Phía Trên Môi Nàng

Chương 137: Xin chào tôi là Tiên Nha A di

* Tiên Nha A di = Cô tiên răng

———

Vưu Nhiên, tỉnh tỉnh.

Vưu Nhiên......

Vưu Nhiên......

Giữa hư ảo, tựa hồ có thanh âm vẫn luôn ở kêu tên nàng.

Thật nhẹ thật ôn nhu, tựa như làn gió ấm áp của khu Khan Tát phất qua khuông mặt nàng, lại giống một cọng lông chim cực kỳ mềm mại, nhẹ nhàng trêu chọc tiếng lòng nàng, làm nàng đánh trống reo hò, làm nàng say mê ở đây.

Vưu Nhiên hơi hơi gợi khóe miệng lên, nàng thật sự quá thích loại này thanh âm này gọi nàng.

Để nàng đoán xem, thanh âm ôn nhu dễ nghe như vậy nhất định là đại nhân của nàng.

Tình cảm chân thành của nàng.

Vưu Nhiên đang nằm nghỉ ngơi trên giường không muốn thức tỉnh, biểu tình trên mặt là tràn ngập ngọt ngào quyến luyến.

Gương mặt nàng giờ phút này là hạnh phúc nghe người trong lòng nỉ non nói nhỏ với mình.

Đầu ngón tay thon dài là bị băng vải trắng bao vây nhẹ nhàng mà miêu tả hình môi nữ hài kêu là Vưu Nhiên.

Đối phương hơi hơi mở miệng ra, ẩn ẩn lộ ra răng trắng phi thường chỉnh tề.

Thật hiển nhiên, chạm đến môi nàng là nhân sĩ kỳ quái đang phi thường kinh hỉ thưởng thức nữ hài, chính xác mà nói, là phi thường thưởng thức hàm răng thập phần tinh tế của nữ hài.

"Hách Lị thân ái, Tiểu Phỉ hẳn là không quá nguyện ý ngươi kiểm tra hàm răng đứa nhỏ này như vậy."

"Chủ nhân......"

Nữ nhân tên là Hách Lị nghe được tiếng ngăn lại ôn hòa lại không thể kháng cự, nàng lập tức thẳng khởi thân hình quỷ dị, đầu ngón tay che kín băng vải đáng sợ cũng theo thu trở về, mang theo chút không nỡ.

"Tha thứ cho thân hình ta cùng ngài chìm vào đất lâu như vậy còn chưa thích ứng độ ẩm không khí nơi này, nhu cầu cấp bách thay đổi "linh kiện" cua thân thể, còn mong ngài tha thứ ta lỗ mãng, nhưng không thể không nói, hàm răng Vưu Nhiên lớn lên thật tốt."

Hách Lị cực kỳ vâng theo mà đáp lại nam nhân ngồi ở một bên, thật hiển nhiên, tiếng nói nàng thay đổi thất thường.

Tiếng nói ban đầu là dùng tiếng Mục Phỉ kêu Vưu Nhiên, lúc sau đáp lại chủ nhân hầu hạ trăm ngàn năm là âm thanh khàn khàn tiếng nói biến thành càng thêm thâm trầm lại trong khoảnh khắc trở non nớt như âm sắc hài đồng.

Làm người nghe sởn tóc gáy.

"Đây chính là bảo bối quan trọng nhất của Tiểu Phỉ, ngươi cũng không thể xúc phạm tới đứa nhỏ này, Hách Lị." Áo Trạch không được xía vào ngầm ra lệnh, trước tiên cảnh cáo.

Nữ nhân cao gầy toàn thân che kín băng vải nghe xong dùng hoàn toàn tò mò đánh giá nữ hài trước mắt còn đang lâm vào hôn mê này.

"Chủ nhân, nữ hài này là ' hỗn huyết ' hiếm thấy."

"Hỗn huyết hoàng gia cùng Hắc Nữ Vu." Áo Trạch uống trà, nói ra suy đoán của hắn, kỳ thật hắn ánh mắt đầu tiên liền nhìn ra tới Vưu Nhiên dị thường. Còn nữa, thông qua cảm giác của vị "Tiên Nha" Hách Lị này, cũng không sai biệt lắm đoán được Vưu Nhiên không bình thường, tiểu gia hỏa cũng không phải huyết tộc hoàn chỉnh.

