Chưa có ai từng nói chuyện với Tạ Chinh như vậy.
Ngây người mất vài giây, Tạ Chinh đẩy Trình Cố ra, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng phòng bị. Một cú đẩy này lực không hề nhỏ, nhưng Trình Cố chỉ lùi lại phía sau một bước, không hề lảo đảo chút nào, nửa giây sau còn thản nhiên giơ tay đập vào gáy Tạ Chinh một cái, cười như không cười mà nói: "Nhóc này, gan không nhỏ đấy, vừa mới tới đã dám đẩy đội phó."
Tạ Chinh nhìn chằm chằm cặp mắt hoa đào sâu không thấy đáy kia, xuất thần chốc lát, đứng dậy, dựa vào ưu thế chiều cao liếc nhìn Trình Cố, trầm giọng nói: "Trình đội, nơi này là quân đội, mời ngài tôn trọng người khác một chút."
Trình Cố lộ ra vẻ khó hiểu, mấy giây sau các đội viên cười phá lên.
Tạ Chinh lúc đấy mới biết, Trình Cố nói "yêu thích" không phải giống như cái sự yêu thích mà hắn hiểu.
Trong tổ hành động đặc biệt, không ai không thích Trình Cố, ngay cả đội trưởng mặt than cũng thường bị Trình Cố chọc cười. Người này là kho báu, là vật cưng trong đội, đi tới nơi nào là nơi đó có tiếng cười, lấy người khác làm chuyện cười rất thuận miệng, tự lấy mình làm chuyện cười còn thuận miệng hơn, tướng mạo xuất chúng, lại thêm bản lĩnh lớn, điểm này sau đó Tạ Chinh mới biết, muốn không yêu thích anh cũng khó.
Biết mình hiểu lầm ý của Trình Cố, Tạ Chinh không khỏi lúng túng, chỉ muốn sau này nước sông không phạm nước giếng với vị đội phó chỉ được cái mẽ đẹp trai này, ấy vậy mà không lâu sau đó liền quấn quýt người ta không dứt.
Mấy năm gần đây hắn thường xuyên nghĩ, chắc khi đó trong lòng mình có ý nghĩ không an phận, tất cả lực chú ý đều đặt lên người Trình Cố mới có thể hiểu lầm, đem lời trêu chọc bình thường thành thâm ý khác, còn cho rằng anh ấy có ý nghĩ sâu xa với mình.
Trên thực tế, với những đội viên khác Trình Cố cũng đối xử như vậy.
(Lyn: cho nên giàu trí tưởng bở quá cũng mất mặt lắm chứ bộ ~)
Còn nữa, trong tổ không phải chỉ có mình Trình Cố thích chọc cười người khác.
Có lẽ là sự tồn tại của Tạ Chinh quá mạnh, sau khi gia nhập tổ hành động đặc biệt dường như chẳng có ai dám sờ đầu hắn như Trình Cố, sau khihuấn luyện mệt mỏi toàn dựa vào người hắn, đem cả người đầy mồ hôi ghé vào hắn ra sức mà cọ.
Người khác không dám trêu cũng không muốn chọc giận hắn, chỉ có Trình Cố một chút cũng không sợ, coi sự âm trầm, lạnh nhạt, chống cự của hắn chẳng là gì, muốn vò đầu thì vò luôn, muốn lấy hắn ra chịu tội thay thì sẽ nhất định làm thế. Hắn đương nhiên sẽ phản kháng, kết cục là bị anh đè chặt xuống đất.
Ban đầu, hắn ỷ vào mình cao hơn Trình Cố 6 centimet, đánh lộn sẽ có ưu thế, thu thập vị đội phó bình hoa này chắc không có trở ngại nào, ai ngờ ngay khi hắn ra tay, Trình Cố như con báo nhảy đến phía sau hắn, tay phải đưa ra phía trước giữ lấy eo, tay trái vòng vào trong đùi, vật hắn xuống đất.
Lúc bị đè xuống, Tạ Chinh bối rối, đôi môi khẽ nhếch nhìn Trình Cố cưỡi ở trên eo mình, mãi không nói một câu.
Động tác vừa rồi của Trình Cố nhìn thì đơn giản, nhưng trên thực tế cần sức rất lớn, hơn nữa động tác móc vào trong đùi kia cũng cần thật nhanh, chuẩn, có thể nói là đánh ngay vào góc chết.
Lần đầu Tạ Chinh thấy được sự lợi hại của Trình Cố -- không chỉ chế phục hắn dễ như ăn cháo, mà còn ngay khi hắn ngã xuống đất thì dùng lực vừa phải mà đỡ hắn, giúp hắn ngã không đến nỗi quá đau.
Với Trình Cố mà nói, đây là việc đội phó phải làm.
"Nhóc như bông hoa của tổ quốc, phải bảo vệ tốt mới khỏe mạnh mà lớn lên được."
Đêm đó lúc Trình Cố chạy tới hỏi về vụ hát hò, Tạ Chinh nghĩ "nhóc" là anh ấy đang coi thường một mình hắn nên mới gọi như vậy, bây giờ ở lâu mới biết Trình Cố đối với các đội viên mới đều đối xử bình đẳng, đều gọi tất cả là "nhóc".
Không biết bắt đầu từ khi nào, Tạ Chinh càng ngày càng ghét cái câu "nhóc" này.
