Tiệc đính hôn giữa Chủ tịch tập đoàn Hàn Thị cùng với Hiểu Di, tin tức lập tức được lên trang nhất các báo lớn nhỏ trong nước.
Mới sáng sớm, Hiểu Di đã bận rộn liên tục, hết hóa trang, làm tóc rồi lại mặc lễ phục. Cho đến chiều, vẫn bận rộn chưa dứt, các nghi thức đính hôn cứ xoay mòng mòng quanh cô.
Lễ đính hôn tổ chức vo cùng xa hoa tại khuôn viên biệt thự nhà Hàn Tử Đằng, sau khi các nghi thức kết thúc thì tiệc rượu cũng tự nhiên mà bắt đầu ngay tại đó.
Hiểu Di có cảm giác đầu óc quay cuồng, từ trưa đến giờ cô đã phải uống biết bao nhiêu rượu, không đau đầu mới là lạ. Tuy rằng tửu lượng cô khá tốt, nhưng cứ uống như nước sôi vậy thì có tốt đến đâu cô cũng không thể chống đỡ được.
Đến khi thật sự không thể chịu nổi nữa, Hiểu Di liền kiếm cớ chuồn trước. Thấy Hàn Tử Đằng vẫn còn đang bị bạn bè đồng nghiệp chuốc rượu, Hiểu Di đi qua nói một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi một lát.
Thấy Hiểu Di rời đi, Ước Hàn đang nâng ly với vài vị khách cũng tìm cách từ chối khéo rồi theo sát cô về biệt thự. Cố Mạc Thiên quan sát anh ta rồi cũng lặng lẽ theo sau.
" Lâm tiểu thư, cùng tôi nói chuyện được không? " Thấy Hiểu Di ngồi ở sô pha, Ước Hàn đi lên hỏi.
Hiểu Di quay đầu, thấy Ước Hàn cầm trên tay hai ly rượu đỏ, đứng ở đằng sau sô pha cô đang ngồi.
" Tôi muốn giải thích một chút những hiểu lầm giữa hai chúng ta! " Anh ta đi lên phía trước mặt cô.
" Hiểu lầm? Ước Hàn tiên sinh, giữa chúng ta còn có hiểu lầm gì sao? "
Nhìn Ước Hàn đưa đến bên cô một ly rượu, Hiểu Di hơi nhíu mày. Hôm nay cô đã uống quá nhiều rồi, nhưng theo lệ vẫn phải lễ phép mà tiếp nhận thôi, cũng không biết người đàn ông này định nói cái gì nữa.
" Hiểu Di, tôi biết tôi sai rồi, em tha thứ cho tôi, cho tôi một cơ hội nữa được không? " Đột nhiên anh ta quỳ một gối xuống, cầm lấy tay Hiểu Di thành khẩn nói.
" Anh, sao anh cứ phải giải thích với tôi làm gì chứ? Anh có làm sai chuyện gì với tôi đâu? " Hiểu Di dùng sức cố rút tay khỏi bàn tay của Ước Hàn.
" Tôi biết, tôi vừa nói yêu em, lại vừa có quan hệ với người phụ nữ khác là không đúng, tuy rằng tôi chỉ có một lần đó, mà cũng chưa làm được gì, nhưng dù sao cũng có lỗi với em! Tôi chưa nghĩ đến lập trường của em, em tha thứ cho tôi đi, tôi cam đoan về sau sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như thế nữa. Em, cho tôi thêm một cơ hội đi! " Anh ta ra sức nắm tay Hiểu Di chặt hơn.
Nghe xong lời giải thích vô nghĩa của Ước Hàn, Hiểu Di bật cười.
" Ước Hàn, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không hề giận anh, cũng không cần giải thích với tôi. Giữa chúng ta, ngoại trừ quan hệ bạn bè thì không là gì cả. Hôm nay tôi đã đính hôn với Tử Đằng, người trong lòng tôi là anh ấy, người tôi yêu nhất cũng chỉ có anh ấy, không thể là ai khác, anh hiểu không? Yêu một người là không thể miễn cưỡng, không phải tôi không cho anh cơ hội, mà là anh đến chậm. Có một số chuyện,bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không thể quay lại được! "
" Em thật sự không cho tôi cơ hội sao? " Ước Hàn nhìn thẳng vào mắt Hiểu Di hỏi.