Hách Lị nhìn về phía Vưu Nhiên, cho dù thân thể đối phương lam vào trạng thái hôn mê, nhưng có loại sinh mệnh thể hắc ám tương tự nàng đang yên lặng bảo hộ nữ hài này.

"Ta cảm giác trong cơ thể nàng tựa hồ có họ hàng xa của ta." Hách Lị triền mãn băng vải mặt tựa hồ là lộ ra tươi cười ngạc nhiên, sau đó duỗi tay muốn lại lần nữa chạm vào khối thân thể kia của Vưu Nhiên.

Chỉ tiếc, nam nhân phía sau âm trầm mà ho khan một tiếng.

Nàng đành phải lùi tay về.

"Lúc kích động, quên mất đây là tiểu bảo bối của chủ nhân." Hách Lị một bên nói, sau đó toàn thân biến mất ở dưới bóng tối trong phòng, cung kính mà đứng ở phía sau Áo Trạch.

"Tiểu Phỉ nhìn đến Vưu Nhiên té xỉu phỏng chừng hiện tại đã đang trên đường trở về, chuyện lúc trước nó đại khái đều đã nói với ta, chỗ Cái Ân"

"Cái Ân đã ở lúc sau khi ta tỉnh, giờ phút này hắn đã chạy tới khu Kham Tát hộ tống tiểu thư trở về." Hách Lị tự bẩm báo, băng vải quấn thân nàng thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

"Vậy sao, vậy phỏng chừng thật mau liền sẽ trở lại, thời điểm không có ta, dinh thự xảy ra sự cố lớn như vậy, hoàng gia duy trì thảo phạt Mục phủ, các đại gia tộc ta phải tới cửa mỗi người thăm hỏi một chút, đến lúc đó có chút rác rưởi, Hách Lị ngươi phải nhớ kỹ làm sạch sẽ chút."

Giờ phút này trên mặt Áo Trạch sớm đã không có biểu tình ôn hòa lương thiện trước đó, lãnh khốc tàn nhẫn của ông là giấu ở dưới phiến băng.

"Vừa lúc ta cũng muốn đổi hàm răng xưa cũ một chút."

Chân thân của Hách Lị là loại thể phi huyết tộc, là đừng đầu bốn vị huyết phó của Áo Trạch, là tồn tại rất ít có người biết đến.

Thân thể của nàng là từ vô số cái răng tạo thành, "Sâu mọt" ký sinh ở trong cơ thể sẽ trong vài giây gặm cắn xong huyết nhục nam nhân trưởng thành, chỉ để lại hàm răng hữu dụng.

Thời điểm Mục Phỉ mới sinh ra, Hách Lị liền bảo hộ ở Mục phủ, Mục Phỉ thân thiết mà xưng là "Tiên nha a di".

Chẳng qua mấy trăm năm trước sau khi Áo Trạch ngủ say, Hách Lị cùng Áo Trạch có khế ước cũng là cùng chìm vào bảy thước ngầm, tính cả ba vị huyết phó khác.

Đến tận bây giờ, gánh nặng nhà này cũng liền dời đến trên đầu Mục Phỉ.

Nói thật, mặc dù là Hách Lị cũng cảm thấy Áo Trạch ngủ say đối với tiểu chủ nhân đả kích rất lớn, nàng đều có chút chờ mong cảnh chủ nhân cùng tiểu thư gặp sẽ là hào quang thế nào.

Nhưng khiến nàng không nghĩ tới chính là, Mục Phỉ tiểu thư thế nhưng thật sự gặp được người yêu.

Còn là con lai phi thường thần kỳ.

Khó trách hoàng gi sẽ hạ lệnh thông sát.

"Chủ nhân, nếu không chúng ta đem hoàng gia diệt đi." Hách Lị nghiêng nghiêng đầu, dùng mặt vô nhân tính băng vải nhìn phía Tây Bắc nơi hoàng gia cư, nói thẳng không cố kỵ.

"Mục phủ từ trước đến bây giờ, chưa bao giờ tham dự qua bất luận tranh đấu gì, về sau cũng sẽ không, chẳng qua nếu hoàng gia thật muốn động người trong phủ, vậy diệt cũng có thể, ngươi nói đúng không, Tiên nha A di."

