[Công chúa Bạch Tuyết: đây là cái gì thần triển khai gì đây, Chúa ơi!
Làm những gì bạn muốn làm: moè moè moè, thực sự là bà lão chỉ đường vào ban ngày! A a a, thật là đáng sợ! Tôi nổi da gà rồi.
Đông chết tôi: Xong rồi xong rồi, tôi cảm thấy da đầu tê dại, nhịp tim của tôi cũng tăng tốc!
Nhà thiết kế tạo dáng: Chờ một chút, uống rượu, tại sao uống rượu? Trong đầu tôi lập tức nhảy ra cảnh hoàng đế ban rượu độc thời xưa...
Mẫu Đơn Trắng: Không phải đâu, tôi cảm thấy bà lão này thực sự không có ác ý với tất cả mọi người... (Không thích đừng phun)
Màu lam nhạt: Trực giác nói với tôi rằng có rất nhiều âm mưu ẩn trong đó! 】
Tất cả mọi người đã sợ hãi thất thanh, căn bản không dám tiến lên một bước, hai mặt nhìn nhau.
Bà lão đứng cứng ngắc trong cùng một tư thế, tay cầm nạng, độ cong khóe miệng không thay đổi, dùng nạng chỉ vào hướng lúc đến, ra hiệu mời bọn họ vào bên trong.
Hai bên giằng co không dứt, thời gian cách nhau một lúc lâu, ai cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng, bà lão tính khí tốt thu hẹp nụ cười của mình, cùng với nạng đập mạnh xuống đất.
Ngoại trừ Tiếu Trần sáu người sợ tới mức cả người run lên, không dám lên tiếng.
Tròng mắt trắng bệch của bà lão xoay quanh trái phải, bà cười lạnh một tiếng, khuôn mặt vốn hiền lành bắt đầu vặn vẹo, thanh âm cũng trở nên bén nhọn chói tai, uy hϊếp nói: "Đừng rượu mời không uống rượu phạt!"
Phảng phất một giây sau bà sẽ hóa thân thành mãnh thú hồng thủy, sẽ ở hiện trường phá cốt nhập bụng tất cả mọi người.
Mọi người thậm chí có thể cảm nhận được không khí chung quanh cũng bởi vì tâm tình bà lão chậm rãi biến hóa, từng trận lại từng trận gió không biết tụ tập từ đâu, càng thổi càng lớn, đem tóc mọi người đều thổi lên, làm cho người ta nhịn không được đánh vài cái run rẩy.
Đỗ Sùng Hoa giây lát hiểu ý của bà lão, lập tức lớn tiếng hô, "Chúng tôi đi! Chúng tôi sẽ đi!"
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây quay đầu nhìn Về phía Đỗ Sùng Hoa.
Bà lão sau khí nghe được đáp án thỏa đáng, gật gật đầu, khuôn mặt vốn dữ tợn lần thứ hai khôi phục bình thường, không khí trong không khí quay cuồng cũng chậm rãi trở laik bình tĩnh.
Bà tiếp tục dùng nạng chỉ chỉ phương hướng, dùng ngữ khí tự cho là hòa ái nói, "Mời đi vào bên trong."
Đỗ Sùng Hoa nuốt nước miếng, mấy người trái phải nhắm mắt lại, một đám người sợ tay sợ chân, giống như chuột, thịt dán sát thịt, thập phần không tình nguyện chậm rãi di chuyển về hướng đó.
Tiếu Trần không nhanh không chậm đi theo phía sau đội ngũ, quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Trực giác của cậu nói với cậu rằng cậu dường như bỏ qua một thứ gì đó.
Có một đáp án muốn ra liền kẹt ở vị trí mấu chốt, làm cho cậu trăm lần không giải thích được.
【Thanh long ăn ngon thật: Mẹ kiếp, bà lão này biến sắc cũng trở nên quá nhanh, vèo một cái cả khuôn mặt liền sụp xuống, sau đó lại vèo một cái biến trở về.
Vịt vàng nhỏ: Tôi thực sự tò mò rốt cuộc trong nhà cổ này có gì nha! Bây giờ tôi càng ngày càng khẩn trương hơn nè!
