Trình Cố bỗng nhiên ù tai, phảng phất như mình đang đứng giữa cánh đồng hoang vu rộng lớn, trời đất u ám cuồng phong gào thét, thanh thế to lớn, cứ như nhất định phải thổi bay anh đi.
Có thể do Tạ Chinh đứng ở trước mặt, vững vàng mà đỡ lấy bờ vai anh, vì anh mà chắn tất cả gió bão mịt mù.
Anh cố gắng tìm kiếm trong mắt Tạ Chinh, trước sau như một chỉ thấy nghiêm túc, cố chấp, cường thế, còn có thâm tình cùng ôn nhu.
Anh sợ sẽ thấy chán ghét, kinh ngạc, sợ hãi, tuổi ấu thơ đã quen bị xem thường, nhưng trong mắt hắn đều không có.
Cuồng phong dần dần dừng lại, anh thấy mình trong mắt Tạ Chinh.
Hôm nay đã 31 tuổi mà vẫn như khi 23 tuổi năm ấy, anh thấy mình in vào đáy mắt Tạ Chinh.
Yêu Tạ Chinh, là bất ngờ ngọt ngào nhất trong đời Trình Cố.
Tổ hành động đặc biệt hàng năm đều có một nhóm đội viên mới, Trình Cố là đội phó nhỏ tuổi nhất, tính cách dễ ở chung nhất, lại rất có bản lĩnh, dạy dỗ người khác mạch lạc rõ ràng, cho nên hàng năm đều bị điều đi huấn luyện người mới. Đội viên mới dễ thân với anh, mấy ngày là xưng huynh gọi đệ, Tạ Chinh là ngoại lệ duy nhất.
Tên nhóc này -- năm đó anh luôn ra vẻ ông cụ non, biết rõ mỗi năm người mới không nhiều, nhưng luôn gọi hắn là "tên nhóc đó", lúc nói chuyện với đội trưởng Trương nhắc tới Tạ Chinh, anh cũng gọi là "nhóc". Nhóc này luôn rất cố gắng, chăm chỉ, chân thật, tài năng, chỉ ghét cái là cả ngày cứ bưng một bản mặt cứng đơ thối hoắc, không muốn để ý cũng khó.
Anh vẫn thích đùa giỡn cùng mọi người, người cũ sẽ cười nhạo anh là "xử nam", ở trước mặt người mới không cần lo lắng nhiều như vậy, muốn dọa ai thì dọa, dọa xong lại dạy dỗ, đám nhóc vẫn bé ngoan gọi anh một tiếng "Trình đội".
Thân là trai zin, trên mặt anh đeo nụ cười nguỵ trang đến toe toét nhưng trong lòng vẫn rầu cả ruột.
Thật lòng cũng muốn yêu đương lâu dài với ai đó, nhưng trong bộ đội nam nhiều nữ ít, đơn vị của anh thì càng khỏi phải nói, rặt là đực rựa, có muốn thì cũng chỉ có thể thảo luận tình yêu với một đám đàn ông thô tháo mà thôi.
Trình Cố đã ở đó mấy năm, ai ai cũng xem là huynh đệ, một chút tình cảm yêu đương cũng chẳng có.
Không có tình yêu vậy thì tìm ai đó thỏa mãn nhu cầu sinh lý của nhau cũng được, nhưng cái này thì còn phải cẩn thận hơn nói chuyện yêu đương nhiều.
Trình Cố vẫn luôn che giấu bí mật thân thể mình, vừa khát vọng cảm thụ tư vị làʍ t̠ìиɦ, vừa sợ bị phát hiện bí mật.
Do ảnh hưởng của hoóc-môn, cơ thể anh mềm mại hơn nam giới, lúc bình thường huấn luyện và làm nhiệm vụ thì không thấy được, nhưng khi làm chuyện ấy, nó sẽ biểu hiện rất rõ ràng.
Còn rõ ràng đến chừng nào thì với tư cách là một xử nam anh cũng không rõ nữa.
Không thể tùy tiện tìm ai đó, còn có một nguyên nhân quan trọng là anh sợ mang thai. Giai đoạn nguy hiểm ba tháng một lần, nhỡ đâu người kia nhất định phải làm lúc đấy mà anh không phản kháng được thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, anh thấy mình lo bò trắng răng rồi, nếu bàn về thân thủ thì cái vị đối tượng tương lai kia hẳn là đánh không lại mình.
Cơ mà đến mức phải đánh nhau để quyết định có làm hay không thì chẳng có ý nghĩa gì hết, vì thế anh quyết định, dù là yêu đương hay làʍ t̠ìиɦ thì đối tượng nhất định phải là người đáng tin.
