Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 23: Chiều chuộng – áo sơmi cám dỗ

Ngày hôm nay Tần Dạ có buổi xã giao, lúc trở về nhà đã là chín giờ tối. Trong nhà hiện tại cực kỳ yên tĩnh dưới ánh đèn vàng ấm áp.

Anh thấp giọng gọi cô vài tiếng nhưng không hề có tiếng đáp trả. Tần Dạ tùy ý treo áp khoác lên, đặt sấp văn kiện lên trên bàn đi tới phòng ngủ tìm cô.

Quả nhiên Triệu Mộng Điềm đang ở trong phòng ngủ. Vóc dáng yêu kiều đứng thẳng tắp trước gương tết tóc, trên người mặc một chiếc áo sơmi trắng của anh.

Áo sơmi so với vóc dáng cô dường như quá lớn làm cô càng trở nên nhỏ bé. Tay áo được xắn lên tới tận khủy tay, ba chiếc cúc áo đầu tiên mở hờ bại lộ gò bông đào kiều diễm. Cặp chân dài cùng nơi tư mật xinh đẹp kia không có gì che đậy, bờ mông căng tròn lúc ẩn lúc hiện.

Tần Dạ thầm mắng một tiếng tiểu yêu tinh, ánh mắt anh giờ đầy nhuốm đầy tia du͙© vọиɠ. Người phụ nữ này mặc áo sơmi của anh, nội y lại không mặc chỉ nghĩ thôi phía dưới anh đã dựng trại. Trong lòng không hỏi nghĩ thầm cô học cách quyến rũ chết người này ở đâu ra.

“Ông xã, anh về rồi.” Cô nũng nịu gọi anh.

“Ừ.” Tiểu yêu tinh dụ hoặc anh, nếu anh không cắn câu chẳng phải anh chính là một tên cầm thú sao? Tần Dạ chậm rãi bước đến, đứng phía sau cô ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn nhìn hình ảnh trong gương phản chiếu. Cả anh và cô đều cùng nhau mặc áo sơmi trắng, rất giống áo đôi của các cặp yêu nhau. Tần Dạ từ góc độ này cúi xuống còn có thể nhìn thấy rõ rằng nhũ tuyết trắng trẻo mê người.

Ánh mắt anh ngày một tối, một tay ôm ngang eo cô bế lên. Động tác này quá đột ngột khiến cô sợ hãi kêu lên, vội vàng ôm lấy cổ anh.

Có một cái ban công phía ngoài phòng khách, quanh năm đóng chặt bằng cửa kính. Anh đặt cô lên trên cửa sổ sát đất, để lưng cô chạm vào kính cửa lạnh lẽo.

Rất nhanh bàn tay rộng lớn đã phủ lên bầu ngực xoa bóp, chăm sóc nó chu đáo. Tần Dạ duỗi đầu lưỡi cách lớp vải mỏng liếʍ quanh khiến áo sơmi trở nên trong suốt lộ ra hai viên anh đào đảo hồng. Anh đợi không nổi, nhanh chóng cởi thêm hai nút cúc áo sau đó liền lôi lôi kéo kéo dày vò khuôn ngực.

Chiếc áo sơmi mỏng không giữ ẩm nổi cơ thể cô trong thời tiết chuyển thu, Triệu Mộng Điềm bị ép vào lớp cửa kính khiến cả sống lưng lạnh băng nhưng phía trước ngực bị anh đùa bỡn tới nóng nực. Cô cảm nhận được tiểu huyết bên dưới ướt đẫm, mật dịch dính dớm bắp đùi trắng ngần. Cô không chế không nổi ôm lấy cổ anh rêи ɾỉ.

Tần Dạ đùa bỡn phía trên một hồi mới chịu đi xuống vuốt ve hoa huyệt, vỗ về hoa môi nhưng mãi không chịu cắm vào. Anh còn xấu xa tới mức gãi nhẹ lên tiểu huyệt làm cô ngứa đến phát run.

Bên trong trống rỗng, ham muốn được vật nào đó lấp đầy.

“Ông xã …”

Tần Dạ rất hài lòng với bộ dạng quyến rũ này của cô, tay vươn xuống chạm vào vùиɠ ҡíи xinh đẹp nhiều mật dịch kia. Bảo bối của anh thật mê người, phía dưới vừa nhiều nước lại vừa chặt khiến anh trầm luân không thôi.

Anh đem ngón tay dính đầy mật dịch cho lên miệng, khẽ cười: “Bảo bối thật nhiều nước.”