Một cái trang điểm đẹp: Các người nói xem bà lão này sẽ gϊếŧ chết người phát sóng như thể nào! A a a a, tôi càng nghĩ về nó tôi càng sợ hãi. 】
Dưới sự dẫn đường của bà lão, mọi người mặc dù kinh hồn táng đảm, nhưng trên thực tế một đường đều đi rất thuận lợi, không có thứ gì kỳ quái toát ra, hoặc là có tiếng kinh hãi gì truyền đến, bình tĩnh đến mức giống như nơi này chẳng qua chỉ là một tòa nhà cổ hơi cũ kỹ một chút.
Rẽ một vòng, thẳng tắp mấy mét, lại xuyên qua mấy cánh cửa, người vòng quanh hoa cả mắt.
Rốt cuộc, bước chân của bà lão nghe xuống.
Bày ra trước mắt mọi người, là một biệt viện khác.
Sự khác biệt ở đây là đèn đuốc sáng trưng, đèn l*иg màu đỏ treo lên từng hàng.
Ở giữa còn bày một sân khấu hát tuồng, phía dưới bày một cái bàn ghế gỗ đàn hương, hoa văn phức tạp, trên mặt đất trải thảm đỏ đệm lông, trên bàn bày thức ăn rượu thịt, chay mặn đều có, bán tướng cực tốt.
Không chỉ như thế, những món ăn này còn bốc lên hơi nóng nóng hổi, món ăn càng phong phú đến cực điểm, tùy tiện một đĩa đồ ăn nhỏ đều có thể nhìn ra kỹ thuật xắt rau xuất sắc, không thể nghi ngờ là bị người tỉ mỉ điêu khắc ra.
Nhưng điều đáng nói, tổng cộng có bảy cái ghế ở đây, không nhiều không ít, giống như ngay từ đầu đã biết sẽ có bảy người tiến vào.
Đừng nói sáu người Đỗ Sùng Hoa chứng kiến cảnh tượng này nhìn choáng váng, ngay cả fan cũng vẻ mặt mơ hồ, còn có một vạn câu đậu moẹ.
【Đại ca khoai lang:??? Đây thực sự làm cho bộn họ uống rượu? Tôi đi nhầm trường quay phải không?
Không gầy không đổi tên:??? Nhìn thấy sự là thèm ăn của tôi lại tăng lên rất nhiều đó, đêm nay, quá tội lỗi!
Kỳ quặc: Mẹ nó, tôi cũng muốn ăn!
Nước chanh cam vàng: Tôi không thể giải thích được vị chua.
Nước mắt của Sao Bắc Đẩu: Là tôi quá ngây thơ, thực sự! Nói là uống rượu thế mà thật sự có rượu có thức ăn.
Hồng hạc: Chờ một chút, trọng tâm của các người không nên rơi xung quanh một chữ hỉ sao? Còn có đèn l*иg đỏ này nhìn cũng quá thận trọng đi! Đây có phải là kết hôn không?
Tôi sẽ không vẽ đôi mắt: thì thầm, tôi cảm thấy bố trí có chút giống như minh hôn...]
Đừng nói người bên ngoài, ngay cả Tiếu Trần cũng có chút mơ hô, cậu đứng yên tại chỗ, nhìn cửa sổ dán hết cái này đến cái khác hồng song hỉ, buộc hết dải lụa đỏ, phối hợp với những đèn l*иg đỏ này, không phải là ai muốn kết hôn sao?
Phim ban đầu có cốt truyện này sao?
Bà lão nhìn mọi người, lộ ra một nụ cười thân thiện lại hài lòng, thản nhiên nói, "Khách quý mời ngồi vào đi!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ có chút không dám ngỗ nghịch ý bà lão, đành phải kiên trì, từng người ngồi xuống ghế.
Trong quá trình ngồi có thể nói là thật cẩn thận, sợ có cái gì không đúng.