Tạ Chinh rất đáng tin, lúc đó anh còn chưa nhận ra, hoặc nên nói căn bản lúc đó anh chưa hề nghĩ sẽ cùng Tạ Chinh ấy ấy. Tạ Chinh ở trong mắt anh là thằng nhóc kiêu căng khó thuần, cần phải kịp thời chấn chỉnh, chỉnh xong lại phải trêu một tẹo, trêu đến khi Tạ Chinh cười hoặc điên tiết mới thôi.
Anh phát hiện, biểu cảm của Tạ Chinh thực sự là quá ít, ngơ ngác như cục gỗ, không hòa đồng, nếu anh không chọc hắn thì cơ mặt hắn cả ngày vẫn giữ nguyên tư thế.
Tuổi còn trẻ, không thể vác bộ mặt than đó suốt đúng không. Trình Cố quả thật là một vị đàn anh tốt, không những quan tâm quá trình trưởng thành mà còn quan tâm tới tư tưởng tình cảm của lính mới. Tạ Chinh không cười, anh càng muốn Tạ Chinh phải cười, nếu thực sự không cười nổi thì khóc một cái cũng được, rất không nên lúc nào cũng mặt mũi cứng đơ như vậy.
Dần dần, anh và Tạ Chinh ở cùng nhau không ít thời gian. Sau đó phân ký túc xá, Tạ Chinh chạy tới ở cùng phòng anh, lần đầu tiên anh phát hiện, ánh mắt cái tên này nhìn mình hơi quái lạ.
Sau hơn một năm, Tạ Chinh trở thành người ưu tú nhất trong đội. Ngày đêm ở chung, có ấn tượng tốt là điều đương nhiên. Trình Cố cảm thấy, mình chỉ có một chút chút thích Tạ Chinh, mà một chút đó còn chưa đủ để anh và Tạ Chinh phát sinh cái gì.
Nhưng đột nhiên có một ngày, Tạ Chinh lại tựa như phát điên đem anh dồn vào tường, tàn bạo nói "Muốn làm anh". Bản tính của Tạ Chinh bộc phát làm anh cũng không tự chủ được mong muốn, đều là người trưởng thành rồi, đều có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình, làm một chút thì có gì ghê gớm đâu?
Ngày đó đang trong giai đoạn nguy hiểm, anh đẩy Tạ Chinh ra, nói hôm khác làm.
Ánh mắt Tạ Chinh làm cho anh hơi đau lòng. Anh cứ nghĩ sau vài ngày sẽ không kích động nữa, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt Tạ Chinh lúc đó, anh lại cố gắng tự thuyết phục mình rằng --thích thì làm thôi, sợ cái gì chứ?
Lần đầu làm chuyện ấy, anh thấy sâu trong mắt Tạ Chinh rất nhiều yêu thương cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu, chút yêu thích kia chậm rãi nở rộ trong lòng, như xuân về hoa nở vậy.
Có thể nói, anh thích Tạ Chinh sau khi phát sinh quan hệ, càng ngày càng nhiều, cho đến một ngày tích đủ lượng dẫn đến bước nhảy vọt về chất, chuyển thành yêu.
Những năm này rời khỏi bộ đội, có lúc anh đã nghĩ, không nhận mình là một tên cầm thú, cho là đã yêu Tạ Chinh, cũng không phải bởi vì ân ái với Tạ Chinh rất thoải mái, mà bởi vì Tạ Chinh nghiêm túc, bởi vì người dây dưa với anh không rõ - chính là Tạ Chinh.
Anh từng đưa ra phương án tình yêu có kỳ hạn với Tạ Chinh, nhưng ở chung càng lâu, anh càng muốn kéo dài thành vô hạn. Nhưng anh mơ hồ lo lắng, nếu là mãi mãi, họ sẽ đường hoàng kết hôn sống cùng nhau, anh không biết làm sao mở miệng nói cho Tạ Chinh -- tôi đây chính là cái thứ khác người đấy đấy.
Đã không bận tâm đến đau khổ khi còn bé nữa, nhưng những ánh mắt ghét bỏ khinh bỉ đó cứ mãi dừng lại trong ký ức của anh.
Đã từng bị ghét bỏ một lần, bây giờ khó khăn lắm mới để ý một người, lo sợ nhất lại bị ghét bỏ lần nữa.
Anh rất khinh bỉ chính mình đã trở nên nhát gan như thế.
Đột nhiên mang thai mà không kịp chuẩn bị, anh hoàn toàn không chuẩn bị gì hết, không thể nói với Tạ Chinh được. Khi mới biết trong bụng mình có thêm một sinh mệnh be bé, anh vừa sợ lại vừa vui, ở trước mặt Tạ Chinh làm bộ bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã một mảnh sóng to gió lớn.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất nghĩ kỹ tất cả, ký tên vào cam kết bảo mật rồi ra đi không lời từ biệt, rời khỏi đơn vị thân thương, rời xa người anh yêu dấu.
