Edit: Tinh Niệm
Sau đó nhìn vị bác sĩ tâm lý kia, ra tiếng
"Cậu tiếp tục nói đi"
Bác sĩ tâm lý do dự, lúc sau ra tiếng
"Tôi không thể biết trước chuyện sau này, nhưng rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày chúng ta cũng không trông chừng được......."
Không trông chừng được sẽ như thế nào?
Chính là tự sát thành công a.
Tô Yên dừng động tác nhai kẹo, lần đầu cảm thấy, kẹo này, giống như không thế nào ngọt.
Bác sĩ tâm lý cùng lão gia tử nói thật lâu.
Lão gia tử cuối cùng rõ ràng là chịu không nổi.
Uống một chút thuốc.
Cuối cùng bị nâng rời đi.
Kỷ Tinh Vũ đứng ở phòng khách, sắc mặt cũng không quá tốt.
Hắn ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua Tô Yên, nghĩ tới hình ảnh lúc nãy kia.
Trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.
Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua lại giữa cửa phòng đang đóng kia tới trên người Tô Yên.
Nhân viên y tế, cũng mang thiết bị chữa bệnh đi ra ngoài.
Bác sĩ cũng đều rời đi gần hết.
Kỷ Tinh Vũ ra tiếng
"Cô giáo, chúng ta ở chỗ này học đi, chờ anh trai tôi ngủ, chúng ta hẵng đi."
Hắn không quá yên tâm.
Tô Yên gật đầu
"Được"
Sau đó, Tô Yên lấy một tập bài thi từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Kỷ Tinh Vũ.
"Cậu làm một chút đề thi này đi."
Cô có chút thất thần.
Tất cả mọi người lui ra.
Chỉ có Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ ở phòng khách.
Cô duỗi tay vuốt ve một góc bài thi
"Tiểu Hoa"
"Ân? Ký chủ??"
"Ta muốn đi vào, nhưng nơi này có camera."
Trong góc, lập loè ánh đỏ của camera.
Cơ hồ 360 độ không góc chết.
Tiểu Hoa trầm mặc nửa ngày
"Ký chủ, Tiểu Hoa có biện pháp che chắn camera, nhưng chỉ được mười phút."
Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô đứng dậy, đi đến phía sau Kỷ Tinh Vũ.
Tay ấn ở cổ Kỷ Tinh Vũ một cái.
Kỷ Tinh Vũ vừa định ngẩng đầu, trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Tô Yên cúi đầu
"Được"
Tiểu Hoa kinh ngạc một chút.
Đại khái là Tô Yên quá ngoan.
Lúc trước Tô Yên ra tay, đều là do đối phương chọc tới cô, lúc ấy Tiểu Hoa đều đã có chuẩn bị tâm lý.
Lúc này đây, đột nhiên Tô Yên động thủ.....Tiểu Hoa nghĩ đến nam
chủ trong phòng.
Quả nhiên, có thể làm ký chủ xuất hiện một loạt biến hóa, trên thế giới này, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nam chủ.
Tiểu Hoa ra tiếng
"Ký chủ, chị chỉ có mười phút đó."
Tô Yên lên tiếng.
Sau đó đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, cô đầu tiên là nhìn thoáng qua bên trong, động tác đều không tự giác chậm lại.
Người trong phòng, mắt nhắm lại, lông mi run rẩy.
Hắn không có ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.
Tô Yên từng bước một đi đến mép giường, ngồi xổm xuống.
Tầm mắt nhìn băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay hắn.
Vừa nãy, bác sĩ kia nói, là hắn tự sát chưa thành......
Cô cúi đầu, móc ra một viên kẹo đường.
"Anh còn muốn ăn kẹo không?"
Thanh âm mềm mại, tại căn phòng yên tĩnh, có vẻ phá lệ rõ ràng.
Kỳ thật hiện tại đúng là giữa trưa, bên ngoài ánh nắng tươi sáng.
Nhưng mà, trong phòng bị bức màn màu đen gắt gao che đậy kín mít không kẽ hở, một chút ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào.
Chỉ có phía trên đầu giường một bóng đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng dịu.
Làm căn phòng tối tăm này, có một chút độ ấm cùng ánh sáng.
Kỷ Diễn mí mắt giật giật.
Đôi mắt tuy không mở, nhưng một viên kẹo tản ra hương vị dâu tây sữa bò, đã chạm vào đôi môi tái nhợt của hắn.
Hắn mở to mắt.
Nhìn trước mắt xuất hiện người con gái xa lạ.
Hắn muốn nói, hắn không thích ăn kẹo.
Chỉ là yết hầu lăn lộn một cái chớp mắt, vẫn là giật giật môi, đem viên kẹo đường từ từ ăn vào.
------oOo------