Triệu Mộng Điềm thấy vậy xấu hổ, người đàn ông này sao có thể vô sỉ để vậy. Dẫu biết bản thân cô hiện tại khó chịu, vậy mà anh còn không giúp đỡ. Tên đáng ghét.

“Ngoan, giúp anh cởϊ qυầи áo.”

Cô gật đầu cắn môi ngượng ngùng giúp anh cởi đồ. Bàn tay mềm mại chạm vào khắp người anh, từng chút một cởi bỏ lớp áo vướng víu. Tần Dạ quả là người đàn ông trong truyền thuyết, mặc quần áo vào nhìn gầy gò thư sinh ấy vậy mà khi cởi ra lại ẩn dấu từng múi cơ săn chắc. Vừa nhìn liền biết anh thường xuyên rèn luyện thể hình.

Cởi xong áo sơmi, cô bắt đầu duỗi tay cởi đai lưng, kéo khóa quần tây lộ ra vật căng cứng dưới lớp qυầи ɭóŧ đen. Làm cô không dám nhìn thẳng.

Tần Dạ bật cười, kéo tay cô đặt vào vật nam tính hùng dũng kia.

“Lớn không?”

Triệu Mộng Điềm bị ảnh hỏi đành ngượng ngùng thành thật gật đầu.

“Đợi lát nữa nó sẽ khiến em trở nên vui sướиɠ.” Anh thành thạo cởϊ qυầи lót, côn ŧᏂịŧ màu tím đen bại lộ trong không khí giống như mãnh hổ ngẩng đầu ra oai.

Triệu Mộng Điềm nhìn nó tới ngẩn người, lát nữa vật to lớn này sẽ cắm vào thân thể cô. Lớn như vậy, nóng như vậy đem đến cho cô kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Nghĩ đến thôi phía dưới cô liền khó chịu.

Nhưng anh vẫn tiếp tục chậm chạp, dường như muốn tra tấn cô. Để côn ŧᏂịŧ cọ xát giữa hai mảnh hoa môi xinh đẹp khiến cô bực bội bất lực nói: “Tần Dạ, anh có định cho em không?”

Đáp lại cô chính là côn ŧᏂịŧ cứng rắn trực tiếp xông vào phá nát cửa huyệt. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cẩn thận đưa đẩy đến tận cổ tử ©υиɠ. Bên trong ra sức xoay tròn, toàn bộ đều đi vào trong cô. Đem cánh hoa căng tới thẳng tắp, tiến sâu tới nỗi khiến cô rêи ɾỉ.

“Thật chặt.” Anh vừa mới đi vào, tiểu huyệt liền gắt gao bám lấy. Từng cánh hoa theo hô hấp hút chặt côn ŧᏂịŧ. Tần Dạ híp mắt hưởng thụ, cảm thấy chính như đang đắm chìm trong thiên đường.

Anh kéo chân cô kẹp chặt lấy eo mình rồi chậm rãi nâng mông cô lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ phần hông làm cho côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt càng sâu.

Tiết tấu đột nhiên chuyển biến, từ mưa phùn nhẹ nhàng đổi sang mưa gió bão bùng. Mãnh liệt ra vào tựa như muốn làm cô tới hỏng không chút thương tiếc. Hai chân Triệu Mộng Điềm lơ lửng trên không chỉ dựa vào sức lực của anh.

“Ông xã, anh chậm một chút.”

“Dừng lại đi. Quá sâu rồi.”

Cả căn phòng đều vang lên tiếng rêи ɾỉ hòa lẫn tiếng thân thể va chạm.

“Bảo bối, như thế này em đã chịu không nổi. Em khiến anh thất vọng đó.” Anh cắn răng nói, phía dưới tiến sâu vào, ép cô lên cửa sổ tầng thượng. Trong mơ hai người vô số lần hoan ái, đã quen thuộc cơ thể nhau. Tần Dạ biết rõ cô nói một đằng nghĩ một nẻo, cũng biết chỗ mẫn cảm của hoa huyệt. Anh xấu xa nhấn mạnh vào nơi đó làm cô dục tiên dục tử cao trào phun ra một cỗ dâʍ ŧᏂủy̠.

Cho dù cô cao trào nhưng anh còn chưa.

Tần Dạ đặt chân cô xuống đất, thuần thục cởϊ áσ sơmi trên người cô. Đổi thành tư thế để Triệu Mộng Điềm đưa lưng về phía mình, tay cô chống xuống cửa sổ sát đất.