Ngay cả lúc Tiếu Trần ngồi xuống cũng là vẻ mặt hồ nghi, nhiều lần dùng ánh mắt nhìn về phía bà lão, người sau chỉ là hướng về phía cậu lộ ra một nụ cười hòa ái dễ gần.
"..."
Nhìn Tiếu Trần càng thêm ngốc.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, một màn thần kỳ đã xảy ra.
Sân khấu vốn trống trải không người đột nhiên sáng lên, thậm chí trực tiếp biến ra hai thân ảnh mặc trang phục cổ xưa.
Hai người trên sân khấu trang điểm rất dày, nhìn không ra diện mạo nguyên bản, nhưng lại làm cho tất cả mọi người ngồi ở đây da đầu tê dại, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì lòng bàn chân của bọn họ không có giẫm trên mặt đất, rõ ràng chính là phiêu trên không trung!
Chỗ này có người đâu? Đây rõ ràng là quỷ!
Hai người trên sân khấu, đều là nam diễn viên, nhưng tương phản tương đối rõ ràng, trong đó một người đóng vai thiếu niên gầy yếu, người còn lại là người đàn ông thoạt nhìn tương đối rắn chắc lại cứng rắn.
Mọi người vẻ mặt hồ nghi nhìn hai nam quỷ trên sân khấu, không biết bọn họ rốt cuộc muốn biểu diễn tiết mục gì.
Đều là vẻ mặt hoảng sợ xem vở diễn.
"Tên của ngươi là gì?" Người đàn ông cưỡi trên lưng ngựa, một thân tuấn phục, nhìn thiếu niên quỳ trên mặt đất, quần áo rách nát, thậm chí có chút bẩn thỉu.
"Kẻ hèn Hàn Man Tử." Thiếu niên ngẩng đầu lên.
"Ngươi có nguyện ý sau này hầu hạ ta hay không? Ta có thể bảo vệ tương lai của ngươi vinh hoa phú quý." Người đàn ông hỏi.
Thiếu niên quỳ trên mặt đất rõ ràng dừng một chút, cùng ngẩng đầu cùng nam nhân nhìn nhau thật lâu, rốt cuộc gật gật đầu.
Vở kịch này cho tới bây giờ vẫn miễn cưỡng coi như bình thường, nhưng một giây sau thiếu niên liền trực tiếp bị người đàn ông từ trên mặt đất vớt lên, lấy tư thế công chúa ôm cố định vào trong ngực, tình tiết bắt đầu có chút không bình thường.
"..."???
"..."???
Đây là sau người đang ngồi hoài nghi nhân sinh.
[Phao bơi:???
Kẻ lừa đảo lừa đảo: Cái này, đây hóa ra là một cặp gay?
Ăn ít nhiều động: Moè, kí©ɧ ŧɧí©ɧ! 】
"Bổn tướng quân tên là Trần Thiến, ngươi cũng có thể gọi ta là Trần Tử Hoa." Người đàn ông dừng lại, tiếp tục nói.
"Cái tên Hàn Man Tử này quá mức thô tục, khó lên đại nhã chi đường, không bằng từ nay về sau, ngươi liền gọi là Hàn Tử Cao!"
【Tiểu Khả Ái bánh vòng: không thể không nói, cốt truyện giống như bí ẩn này thật sự hấp dẫn tôi, tuy rằng diễn viên đánh một lớp phấn hơi dày, nhưng cốt truyện vẫn rất mê người.
Pizza Jun: Mẹ kiếp, cốt truyện này, tôi yêu. (Nội tâm os: Nhanh thượng hắn!)】
"Thầy bói nói, ta có mệnh làm hoàng đế, ngày sau nếu ta thật sự làm hoàng đế, liền lập ngươi làm hoàng hậu, non sống khắp chốn thiên hạ đều là của ngươi và ta." Người đàn ông chơi với mái tóc của một thiếu niên.
Thiếu niên cười nhạo một tiếng, "Xưa có nữ hoàng đế, đương nhiên cũng có thể có nam hoàng hậu, nếu ngươi thật sự lập ta làm hậu, ta liền không sợ lời đồn nhảm trên thế gian này."