Dưới mặt Hách Lị quỷ dị quấn băng vải, phát ra hoắc hoắc tiếng cười hàm răng va chạm.

***

Không biết vì cái gì, Vưu Nhiên ban đầu còn đang say mê cùng Mục Phỉ đại nhân bên tròn mộng đẹp,

Đột nhiên cảm giác được,

Trên da thịt cảm thấy càng thêm vừa ngứa vừa tê.

Phảng phất là vô số con kiến đang ở trên người mình bò tới bò lui, thậm chí còn sẽ đùa dai cắn lên miệng, tuy rằng không đau còn có chút thoải mái, nhưng làn da yếu ớt kia thời gian tiếp nhận lễ rửa tội tế tế mật mật như vậy, Vưu Nhiên cảm giác càng lúc càng khủng hoảng.

Rất nhanh, dựa vào ý chí nhỏ xíu cắt đứt mộng đẹp, nàng lập tức mở mắt ra, tỉnh.

Nàng cúi đầu nhìn trên cánh tay mình, thật sự nhìn thất thật nhiều vật thể nhỏ cực kỳ nhỏ cùng loại với sâu ở trên người nàng leo lên qua lại.

Hơn nữa loại sâu quá dị này trên người dàu còn có đôi đuôi cánh trong suốt, trên đầu là súc tu bén dài. Càng thêm kỳ quái chính là, mặt con sâu dài kia lớn lên rất giống mặt người, thậm chí còn có hàm răng dày đặc nứt đến bên tai.

Vưu Nhiên thấy thế, đôi mắt đều trừng thẳng, đồng tử lập tức toàn đen, muốn gϊếŧ chết loài bò sát kỳ quái thấm người này.

"Đừng thương tổn chúng nó, chúng nó là tiểu sủng vật của ta, đang giúp ngươi làm ấn ma đó."

Thanh âm ngăn lại vừa ra.

Thực mau, những con sâu kỳ quái bao trùng trên người Vưu Nhiên như là nghe được mệnh lệnh, toàn bộ rời khỏi thân thể đối phương, sau đó...... Hướng nữ nhân toàn thân là băng vải mạnh mẽ tiến vào.

Tốc độ cực nhanh, thời gian chỉ vài giây, những con sâu quỷ dị mọc đầy răng nhọn liền toàn bộ toản tiến vào trong thân thể người toàn băng vài kia.

Vưu Nhiên kinh ngạc mà nhìn nữ nhân băng vải đứng trước mặt mình, cảnh tượng vừa rồi khiến lông tơ nàng có chút chổng ngược.

Nàng không biết cái trước mắt mình...... Rốt cuộc có phải người hay không, nàng chỉ là có băng vải hình người, trên người nữ nhân còn có bộ phục sức khéo léo, thậm chí thực kỳ lạ mà có tóc rất quăn.

"Ngươi hôn mê hơn hai giờ, chủ nhân kêu ta chăm sóc ngươi."

Thanh âm dễ nghe từ khuôn mặt băng vải vang lên, cái này làm cho Vưu Nhiên không thể không bảo trì khoảng cách, cảnh giác mà nhìn về phía nữ nhân này.

Hách Lị có chút đối lâu nước mắt nhìn Vưu Nhiên, rốt cuộc bề ngoài chân thật của nàng ở trong mắt mọi người chính là kinh tủng quái dị mười phần, cơ hồ gặp qua nàng tiểu gia hỏa đều bị dọa hôn mê.

Tiểu thư người trong lòng lá gan cũng không tính nhỏ sao, sao thấy Áo Trạch chủ nhân ngược lại lại ngất đi?

Thật là kỳ quái.

Hách Lị nhìn phía mặt đề phòng— Vưu Nhiên, hữu hảo mà vươn tay băng vải tay.

"Ngươi khoẻ, ta tên Hách Lị, là huyết phó của Áo Trạch chủ nhân. Cũng là Tiên nha a di của người trong lòng ngươi, Mục Phỉ tiểu thư. Càng là thân thích phương xa với sinh vật kia trong cơ thế ngươi, đương nhiên, ta so với nó cường đại hơn nhiều. Ta hôm nay mới từ trong đất ra tới, lời nói có chút nhiều, mong ngươi không thấy phiền lòng."

———

🧂: Mục cha thật ngầu, hoàng gia cái gì động tới người Mục phủ thì cũng giet!!