" Tôi nghĩ tôi đã nói rõ với anh rồi chứ, giữa chúng ta không có khả năng. Căn bản tôi không thích anh! " Hiểu Di kiên quyết, chỉ có đao sắc mới có thể gϊếŧ được kẻ ác, nếu không dứt khoát như vậy, e là sau này còn dây dưa không rõ!
" Nhưng, tôi thật sự rất thích em! " Ước Hàn mất mát nhìn Hiểu Di.
Hiểu Di kéo Ước Hàn đứng lên, để anh ta ngồi đối diện với mình trên sô pha.
" Ước Hàn, anh có bao giờ nghĩ rằng yêu tôi chỉ là sự tưởng tượng của anh không? Nếu anh thật sự yêu thích một ai đó, tình cảm sẽ khắc cốt ghi tâm, mỗi khắc mỗi giây trong lòng anh đều sẽ nghĩ về người ấy. Chính vì thế, cho dù người khác có tốt đẹp như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện có lỗi với cô ấy! "
" Em nói đúng, có lẽ tôi không thật sự yêu em nhiều đến vậy. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bị em mê hoặc, một thứ mê luyến cứ thế chiếm lấy tâm can tôi, khiến tôi không hiểu rõ tình cảm của mình mà lại bướng bỉnh tiếp tục làm ra những chuyện sai lầm như vậy! "
Ước Hàn nói xong, dùng ánh mắt kiên định nhìn Hiểu Di.
" Anh hiểu được như vậy thì tốt rồi! "
Hiểu Di thấy anh ta nói được những lời như vậy cũng cảm thấy thoải mái, cho rằng anh ta đã hoàn toàn thông suốt, mà không ngờ rằng tiểu nhân còn giở trò sau lưng.
" Tôi mời em một ly! " Anh ta đột nhiên chuyển đề tài, nâng ly rượu trên tay lên.
Sự thay đổi đột ngột của Ước Hàn khiến Hiểu Di không kịp thích ứng, đành nhận lấy ly rượu.
Cụng ly xong, Ước Hàn nhìn Hiểu Di đem ly rượu đỏ uống không còn một giọt, ánh mắt lại trở nên quỷ dị.
" Nhưng, từ nhỏ đến giờ, mỗi khi tôi thích một thứ gì đó, tôi nhất định phải có bằng được, cho dù phải không từ thủ đoạn, tôi cũng phải có! "
Anh ta nói xong, tia hiểm ác chợt lóe lên trong mắt rồi cũng nhanh chóng biến mất, khiến người đối diện không kịp nắm bẳt.
Không từ thủ đoạn? Hiểu Di thấy trước mắt là một khoảng mông lung, có lẽ cô uống quá nhiều rồi. Cô ra sức lắc đầu, trước mắt lại càng mơ hồ, lắc đầu xong lại thấy càng choáng váng hơn. Hơn nữa,một cảm giác khô nóng trong cơ thể cũng chậm chậm dâng lên.
Cảnh tượng trước mắt ngày càng mơ hồ, Hiểu Di dần nhận thấy có điểm không thích hợp, cảm giác khô nóng ngày càng mãnh liệt, một tia khổ sở hiện lên trên mặt. Tại sao cô luôn bị người khác hạ độc trên người mình, lần trước còn có Tử Đằng giúp cô, lần này thì sao đây?
Hiểu Di hướng ánh mắt mờ mịt nhìn Ước Hàn, trong miệng khó khăn thốt ra vài chữ.
" Ước Hàn, là anh! Tại sao anh làm như vậy? "
" Vì tôi đã nói, cho dù là không từ thủ đoạn, tôi cũng phải có được thứ tôi muốn! "
Nhìn sự thay đổi trên gương mặt Hiểu Di, hai mắt anh ta sáng rực, tiến đến ôm Hiểu Di vào trong lòng.