Trans: Ying Yang
Cậu nắm chặt cái thứ to lớn mà cọ mạnh vào cánh hoa của cô, vỗ mạnh cánh hoa đã sưng tấy bằng qυყ đầυ cứng nóng, đặt lên đó rồi khuấy động thật nhanh, từng dòng nước bắn ra ngoài.
Cô vặn vẹo cơ thể một cách điên cuồng, đến một khoảnh khắc nào đó, cuối cùng cô cũng thoát khỏi đỉnh cao kɧoáı ©ảʍ, nhảy qua đỉnh cao rồi rơi xuống đất, nhưng thần hồn vẫn lơ lửng, trong xương cốt lại mềm nhũn.
“Vào đi, ngoan… bên trong, bên trong ngứa quá… a…” Cô không tự chủ được nâng eo, ưỡn cao mông lên, giữa hai chân đã ướt đẫm nước.
Lý Hành xoa mông cô rồi tiến vào, thở hổn hển mà thô bạo. Cô quá chặt, cắn cậu đến tê dại.
“Chị… a…” Cậu ngửa đầu hít vào một hơi, va vừa sâu vừa mạnh: “Bên trong chị nóng quá.”
Trần Triều Dao vặn eo, tiếp tục phối hợp với cậu: “Thích không? Bé ngoan, a… ăn như vậy em có thích không? Dễ chịu không?”
Cậu cắn chặt răng không nói nhưng vẫn phát ra tiếng rêи ɾỉ, bụng đong đưa nhanh chóng, từng nhịp đẩy đều vào nơi sâu nhất, xương hông ép sát mông cô, thậm chí còn phát ra tiếng “bốp bốp”.
Trần Triều Dao bị cậu va vào liên tục la hét, phần lớn là những tiếng như mèo kêu, thanh âm nhẹ nhàng, đôi lúc cậu va vào rất mạnh, ma sát khiến cô vừa ngứa vừa đau nhưng cô lại như mất tiếng, há miệng mà không nói được lời nào. Phía dưới kẹp chặt lấy cậu, eo hẹp không ngừng lắc lư, tưởng chừng trong khoảnh khắc sẽ bị vặn gãy, nhưng giây tiếp theo nó lại càng nhanh hơn.
Ánh đèn mờ ảo buông xuống, cô nheo mắt, trong mắt có sương mù mông lung. Những ánh sáng mơ hồ đó đung đưa trước mặt cô, khuôn mặt cậu, mỗi một đường nét đều khiến tim cô rộn ràng, không thể kiềm chế được.
Lý Hành thở hổn hển rút ra rồi vỗ mạnh mông cô: “Chị, vào từ phía sau đi.” Dươиɠ ѵậŧ dựng thẳng lên áp sát bụng cậu, qυყ đầυ đỏ thẫm dính đầy chỉ bạc, thân nó vừa thô vừa đỏ, là một côn ŧᏂịŧ bị nhuộm nước sáng lấp lánh.
Cô đỏ mặt, chân tay mềm nhũn, nghiêng người sang bên, ghé vào giường.
Dù hai người đã thử đủ mọi tư thế nhưng tư thế này vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ. Cô vùi mặt vào gối, vô thức nâng mông rồi đẩy lưng lên cao, toàn thân ửng hồng, cảm giác thứ đó của cậu đưa tới, trượt lên trượt xuống giữa hai mép thịt, chất lỏng tình yêu chảy ra từng giọt, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị cọ xát cũng dính đầy da^ʍ thuỷ. Cảm giác cậu tiến vào rất rõ ràng, thứ đó vừa cứng vừa nóng, tiến thẳng vào hang động của cô như muốn đâm thẳng tới trái tim cô. Cậu thật sự rất giỏi, dường như biết cách làm thế nào để cả hai cùng thoải mái, dươиɠ ѵậŧ cọ tới đâu cô ngứa ngáy đến đấy, hai chân banh rộng ra, eo cong xuống thành hình vòng cung sâu, nhưng mông lại càng ngày càng vểnh cao.
Lý Hành cụp mắt nhìn xuống, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên vòng eo thon gọn và cặp mông tròn trịa, đường viền tròn ấy liên tục đung đưa, đón dươиɠ ѵậŧ của cậu đưa vào trong hang huyệt, vừa mυ'ŧ vừa cắn. Khi cậu rút ra, nó lại đưa về phía sau vội vàng đuổi tìm, cái miệng nhỏ ẩn giữa hai chân kia dường như ăn bao nhiêu cũng không đủ, không ngừng tiết ra da^ʍ thuỷ lấp lánh, chảy xuống giữa chân hai người.
Suy nghĩ càng lúc càng loạn, cô muốn hét lên, cổ họng không giấu được âm thanh nữa, tiếng rêи ɾỉ bật thốt ra khỏi kẽ răng, mang theo tiếng thở dốc run rẩy. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, đầu óc cô choáng váng, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, cô cảm thấy mình đã bị nhào nặn hoàn toàn, sự xấu hổ bị vứt sạch trong mỗi lần co rút, bị nện mạnh rồi theo dòng da^ʍ thuỷ chảy ra ngoài.
Đó là dáng vẻ chỉ có cậu được thấy.