Bây giờ mỗi khi nhớ tới một phút hạ quyết định kia, anh vẫn cảm thấy gần như nghẹn thở.
Nhưng anh không làm thế không được.
Sinh con, có nghĩa anh có thể sẽ chết, nếu như trời cao thương xót, cho anh gắng gượng vượt qua, trở về thành người bình thường thì anh cũng không cách nào mặc nổi quân trang của tổ hành động đặc biệt nữa.
Nhưng dù như vậy, anh cũng không thể từ bỏ sinh mệnh trong bụng mình.
Đã từng nếm trải cám giác bị bỏ rơi, anh nào có thể để con mình thử cảm giác đó lần nữa?
Giây phút rời khỏi tổ hành động đặc biệt, anh đứng bên cửa xe, ngước nhìn lá cờ hồi lâu, tay phải run rẩy đặt trên bụng, khi quay người một giây đó, nước mắt rốt cuộc cũng không nén nổi mà rơi ra.
Anh nghĩ, sau này là một người cha đơn thân thì sẽ đến một nơi xa lạ, một mình nuôi nấng con của mình với Tạ Chinh. Con trai theo họ anh, tên sẽ theo Tạ Chinh, gọi là Mộc Qua.
Như gỗ như dưa, ý là vừa đáng tin cậy lại vừa ngọt ngào.
Tạ Chinh ở trong mắt anh, từ đầu đến cuối đều rất đáng yêu. Hi vọng con trai sẽ giống Tạ Chinh, là một thằng nhóc khỏe mạnh và là một người bình thường vui vẻ.
Còn Tạ Chinh...
Tạ Chinh cho anh quá nhiều tốt đẹp, anh sợ nếu cứ thế mà nói cho Tạ Chinh thì có khi nào Tạ Chinh sẽ thu lại tất cả những thứ tốt đẹp đó không.
Vẫn là anh không nỡ.
Anh muốn giữ lại tình yêu của Tạ Chinh, cũng muốn Tạ Chinh sẽ nhớ kỹ một người bình thường tên là Trình Cố. Không cần nhớ quá lâu, thời gian sẽ san bằng tất cả, chỉ cần nửa năm môt năm gì đó là tốt rồi.
Đoạn tình yêu này chẳng hề thẳng thắn, thôi cứ để mình anh vĩnh viễn khắc sâu.
Sẹo sinh mổ khá dài, anh nhờ người xăm lên đó một cái súng bắn tỉa, vừa để che đi, vừa là hoài niệm.
Chỉ là anh không nghĩ tới, Tạ Chinh đã tìm anh 5 năm ròng rã.
Quả thực giống hệt như mơ.
Có muốn ở cùng Tạ Chinh nữa không, anh cứ nghĩ mãi, càng quyến luyến ánh mắt Tạ Chinh cho nên lại càng sợ phải nhìn thấy trong mắt hắn là kinh ngạc và xem thường.
Kể cả đáng thương nhỏ nhất cũng không cần.
Cũng may bây giờ anh đã không còn là Trình Cố của trước kia nữa. Anh không còn là thứ khác người đó, mặc dù sau này sẽ sớm chiều ở chung thì Tạ Chinh cũng không phát hiện bất thường của anh.
Anh là người bình thường, có thể có cuộc sống của người bình thường.
Điều duy nhất làm anh thấy bất an chính là Qua Qua cũng là con của Tạ Chinh, lại không thể để nó gọi Tạ Chinh một tiếng "Ba ơi", anh cảm thấy rất có lỗi với hắn.
Vì vậy anh nghĩ, được ngày nào hay ngày đấy, tương lai nếu có một ngày anh chẳng phải lo được lo mất nữa, có lẽ sẽ nói tất cả cho Tạ Chinh.
Nói đến lại buồn cười, thể chất "Nữ võ thần" làm cho anh không sợ gì hết, dũng cảm kiên cường, chỉ duy nhất không cho anh dũng khí thản nhiên đối mặt với Tạ Chinh.
Sợ nhất, chẳng qua là sợ thấy trong mắt Tạ Chinh kinh ngạc, sợ thấy trong đó là chán ghét.
Mà lúc này ánh mắt Tạ Chinh nhìn anh chẳng mảy may khác biệt gì so với ngày xưa.
Tim Trình Cố như rơi vào một đám bùn xuân mềm mại.
Anh đột nhiên nhận ra, điều mình lo sợ sẽ chẳng bao giờ xảy đến.
Cái ôm này của người đó, so với anh tưởng tượng, còn tốt hơn tới hàng ngàn, hàng vạn lần.