Khô Lâu Huyễn Hí Đồ

Chương 16: Cửa sổ trong hành lang

CHƯƠNG 16: CỬA SỔ TRONG HÀNH LANG

Edit: Thiên Địa hội

___

Giúp Tống Khinh La xử lý vết thương xong, Lâm Bán Hạ định đi tìm Lưu Tây để nhắc nhở. Cậu thử gọi điện thoại trước cho Lưu Tây, nhưng y không bắt máy. May mà nhà Lưu Tây cách đây không xa lắm, Lâm Bán Hạ bèn tới đó.

Trước đây Lâm Bán Hạ đã đến nhà Lưu Tây một lần vào sinh nhật y. Khi đó Lưu Tây mới tới, không quen biết nhiều. Y mời cậu tới nhà, còn cậu mua cho Lưu Tây bánh sinh nhật. Hai người trong phòng nhỏ uống chút rượu, ăn đồ nhắm, trò chuyện linh tinh. Buổi tối hôm đó trôi qua rất vui vẻ. Sau lần đó, Lâm Bán Hạ cũng coi Lưu Tây là bạn bè mình.

Thực ra Lưu Tây và Lâm Bán Hạ có chút giống nhau. Hai người đều từ nơi khác tới thành phố này làm việc, đều tốt nghiệp đại học xong thì xui rủi thế nào đều vào làm công việc bất bình thường này.

Nhà Lưu Tây đối diện thang máy. Lâm Bán Hạ vừa đi từ thang máy ra, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt và tiếng khóc. Một giây sau, có một nữ sinh mặt đầy nước mắt mở cửa, nhìn thấy Lâm Bán Hạ bên ngoài cũng không thèm để ý, va vào Lâm Bán Hạ xong chạy thẳng vào thang máy sau lưng cậu.

Lâm Bán Hạ đang bối rối vì bị đẩy, ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Tây ngồi trên ghế sopha trong phòng, một người phụ nữ xinh đẹp đang dính sát vào y. Cô gái này dáng người rất đẹp, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng, quần áo thời thượng, khác một trời một vực với nữ sinh kia. Lúc nữ sinh kia chạy ra khỏi phòng, Lưu Tây vốn muốn đứng lên đuổi theo, nhưng cô gái xinh đẹp kia lại nắm lấy tay y: "Lưu Tây, anh không cần em nữa sao?" Không thể không nói, không ai có thể kháng cự lại mỹ nhân làm nũng. Biểu tình Lưu Tây trong nháy mắt mềm xuống, không đứng lên nữa, chỉ lúng túng nói: "Dù sao cô ấy cũng là bạn gái của anh..."

"Không phải, cô ta không phải." Cô gái hừ lạnh: "Em mới là bạn gái của anh."

Lưu Tây ngượng ngùng cười cười.

Y vừa nói xong, lại thấy trước cửa nhiều hơn một người. Cô gái nọ hứng thú đánh giá Lâm Bán Hạ: "Lưu Tây, bạn anh à?"

"Không." Lưu Tây cứng nhắc nói: "Đồng nghiệp thôi." Y nói xong liền đứng dậy, hoàn toàn không có ý mời Lâm Bán Hạ vào nhà. Y chống tay ngang cửa, bày ra tư thế đề phòng: "Lâm Bán Hạ, có chuyện gì không?"

Lâm Bán Hạ: "Có vài chuyện muốn nói với cậu."

Lưu Tây: "Chuyện gì, nói luôn ở đây đi."

"Cô gái vừa nãy là bạn gái của anh?" Lâm Bán Hạ hỏi.

"Chính xác là bạn gái cũ." Lưu Tây tỏ vẻ không sao cả.

Lâm Bán Hạ trầm mặc. Cậu chợt nhận ra, lời nhắc nhở của mình đối với Lưu Tây không có ý nghĩa gì cả. Nhưng đổi lại nếu là cậu, gặp chuyện như vậy, cũng không chắc sẽ không bị mê hoặc, đừng nói là Lưu Tây còn nhỏ hơn cậu tận hai tuổi.

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Lưu Tây có chút không kiên nhẫn.

"Tôi đã gặp Trình Ngọc Lưu." Lâm Bán Hạ nói.