“Aa… aaa…” Cô run rẩy nói: “Nó to quá… a… làm chết chị rồi… aa…”
Hai tay đang chống trên giường của cô run rẩy, cái mông cố gắng ngậm lấy thứ kia: “Chị yêu em chết mất, cưng à… làm chị đi, mạnh lên…”
Cậu cực kỳ mẫn cảm, bị cô kẹp chặt kêu không ngừng, tiếng thở dốc dồn dập mà nặng nề, hạ thân liên tục đẩy mạnh vào trong, hai bờ mông trắng nõn trước mặt bị cậu nhào nặn, đánh đến đỏ bừng như quả đào chín, nước đào bị nhào nặn chảy ra từ trong ruột quả.
Trần Triều Dao trở tay túm lấy cánh tay cậu, sau đó nửa thân trên bị nâng lên, eo vẫn đang cong xuống, cả người uốn thành một mũi tên mềm mại, cậu đưa một tay ra nắm lấy bộ ngực sữa của cô rồi xoa bóp thật mạnh.
Cô “ưm” lên một tiếng, như thể bị cậu bóp nghẹt cổ họng, không thở được, trái tim cô cũng co rút theo tay cậu xoa nắn, nhưng lại cảm thấy có thứ gì đó trong đầu đang sụp đổ.
“Hành…” Cô khóc lóc, không nhịn được lắc đầu: “Hành thân yêu, Hành ơi, chị không được nữa rồi… aaa… chết mất thôi, bị em làm cho chết rồi.”
Lý Hành rên lên một tiếng, đưa côn ŧᏂịŧ đưa vào, được da thịt mềm mại trơn trượt bao bọc, sảng khoái bắn đầy hang động.
Cảm giác lúc đó thật khó tả, tựa như cả người lơ lửng trên mây, từ đầu đến chân đều tê dại, chỉ có nơi bị cô cắn chặt mới cảm thấy chân thật.
Nóng ấm, dinh dính, khít chặt, rậm rạp bao bọc lấy cậu.
Tiêu hồn thực cốt.
Trần Triều Dao quay mặt lại, hàng mi ướt đẫm run rẩy, đôi môi hé ra, hơi thở yếu ớt: “Ông xã, chị yêu em.”
Cậu “ừm” một tiếng, hồi lâu mới rút ra, ngã lên giường, há miệng thở dốc.
Cuối cùng cô cũng không gắng gượng được nữa, hai tay thả lỏng, vùi mặt vào gối đầu mềm mại, trong hơi thở đầy mùi hương của cậu, thấm vào tứ chi, đến xương cốt cũng mềm nhũn. Chân tay cô mềm nhũn, giạng chân ngồi trên người cậu, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu sang một bên, sau đó lại lướt dọc theo cơ bụng rắn chắc của cậu, nhẹ nhàng nắm cây gậy đã hơi mềm đi vào lòng bàn tay, vuốt lên vuốt xuống kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho cậu.
Đột nhiên cậu nắm lấy cổ tay cô, giống như muốn ngăn lại nhưng lại không quá kiên định, cô cúi người xuống, môi nhẹ nhàng di chuyển trên người cậu, cực kỳ lưu luyến, không bao lâu thứ đó lại cứng lại trong miệng cô.
Lần này đổi lại cô ngồi trên người cậu, hang động ngậm lấy bộ phận gân guốc của cậu, dùng nơi non mềm nhất ngậm lấy cậu, đong đưa trái phải rồi lại ngồi xổm lên, ăn cậu không ngừng.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ và thở dốc. Cô không thể phân biệt được mình đã làm bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy nước bên dưới chảy ra ngày càng nhiều, càng ăn cậu càng thấy ngứa ngáy.
Cậu khiến cô bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Mãi đến khi kim dài trên đồng hồ quay thêm một vòng nữa thì cuộc ân ái mới kết thúc, hai người đều mệt đến mức nhũn người, kề sát bên nhau, ga giường phía dưới lộn xộn, nhăn nhúm.
“Tắm không? Cục cưng.” Trần Triều Dao thấp giọng hỏi cậu.
Lý Hành hơi nhướn mi nhìn cô, mơ hồ đáp: “Hết sức rồi.”
Cô bật cười khe khẽ: “Chị bế em đi tắm nhé?”
Lý Hành khẽ hừ một tiếng, mặc kệ cô.
Cô thật sự duỗi tay ra, nhưng cô vừa đẩy vừa kéo cũng chẳng kéo nổi thân trên của cậu, cuối cùng hết cách cô bèn kéo lê thân thể mềm nhũn, yếu ớt của mình đi lấy chậu nước lại, lau qua người cho cậu sau đó nằm xuống cạnh cậu.
Đèn tắt, căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại, ánh trăng lọt vào qua những khe hở trên rèm cửa.
Cô quấn chặt chăn trên người cậu, nghe cậu thấp giọng lẩm bẩm.
“Sao cơ?” Cô nghiêng người lại lắng nghe.
Cậu nghiêng đầu, hai má hơi phồng lên, mơ mơ hồ hồ lặp lại: “Sau này không nhờ chị dạy kèm nữa.” Sau đó hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Lòng cô mềm nhũn, đưa tay chạm vào ngực cậu, cảm nhận trái tim đang chậm rãi đập trong lòng bàn tay.
Đây là Lý Hành của cô.
Cô cong môi, nhắm mắt lại, dần dần buồn ngủ.
Trong giấc mơ có một cây ngô đồng rất lớn, lá cây đung đưa theo gió, dưới bóng cây có một bóng đen đang chuyển động.
Người ấy quay mặt lại và mỉm cười với cô.
“Chị.”
*** TOÀN VĂN HOÀN ***