Triệu Mộng Điềm tuổi còn trẻ, lúc sinh con rất thuận lợi, hồi phục cũng nhanh, khi Tần Dạ nhận được tin tức chạy đến bệnh viện, cô đã sinh xong, chuẩn bị gửi tin trong vòng bạn bè.
Bảo mẫu ôm bé cưng hướng về phía anh chúc mừng, anh liền đẩy ra, đến thăm vợ trên giường trước, xác nhận cô không vấn đề gì, tinh thần sau sinh cũng tốt, hôn mổ lên môi của cô một cái, trong mắt tràn đầy cảm động: “Bảo bối cực khổ rồi.”
Cô cười ngọt ngào, trong lòng có chút đắc ý, mang thai đứa bé này dễ dàng, không có chịu quá nhiều khổ cực, hơn nữa Tần Dạ đúng là một người chồng ưu tú, cưng chìu cô kinh khủng. Tần Dạ đến nhìn thoáng qua bé cưng, một đứa bé nhăn nhúm, tay nhỏ xíu nắm lại, mắt còn chưa mở, anh cảm thấy hơi xấu, bảo mẫu nói dáng vẻ giống anh, nhưng anh thật sự nhìn không ra. Bởi vì bé cưng là con trai thuộc chòm sao Leo, anh vung tay lên, gọi con là Tần Nặc, nhũ danh sư tử nhỏ.
Sau khi ở bệnh viện 3 ngày, cả anh và Triệu Mộng Điềm đều chuyển đến trung tâm ở cữ, bởi vì ham thuận tiện, có người chuyên chăm sóc, ở trung tâm ở cữ họ đặt 1 lần chính là 3 tháng, hai người đều ở thoải mái.
Trong nháy mắt sư tử nhỏ đã gần 4 tháng, thân thể của cô đã khôi phục, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết sinh nở, vẫn là da trắng eo nhỏ chân dài, ngực thậm chí còn lớn hơn.
Bởi vì hồi phục tốt, vẫn luôn bồi bổ tốt cho sức khỏe, sữa của cô rất nhiều, thường thường cho con ăn no còn phải dùng máy hút sữa ra, để tránh bị căng sữa.
Hôm nay Tần Dạ cố ý về nhà sớm hơn, trước chơi với con một lúc, sau khi đợi bảo mẫu dỗ con ngủ, xách cô như xách gà con đi về phòng.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt không vui.
“Anh sao vậy?” Cô nghi ngờ hỏi, ít khi thấy người đàn ông nhà cô có dáng vẻ này, cô thật sự ngạc nhiên.
Hừ! Ai kia thầm tức giận, nhìn chăm chú vẻ mặt vô tội của người trước mặt, đột nhiên nói một cách khó hiểu: “7 tháng.”? Trong hồ lô của người đàn ông này đang bán thuốc gì đây?
“7 tháng không có làm!” Anh thoáng lên giọng.
Ặc ha ha… Triệu Mộng Điềm không nhịn được bật cười, thì ra là thế, tên đàn ông thúi này là vì du͙© vọиɠ không thỏa mãn, có điều 7 tháng đối với người tràn đầy tính dục, đàn ông tráng niên chính trực mà nói, quả thật nhịn hỏng rồi, trước đó anh vẫn luôn lo lắng xảy ra chuyện cho nên sau khi mang thai được 7 tháng vẫn không có làm qua, thật sự không nhịn được mới để cô dùng tay giải quyết giúp anh.
Nghĩ vậy, cô dùng vẻ mặt lấy lòng nói: “Chồng à thực xin lỗi mà~” gần đây đúng là chăm sóc bé cưng tương đối nhiều, lơ là anh.
“Hừ!” Anh kiêu ngạo quay đầu không nhìn cô, giống như đứa trẻ không muốn kẹo.
Cô cảm thấy buồn cười, xét thấy ai kia gần đây có biểu hiện rất không tệ, vẫn nên khen thưởng một chút. Suy nghĩ về điều này, cô đặt mông ngồi trên người anh, ôm cổ anh, thưởng cho anh một nụ hôn nóng bỏng. Hạ thân của anh lập tức nổi lên phản ứng, hạ bộ đỉnh lên thành cái lều nhỏ.