Lưu Tây nghe được cái tên "Trình Ngọc Lưu" này, trong mắt hoảng loạn, nhưng vẫn mạnh miệng: "Trình Ngọc Lưu cái gì, chưa từng nghe qua cái tên này."

Lâm Bán Hạ thở dài: "Tôi... không tới cướp đồ của anh. Tôi chỉ muốn nhắc nhở, tìm thấy thi thể gia đình bị mất của Trình Ngọc Lưu rồi."

"Ở đâu?" Lưu Tây theo phản xạ mà hỏi.

Lâm Bán Hạ: "Nghe nói là ở trong tủ lạnh nhà cô ta."

Lưu Tây sửng sốt.

Lâm Bán Hạ nói: "Bây giờ cô ấy rất không ổn, vì thế tôi chỉ muốn nói với cậu một câu, cẩn thận."

Vẻ mặt Lưu Tây rất phức tạp. Y nhìn chằm chằm Lâm Bán Hạ, như đang đoán xem Lâm Bán Hạ có lừa mình hay không. Lâm Bán Hạ mệt mỏi rã rời, anh không tin tôi cũng được, nhưng chuyện của Trình Ngọc Lưu chắc chắn sẽ lên thời sự.

Lưu Tây: "Sao anh lại nói với tôi chuyện này?"

Lâm Bán Hạ cười khổ: "Tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, tôi không muốn anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Lưu Tây trầm mặc mấy máy môi, thấp giọng nói: "Lâm Bán Hạ, anh rất thiếu tiền đúng không!"

Lâm Bán Hạ nhíu mày.

Lưu Tây nói: "Tôi không biết anh đã biết gì, nhưng mà..." Y xoay người vào phòng, khi quay lại, trong tay cầm một cái túi, góc túi bị rách ra, có thể nhìn thấy màu sắc đỏ tươi, vừa nhìn đã biết là thứ màu chỉ tiền giấy mới có: "Nhưng dù sao chúng ta cũng từng là bạn bè. Anh khuyên nhủ, tôi cũng xin lĩnh giáo, tiền này anh cầm đi! Sau này đừng đến tìm tôi nữa!"

Dựa vào độ dày của cái túi, ước chừng trong đó có ít nhất trăm ngàn tệ. Nếu Lâm Bán Hạ cầm số tiền này, cậu có thể chuyển khỏi căn phòng khắp nơi đều là bình tro cốt kia, huống chi đây là việc của Lưu Tây, nếu có báo ứng gì thì cũng không liên quan đến Lâm Bán Hạ.

Thấy tiền này, Lâm Bán Hạ không nhịn được bật cười, trong nụ cười không có chút giễu cợt nào, thậm chí còn tràn đầy chân thành.

Lưu Tây thấy nụ cười này của Lâm Bán Hạ, nghĩ là cậu đồng ý, muốn đưa cho cậu túi tiền, chẳng ngờ Lâm Bán Hạ không đưa tay, cũng không nói gì, cứ vậy xoay người rời đi.

Lưu Tây sửng sốt nhìn bóng lưng Lâm Bán Hạ, quát lên: "Lâm Bán Hạ? Anh không muốn sao?"

Lâm Bán Hạ quay lưng về phía Lưu Tây, miễn cưỡng khoát khoát tay.

"Mẹ nó, anh không lấy tiền còn cười đếch gì?" Lưu Tây thẹn quá hóa giận.

Lâm Bán Hạ đã vào thang máy. Thanh âm cậu không lớn, nhưng Lưu Tây nghe rất rõ. Cậu nói: "Tôi cũng có muốn cười đâu, nhưng nhìn thấy nhiều tiền như thế ai mà không muốn cười?! Tôi cũng chẳng nhận tiền của anh, cười một cái cũng không được chắc?!"

Lưu Tây: "..."

Cuối cùng Lâm Bán Hạ về nhà, cũng tiết kiệm được hai đồng vé bus. Đến siêu thị cạnh tiểu khu mua cơm, ban đầu cậu muốn gọi điện cho Tống Khinh La hỏi hắn có muốn ăn luôn không, lại chợt nhớ ra mình không có số điện thoại của hắn. Suy nghĩ một chút, cậu bèn mua hai phần.

