Sau khi chạy xong, một nhóm người suýt chút nữa ngã gục, không thể đứng vững.
Đường Cận Ngự nhìn mọi người, giọng nói trong đêm đặc biệt lạnh lùng: "Bây giờ có thể ngủ được chưa? Không ngủ được chúng ta tiếp tục đi!"
“Có thể!” Mọi người nói.
“Bây giờ, tất cả mọi người về phòng ngủ, muốn tán gẫu thì có thể ở lại tán gẫu với tôi!” Đường Cận Ngự nói: “Giải tán!”
Sau khi mọi người rời đi, Giản Thất chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: "Đường giáo quan, anh vừa rồi trêu người ta hay giở trò lưu manh đấy?"
“Cô không ngủ được?” Đường Cận Ngự dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn người nào đó.
“Mấu chốt là xem giáo quan anh có muốn tán gẫu với tôi không.” Giản Thất cười du côn, không chút lưu tình trêu chọc: “Ánh trăng thật đẹp, hoa tiền nguyệt hạ cái mẹ gì đó, rất lãng mạn!”
Đường Cận Ngự xoay người rời đi, Giản Thất cười nói: "Giáo quan, không phải là tán gẫu sao? Không tán gẫu nữa à?"
Đường Cận Ngự nhìn người nào đó, mái tóc thiếu nữ dài xõa ngang vai, trên trán có chút mồ hôi, gương mặt trắng nõn do vận động mà ửng hồng, nụ cười côn đồ nơi khóe miệng kia như một tên vô lại nhỏ, có chút muốn ăn đòn.
Những đường nét trên khuôn mặt vốn tinh xảo tuyệt mỹ lúc này càng tăng thêm một nét quyến rũ.
Ánh mắt nguy hiểm của Đường Cận Ngự nheo lại: "Giản Thất!"
"Hửm? Giáo quan nghĩ xong chủ đề rồi?" Giản Thất mỉm cười.
"Một trăm cái chống đẩy!"
Giản Thất: "..."
Con mẹ nó!
Nhìn Giản Thất vẫn chưa nhúc nhích, Đường Cận Ngự tiếp tục lạnh lùng nói: "Chín mươi giây, quá một giây cộng thêm năm cái! Bắt đầu!"
Giản Thất bĩu môi, rõ ràng nói là tán gẫu cơ mà!
Ở vị trí trên tầng, mọi người nhìn Giản Thất đang nằm dưới đất chống đẩy, tất cả đều hả hê trên nỗi đau của người khác.
Một nụ cười châm biếm thoáng qua khóe miệng Sở Du, một đám người nhìn chằm chằm vào Giản Thất, bọn họ muốn nhìn cô không hoàn thành nhiệm vụ mà tiếp tục làm.
Tuy nhiên khi nhìn tốc độ của Giản Thất không ngừng tăng lên, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
"Sáu mươi lăm giây!” Có người đếm thời gian, nhìn Giản Thất đã kết thúc, không thể tin được.
Phải biết rằng sáng sớm hôm nay Sở Du mất gần hai phút để hoàn thành chống đẩy, hơn nữa lúc đó là trước khi thời gian luyện tập bắt đầu, thể lực lúc đó là tốt nhất!
Bây giờ bọn họ đã kiệt sức, nếu không quá ba phút, một trăm cái chống đẩy không làm xong được đâu!
Ánh mắt vốn châm chọc của Sở Du lập tức trở nên lạnh lùng hơn, bàn tay đặt ở bên cạnh lan can không khỏi nắm chặt thành quyền, phẫn hận liếc nhìn Giản Thất đang đứng dậy nhìn Đường Cận Ngự, khóe miệng cô nở nụ cười. Cô ta giận dữ quay mặt đi.
Giản Thất từ dưới đất đứng lên, khóe miệng mang theo ý cười nhìn Đường Cận Ngự.
"Cho rằng tôi sẽ khen cô sao?” Đường Cận Ngự nói: "Có thể chống đẩy nhiều như vậy nhưng đây không phải là điều tôi muốn xem, thể lực tốt như vậy, xem ra tối nay chúng ta phải tãn gẫu một chút!”
Giản Thất: "..."
Tán em gái anh ý!
“Nằm xuống!” Đường Cận Ngự nói sâu xa.
Giản Thất cười lạnh: “Giáo quan, có cần phải chơi high thế không? Giữa ban ngày ban mặt, làm vậy tổn hại phong tục, giáo hóa!”
"Nằm xuống!"
m độ trực tiếp giảm xuống, khí áp có chút thấp.
Giản Thất nhướng mày, bình tĩnh nằm xuống.
"Nâng hai chân lên, gập bụng nửa giờ!”
Giản Thất cười côn đồ, đột nhiên muốn tẩn anh một trận: "... Giáo quan, đừng có chơi ác như vậy được không?”
Giản Thất nằm thẳng người, cam chịu số phận giơ hai chân lên, duỗi thẳng hai chân lên 45 độ, úp lòng bàn tay xuống.
Đường Cận Ngự nhướng mắt nhìn đám đông trên tầng đang xem nói nhiệt.
“Nếu không ngủ được, có thể xuống đây!”
Một câu nói nhàn nhạt, trực tiếp khiến đám người trên tầng biến mất trong nháy mắt!
Đường Cận Ngự thu hồi ánh mắt mắt, tầm mắt rơi vào người nào đó không thấy thở dốc: "Không ngờ tới, cô quay phim căng thẳng như vậy nhưng cũng không lơ là tập thể dục!"
"Thân thể chính là tiền vốn làm cách mạng, đương nhiên phải rèn luyện thân thể tốt. Bằng không thì sao có thể tranh thủ thời gian nói chuyện nhân sinh hoa tiền nguyệt hạ với giáo quan được?"
Giản Thất nháy mắt với Đường Cận Ngự, cười như một tên lưu manh nhỏ.
"Thật đáng tiếc, không có hoa, nhưng mà nhan sắc giáo quan thịnh thế thế này, có lẽ cũng là một bông hoa của quân đồn trú nhỉ!”
Giản Thất không tiếc sức trêu chọc: "Người còn yêu kiều hơn hòa gì đó, quả nhiên khắc họa chân thực anh!"
Đường Cận Ngự giận quá thành cười: "Cô bản lĩnh như vậy, chúng ta thêm nửa canh giờ nữa đi!"
Giản Thất: "..."
Đường Cận Ngự, ông nội nhà anh!
Mọi người qua s1apihd.com ủng hộ mình với ạ❤️