Cửa số làm bằng kính, Triệu Mộng Điềm thấy rõ dòng người đi lại dưới khu chung cư. Cô cảm thấy không an toàn, chỉ cần người phía dưới ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy hai người điên cuồng yêu nhau.

Không thể, cô cảm thấy ngượng ngùng.

“Ông xã, đừng làm ở đây. Em sợ bị người khác thấy được.” Cô cầu xin nói, hy vọng người đàn ông chìm đắm trong du͙© vọиɠ này mở lòng tư bi.

“Bây giờ nhận ra bên ngoài có người? Ban nãy anh cắm em, sao em lại không để ý tới vấn đề này? Đều đã làm lâu trước cửa sổ như vậy rồi.”

Anh không chút để ý đem đùi cô mở rộng nhìn hoa huyệt mấp máy ướŧ áŧ câu dẫn anh cắm. Tần Dạ đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đi vào huyệt nhỏ, không ngừng đẩy hông.

“Bảo bối, ông xã cắm em có thích không? Có muốn anh cắm nữ không?” Tần Dạ mạnh mẽ đưa đẩy, kèm theo vài lời hạ lưu. Bàn tay hư hỏng xoa bóp bầu ngực mềm mại.

Triệu Mộng Điềm biết rõ cho tới khi anh thỏa mãn sẽ không tha cho mình nên cô chỉ có thể vặn vẹo vòng eo chấp nhận bị anh cắm. Tiếng thân thể va chạm không dứt, bờ mông căng tròn đỏ ửng đáng thương vậy mà anh còn tiếp tục đánh nó vài cái.

“Đừng kẹp chặt như vậy, muốn kẹp chết ông xã em à?”

Bị anh đánh vào mông khiến cô càng thêm ngượng, hạ thân không tự chủ kẹp chặt hơn.

“Còn muốn kẹp nữa? Em đúng là không biết nghe lời.” Anh hừ nhẹ, đâm mạnh vài lần trừng phạt cô.

“Ông xã, đừng mà …”

Giờ đây cô không còn để ý tới chuyện có bị người khác nhìn lén hay không. Cây côn ŧᏂịŧ thô dài cắm vào hoa tâm khiến nó thất thủ, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy xuống.

Hạ thân bị cắm, ngực còn bị anh nhào nặn thoạt nhìn dâʍ đãиɠ cực điểm. Mật huyệt tiếp tục phun trào tưới ướt côn ŧᏂịŧ tím đỏ.

Không biết anh làm tới khi nào, hẳn đến khi Tần Dạ rên lên một tiếng đem toàn bộ tinh hoa bắn vào trong cô. Triệu Mộng Điềm mới biết lần hoan ái này kết thúc.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, toàn thân cô nhức mỏi như bị tháo lắp toàn bộ xương sống trên cơ thể.

Từ lúc gặp Tần Dạ, hai người bọn cô như củi khô bốc lửa sa vào luyến ái triền miên khiến cô thường xuyên không đến tiệm. Nhiều lần cô kháng nghị nhưng đều bị Tần Dạ bác bỏ, cô sợ rằng sẽ có ngày bản thân mình kiệt sức mà chết trên giường.

Người đàn ông kia cả cơ thể sảng khoái, hoàn thành bài thể dục buổi sáng xong xuôi giờ vừa mới tắm xong. Anh quấn khăn bên hông, đi đến gọi cô dậy.

Triệu Mộng Điềm trùm chăn, lăn lộn trên giường: “Để em nghỉ ngơi.”

“Hửm? Hôm nay em không muốn tới tiệm sao?”

“Em có.” Cô rầu rĩ trả lời, liên tiếp mấy ngày cô đã không đến tiệm rồi.

“Vậy còn không đứng dậy?”

“Em dậy không nổi.” Cô hờn dỗi nói.

“Nếu không ngày hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi?”

“Không muốn!” Cô bĩu môi kháng nghị, bắt đầu làm nũng anh: “Ông xã, em đau eo.”

Tần Dạ khẽ cười, đối với chiêu thức làm nũng của cô không cách nào kháng cự. Anh duỗi tay tiến vào trong chăn, lực tay không nặng không nhẹ giúp cô xoa eo.

“Là nơi này sao? Có muốn anh tăng sức lên không?”

“Hm ~” Cô thoải mái hừ hừ vài tiếng, rất giống mèo con lười biếng.

Xoa một lúc, Tần Dạ mới xốc chăn lên bế cô vào phòng tắm rửa mặt. Đôi mắt cô nhắm nghiền, dùng chân trần dẫm lên chân anh để anh giúp mình đánh răng rửa mặt. Xong xuôi Tần Dạ lại bế con mèo biếng nhác này tới phòng thay đồ mặc quần áo. Lúc này anh có giở trò vài lần khiến cô hoàn toàn tỉnh ngủ oán tránh vài câu.

