Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 19: Sau khi sinh bệnh

Khi Diệp Chu tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, đôi mắt vừa khôi phục tiêu cự, đập vào mắt là một đôi mắt thâm thúy.

Từ lúc nhìn thấy Giang Đình Viễn đầu tiên, Diệp Chu liền biết người này có một đôi mắt vô cùng đẹp.

Đặc biệt là khi ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào ngươi, lực sát thương liền vọt lên gấp đôi.

Thế nhưng Diệp Chu hiếm thấy mà không bị sắc đẹp mê hoặc, bị Giang đại boss nhìn như vậy, cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Nhanh chóng dời tầm mắt, Diệp Chu theo bản năng đem mấy chuyện gần đây nghĩ lại một lần, nỗ lực tìm ra nguyên nhân làm đại boss kì quái.

Nghĩ một hồi không có kết quả, âm thanh Diệp Chu khó giải thích được có mấy phần chột dạ: "Sao, làm sao vậy?"

Giang Đình Viễn nhìn cậu không nói gì.

Diệp Chu nhất thời hoảng hốt, nguyên bản đầu óc còn choáng váng liền bắt đầu vận hành.

Đáng ăn mừng là lúc Diệp Chu còn đang nghi ngờ có phải đại boss muốn trả thù lúc nguyên thân quá trớn hay không, còn đang suy tư nên lấy tư thế gì để quỳ trông tôn nghiêm...

Giang Đình Viễn vẫn luôn trầm mặc không nói gì bỗng đưa tay ra.

Cảm xúc lành lạnh từ cái trán truyền đến, đem tất cả những lời Diệp Chu định nói nghẹn ở cổ họng, trong nhất thời có hơi luống cuống.

Giang Đình Viễn nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy nhiệt độ không đúng, trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Chu, dùng trán của mình đè lên trán cậu.

Thời gian như dừng lại.

Đυ.ng chạm như vậy khoảng năm giây Giang Đình Viễn liền rời khỏi, ngồi trở lại trên ghế, lông mày vốn cau lại cũng thả lỏng.

"Hạ sốt." Giang Đình Viễn nói.

Diệp Chu cứng ngắc duy trì tư thế vừa rồi, cả người không khác gì bức tượng không nhúc nhích được.

Giang Đình Viễn nhíu mày: "Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Một lúc lâu Diệp Chu mới hoàn hồn lại, cứng ngắc gật gật đầu, nỗ lực làm thanh âm của mình nghe vào bình tĩnh một ít: "Tôi... phát sốt?"

"Ừm, sốt cao ba mươi chín độ hai."

Vừa nói xong, thấy Diệp Chu lại muốn lộn xộn, Giang Đình Viễn trực tiếp đem cái tay của cậu vào trong chăn.

"Đừng nhúc nhích." Thanh âm hắn rất lạnh, thế nhưng động tác trên tay lại bất ngờ ôn nhu, đem cái chăn tán loạn vì Diệp Chu lộn xộn vừa rồi đắp kín lại.

Xưa nay đều là cậu chăm sóc người khác, Diệp Chu hiếm khi được người khác chăm sóc, hiện tại lại được đại boss chăm sóc, nhất thời có chút luống cuống.

Cậu tổng kết lại ngôn ngữ trong đầu, thường ngày giỏi giao tiếp, bây giờ lại chỉ có thể nặn ra một câu: "Cảm... Cảm ơn."

Diệp Chu cảm thấy có hơi mất mặt, vắt hết đầu óc muốn nói gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng, bên miệng liền đυ.ng đến một cái ly nước.

Diệp Chu theo bản năng nhìn Giang Đình Viễn, sau đó mơi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà đem ly nước uống hết toàn bộ.

Liếc nhìn cái ly bị lấy, Diệp Chu cư nhiên thấy được trong mắt Giang đại boss có mấy phần... Thỏa mãn?

Diệp Chu:...

Tuy cậu biết lúc này mình cần phải cảm động với đại boss vì đã chăm sóc cậu, thế nhưng không biết tại sao, Diệp Chu cứ có cảm giác đại boss coi cậu là một con sủng cật mà nuôi.

Rất nhanh, ý nghĩ này của cậu trong mấy ngày kế tiếp liền được chứng minh.Dựa theo lời bác sĩ giải thích, Diệp Chu là vì quá mức bận rộn, lao lực quá độ mà dẫn đến sốt cao, người trẻ tuổi thân thể tự lành mạnh, hai ngày uống thuốc liền khỏe.

Ban đầu Diệp Chu cũng ngây thơ nghĩ như vậy.

Nhưng mà, Diệp Chu rất nhanh phát hiện sự việc không đơn giản như vậy.

Chuyện này không đơn giản như cậu nghĩ, hiện tại chính là...

Diệp Chu đang nhìn vào gương máy quay, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, cậu theo bản năng sét đánh không kịp bưng tai dấu quyển vở trong tay ra phía sau.

