Em Là V.I.P Duy Nhất Của Anh

Chương 11

Editor: Tiểu Tiên Nữ

Lần đầu tiên mang “bạn trai giả” về nhà, bỏ qua bầu không khí hơi xấu hổ khi hỏi về cha mẹ của Kiều Nhậm Lương thì mọi chuyện tương đối hài hòa.

Bố Nguyễn mẹ Nguyễn rất vừa lòng Kiều Nhậm Lương, còn tranh thủ kỳ nghỉ này mà đến nhà hàng trên danh nghĩa của anh ăn cơm.

Một đống mỹ thực khiến mẹ Nguyễn hết sức vui vẻ, mà bố Nguyễn tuy vẻ mặt không cao hứng đối với tiểu tử thối cướp mất con gái mình, nhưng so với trước đó đã khá hơn nhiều.

Rất nhanh, những ngày ăn ăn uống uống mua mua mua sắp kết thúc, cách ngày trở về trường đại học đi làm còn hai ngày.

Mẹ Nguyễn bắt đầu lải nhải giúp dọn hành lý, dặn dò phải ăn uống như nào, đến cả tiền riêng của bố già nhà cô cũng bị mẹ hố một nửa để đưa Tĩnh Xu làm phí sinh hoạt.

Tháng 10 ở Thượng Hải, mùa hè sắp đi rồi.

Các loại trái cây đào, nho vẫn có thể mua được, mà người thích ăn những loại trái cây đó, Nguyễn Tĩnh Xu đều đem hạt ném vào trong đất ở không gian, sau đó bắt đầu mộng đẹp làm ruộng.

Trải qua kỳ nghỉ này, mỗi ngày cô đều đem nước suối điều trị thân thể bố mẹ Nguyễn, thân thể họ đúng là tốt hơn trước nhiều.

Chỉ là hai người già còn tưởng rằng do tuổi mình đã lớn, mấy ngày nay vẫn luôn bị tiêu chảy, cơ mà biến hóa trong thân thể không phải là không có cảm giác.

Họ chỉ nghĩ nguyên nhân là do tâm tình rất tốt khi con gái trở về, lại còn có bạn trai.

Một ngày trước hôm ra sân bay, Nguyễn Tĩnh Xu đặc biệt tới cửa hàng bán hạt giống, đem hạt giống của loại rau quả mà cô thích mua hết.

Cuối cùng đi đến trước quầy hạt giống thuốc trung y, hạt giống nhân sâm, ma xui quỷ khiến cô mua một bọc nhỏ.

Hiểu biết về loại thuốc trung y của cô chỉ có nhân sâm và linh chi, có không gian nên cô cũng mơ mộng như tiểu thuyết nghịch tập, trồng xong rồi xem thế nào, ổn thì có thể đem bán kiếm tiền.

Hạt giống không thể mang lên máy bay, cô đặt ở trong không gian cực kỳ tiện lợi.

Nguyễn Tĩnh Xu bắt đầu ảo tưởng kiếm được một đống tiền lớn. Mà ảo tưởng đó của cô, lập tức bị Kiều Nhầm Lương đánh bay.

Nguyễn Tĩnh Xu: “Anh nói gì cơ, anh muốn cùng tôi trở về Úc á?”

Thanh âm Kiều Nhậm Lương không chút gợn sóng, chỉ là vẫn nghe ra cảm xúc xuống dốc của anh: “Ừ, ở đây tôi không quen biết ai cả, đi Úc còn có thể có một người bạn.”

Bạn bè hả, ngay từ đầu bọn họ đã bị không gian trói định bên nhau, mặc dù chỉ ở chung nửa tháng nhưng làm bạn bè, cũng không phải không thể.

Người ta đều đã chủ động, Nguyễn Tĩnh Xu không thể ra vẻ nữa, bạn bè cô không nhiều, nhưng chất lượng đều cao, thêm một “Minh tinh”, hình như không tồi chút nào.

Nguyễn Tĩnh Xu: “Cũng đúng, vậy còn bố mẹ anh thì sao?”

Cô thật cẩn thận hỏi, rất sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến người anh em nội tâm yếu ớt này.

Trọng sinh thì phải trả một cái giá thật lớn, đây là do Kiều Nhậm Lương giải thích.

Kết quả ngày hôm sau anh liền hẹn Tĩnh Xu cùng nhau đến ăn cơm với bố mẹ anh, nói cho hay là: Giới thiệu bạn gái với hai người.

Thì ra, anh chàng Kiều Nhậm Lương này không buông bỏ được bố mẹ, nhưng lại không dám đi quấy rầy họ.

Vì thế trộm biến thành “Cái đuôi u mê”, đúng lúc nhìn thấy tên móc túi liền biểu diễn một màn “Anh hùng cứu lão”.

Kết quả, tuy hai người họ không nhớ rõ họ có một đứa con trai, nhưng lại cảm thấy thân thiết với chàng trai này, dáng vẻ còn rất giống bọn họ nữa.

Thế là, bố mẹ ruột đời trước trở thành bố mẹ nuôi đời này.

Nguyễn Tĩnh Xu: Như vậy, chắc anh không đi Úc nữa.

Ngày đó rời đi quả nhiên Nguyễn Tĩnh Xu không thấy bóng dáng của người đàn ông nào đó, cô nhẹ thở dài, đồng thời trong lòng có chút mất mát khó nói.

Chắc do điều đó mà cô về nhà đọc sách thấy chán thật sự, luôn cảm thấy trong nhà thiếu mất một người.

Đến nỗi không gian, sau lần nhận bố mẹ, Kiều Nhậm Lương liền không vào đó nữa, ít ra anh không còn hậm hực, đối với bệnh tâm lý của anh cũng có chỗ tốt.

Nhưng mà, sau một thời gian Tĩnh Xu đi làm trở lại, một bóng hình quen thuộc đứng trước cửa biệt thự chờ đợi chủ nhân của nó ra mở, hơn nữa còn mang theo hai cái vali.

Nguyễn Tĩnh Xu kinh ngạc, dù sao cô cảm thấy anh sẽ không trở lại: “Sao anh lại ở đây?”

Kiều Nhậm Lương lộ ra một hàm răng trắng: “Tôi đã nói rồi mà, thị thực du lịch phải đợi mười ngày mới được phê duyệt, tranh thủ thời gian đó tôi chăm sóc bố mẹ.

Tôi quyết định đem công việc chuyển qua Úc, sau đó đưa bố mẹ đến viện dưỡng lão, cho nên tôi sẽ ở lại đây.”

Nguyễn Tĩnh Xu mở to đôi mắt: “Ai cho phép anh ở lại? Đây là nhà của bà đây!”

“Tiền thuê nhà mỗi tuần là 200 đô, bao toàn bộ điện nước .”

“Thành giao” Chị đây chính là một người phóng khoáng như vậy!

Đáp lại cô chính là gương mặt tươi cười của Kiều Nhậm Lương.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười xán lạn [1] như thế, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Úi giồi ôi, đẹp trai vãi!

Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính yêu tiền, Kimi biết rất rõ.

#7/5/2020 – 20h42′

Chú thích:

[1] Xán lạn: có nghĩa là sáng sủa, rực rỡ, theo trang 1.801, Đại từ điển Tiếng Việt – NXB ĐH Quốc gia TP.HCM. Trước đây mình cứ bị phân vân sáng lạn hay sáng lạng, cuối cùng nó lại ra một kết quả khác.