Về tới nhà, đẩy cửa ra liền ngửi thấy mùi thịt ngào ngạt. Tống Khinh La bưng một bát thịt kho tàu đi qua trước mặt cậu. Lâm Bán Hạ nuốt nước bọt: "Tay anh bị thương mà, sao còn nấu cơm?"

Tống Khinh La nói: "Không sao, cậu băng bó kỹ cho tôi rồi mà. Về đúng lúc đấy, ăn cơm đi." Nói xong hắn đưa cho Lâm Bán Hạ một đôi đũa.

Lâm Bán Hạ có chút ngượng ngùng, hỏi mua thức ăn hết bao nhiêu tiền, chia đôi để cậu trả một nửa cho. Tống Khinh La lắc đầu, ý bảo không cần.

Không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Tống Khinh La rất tốt. Thịt kho tàu non mềm mọng nước với nước tương đỏ óng, mùi thơm bay khắp nơi, ăn cực kì ngon.

"Lưu Tây sao rồi?" Tống Khinh La hỏi.

"Không tốt lắm." Lâm Bán Hạ nói: "Anh ta... không tin tôi."

"Tin cũng vô ích." Tống Khinh La thản nhiên nói: "Người có thể kháng cự lại mê hoặc kia không nhiều lắm."

"Cũng đúng." Lâm Bán Hạ cười khổ: "Vậy phải làm sao, cũng không thể khoanh tay nhìn anh ấy chết."

Tống Khinh La: "Đợi một lát, tôi nói chuyện với bên kia xem, bảo bọn họ phái người tới xử lý."

Lâm Bán Hạ cẩn thận hỏi: "Xử lý, sẽ không lấy luôn mạng của Lưu Tây chứ?"

Tống Khinh La mỉm cười: "Chúng tôi là tổ chức hợp pháp."

Lâm Bán Hạ: "À..."

Tống Khinh La: "Chỉ là thỉnh thoảng có chút chuyện ngoài ý muốn."

Lâm Bán Hạ: "..." Anh đừng nói thêm câu này thì hơn.

Ngày thứ hai, Lâm Bán Hạ biết tin Lưu Tây nghỉ việc cũng không ngạc nhiên. Nhưng nhóm đồng nghiệp ầm ĩ bàn tán, nói rằng tiểu tử Lưu Tây này có tiền vào là lập tức suy đồi, ngay cả bạn gái mấy năm cũng không cần nữa. Hôm qua nữ sinh kia còn náo loạn cả một ngày, chỉ là đây không phải việc của bọn họ, Lưu Tây cũng không có ở đó, nữ sinh có làm ầm ĩ hơn cũng chẳng có ích gì.

Phía Trình Ngọc Lưu cũng không có kết quả gì. Tuy đã tìm được thi thể, song cảnh sát vẫn không tìm ra được cách thức lấy trộm của cô ta. Trình Ngọc Lưu cũng không chịu nói hết, chỉ sống chết bảo rằng thi thể tự mình đi về. Lúc đầu việc trộm thi thể này quả thực rất nghiêm trọng, nhưng suy cho cùng đây là thân thể người nhà cô ta, hơn nữa cô ta còn là người duy nhất còn sống trong nhà, cảnh sát bèn nói, giam giữ Trình Ngọc Lưu vài ngày rồi thả ra, còn thi thể thì cứ hỏa táng hết thì hơn.

Mấy việc này toàn là tin đồn Lâm Bán Hạ nghe được. Dường như từ khi dọn vào căn phòng kia, cuộc sống của cậu càng lúc càng nhiều việc kỳ quá; hay nói chính xác hơn, cậu bắt đầu chú ý tới rất nhiều chuyện trước kia chưa từng chú ý.

Quý Lạc Thuỷ chuyển vào nhà Tống Khinh La xong đã lâu không thấy mấy hình ảnh đáng sợ. Lúc đầu anh bàn bạc với Lâm Bán Hạ tính toán thừa dịp dọn ra ngoài ở cùng bạn gái luôn, nhưng chẳng ngờ một ngày trước còn nói hay lắm, một ngày sau lại khóc lóc chạy tới trước mặt Lâm Bán Hạ, nói bạn gái đột nhiên đòi chia tay với cậu.

