Từ khi trực tiếp nhìn thấy sự nóng nảy của anh trong giấc mơ, Triệu Mộng Điềm liền gạt bỏ mọi suy nghĩ chuyên tâm ở trong mộng dỗ dành, hòa hợp với Tần Dạ. Trong thâm tâm cô có chút coi thường bản thân mình bởi dù là trong mơ nhưng nghĩ đến anh phải bi thương, khổ sở về mình cô vừa vui vẻ lại vừa đau lòng. Dù vậy, cô vẫn cố gắng huyễn hoặc bản thân: Mình còn trẻ, tạm thời cứ chìm đắm trong tình yêu trong mơ này cũng không sao. Đợi tới khi trở về hiện thực thì tính tiếp.
Vì thế, ngày nào cô cũng đeo dây tơ hồng ở trong mơ nói chuyện yêu đương với anh, cùng anh hoan ái, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy nhất.
Ngày hôm nay, cô mới nhận cuộc điện thoại của anh trai từ bên nước ngoài gọi về. Anh ấy nói đã giúp cô tìm được một người quản lý sổ sách giỏi, dặn dò cô phải gặp mặt trực tiếp người kia để phỏng vấn, thỏa thuận hợp đồng.
Cả hai quán trà sữa hiện tại đều kinh doanh không tệ, chỉ là công việc ngày một nhiều hơn khiến cô lo liệu không xuể. Hơn nữa gần đây cô dồn hết tâm tư yêu đương với Tần Dạ ở trong mơ nên rất khó đặt toàn bộ sự chú ý vào quán trà sữa. Cho nên cô đã nhờ anh trai giúp đỡ, tìm cho mình một người quản lý sổ sách chuyên nghiệp.
Cuộc phỏng vấn này diễn ra rất nhanh, nói chuyện thỏa thuận một hồi cuối cùng cô quyết định thuê người anh trai mình giới thiệu. Người này là một chị gái đến từ phương Bắc, đã có sáu năm kinh nghiệm quản lý bởi vì vừa mới trải qua giải đoạn sinh con được tám tháng nên trước mắt cô cho phép chị ấy ở nhà trông con. Tiệm trà sữa của cô không nhất thiết mỗi ngày đều phải đối chiếu sổ sách, chị ấy chỉ cần đến tiệm vào cuối tháng để tổng hợp sổ sách và phát tiền lương cho nhân viên là được.
Xong xuôi mọi thứ cô liền nói chuyện này với Trần Kiêm Gia, dù sao cô ấy cũng là cổ động của tiệm. Tuy nhiên, Trần Kiêm Gia đối với chuyện này chỉ phẩy tay không để ý. Giờ đây cô ấy đang chìm trong giai đoạn nước rút chuẩn bị hôn lễ đối với mấy chuyện tuyển nhân sự cho tiệm không chút hứng thú, toàn tâm toàn ý giao quyền làm chủ cho cô. Hơn nữa còn tỏ ra thần bí buôn chuyện trong điện thoại: “Điềm Bảo, cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi mình, mình sẽ tới nhà cậu.”
Đầu óc Triệu Mộng Điềm mờ mịt, không biết ẩn ý trong câu nói này dù cố gặng hỏi nhưng Trần Kiêm Gia nhất quyết không đáp.
Rất nhanh, Trần Kiêm Gia đã xách theo túi lớn, túi nhỏ xông vào cửa nhà. Bộ dạng như vừa đi mua sắm về.
“Rốt cuộc có chuyện gì mà cậu bày ra cái vẻ thần thần bí bí vậy?” Cô nhướn mày nhìn Trần Gia Kiêm.
Cô ấy vẫn chưa chịu nói, quăng mấy túi quần áo lên ghế sofa, ôm lấy cánh tay cô bày ra bộ dạng làm nũng: “Điềm Bảo, đêm nay Quân Bảo tổ chức vũ hội mặt nạ. Cậu tham gia cùng mình nhé.”
“Quân Bảo?” Đây chính là tập đoàn đồ gia dụng có lượng tiêu thụ khổng lồ với các loại dịch vụ từ dưỡng da, trang điểm đến các loại sản phẩm hàng tiêu dùng thông thường không ai là không biết. Hơn nữa cô nhớ rõ ba của Tần Dạ chính là cổ đông lớn nhất của Quân Bảo.
“Chính là Quân Bảo! Sắp tới là kỷ niệm 30 năm thành lập nên họ sẽ tổ chức sự kiện lớn kéo dài ba ngày. Hôm nay là ngày cuối cùng, với chủ đề là dạ tiệc mặt nạ.”
“Nhưng chúng ta không phải nhân viên của họ.”
Trần Kiêm Gia lắc đầu, giải thích với cô: “Người nhà của nhân viên cũng có thể tham gia.”
“Mình cũng không phải là …” Người nhà của nhân viên.
Chưa để cô nói hết câu Trần Kiêm Gia đã véo nhẹ tay cô, “Tống Sâm Châu là người phát ngôn của họ, còn phải lên sân khấu biểu diễn. Mà mình là phu nhân tương lai của anh ấy, cậu lại là bạn của mình. Bốn bỏ lên năm cậu cũng được coi là người nhà của mình rồi. Cậu đi cùng mình đi.”
Cái này, Triệu Mộng Điềm có chút khó xử, từ trước đến nay cô không thích nơi đông người những nơi như vậy không phù hợp với cô. Hơn nữa Quân Bảo với anh có liên quan đến nhau, tới lúc đó, có thể cô sẽ vô tình gặp mặt anh.
“Mình không quan tâm, dù sao váy vóc mình đã chuẩn bị xong. Cậu bình thường đều ở trong nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi hít thở không khí một chút.”
Trần Kiêm Gia mở lấy mọi thứ trong những túi đồ kia ra, khẳng định: “Mình chắc chắn sẽ trang điểm cho cậu thật xinh đẹp. Tập đoàn Quân Bảo nhiều trai đẹp hơn nữa còn mời cả nghệ sĩ nổi tiếng, cậu ấm con nhà giàu. Và …” Cô ấy lại thần bí nói tiếp: “Mình có hỏi thăm qua, Tần Dạ sẽ tham gia. Vũ hội lần này mời cả thái tử gia của Quân Bảo để phát phúc lợi cho mọi người.”
Nghe xong câu này, Triệu Mộng Điềm càng không muốn đi, cô cảm thấy rất lúng túng. Chẳng may Tần Dạ mang theo bạn gái tới dự, cô sẽ chịu không nổi cảnh tượng đó.
“Trần Tiểu Thảo!” Cô đưa mắt nhìn bạn thân đang bày ra bộ dạng hoa si kia, “Nhanh nhanh lau sạch nước miếng đi, cậu dám dùng dáng vẻ hoa si bạn trai cũ cẩn thận bị hũ giấm chua Tống Sâm Châu ghen tức.”
“Bạn trai cũ của chị đây rất nhiều huống chi mình với Tần Dạ giờ chắc chắn không thể tái hợp.” Cô ấy không để ý mà phất tay, “Sâm Châu nhà mình biết Tần Dạ, cậu không phải lo anh ấy ghen. Với lại mục đích của mình dẫn cậu tới để ngắm trai đẹp, đâu nhất thiết sẽ gặp mặt Tần Dạ.”
“Mình không muốn đi đâu.”
“Không được!”
“Không đi.”
“Điềm Bảo, xin cậu mà. Hiện giờ cậu đang là cẩu độc thân đó. Cẩu độc thân nhà người ta ít nhất mỗi ngày còn đi ra ngoài giao lưu. Còn cậu, trừ bỏ tiệm trà sữa, chỗ nào cũng không đi.”
“Đó là do không có gì hay mà …”
“Cậu cứ đi cùng mình cảm nhận bầu không khí bữa tiệc rồi về, được không? Mình biết cậu hay ngại ngùng nhưng đây là vũ hội mặt nạ. Cậu chỉ cần đeo mặt nạ lên, không ai biết gương mặt của cậu thế nào.” Nói đoạn cô ấy liền lôi chiếc mặt nạ tinh xảo xinh đẹp ra, đây chính là ép cô đi mà.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Trần Kiêm Gia, cô đành thỏa hiệp trang điểm, thay đồ rồi cùng cô ấy đi ra khỏi nhà. Tới lúc lên xe, cô một mực nhìn vào gương cầm tay, có chút không tự nhiên hỏi: “Mình, mình trang điểm thế này nhìn rất lạ, trông xấu chết đi được.”
Đuôi mắt được kẻ eyeliner hẹp dài nổi bật đôi mắt to tròn, son môi đỏ đậm nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
“Bảo bối, cậu rất xinh đẹp đấy, phải tựu tin lên.”
Trần Kiêm Gia cũng trang điểm theo phong cách quyến rũ này. Cô ấy đeo mặt nạ mèo đen nửa mặt,móng tay sơn đỏ khảm những viên đá nhỏ, dưới ánh đèn trong xe tỏa sáng lấp lánh.
“Phải không?” Cô vẫn có chút nghi hoặc, không thích ứng được với kiểu trang điểm diễm lệ này. Quên đi, cô lấy mặt nạ bươm bướm đeo vào, mặt nạ tinh tế chế đi hai phần ba khuôn mặt. Cô tự an ủi chính mình: Trang điểm thế này cũng tốt,cho dù tháo mặt nạ ra cũng không nhìn ra gương mặt thật. Điều này khiến cô cảm thấy an toàn đôi chút.
Tới cửa khách sạn, Trần Kiêm Gia gọi cho Tống Sâm Châu, rất nhanh có một tiểu trợ lý dẫn bọn họ vào: “Tống tiên sinh đang nghỉ ngơi trong phòng tập, tiết mục của anh ấy được sắp xếp ở vị trí thứ hai.”
Nói xong người này liền dẫn hai người tới phòng nghỉ, Tống Sâm Châu đang bối rối đứng ở đó: “Anh phải mặc đồ thể thao để hát tình ca, họ còn bảo anh cầm vợt tennis lên sân khấu nữa.” Bộ dạng anh ấy bất đắc dĩ vô cùng.
Phụt! Triệu Mộng Điềm không nhịn được cười ra tiếng.
Tống Sâm Châu mặc bộ đồ thể thao màu trắng hồng, trước ngực có thêu một đóa tường vân nho nhỏ. Đó là mẫu áo mới nhất mà anh ta làm đại diện phát ngôn, còn chưa đưa ra thị trường.
Tuy anh ta mặc đồ thể thao rất đẹp trai, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến anh ấy một tay cầm microphone, một tay cầm vợt tennis. Bộ dạng vừa thâm tình vừa chân thành hát tình ca, cái hình ảnh ấy thật sự rất buồn cười.
Trần Kiêm Gia không cho anh ta mặt mũi, trực tiếp cười nhạo vị hôn phu của mình, “May mà không đội mũ,bằng không thì trông càng ngu hơn.”
Lời vừa mới dứt, chuyên viên tạo hình liền cầm mũ lưỡi trai đến cho anh taấy đội. Trần Kiêm Gia ngay lập tức cười đến mức khó kiềm chế, nhanh chóng lấy điện thoại ra muốn cùng anh ấy tự sướиɠ, vẻ mặt Tống Sâm Châu hết sức bất đắc dĩ.
Hai người ở phòng nghỉ hơn mười phút thì tiểu trợ lý nhắc nhở vũ hội đã bắt đầu. Sắp tới tiết mục của Tống Sâm Châu nên anh ta phải tới cánh gà chuẩn bị. Hai người họ có thể đến chỗ ngồi dưới khán đài để xem tiết mục. Vì thế tiểu trợ lý liền dẫn họ đến chỗ ngồi rồi rời đi.