Ghét Trình Cố gọi mình như vậy, càng ghét Trình Cố gọi người khác như thế hơn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu không tự chủ được để ý Trình Cố.
Chỉ cần Trình Cố tiến vào tầm mắt của hắn, hắn dường như chẳng nhìn thấy người khác nữa.
Đối với tất cả mọi việc liên quan đến Trình Cố, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nghe nói trong phòng truyền thống của tổ hành động đặc biệt có bày một loạt huy chương chiến công của Trình Cố; nghe nói năm Trình Cố 16 tuổi đã nhập ngũ, chưa tròn 17 tuổi đã được đặc cách vào tổ hành động đặc biệt, là đội phó trẻ nhất từ trước đến nay; nghe nói Trình Cố lúc tác chiến có thể đảm nhiệm được bất kỳ vị trí nào, một người một ngựa cũng có thể bình an trở về; nghe nói Trình Cố...
Trình Cố mạnh mẽ, không có cách nào hiểu được.
Tạ Chinh mài răng, ánh mắt nhìn về phía Trình Cố càng ngày càng phức tạp.
Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, mạnh đến lúc có thể cùng Trình Cố kề vai chiến đấu.
Hắn thậm chí muốn thắng Trình Cố một lần, phá giải cái gọi là "không có cách nào hiểu được".
Nhưng bây giờ đã khác khi xưa, lúc còn ở trường quân đội đặc chủng, hắn đều có đối thủ cạnh tranh, hắn chỉ một lòng muốn đánh bại những người kia, chưa từng có ý nghĩ khác. Nhưng đối với Trình Cố, cái mà hắn muốn không chỉ là vượt qua.
Cái cảm giác kích động cào tim cào phổi kia làm hắn không ngừng cố gắng trong những ngày tháng tiếp theo.
Trước khi kỳ huấn luyện đội viên mới Đội viên mới kết thúc một ngày, sau khi Trình Cố dẫn theo mọi người tập luyện đến cực hạn, thân thể lệch đi, lại chạy đến dựa vào người Tạ Chinh. Lần trước bị dạy dỗ, Tạ Chinh đã biết Trình Cố là người thế nào, gần đây cũng quen bị anh dựa vào rồi, vốn là không định giãy dụa nhưng thật sự là quá mệt mỏi, hai chân như không phải là của mình nữa, căn bản đứng không được. Lúc Trình Cố vừa kề sát vào, một chút sức lực hắn cuối cùng cũng không còn, nghĩ là sẽ té sml ra, lại được một cánh tay nhỏ nhưng mạnh mẽ kéo lại.
Trình Cố đứng ngược nắng, mồ hôi từ trên cổ anh rơi xuống l*иg ngực hắn, nóng bỏng như dầu, lúc đó trái tim hắn ào ào tràn ra những cảm xúc chưa bao giờ có.
Trình Cố khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "Làm sao mà trải qua huấn luyện đây? Mới như thế này mà đứng không nổi à?"
Tạ Chinh đứng lên, cố sức lạnh lùng nói: "Anh cũng tự đứng đi đừng có dựa vào người tôi nữa."
"Tôi càng muốn."
"..."
"Ai bảo cậu cao đến thế." Trình Cố cười vỗ vỗ cánh tay của hắn: "Vừa cao vừa rắn chắc, dựa vào rất vững vàng!"
Tạ Chinh khóe miệng co giật, lúc đó mới biết Trình Cố chỉ dựa vào hắn mà không dựa vào người khác, chỉ bởi vì hắn cao nhất.
"Nhưng mà hôm nay cậu có thể dựa vào tôi một chút." Trình Cố nói.
Khi đó Tạ Chinh mới 19 tuổi, kiêu căng tự mãn, chân run nhưng miệng không run nói: "Dựa vào anh làm gì?"
"Cậu đến đứng còn không xong, ở đó mà cậy mạnh?" Trình Cố cười cười, đem hắn kéo về phía trước, hai cánh tay đè lên vai của hắn, ý đồ là đem 6 centimet chiều cao áp xuống, "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, không chịu nổi thì nói với tôi một câu, có phải tôi không để cậu nghỉ đâu? Mọi người đều biết lúc không cố được thì đều lên tiếng, chỉ có mình cậu chẳng nói chẳng rằng, cậu bị ngốc à, làm nũng sẽ rơi mất miếng thịt sao?"
Tạ Chinh bị đặt ở ngực Trình Cố, vẫn cứ không tránh thoát, trong mũi đều là mùi vị của Trình Cố.
Mùi mồ hôi của Trình Cố cũng không khó ngửi, không giống mùi của người khác, trong cảm giác nóng rực dường như mang theo vị ngọt nhẹ nhàng.
Mà thân thể Trình Cố cũng không giống người khác, tuy rằng có không ít cơ bắp, lúc dựa vào người khác thì mềm mại không xương, nhưng có lúc lại vững vàng như thép, còn có thể nâng đỡ cả một người đàn ông cao lớn.
Giống như bây giờ vậy.
Tạ Chinh nghĩ, mình nhất định là mệt đến choáng váng rồi.
Trình Cố vừa nói vừa vỗ lưng hắn, "Nghỉ ngơi được rồi lại trở về luyện tập, cậu là người mới, giai đoạn huấn luyện chuyển tiếp kết thúc sẽ không có nhiệm vụ mới, đừng nóng ruột như vậy. Nhớ kỹ, có khó khăn gì, tìm Trình đội, Trình đội thương cậu."