“”Vợ à, anh muốn cắm vào.” Anh nói trong cổ họng, thân thể của cô gái trong ngực vừa thơm vừa mềm, anh nhịn không được giở trò, đốt lửa trên người cô, “Em trai nhỏ nhớ em muốn chết.”
“Thật không có biện pháp bắt anh…” Cô hờn dỗi trừng mắt liếc anh, “Tần tổng cao cao tại thượng sao liếc mắt một cái lại giống như quỷ háo sắc rồi.” Cùng với cái người cao lãnh lúc bình thường một chút cũng không giống.
“Anh mặc kệ, hôm nay không cắm chết em không tính là xong.” Anh thề, đêm nay sống chết cũng phải làm cho sảng khoái.
Đang nói, Triệu Mộng Điềm cảm giác ngực hơi căng, cô đang cầm ngực mình, điềm đạm nói: “A… hình như sữa chảy ra, phải lấy máy hút sữa.”
“Máy hút sữa gì chứ, chồng hút giúp em.” Dứt lời quỷ háo sắc Tần Dạ cởi khóa áo ngực của cô, bầu vυ' vừa trắng vừa to nhảy ra, quầng nhũ rõ ràng, sữa trắng và trong dính trên đầu ti, khẽ run run, cảnh tượng sắc tình da^ʍ mị này, anh nhìn đến không chớp mắt, lè lưỡi liếʍ sữa trên ngực cô, hương vị sữa thơm nhàn nhạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, ngọt ngào, uống ngon thật.
Anh không kịp đợi ngậm lấy 1 bên nhũ hoa, vừa liếʍ vừa cắn, thỉnh thoảng còn nút đầu ti, nuốt sữa.
Người đàn ông giống như đứa bé đang mυ'ŧ sữa, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ôm lấy đầu anh, ngón tay xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, trong lòng cô nhất thời có loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. “Em không chỉ có nước nhiều bên dưới, bên trên nước cũng nhiều.”
Anh yêu thích thân thể lẳиɠ ɭơ buông thả này, Tần Dạ chậc chậc mυ'ŧ sữa, mυ'ŧ rất vui vẻ. Hai bầu nhũ hoa của cô đều bị anh nắm trong tay, bị mồm to mυ'ŧ sữa, cả người cô mềm nhũn thành bùn nhão, thoải mái đến thở dốc nhắm mắt rêи ɾỉ.
“A… chồng… ừm a…” Bởi vì cô đang ở thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, toàn bộ vùng ngực mẫn cảm cực kỳ, bình thường khi cho con ăn sữa, đứa bé thỉnh thoảng không nặng không nhẹ cắn đau đầu ti, cho con ăn sữa đối với cô là trách nhiệm ngọt ngào. Nhưng bị anh mυ'ŧ cảm nhận lại không giống nhau, thời điểm anh đùa bỡn với nhũ hoa phóng túng kinh khủng, mυ'ŧ còn thoải mái hơn khi con mυ'ŧ, sữa không ngừng chảy ra ngoài, lại bị anh ăn vào miệng. Anh càng liếʍ càng nóng, không ngừng phát ra âm thanh mυ'ŧ sữa, cả người cô sảng khoái, hạ thể lập tức tràn ra dòng nước xuân, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào rồi.
Anh mυ'ŧ sữa phía trên, còn 1 bàn tay đi xuống phía dưới dò xét giữa 2 chân cô, đυ.ng đế qυầи ɭóŧ ướt nhẹp một mảng, thấm ướt vải vóc, anh nở nụ cười da^ʍ tà, hỏi ác ý: “Vợ à, miệng nhỏ lẳиɠ ɭơ của em chảy nước, đây là muốn em trai nhỏ của anh vào giã giúp em phải không?”
Ngón tay anh cách lớp vải vuốt ve nơi riêng tư của cô, vẽ theo hình dáng của miệng nhỏ, từ giữa khe hở vuốt ve, nhưng mà không muốn đi vào, trong miệng nhỏ của Triệu Mộng Điềm đã chảy đầy nước xuân, lâu như vậy không làm, nói thật cô cũng rất muốn. Đã hưởng thụ qua tính khí của anh rồi thì khó có thể quên được, cô muốn anh hung hăng xuyên xỏ, nhồi vào, muốn bị anh đối đãi hung hãn!
