Chỉ còn bảy ngày nữa là đến tết. Vũ đã về nước tám ngày nhưng không hề xuất hiện trước mặt cô, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Phương không có đủ sức để gọi điện cho anh. Đôi khi Phương nghĩ người thật đã về, thế thân phải biến mất, Vũ đã tránh mặt như vậy cần gì phải ở lại đây để rước thêm nhục.
Cô muốn đi. Nhưng, đồ đạc đã xếp xong Phương lại không thể hiên ngang cầm nó mà bước qua ngưỡng cửa. Cô muốn đợi anh về, trực tiếp nhận lấy lời nói từ chính miệng anh.
Phương sống như cô hồn trong ngôi nhà, ngày ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, ăn uống đã qua loa lại động vào thứ gì là nôn khiến người cô gầy rọp đi hẳn.
Đến ngày hai mươi tư âm lịch, tình trạng chán ăn và nôn của Phương không giảm mà ngày càng tăng lên. Lúc bình tâm lại cô mới hoảng hốt. Không phải triệu chứng này mẹ cô vẫn thường kể hay sao? Không phải mẹ đã nói, khi mang thai cô bà đã bị nôn nghén tròn hai tháng, ăn uống thật vô cùng vất vả hay sao?
Phương vội vã chạy ra hiệu thuốc gần nhất, mua một que thử thai.
Hai vạch đỏ chói lòa trong khóe mắt ngập nước của cô. Phương ngồi xụp xuống nhà vệ sinh, vừa vì xúc động vui mừng khi mình mang thai, vừa vì tủi nhục. Cô phải làm sao với cái thai bây giờ khi con cô không có một gia đình hoàn chỉnh, khi người đàn ông kia không hề yêu cô.
Phương khóc đến sưng phù hai mắt, cô nằm liệt giường từ trưa đến tối. Đêm hôm đó cuối cùng Vũ cũng trở về.
Từ khi có tiếng động ngoài cửa, tim Phương đã đập liên hồi, nước mắt cũng thi nhau trào ra. Cuối cùng, người đàn ông cô mong ngóng bấy lâu nay đã về. Cô có trăm ngàn thứ muốn hỏi, nhưng sao lại hèn nhát nằm khóc thế này? Sao cô trái tim cô đau đớn đến thế?
Vũ mang theo hơi rượu vào phòng rồi đi thẳng vào nhà tắm, tiếng xả nước nhanh chóng được vang lên.
Phương nằm im, nén tiếng nấc. Một lúc sau, cô mới tự nhủ với mình, phải bình tĩnh. Cô phải bình tĩnh mới có thể nói chuyện được rõ ràng. Cô phải tin tưởng Vũ.Tin tưởng cảm nhận của mình. Anh có điều gì đó khó nói thì sao. Tự lừa gạt bản thân tin tưởng, Phương bước khỏi giường, xuống lầu dưới rửa mặt, trải đầu rồi trang điểm một chút để che đi sự tiều tụy trên khuôn mặt. Sau đó trở về ngồi lại lên giường. Phương chỉ bật đèn giường, không bật đèn lớn. Vì, cô sợ. Cô sợ ánh sáng sẽ soi rõ sự thật trần trụi.
Vũ bước ra khỏi phòng tắm, thân hình tuyệt đẹp, thư thái cầm khăn lau tóc. Ánh mắt anh nhìn thấy cô ngồi đó liền khựng lại một chút. Phương cười nhạt trong lòng. Cô biết bây giờ dù có trang điểm, bật đèn mờ, mình vẫn xấu xí, nhàu nhĩ.
Thấy Vũ không nói gì, vẫn tiếp tục công việc lau tóc. Phương nắm chặt hai tay vào nhau, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Vũ, bình tĩnh nói:
- Có phải ngay từ đầu ...anh...anh tiếp cận em vì em giống vợ của anh?
Phương đã cố trấn tĩnh nhưng âm thanh cuối cùng vẫn không tránh khỏi khác thường.
Vũ vừa vứt bỏ chiếc khăn lau vào sọt đựng quần áo bẩn, vừa trả lời một cách tự nhiên:
- Phải!