Tiếu Trần vẻ mặt chết lặng nhìn hai con quỷ kiều nhu trên sân khấu biểu diễn.
Hai quỷ này chỉ dựa vào lời nói đối thoại cùng bối cảnh điều phối, tùy tiện thay mấy bộ quần áo, liền biểu diễn ra câu chuyện tình yêu của Hàn Tử Cao và Trần Tử Hoa từ đầu đến cuối.
Thậm chí còn có một sự hài hoà trong sinh mệnh mờ nhạt.
Diễn xuất cứng ngắc, thậm chí cậu nhìn thấy có chút muốn cười.
【 Cục sác không nạp điện: Tôi đã nói cốt truyện này quen thuộc như vậy, đây không phải là Trần Văn Đế Trần Thiến trong lịch sử và Hàn Tử Cao nghe nói vốn có thể trở thành nam hoàng hậu duy nhất trong lịch sử sao?
Đi ngủ:???
Khuôn mặt tốt a: Thiệt hay giả? Tôi ngốc, thế mà là chuyện có thật?
Muốn ăn thịt: Cácn người không biết? Bất quá Trần Văn Đế chỉ sống bốn mươi bốn năm, làm hoàng đế không bao lâu liền chết vì bệnh, năm thứ hai sau khi hắn qua đời, Hàn Tử Cao cũng bởi vì mưu phản mà bị xử tử, chỉ có ba mươi tuổi...]
Vở kịch kết thúc, mấy người ở đây ngay sau đó nuốt nước miếng, không biết kế tiếp rốt cuộc muốn làm gì, cả người cứng ngắc.
Bà lão lại cười cười, cười đến cực kỳ vặn vẹo, há miệng nói, "Chủ nhân nhà chúng tôi tối nay muốn đại hôn, cần phải chọn một tân nương trong giữa các người."
Dứt lời, không biết có phải vì hù dọa người hay không, bà lão không biết từ đâu biến ra một khối linh bài, nâng ở trong lòng bàn tay.
"!"
Tất cả mọi người đều trợn to mắt.
Bà lão quét qua mọi người, ánh mắt cũng không thiên vị rơi vào trên người Tiếu Trần, hơn nữa vẻ mặt lấy lòng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
"..."
Ha ha ha.
【 Kem: Đậu moẹ, thật sự là kết minh hôn?
Bé Ngoan:??? Đợi lát nữa, dựa theo vở kịch vừa rồi, chủ nhân của căn nhà này hẳn là khuynh hướng tính dục không bình thường chứ?
Hộp trang điểm: Tôi tôi tôi tôi, tôi cảm thấy sẽ là Đỗ Sùng Hoa...
Chống nắng rất quan trọng: Tại sao tôi không chỉ không cảm thấy khủng bố, tôi còn cảm thấy có chút buồn cười? 】
Bà lão cũng không có trực tiếp gọi ra tên Tiếu Trần, mà là xoay người đem linh bài đặt ở trên bàn bên cạnh.
Bình tĩnh nói, "Chủ nhân của chúng tôi sẽ chọn trong giữa các người một vị chủ nhân khác cho ngôi nhà."
Bà lão dừng một chút, lộ ra một nụ cười giống như bí ẩn, cười đến thập phần khϊếp người, ngũ quan đều có chút vặn vẹo, "Các người hiện tại có thể nâng chén trà bên cạnh các người lên, trong chén trà nào được cho vào lá trà, vị đó sẽ trở thành chủ nhân mới của tòa nhà này."
"..."
Tiếu Trần dưới ánh mắt nóng bỏng của bà lão bưng chén trà bên cạnh lên, hơi mở miệng một cái, nhìn, sau đó mặt không chút thay đổi lại đậy nắp lại.
Mà sáu người bên cạnh cậu thì tay run rẩy mở trà cụ ra, tim tăng tốc đập thình thịch.
Ừm? Không phải tôi!
____________________________________
Tác giả có một cái gì đó để nói: "Thiên ngôn vạn ngữ, hội tụ thành một câu, cầu các quan lão gia xem văn mới của tôi đi, người ta muốn mở hố!