Hoàn thành mọi thủ tục đã mất một tiếng đồng hồ. Đưa cô tới cửa tiệm trà sữa xong, anh liền đi tới công ty.

Giữa trưa, như thường lệ cô đi qua công ty anh ăn cơm. Công ty Tần Dạ gồm 200 nhân viên làm việc trong ba tầng nhưng mỗi lần đến gặp anh cô đều đi thang máy riêng.

Trước khi vào văn phòng, Triệu Mộng Điềm vô tình đυ.ng phải một người phụ nữ ngoài 20 tuổi tên là Alice. Cô ấy nhìn thấy cô liền nhiệt tình tiếp đón, thông báo lịch trình làm việc của anh cho cô.

Biết được Tần Dạ không có ở trong văn phòng nên cô chỉ ngồi ghế sofa bên ngoài. Bên ngoài phòng làm việc của anh là phòng đón khách. Phía bên trái xếp hai chiếc bàn dành cho Alice và thư kí Đường. Còn bên phải có đầy đủ ghế sofa, bàn ăn.

Triệu Mộng Điềm ngồi ở đây dùng điện thoại một lúc, cảm giác có ánh mắt nhìn chằm chằm mình cô mới ngẩng lên thì thấy hai nhân viên trẻ tuổi nhìn cô nói chuyện

Cô hơi nhíu mày, cảm giác bị người khác quấy rầy không thoải mái chút nào. Lạnh nhạt chuẩn bị đi vào văn phòng anh.

Alice thấy vậy liền nói xin lỗi cô tới chỗ hai cô gái kia. Triệu Mộng Điềm thấy bọn họ nói chuyện mọt lúc sau đó Alice bất đắc dĩ đi về phía cô nói: “Triệu tiểu thư, họ là thực tập sinh ở công ty. Cũng là fans của tiệm trà sữa nhà cô, bọn họ muốn nói chuyện với cô một chút. Có được không?”

Fans của tiệm trà sữa?

Trong lòng cô chứa đựng sự nghi hoặc, không rõ tình huống thế nào cho nên đồng ý để các cô ấy lại gần. Hai người họ đều là người trẻ tuổi đáng yêu, gương mặt căng tràn thanh xuân kích động nhìn cô.

“Nghe nói chị là bà chủ của tiệm trà sữa đối diện. Em rất thích trà sữa quán chị.”

“Đúng thế, mỗi ngày bọn em đều đi mua trà sữa quán chị. Thích nhất là vị kem chesse matcha.”

“Olong trái cây cũng cực ngon.”

Hai nữ sinh ríu rít chia sẻ, đến giờ Triệu Mộng Điềm mới tin bọn họ đúng là fans của tiệm trà sữa nhà cô. Người uống trà sữa đa phần đều là người trẻ tuổi, vị ngọt của trà sữa hấp dẫn không ít nữ sinh.

Cô cảm thấy rất vui, tuy rằng tiệm trà sữa nhà cô không quá nổi tiếng nhưng có người nhiệt tình ủng hộ khiến cho tâm tình cô rất tốt. Vì cảm ơn các cô ấy ủng hộ quán lâu ngày, cô lấy trong xúi xách ra hai tấm phiếu.

“Đây là phiếu miễn phí, hai người có thể uống trà sữa miễn phí trong tiệm trong một tháng không giới hạn số lượng.”

Đây là phiếu rút thăm của cửa hàng mới khai trương còn thừa lại hai phiếu nên Triệu Mộng Điềm tiện tay đặt nó trong túi xách không ngờ có lúc dùng được.

“Em cảm ơn, hạnh phúc quá.”

“Em đây can tâm tình nguyện mỗi ngày đều uống trà sữa không sợ béo.”

“Chúc chị và Tần tổng hạnh phúc.”

Hai cô gái mặt đỏ ửng lên liên tục nói cảm ơn, lúc rời đi còn rôm rả nói tiếp. Alice thấy thế bật cười, “Giám đốc Tần đã yêu cầu thư ký Đường đặt trà sữa của tiệm chị ba ngày liên tiếp cho các nhân viên. Lúc ấy mọi người đều nói chúc mừng giám đốc đã theo đuổi bạn gái thành công.”

Hóa ra là vậy, thảo nào tiệm trà sữa của cô gần đây có đơn hàng số lượng nhiều.