"Sao lại chia tay." Lâm Bán Hạ kỳ quái hỏi. "Tớ còn chưa nhìn thấy cô ấy, sao chưa gì đã chia tay rồi?"

"Tớ không biết." Quý Lạc Thuỷ bi thương nói.

Lâm Bán Hạ: "Vậy...chúc cậu sớm tìm được bạn gái mới?"

Quý Lạc Thuỷ khóc sướt mướt, nói muốn đi siêu thị mua đồ nhắm, uống một chầu với Lâm Bán Hạ. Lâm Bán Hạ thương xót nhìn anh đi vào thang máy.

Năm phút sau, Quý Lạc Thuỷ ở trong thang máy hét lên, lại lạch bạch chạy ra, gõ cửa ầm ầm: "Lâm Bán Hạ, chuyện lớn rồi, lão đại có chuyện!!"

Lâm Bán Hạ nghe xong lập tức mở cửa: "Sao thế??"

Quý Lạc Thuỷ thở hồng hộc: "Vừa nãy tớ thấy lão đại ở dưới tầng! Hình như anh ta bị hai người kì lạ bắt, trời tối quá tớ không nhìn rõ, nhưng trong số đó có một người trông rất đáng sợ, có khi cao hơn hai mét lận. Lão đại đứng trước mặt hắn chỉ như một món đồ chơi!! Hai người đó một trước một sau áp giải lão đại vào tòa nhà bên cạnh, cậu nhanh một chút, gấp lắm rồi, chúng ta phải đi cứu người!!"

Lâm Bán Hạ nghe xong bèn chạy vào nhà bếp, cầm chày cán bột và cây phơi quần áo, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm một con dao gọt trái cây bỏ vào túi, vội vã cùng Quý Lạc Thuỷ xuống tầng.

Có thể nói, Tống Khinh La là ân nhân cứu mạng của bọn cậu, sao có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng bị bắt nạt được!

Suy nghĩ như vậy, Quý Lạc Thuỷ và Lâm Bán Hạ chạy nhanh như gió đến căn nhà sát vách.

Tiểu khu này ít người ở đến thảm thương, tầng này cũng chỉ có quỷ xui Lâm Bán Hạ bị hãm hại mới dọn vào, tòa nhà bên cạnh cũng chẳng khác gì, buổi tối hầu như không thể thấy được đèn sáng.

Vì thế thang máy chỉ có một cái, trong hành lang cũng chỉ có một cái đèn chứ đừng nói đến camera.

Họ đến tầng một, thấy trong thang máy có tám số, có lẽ những người kia mang Tống Khinh La lên tầng tám.

Quý Lạc Thuỷ và Lâm Bán Hạ đuổi theo. Lúc hai người đang nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Quý Lạc Thuỷ chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát. Anh nghĩ một lúc, chợt nhỏ giọng hỏi: "Bán Hạ, tầng nhà này có phải là tầng có cái cửa sổ kia không."

Lâm Bán Hạ: "...Hình như thế."

Quý Lạc Thuỷ: "Tớ... hơi sợ."

Lâm Bán Hạ an ủi: "Có gì mà phải sợ."

Quý Lạc Thuỷ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Lâm Bán Hạ chần chờ nói: "Nhưng nghĩ lại thì, hôm đó thấy tình cảnh đó, hình như cũng có chút đáng sợ 0.0"

Quý Lạc Thuỷ tuyệt vọng: "Lâm Bán Hạ, đừng có lộ ra biểu cảm này!!"

___

Tiểu kịch trường:

Lâm Bán Hạ: Vậy tớ phải lộ ra biểu cảm gì?

Quý Lạc Thuỷ: Hung bạo một chút!!

Lâm Bán Hạ: ??(╯°Д°)╯ như vầy phải không??

Quý Lạc Thuỷ: Hung dữ hơn!!

Lâm Bán Hạ: (*" 皿? *)? Như vầy phải không?"

Quý Lạc Thuỷ: Đúng!!

Lâm Bán Hạ: 0.0 Hung dữ xong vẫn cảm thấy hơi sợ.

Quý Lạc Thuỷ: ...