Câu trả lời này Phương đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đón nhận, nhưng vẫn tự hỏi sao Vũ không lừa dối mình một chút. Tại sao vẫn cứ muốn đâm thêm vào tim cô một nhát dao.
Cô tiếp tục hỏi, giọng đã không thể kiềm chế được mà run run:
- Anh coi em là thế thân của cô ấy? Coi em là công cụ để thỏa mãn nỗi nhớ, công cụ để phát tiết của anh?
- Phải!
- Bây giờ vợ của anh trở về, em sẽ phải đi...?
Một giây nào đó, Phương thấy động tác của Vũ cứng lại, Ánh mắt không nhìn cô nữa. Một quãng thời gian dài vô tận, không gian bức bối có thể gϊếŧ chết người.
Cho đến khi môi Vũ định mấp máy điều gì đó, nhưng Phương không muốn nghe, không dám nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Cô đứng xuống giường, chạy đến trước mặt hắn. Một tiếng " Chát" lớn vang vọng trong đêm tĩnh mịch.
- Đồ khôn nạn, Đồ đê tiện. Anh...Anh là đồ chó má...
Phương vừa khóc nháo, vừa đánh vào người Vũ. Ban đầu Vũ còn để cho cô đánh. Một lúc sau thấy không ngừng, Vũ liền giữ tay Phương lại, trừng mắt nói:
- Cô điên đủ chưa?
- Đúng! Tôi điên! Tôi bị điên mới nghe lời ngon ngọt dụ dỗ của anh. Tôi điên mới yêu anh. Tôi điên mới mang thai với anh...huhu!
Lời cô nói ra thật sự có tác động mạnh tới Vũ. Vòng tay đang ghì chặt cổ tay cô chợt nới lỏng, nhưng ngay lập tức lại thít chặt hơn. Ánh mắt Vũ hoàn toàn thay đổi, âm thanh sắc lạnh vang lên:
- Hừ! Cô định lấy trò mèo này ra để giữ tôi ở lại sao? Ai không biết cô và chồng cũ kế hoạch hóa nên dùng thuốc tránh thai một năm. Ba tháng trước cô còn đi tới bệnh viện dùng đợt tiếp theo. Cô nói mình mang thai ư? Haha... cô coi tôi là thằng ngốc hả?
Phương thấy trong lòng chua sót. Cô vô tình nói ra điều không muốn nói, lại nhận được một liều thuốc độc cho tình yêu.
Cô ngước đôi mắt ngập ngước lên nhìn người đàn ông đối diện. Hắn biết mọi hành động của cô, việc làm của cô. Nhưng hắn nào biết rằng hôm đó cô đi dùng thuốc đợt hai, bác sĩ nói cơ thể cô quá nhạy cảm với thuốc. Bình thường chỉ một, hai tháng đã hồi phục buồng trứng nhưng cô lúc đó vẫn không hồi phục. Bác sĩ khuyên không nên dùng nữa, chờ bốn năm tháng sau tử ©υиɠ hồi phục sẽ tính tiếp. Cho nên căn bản cô không hề dùng thuốc, và cũng không hề nghĩ rằng mình lại có thể hồi phục nhanh như vậy.
Thấy cô ngây ngốc không phản kháng, Vũ liền nổi xung lên:
- Đời này Vũ Thiên Vũ tôi ghét nhất những người lừa dối mình, coi tôi là thằng ngu để chơi đùa, và những người tưởng mình có thể nắm giữ được tôi.
Vũ hất mạnh tay Phương khiến cô ngã xuống giường rồi như hổ báo nhào đến. Vũ nằm trên cô, lấy tay giữ lấy cằm cô, bắt Phương nhìn thẳng vào hắn:
- Cô nên biết cái duy nhất có thể giữ tôi ở bên cạnh người đàn bà như cô là thân xác này.
Lần trước Vũ cũng đã nói chỉ cần cô phục vụ hắn thật tốt hắn sẽ ở lại bên cạnh cô. Lúc đó, Phương còn lạc trong mê cung tình yêu nên chỉ nghