Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 10: Giấc mơ thứ sáu – lần đầu tiên

Anh áp cô vào lên giường, triền miên hôn môi.

Quần áo từng chút một được cởi ra nằm yên vị trên mặt đất lạnh lẽo. Cơ thể cô trắng hồng tựa như trứng gà luộc vô cùng mịn màng. Đôi mắt to tròn vô tội vừa ướŧ áŧ lại vừa dụ hoặc quyến rũ anh.

Tần Dạ hôn lên đùi cô, chầm chậm tiến dần xuống giữa chân. Triệu Mộng Điềm không nhịn được, khó khăn nói: “Tần Dạ, đừng mà … Không cần hôn vào nơi đó, nó rất xấu.”

“Nơi nào xấu?” Anh khẽ cười, dán sát mặt vào nơi tư mật kia hút mạnh. Tiếp đó ngón tay thon dài đè giữa tâm hoa không ngừng vuốt ve, “Nơi này của em xấu sao?”

Ngón tay càng lúc càng tăng thêm lực đạo, tiến sâu vào trong khuấy động, “Em còn nghĩ nó xấu?”

“Chán ghét …” Triệu Mộng Điểm hừ nhẹ, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ anh mang lại. Đột nhiên, Tần Dạ dừng động tác lại cô liền cảm nhận được hạ thân mình tuôn ra chất lỏng trăng trắng.

“Anh còn có thể khiến em chán ghét hơn.”

Dứt lời anh lại tiến thêm một ngón tay, hai ngón tay thon dài xâm nhập vào bên trong khiến cô thở dốc kinh ngạc.

Ngón tay anh không ngừng trêu trọc, uốn cong các nếp gấp, ra vào liên tục khiến dâʍ ŧᏂủy̠ tiết ra ngày một nhiều. Không những thế, Tần Dạ còn liên tục thì thầm bên tai cô mấy lời hạ lưu: “Bảo bối của anh thật nhạy cảm, thật nhiều nước.”

“Sao tiểu huyệt xinh đẹp của em lại chặt như vậy? Lát nữa côn ŧᏂịŧ cắm vào sẽ rất thích.”

Triệu Mộng Điềm bị anh trêu trọc tới bật khóc, cả người khó chịu vô thức đưa đẩy hùa theo động của của anh. Tuy vậy, miệng nhỏ vẫn cứng đầu mấp máy. “Tần Dạ, em sợ … không cần nữa.”

Nội tâm cô đấu tranh quyết liệt, vừa muốn anh tiếp tục lại vừa muốn anh dừng lại.

“Ngoan, đừng sợ. Em cứ việc hưởng thụ, anh sẽ khiến em thoải mái.”

Anh dùng một tay trêu trọc hạ thân phía dưới, tay còn lại nắm trọn bầu ngực cô. Miệng lưỡi không chút rảnh rỗi ngậm lấy bên ngực trống không kia, chậm rãi mυ'ŧ vào.

“Bảo bối ngoan, chờ em thích ứng anh sẽ cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào. Như vậy em sẽ không bị thương.”

Nói đoạn, anh cởi dây quần xuống lộ ra côn ŧᏂịŧ cương cứng. Cô len lén nhìn trộm liền bị dọa khóc, kích cỡ này là của người bình thường sao? Vừa to, vừa thô.

“Em không muốn, em từ bỏ.” Khó có thể tưởng tượng nổi thứ to lớn này ra vào được hạ thân cô.

“Bảo bối ngoan, đừng từ bỏ, em có thể.”

Ngón tay anh đã ướt đâm, tiểu huyệt cũng chậm rãi thích ứng đưa vào rút ra thuận lợi. Anh bị cô dày vò tới khó nhịn vì thế mở to chân cô ra, đem côn ŧᏂịŧ đặt trước hoa huyệt hồng nộn, cọ cọ bôi trơn nó bằng dâʍ ŧᏂủy̠.

“Bảo bối, anh muốn cắm vào.”

Anh nói xong liền dùng sức đưa vật thô to đi vào, mép hoa huyệt căng ra khiến cô đau tới chảy nước mắt, gắt gao bám vào anh.

“Đau quá, Tần Dạ! Em không muốn nữa …” Thứ kia của anh quá lớn, vừa mới đi vào đã khó khăn, thậm chí tiểu huyệt của cô không chịu nổi mà đẩy nó ra.

Nhưng Tần Dạ có thể cảm nhận được tiểu huyệt đang khẩn trương, nhục bích gắt gao hút lấy côn ŧᏂịŧ làm anh sảng khoái.

Biết được cô đang khóc, nước mặt lăn dài trên gò mò rồi rơi xuống ngực tựa như bọt nước tan biến. Anh cố gắng đè nén du͙© vọиɠ lại, hôn lên mặt cô trấn an: “Bảo bối ngoan, ai cũng phải trải qua lần đầu tiên đau đớn. Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”

Tần Dạ kiên nhẫn an ủi , hướng dẫn cô: “Thả lỏng, em hít thở thật đều đừng khẩn trương.”

Cô chỉ cảm nhận được hạ thân đau đớn nào có nghe vào.

Cô vẫn đang khẩn trương, Tần Dạ đành phải chậm rãi đợi cô thích ứng. Qua một lát dường như cô bình tĩnh trở lại, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh. Cả cơ thể trần trụi quyến rũ chỉ riêng gương mặt thanh thuần này dụ hoặc khiến anh thẳng lưng cắm vào. Phần đỉnh láng mịn tiến vào hoa huyệt trơn ướt, đôi cánh hoa hồng nhạt non nớt bị đè ép gần như biến dạng.

Triệu Mộng Điềm đau tới mức ngón chân cuộn tròn, cảm giác thứ kia bị xé rách quá đau đớn, “Lớn quá …”

Lần này Tần Dạ không để ý nữa, quyết tâm cố định vào eo cô hung hăng va chạm. Sự khít khao ở bên trong khiến đầu óc anh tê dại, trên giường truyền tới tiếng thân thể sát vào nhau.

Cô khóc tới mức cạn kiệt nước mắt, bờ môi rêи ɾỉ cảm thụ côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng bỏng ra vào trong thân thể mình. Rất nhiều lần cô cảm thấy mình sắp bị anh cắm hỏng, chỉ biết bám vào vai anh chống đỡ. Không tự chủ nổi làm nũng: “Tần Dạ, nhanh quá. Anh chậm một chút.”

“Không thể.” Anh trực tiếp cự tuyệt, “Tiểu huyệt của em chặt quá khiến anh muốn làm em tới ngất.” Động tác anh ngày một mãnh liệt tựa như mãnh thú. Cô không tự chủ nổi chỉ biết nghênh đón, thần hồn bay đi một nửa. Tiểu huyệt vô thức rút, khóa chặt.

“Đừng kẹp chặt như vậy, em làm anh muốn bắn.” Tần Dạ bất mãn vỗ vỗ mông cô ý bảo Triệu Mộng Điềm thả lỏng cơ thể.

“Em …” Bị anh nhắc nhờ khiến cô có chút uỷ khuất, giận dỗi lên tiếng: “Là do thứ đó của anh quá lớn.”

“Lớn không tốt sao? Nhờ có nó cắm vào em mới thoả mãn thế này.” Anh đâm mạnh vào bên trong đỉnh, thô bỉ nói: “Bảo bối của anh có sướиɠ không? Anh làm em có khiến em thoả mãn không?”

“A … rất thoả mãn.” Giọng nói của cô đứt quãng, khó khăn nói chuyện với anh.

Sức lực của Tần Dạ quá tốt, anh hung hăng ra vào. Mỗi lần tiến vào lại sâu hơn một chút, côn ŧᏂịŧ lớn giờ đây đã hoàn toàn đi vào tiểu huyệt. Làm cô cảm thấy mình bị cắm tới hỏng rồi.

Triệu Mộng Điềm bị anh dây dưa tới hạ thân lầy lội tràn đầy da^ʍ thuỷ nhưng động tác của anh vẫn không ngừng lại. Đợi tới khi cô tới cao trào, Tần Dạ mới dừng đôi chút ngắm nhìn tiểu huyệt hồng nộn đẹp mắt, mê muội nói: “Bảo bối, chúng ta đổi một tư thế khác.”

Anh để hai chân cô quấn lấy hông mình, cứ vậy bế cô lên như bế trẻ con đi đến phòng tắm. Hạ thân hai người vẫn chặt chẽ cuốn lấy nhau, côn ŧᏂịŧ theo mỗi bước đi của anh đâm sâu vào tiểu huyệt cô.

Tần Dạ đặt cô đến gần bồn rửa tay, lật ngược người cô lại. Để Triệu Mộng Điềm đưa lưng về phía mình, sau đó dùng tư thế đâm từ phía sau tiến vào.

“Làm em tới chết, bảo bối sao có thể nhiều da^ʍ thuỷ đến vậy. Em làm từ nước sao? Hửm?”

Côn ŧᏂịŧ lớn mỗi lần đi vào đều hung hăng tàn phá cánh hoa mềm yếu. Mị thịt bên trong bởi vậy mà co rút, hoa kính hùa theo hút chặt côn ŧᏂịŧ.

“Không thể tiếp tục, em từ bỏ …”

Cô cảm giác như anh muốn nhét mọi thứ vào tiểu huyệt cô.

Tần Dạ không đáp, anh hôn lên lưng cô mang đến cho cô một trận tê dại. Sau đó mới cất lời dụ dỗ, “Em mau mở mắt, nhìn xem anh ăn em thế nào.”

Triệu Mộng Điềm ngượng ngùng mở mắt, nhìn về phía gương. Giữa tiểu huyệt hồng hồng dàn dụa nước, vật thô to tím đỏ dữ tợn ra sức tiến vào rút ra. Mỗi lần như thế đều đem cô tới kɧoáı ©ảʍ, dịch tiết dọc theo bắp đùi chảy xuống tràn đầy mặt đất.

Môi cô nỉ non rêи ɾỉ, gương mặt đỏ ửng hồng nhuận tràn đầy tìиɧ ɖu͙©. Cảnh tượng dâʍ đãиɠ lại kiều diễm quyến rũ. Thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho dù là mơ cô cũng thấy xấu hổ.

“Làm lâu như vậy mà em vẫn còn chặt không muốn buông tha anh. Xem ra phải trừng phạt em rồi.”

Tần Dạ sử dụng phương thức bảy nông một sâu điên cuồng chà đạp tiểu huyệt.

“Anh … nhẹ một chút.”

Người đàn ông này giống như mãnh thú làm cô không biết mệt mỏi khiến cô không chịu nổi, thấp giọng cầu xin.

Tiểu huyệt bị anh chọc phá thêm mấy lần nữa sau đó mới đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào. Cả người cô run lên, tiểu huyệt bên trong tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng ấm.

Tần Dạ vùi đầu xuống hõm cổ cô thở dốc, côn ŧᏂịŧ vẫn như cũ để bên trong cô. Một hồi lâu mới rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn hỗn hợp da^ʍ thuỷ từ bên trong chảy ra.

Trải qua cuộc chiến kịch liệt này, Triệu Mộng Điềm không còn chút sức lực. Cô tựa người vào l*иg ngực anh tùy ý để anh ôm, giúp mình tẩy rửa. Tiểu huyệt đã bị làm tới sưng đỏ tựa như cánh hoa hồng kiều diễm, cô không dám nhìn thêm ,mệt mỏi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi tỉnh lại là nằm cuộn tròn trong ngực anh, cô biết mộng xuân quyến luyến này chưa kết thúc. Cô được anh tắm rửa sạch sẽ, mặc một chếc áo tắm khách sạn nằm bên cạnh anh, bàn tay to lớn kia ôm chặt eo cô không buông.

Triệu Mộng Điềm hơi trở mình, thân thể truyền đến một trận đau đớn khiến cô không khỏi thầm mắng tên cầm thú Tần Dạ. Tối qua cô đã xin anh đến khàn giọng vậy mà anh một chút không thương tiếc. Tuy rằng lúc ấy từng đợt kɧoáı ©ảʍ chồng chất nhưng hậu quả để lại thật đau thương.

Cô vươn tay nhéo nhéo vào mặt anh, lầu bầu mắng anh là đàn ông thối lưu manh.

Đúng lúc này, tay cô bị bắt lại, mắt phượng đào hoa kia mở ra bắt cô tại trận.

“Còn sức véo anh? Xem ra tối qua em cũng không mệt lắm.” Anh xoay người đè cô dưới thân, bàn tay nhanh nhẹn kéo áo tắm ra giở trò. Vật to lớn phía dưới dường như bắt đầu phản ứng.

“Em, em sai rồi.” Cô vội vã xin tha, “Tần Dạ, em vẫn còn đau.” Thanh âm cô nhu nhược thêm vài phần làm nũng khiến đàn ông nghe xong liền có thể lên được.

Anh xốc áo choàng tắm lên, tách hai chân cô ra nhìn vào bên trong. Quả thực có chút sưng đỏ, tối hôm qua anh đã quá thô lỗ không suy xét đến vấn đề cô còn là xử nữ.

Tần Dạ đau lòng sờ nhẹ tiểu huyệt, quyết định tha cho cô lần này: “Tạm thời buông tha cho em, nhưng mà …” Anh vùi đầu xuống gò bông đào căng tròn, gian xảo cười: “Em phải dùng vưu vật này giúp anh xuất tinh.”

Triệu Mộng Điềm bặm môi, biết ngay là tên cầm thú này không tha cho cô mà.

Anh vươn tay nắm trọn bầu ngực mềm, hung hăng xoa bóp. Bầu ngực tràn qua kẽ tay anh thành đủ mọi dáng hình. Tần Dạ ngồi quỳ lên, đặt vật sưng to kẹp vào ngực cô xoa đi xoa lại. Côn ŧᏂịŧ tím đỏ càng ngày càng lớn, đầu quy phun ra một chút dịch trắng, anh thấp giọng cầu xin: “Bảo bối, giúp anh liếʍ một chút …”

Nhìn bộ dáng khó chịu của anh, Triệu Mộng Điềm mềm lòng như bị ma quỷ xui khiến nhìn côn ŧᏂịŧ trước ngực vươn đầu lưỡi nhỏ bé ra chạm vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ sống lưng anh run lên.

Thấy vậy cô liền dùng đầu lưỡi liếʍ một vòng tròn, nếm thử dịch trắng tuôn ra, hương vị có chút tanh.

“Bảo bối, mau tiếp tục …” Anh không ngừng phát ra tiếng rên trầm thấp, bầu ngực cô bị anh niết mạnh.

Triệu Mộng Điềm hơi cúi đầu, đem côn ŧᏂịŧ tiến vào khoang miệng, đầu lưỡi khó khăn di chuyển. Làm anh chìm trong kɧoáı ©ảʍ đê mê, côn ŧᏂịŧ được cô hầu hạ thoải mái muốn chết.

Anh không ép cô nuốt trọn côn ŧᏂịŧ của mình, chỉ đâm chọc ra vào ngày một ra tăng tốc độ tựa như coi miệng cô giống như tiểu huyệt kiều diễm. Rất nhanh, Tần Dạ đã không kiềm chế được cắm côn ŧᏂịŧ tới tận yết hầu cô. Triệu Mộng Điềm khó chịu tới rơm rớm nước mắt.

Anh cứ vậy ra vào liên tục mấy chục lần, cắm tới mức miệng cô tê mỏi anh mới xúc động bắn tinh. Dùng ngón tay xoa xoa côn ŧᏂịŧ, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào miệng cô.

Triệu Mộng Điềm suýt nữa bị sặc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy khoang miệng còn sót một chút trên môi, vẻ mặt tràn ngập sắc tình. Dưới ánh nhìn của anh, cô đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ nuốt xuống, đôi mắt ngập nước tràn ngập vẻ lên án.

Tần Dạ như được thỏa mãn, thương tiếc hôn lên khóe môi cô, buột miệng thốt ra: “Bảo bối, anh yêu em.”