Muốn Độc Chiếm Em Mãi Mãi

Chương 56: Đồng Ý Bên Cạnh Nhau , Chúng Ta Sẽ Không Bao Giờ Được Phép Hối Hận!!

Trong phút chốc, Hiểu Di giật mình, quên luôn cái trán bị đau trước đấy, cười híp cả mắt.

" Sao lại tặng em nhẫn thế? "

" Đáng ghét, biết rồi còn cố tình hỏi " Hàn Tử Đằng cốc nhẹ đầu Hiểu Di.

" Là nhẫn cầu hôn chứ sao nữa! "

Hiểu Di giơ bàn tay lên ngắm nghía.

" Đẹp quá! "

Trên ngón áp út trắng trẻo, chiếc nhẫn khắc hoa văn hình trái tim vô cùng đẹp mắt, xung quanh chiếc nhẫn đính những hạt kim cương tinh tế. Kể cả trong trời tối vẫn có thể tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt mang theo ý cười.

Hàn Tử Đằng hôn nhẹ lên môi Hiểu Di, khóe miệng cong cong ý cười ngày càng đậm.

" Đúng vậy, đẹp quá! "

Cô nói chiếc nhẫn trên tay rất đẹp!

Mà trong mắt anh, đôi mắt bên dưới hàng mi cụp đang đong đầy niềm vui kia của cô còn đẹp hơn.

Đột nhiên Hiểu Di nhìn thẳng vào mắt Hàn Tử Đằng.

" Tử Đằng, anh có hối hận không? Nếu sau này em già đi, em xấu xí, anh có hối hận không? "

Tưởng tượng đến cảnh Hàn Tử Đằng sau này sẽ hối hận vì vẻ già nua xấu xí của mình, mặt Hiểu Di nhăn lại như quả mướp đắng.

Anh đẹp trai tuấn tú như vậy, gia thế lại tốt, nhiều tiền, dịu dàng, có khí chất, trên mặt luôn thường trực nụ cười, rất nhiều người muốn nịnh bợ anh, cũng không ít tiểu thư nhà danh giá muốn tiếp cận làm quen với anh.

Nếu sau này, anh gặp một người con gái tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, mọi thứ đều tốt hơn cô, có khi nào anh sẽ không muốn ở bên cạnh cô nữa không?

" Không đâu! Dù sau này em có già đi, xấu đi, trong lòng anh, Hiểu Di chính là Hiểu Di, không có bất kỳ người nào khác. Anh yêu em vì em là em chứ không phải dung mạo hay gia thế. Những thứ đó anh không thiếu! "

Anh khẳng định, anh vì tính cách và trái tim của cô chứ không phải vẻ bề ngoài của cô.

" Trừ phi…. "

Hàn Tử Đằng cố ý dừng lại một chút, chăm chú nhìn Hiểu Di.

" Trừ phi, trừ phi cái gì??? " Hiểu Di lo lắng hỏi.

" Trừ phi,có một ngày nào đó em hối hận! "

Hai người họ ở bên nhau, Hiểu Di luôn lo sợ một ngày Hàn Tử Đằng sẽ rời khỏi mình. Xét về khía cạnh nào, anh cũng ưu tú hơn cô.

Nhưng thật ra, anh đã sớm coi cô như một phần cơ thể của mình, tình yêu của cô đã ngấm sâu vào máu thịt của anh. Người lo lắng hơn phải là anh, luyến tiếc không lỡ rời xa phải là anh.

" Không, em không hối hận, anh cũng không được hối hận " Hiểu Di vội vàng đáp lại.

" Nhẫn anh đã trao cho em rồi, em hối hận còn có ích gì chứ? " Hàn Tử Đằng cười.

" Tất nhiên là không làm gì được rồi. Cả đời này anh chỉ được cưới em, không, không chỉ là đời này, mà kiếp sau, sau nữa, đời đời kiếp kiếp chỉ cho phép anh cưới một mình em "

Những bất an trong lòng biến mất, giờ phút này trông cô thật bá đạo đáng yêu.

" Ôi, bảo bối của anh cũng bá đạo quá nhỉ? "

" Sao vậy? Anh không thích sao? " Hiểu Di nhăn mặt nhìn Hàn Tử Đằng.

" Không, thích chứ, sao anh lại không thích được??? "

Hàn Tử Đằng đưa tay vuốt ve hai má Hiểu Di, trên mặt thản nhiên mang theo ý cười. Lời cô nói tuy có chút bướng bỉnh, nhưng lại vô cùng đáng yêu ngọt ngào, khiến anh xúc động.

" Anh không đổi ý chứ? "

" Không bao giờ, cho dù em có muốn cả thế giới này, anh cũng sẽ tặng cho em. Chỉ cần em đồng ý gả cho anh! "

Đổi ý ư? Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện này, bởi vì hiện tại trong cả con tim khối óc anh đều là hình ảnh của cô.

Hiểu Di thỏa mãn nở nụ cười.

" Nhẫn của anh đâu? Đưa cho em " Hiểu Di xòe tay ra trước tay cầm chiếc nhẫn còn lại của Hàn Tử Đằng.

Hàn Tử Đằng không hiểu.

" Hiểu Di, em muốn lấy nhẫn của anh làm gì? "

" Sau này anh sẽ biết! " Cô nói đầy vẻ bí ẩn.

" Em, thật là… "

Hàn Tử Đằng âu yếm cốc nhẹ trán cô, cánh tay đặt ở thắt lưng cô siết chặt thêm.

Trong hoa viên, chỉ có mùi thơm của cây cỏ, xa xa từ giáo đường truyền đến từng hồi chuông ngân vang…

Cùng nhau ăn xong bữa cơm chiều, Hiểu Di cùng Hàn Tử Đằng đang trên đường về nhà. Lúc ăn cơm, hai người có uống chút rượu nên không lái xe, chỗ ăn cơm cũng không cách xa nhà lắm nên hai người cùng nhau đi bộ về.

Hơi men trên người Hàn Tử Đằng tản ra quanh quẩn bên người, khiến Hiểu Di càng thêm mê mẩn.

Hàn Tử Đằng đang đi, đột nhiên cả người mềm nhũn, phải dựa vào người Hiểu Di.

" Anh sao vậy? Tử Đằng? "

Hiểu Di cuống quít giữ chặt lấy thắt lưng Hàn Tử Đằng, để anh dựa hẳn vào người mình.

Hàn Tử Đằng không nói gì, chỉ nhìn cô cười, nét cười in đậm trên khuôn mặt. Hai mắt như hai ngọn lửa nhìn Hiểu Di chằm chằm.

" Đúng là anh say thật rồi. Đã cản anh vậy mà anh vẫn cố uống. Anh xem, giờ thành cái bộ dạng này!!!! "

Hiểu Di trong miệng nói thầm, ngón tay lại không ngừng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú đã sớm đỏ bừng vì rượu của Hàn Tử Đằng, cũng không bỏ qua đôi môi mỏng bạc tình của anh.

Hàn Tử Đằng khẽ hé miệng, đưa lưỡi trêu đùa ngón tay của Hiểu Di đang đặt bên môi mình, hai mắt mở to, sáng rực, tựa như hai hòn đá đen phát sáng, vừa mang theo chút ngây thơ lại ngốc nghếch. Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Hàn Tử Đằng như vậy, Hiểu Di bật cười.

Lấy hết sức giúp Hàn Tử Đằng đứng vững lại, Hiểu Di nhẹ nhàng hỏi.

" Tử Đằng, anh có thể tự đi không? "