Chẳng qua, cô biết tính khí thất thường của người này lại nổi dậy, ý của anh muốn cô cầu xin tha thứ, hiện tại cô đã nắm rõ tính tình của người này rồi, biết cách làm cho anh “hỏng mất”.
“Chồng à~” cô vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai của anh, nũng nịu dụ dỗ: “Miệng nhỏ lẳиɠ ɭơ của người ta rất ngứa nha, muốn chồng đi vào nhanh một chút… dùng em trai nhỏ đâm chết em, hung hãn đâm hàng hóa lẳиɠ ɭơ của anh đi!”
Lời nói trắng trợn dâʍ đãиɠ của cô quả nhiên khuấy động anh, trong mắt Tần Dạ là tình triều mãnh liệt trong nháy mắt che mờ đi lý trí, anh xoay người đè cô xuống ghế sofa, xé rách qυầи ɭóŧ, lấy ra tính khí đẩy vào trong cô, không lưu tình chút nào.
Tính khí to lớn của người đàn ông đã sưng lên cực hạn, lúc đâm vào dưới sự bôi trơn của dịch nhầy liền đẩy vào toàn bộ. Anh híp mắt cảm nhận được miệng nhỏ của cô giống như hút lấy anh thật chặt, toàn bộ chèn lên miệng nhỏ vừa non mềm vừa sít chặt, quả thực không khác lúc chưa sinh, xoắn lấy anh vừa đau lại vừa thích.
Anh lập tức vỗ mông cô, nảy sinh ác độc nói: “Hàng hóa phóng đãng, đừng kẹp chặt như vậy, cắt đứt em trai rồi ai tới chơi em.” Vỗ đến mông cô đỏ hết lên.
Lâu lắm không làm, anh còn lớn đến vậy, Triệu Mộng Điềm lập tức không thích ứng được, bị anh xuyên xỏ đến nước mắt chảy ra, lại thêm cái mông bị vỗ nóng hừng hực, cô ấm ức vô cùng, “Hu hu hu… chồng không nên đánh, đau…”
“Đau mà còn không cho cái miệng nhỏ bên dưới nhả ra.” Anh nâng 1 chân cô áp lên ngực, tư thế này làm cho hạ thân mở ra, dễ dàng cắm vào rút ra, anh nâng hông lên xoay tròn nghiền nát trong miệng nhỏ trên diện rộng, làm cho cô nhanh chóng thích ứng với kích thước của mình.
Cô bị động đi theo “vũ đạo” của anh, cảm giác đau dần dần hoãn lại, cô ở dưới thân thể anh lắc mông tìm một tư thế thoải mái hơn, bắt đầu đón ý hùa theo lửa tình nóng rực của anh, miệng không ngừng rêи ɾỉ phóng đãng: “A a… chồng… đâm vào em nhanh chút… đâm vào thật mạnh hàng hóa phóng đãng của anh.”
Chết tiệt người phụ nữ liều mạng này. Cả người Tần Dạ kêu gào chọc cho chết cô, không bao giờ thương tiếc nữa, mạnh mẽ chơi cô. Tính khí cứng rắn nặng nề cắm vào, nhanh chóng đâm làm, giống như đóng đinh vào cọc gỗ, động tác vừa chuẩn vừa hung ác, mỗi lần đâm vào đều đυ.ng tới hoa tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình triều, bên đâm vào bên hung hăng mắng: “Lâu như vậy không có em trai nhỏ cắm vào, em lại càng phóng túng, cho em phát lẳиɠ ɭơ, cho em dụ dỗ anh, chơi chết em!”
“A a a… chồng ơi, quá sâu, quá sâu…” Đáp lại anh là tiếng kêu khóc của vợ.
Người chồng giống như thú dữ không biết mệt mỏi, nhanh chóng cử động hạ thân, tàn nhẫn làm con thú cái của anh, mỗi một lần ra vào đều sẽ phát ra âm thanh bạch bạch của thân thể, dịch thể ở nơi kết hợp hai người giống như vòi nước mở van, chảy không ngừng, theo động tác của anh đâm vào tạo thành từng dòng bọt trắng, nhỏ giọt trên ghế sofa, nhìn qua da^ʍ mị không chịu nổi.