Lần này,vũ hội áp dụng hình thức tiệc đứng, sân khấu lớn ở trung tâm, các bàn khác phân bố rải rác ở vốn phía, vị trí rất rộng rãi. Còn có hai chiếc bàn dài dựa sát vào tường, bên trên bày đầy các loại điểm tâm, mọi người có thể lấy ăn tự do. Hiện tại, trong hội trường có rất nhiều người trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất tùy ý. Phần lớn mọi người đều mang theo mặt nạ như họ, muôn hình muôn vẻ trông rất giống vườn bách thú.
Triệu Mộng Điềm nhìn lại trang phục của chính mình và Trần Kiêm Gia, cảm thấy quá long trọng, cùng với mọi người xung quanh không hợp nhau. Ở đây đa phần đều là người trẻ tuổi, phần lớn đều mặc quần áo đơn giản, có rất ít người mặc quần áo dạ hội.
Nhưng mà sau khi nghĩ đến đây là cuộc họp hàng năm của công ty người ta, cô cũng chỉ là người đi cùng cô ấy, không nhất thiết là phải hoà nhập với họ. Cô nhấp một ngụm Champagne, nhằm tăng sự dũng cảm, trong lòng vừa thấp thỏm lại vừa có chút chờ mong. Có thể hay không, có thể gặp anh ở đây? Nếu như vô tình gặp anh, tâm tình của cô sẽ như thế nào? Không biết anh ở thực tại với ở trong mộng khác nhau nhiều không? Anh, nếu như biết cô là người trong mộng hoan ái với anh, hẳn là sẽ tức giận.
Triệu Mộng Điềm thở dài, ngồi yên suy nghĩ lung tung. Trần Kiêm Gia đi đến lấy một ít điểm tâm đưa cô, cô cũng ăn không nhiều. Tuy Triệu Mộng Điềm cúi thấp đầu, mặt cũng bị che hơn phân nửa gương mặt nhưng chiếc váy đỏ ôm sát cơ thể hoàn mỹ vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Khuôn mặt với chiếc cằm trái xoan, đôi mắt to long lanh khẽ chớp trông rất vô tội, vô thức phát ra mị lực đặc biệt của phái nữ. Rất nhiều người có ý định tiến lên tiếp cận cô, nhưng đều bị Trần Kiêm Gia như gà mẹ che chở gà con,phần lớn những người béo mập cùng miệng lưỡi trơn tru đều bị đuổi đi còn cô chỉ phụ trách mỉm cười giả ngốc.
Rất nhanh, tiết mục đầu tiên của vũ hội đã kết thúc, Trần Kiêm Gia cầm theo điện thoại chạy tới phía trước để quay video cho vị hôn phu. Mắt thấy lại có người tiến lên định bắt chuyện với cô, Triệu Mộng Điềm không muốn nói chuyện với người lạ liền xách váy đi tới toilet.
Ở trong toilet ngây người trong chốc lát, cô liền cảm thấy vũ hội thật tẻ nhạt, cũng không thích ứng được với hoàn cảnh náo nhiệt như thế, cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Cô nhắn tin cho Trần Kiêm Gia một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Cô nhớ phía trước có một hoa viên nhỏ.
Nói là hoa viên nhỏ, nhưng thật ra rất rộng. Đèn đường hình điêu khắc thành đóa hoa xinh đẹp chiếu sáng con đường mòn trong đêm. Đi qua rừng cây mát mẻ, phía sau bãi đất trống có một hàng ghế mây được uốn thành xích đu. Cô đi đến ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại.
Vũ hội nào đó, còn chẳng thú vị bằng lướt điện thoại.
Vừa làm mới mở wechat ra, video Trần Kiêm Gia quay Tống Sâm Châu lập tức hiện lên. Quần áo thể thao kết hợp với hát tình ca thật sự không hợp nhau, nhưng giọng của Tống Sâm Châu nhẹ nhàng, tinh tế. Lúc hát vô cùng thâm tình, chân thành. Cách màn hình cô vẫn nghe được tiếng hét chói tai của phái nữ.
