chiếc mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi căng mọng...
"Hỗn đản..." Ôn Ngọc nâng tay mềm đánh lên người Ngôn Vọng, hiển nhiên không có cảm giác gì, đánh qua hai cái, liền lười nhác tiếp tục tức giận chỉ thêm phí sức.
"Chuyện hỗn đản hơn nữa còn ở phía sau...Công chúa tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng..." Phò mã cười, đẩy mạnh thân dưới, giam cầm hai tay Ôn Ngọc, đem hết thảy rêи ɾỉ của y nuốt hết vào trong miệng mình.
Sau đó, Ôn Ngọc liền phát giác được Ngôn Vọng là cố ý giày vò y, liên tục hướng tới địa phương mẫn cảm kia mà đâm, khiến y nhiều lần run rẩy đến không còn tri giác...Cuối cùng cao trào qua đi mấy lần, chính Ôn Ngọc cũng không nhớ rõ, chỉ biết chính xác có thứ gì đó thật ấm nóng xuất vào trong cơ thể mình...Còn có Ngôn Vọng hôn y, rồi nhìn y nở nụ cười...
Ngày hôm sau, nến đỏ cháy đến bình minh. Thời điểm Ngôn Vọng tỉnh dậy, cả người Ôn Ngọc đều nằm sấp trên thân hắn. Làn da trắng nõn hiện lên những vết đỏ hồng hoan ái.
Ngôn Vọng luyến tiếc buông ra, thế nhưng bản thân còn phải lâm triều, hơn nữa hài tử đã sớm thức, có thể nghe thấy rất rõ tiếng Giác nhi nha nha kêu lên ở bên ngoài.
Suy cho cùng đêm qua hắn coi như còn lưu lại chút lý trí, mắt thấy tác dụng của thuốc trên người Ôn Ngọc tiêu tan, hắn cũng buông tha người nọ, không quên tắm rửa sạch sẽ cho cả hai rồi mới lại trở về giường yên ổn ngủ, biết rõ ngày hôm sau Ôn Ngọc nhất định sẽ không thể dậy sớm...
Hôn hôn người đang yên ổn ngủ trong lòng ngực.
Đáy mắt Ngôn Vọng ngập tràn ôn nhu, đã nhiều năm qua, lần đầu tiên là có một người, một hài tử, một gia đình, khiến hắn cảm nhận được thế nào là yêu thương cùng ấm áp...
Là loại cảm giác mà ngay cả thê tử trước đây, cũng chưa từng cho hắn cảm nhận qua.
Tuy rằng Công chúa là đệ đệ của kẻ thù không đội trời chung, tuy rằng hài tử cùng hắn không có nửa điểm huyết thống, tuy rằng mái ấm này có lẽ một ngày nào đó sẽ sụp đổ...
Nhưng mà vẫn hy vọng những thời khắc như vậy, cảm giác trái tim vui vẻ tràn đầy hạnh phúc như thế này, mỗi ngày trôi qua đều sẽ có được...
Cũng chính là cảm giác sáng sớm vừa tỉnh dậy có người mình yêu nằm cạnh, có hài tử thật khả ái ở trong nôi chờ được dỗ dành, mà bên ngoài cửa vừa hay gió nhẹ trời trong, cảnh xuân vô hạn...