Cô bị làm đến tiếng rêи ɾỉ bị đứt quãng, kɧoáı ©ảʍ to lớn tập kích lấy cô, trong đầu hiện lên một mảnh trắng xóa, cô đã không thể suy nghĩ, chỉ còn lại nhịp điệu nguyên thủy cùng làm với anh, “Chồng… không, em không được… mốn hỏng mất rồi…”
“Phải chơi cho hư em.” Cô cầu xin tha thứ cũng không có được sự thương hại của anh, mỗi lần cắm vào của anh cũng có thể cảm giác được miệng nhỏ khít khao cầm nó nuốt vào: nuốt vào đi, loại cắm vào này càng lúc càng làm cho anh hưng phấn, toàn bộ phần hông giống như mô-tơ điện phóng túng vô cùng, anh dùng tính khí to dài hung hăng xỏ xuyên qua cô, tần suất cắm vào cực nhanh, đâm vào đến sofa bên dưới đều lắc lư.
“A a… không chịu nổi… quá nhanh…” Hoa tâm của cô bị cắm đến mềm nhũn, toàn bộ thân thể đều bị lấp đầy, anh xuyên tới phía sau, ác ý hướng vào miệng nhỏ nhạy cảm của cô điên cuồng đâm vào, làm cho cả người cô run lên, giật mình vài cái, một đợt sóng mật dịch tiết ra, tưới vào nơi mềm yếu.
Anh biết cô đạt cao trào, đâm vào càng mạnh hơn, liều mạng đâm vào bên trong, nhiều lần đâm đến cả tử ©υиɠ, trên bụng bằng phẳng có thể mơ hồ nhìn ra hình dạng của vật đâm vào, có thể thấy kích thước của anh khoa trương cỡ nào. Cô bị anh làm đến gần như sắp không bám lấy anh được nữa, toàn bộ thân thể giống như ngọn nến trước gió, chỉ có thể dao động theo làn sóng du͙© vọиɠ.
Tần Dạ càng đẩy càng nhanh, chạy nước rút trong người cô, không biết làm trong bao lâu, mãi cho tới khi cô lại đạt cao trào, anh mới khó khăn bắn ra, lần xuất tinh này giống như bị nghẹn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng không ngừng bắn ra, lưu loát nhồi vào miệng nhỏ của cô, đan xen cùng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, cả 2 đều run rẩy, sảng khoái không thôi.
Sau khi bắn xong vẻ mặt anh hưởng thụ, thấy vẻ mặt mị sắc của người phụ nữ dưới thân, dáng vẻ giăng đầy xuân tình, trong lòng anh cực kỳ thỏa mãn.
Thấy bầu ngực cô lại chảy sữa, anh vùi đầu tiếp tục mυ'ŧ, em trai nhỏ vẫn luôn cắm trong miệng nhỏ không muốn rút ra, rước lấy oán trách của Triệu Mộng Điềm: “Chồng hư, mau đi ra, anh đè em năng chết đi.”
Anh nhắm mắt bịt tai, làm kẻ điếc.
“Đáng ghét, sữa đều bị anh mυ'ŧ sạch rồi, con ăn cái gì…”
Anh mυ'ŧ sữa không ngừng hừ hừ, ý kia giống như đang nói: Anh là cha nó, anh mυ'ŧ đủ mới có thể tới phiên nó uống sữa. Đồng thời vẻ mặt ngây thơ thương lượng với cô: “Vợ à, anh cũng là đại bảo bảo, về sau mỗi ngày cho anh bú sữa đi, anh muốn hưởng thụ đối đãi giống con vậy.”
“Mơ tưởng…”
Cô cự tuyệt không cần suy nghĩ, nếu để cho anh mυ'ŧ sữa mỗi ngày làm mỗi ngày, cô chẳng phải là muốn chết trên giường sao, đáng sợ, cô quyết định về sau không để cho cái người kia dễ dàng thực hiện được, có điều với tính tình của cô, quyết định này… còn chờ khảo chứng nha…