Lướt Wechat một lúc, cô thấy thời gian không còn sớm, có thể thúc giục Trần Kiêm Gia đi về. Vì vậy cô chậm rãi đứng lên trở về, mới vừa đi được vài bước, đã nghe thấy tiếng giày cao gót và giọng nói nũng nịu cách đó không xa.
“Tần tổng, đầu tôi có chút choáng váng.”
Tần tổng? Trùng hợp như vậy? Không, không phải là … Trong lòng cô cả kinh, không dám đi ra ngoài, trốn ở phía sau bụi cây nhìn lén. Đúng là anh.
Cô chỉ thấy người đàn ông một thân âu phục giày da, tay ôm eo người người phụ nữ kia. Có vẻ cô ta đã uống say, cả người như cá trạch không xương, mền nhũn dựa vào người anh.
“Tần tổng, tôi… tôi đã thích anh từ lâu.” Người phụ nữ đôi mắt mê man, khuôn mặt trang điểm tinh xảo. Chiếc váy màu đen nổi bật lên gò bông đào hấp dẫn, theo động tác hướng lên người anh cọ cọ, lắc qua lắc lại. Cô ta vươn ngón tay, ở trước ngực anh vẽ vài vòng, ý đồ dụ dỗ vô cùng rõ ràng.
Triệu Mộng Điềm không nói gì, yên lặng nhìn một màn này, nội tâm hết sức phức tạp. Đây là người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm, xung quanh anh có vô số người đẹp, người trước ngã xuống lại có người sau tiến lên, đánh chủ ý lên người anh.
Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm quan sát nhiều năm của cô, anh hẳn là sẽ không thích loại người chủ động thế này, anh càng thích loại phụ nữ thông minh, loại câu dẫn như thế này sẽ chẳng có hiệu quả.
Quả nhiên, Tần Dạ đối với loại phụ nữ quyến rũ thế này không hề dao động, anh lấy điên thoại ra gọi. Không đến một phút liền có người lôi người phụ nữ đó đi, lông mày nhíu lại dần dần dãn ra, anh xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên khiến cô lúng túng, tay chân luống cuống tắt điện thoại. Mẹ ơi! Người còn chưa đi xa đâu, như thế nào lúc này lại xảy ra chuyện thế này? Ai ngờ, điện thoại kiên trì đổ chung, cô tắt máy vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía anh. Thôi xong, Tần Dạ đã dừng lại quay đầu nhìn về hướng cô đang núp.
Điện thoại lại vang lên lần thứ ba, cô khóc không ra nước mắt. Thì ra là điện thoại của Trần Kiêm Gia đáng chết! Cô sờ sờ mặt nạ, dù sao cũng không thấy mặt, tâm tình liền thả lỏng. Sau đó rút điện thoại ra, bắt máy, vòng qua anh để trở về.
“Mình đang ở hoa viên, vào ngay đây.” Cô nhỏ giọng nói rõ với Trần Kiêm Gia, lúc đi qua anh cũng cúi đầu không dám nhìn, làm bộ như không phát hiện ra người này.
Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng trở về vũ hội.
Thở dài, thật may là anh không gọi cô lại, bằng không cô không biết đối mặt với anh như thế nào. Hẳn là rất lúng túng đi, phải cảm tạ chiếc mặt nạ đã cho cô dũng khí để trốn thoát.
Tần Dạ nhìn chằm chằm vào bóng lưng xinh đẹp kia như có điều suy nghĩ. Giọng nói này, thật sự quá giống! Nếu như anh nhớ không nhầm, thì đó là bạn thân của bạn gái cũ?
Là giọng nói xuất hiện trong dòng thời gian trên Wechat.
Anh mở vòng bạn bè của Trần Kiêm Gia, tìm kiếm video kia, sau khi mở ra thì nhìn thật lâu. Đúng là giọng nói này, anh bấm lưu lại. Nếu như anh không nhớ nhầm, thì sau khi nghe giọng nói này. Anh liền mơ thấy mộng xuân, cô gái tromg mơ cũng sử dụng giọng nói nũng nịu khiến tâm anh mềm nhũn.