Giang Đình Viễn tao nhã đi xuống cầu thang đến bên cạnh cậu, không nói gì chỉ duỗi tay ra trước mặt Diệp Chu.

Diệp Chu:...

Cậu hận a!

Nhưng mà cũng không làm được gì, cứ việc trong đầu đã suy nghĩ đến cả đống bộ quyền phá, nhưng thân thể cậu vẫn hết sức thành thực.

Chậm rì rì đem quyển vở dấu ở phía sau lấy ra, ngoan ngoãn nộp cho đại boss.

Cậu phối hợp làm Giang Đình Viễn cảm thấy hài lòng, bàn tay xoa xoa đầu cậu, cậu không cảm thấy được an ủi, ngược lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Giang ca, hai ngày trước chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hiện tại tôi thật sự rất khỏe." Diệp Chu lui thân thể về sau, cả người rơi vào ghế sôfa, âm thanh uể oải: "Thật sự không cần lo lắng quá đâu."

Giang Đình Viễn đối với kháng nghị của cậu ngoảnh mặt làm ngơ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Mười giờ, đi ra ngoài phơi nắng đi."

Đúng vậy, chân tướng chính tàn khốc như thế.

Từ lần Diệp Chu sinh bệnh vừa rồi, Giang đại boss kêu bác sĩ làm cho cậu cái thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, đồng thời còn đích thân giám sát cậu.

Có lúc hắn phải đi công ty, thậm chí còn phái hai bảo tiêu giám sát thay hắn.

Đối với việc này, Diệp Chu thực sự khóc không ra nước mắt.

Cậu đã ở nhà nguyên tuần rồi a, Diệp Chu cảm giác lông mình cũng mọc dài ra, Diệp Chu chưa bao giờ như lúc này mà ước ao được đi ra ngoài.

Diệp Chu thật sự không hiểu nổi, đời trước lăn lộn trong giới lâu như vậy, gặp qua đủ loại kiểu dáng có quan hệ kim chủ cùng tình nhân, như Giang Đình Viễn là lần đầu thấy.

Trải qua khoảng thời gian ở chung này, Diệp Chu cảm thấy hình thức ở chung của mình với Giang Đình Viễn, nói là kim chủ cùng tiểu tình nhân, không bằng nói giống cha cùng con trai...

Không sai, Giang Đình Viễn là cha, còn cậu là con trai.

Trong ánh mắt chăm chú của Giang đại boss, Diệp Chu kinh sợ từ ghế đứng lên, mỗi bước đi đều cẩn thận, cẩn thận đi ra ngoài vườn hoa, hy vọng đại boss có thể hồi tâm chuyển ý.

Mà hiển nhiên, chuyển ý là không thể chuyển ý, Giang đại boss chính là tâm địa sắt đá như vậy.

Diệp Chu phơi nắng hơn một tiếng mới vào lại nhà, lúc vào liền thấy Giang đại boss đã ngồi vào phòng ăn, thấy cậu vào liền vẫy vẫy tay.

Đến khi nhìn thấy đống chén nước rau dưa xanh mượt trên bàn, Diệp Chu quyết định phản kháng, quay đầu bỏ chạy.

"Diệp Chu." Giang Đình Viễn ngữ điệu bình tĩnh, không gợn sóng.

Diệp Chu từ chạy chậm chuyển thành dậm chân tại chỗ.

"Quay lại."

Diệp Chu quay người, từ từ đi.

Tầm mắt hai người giao nhau trên không trung, Giang Đình Viễn không nói gì.

Diệp Tiểu Chu cơ trí đi đều bước, đến trước bàn ăn mới đứng nghiêm.

Nói thật, Diệp Chu cảm thấy chính mình lúc học đại học đi tập huấn cũng chưa làm tiêu chuẩn đi đứng nghiêm túc như bây giờ, cậu quá khó khăn.

Không cần Giang đại boss nói gì, Diệp Chu thất bại chạy trốn nhận mệnh nâng lên chén nước rau dưa, tâm hung ác, nhắm mắt lại, ngừng thở mà uống.

Diệp Chu đối với nước rau dưa ghét cay ghét đắng, dù đã sớm làm chuẩn bị tâm lý, cũng chỉ uống vào một nửa, lúc cậu chuẩn bị bỏ cái chén xuống, chợt nghe Giang Đình Viễn mở miệng.

"Uống hết rồi nói, buổi chiều tôi mang cậu đi ra ngoài."

Tay tính bỏ xuống liền quay lại, Diệp Chu một hơi uống hết nửa chén nước rau dưa còn lại, đem cái chén tới trước mặt Giang Đình Viễn.

"Một lời đã định!"

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Chu: Đi thôi đi thôi đi thôi đi thôi, mau mau mang tôi ra ngoài chơi ra ngoài chơi ra ngoài chơi ra ngoài chơi!!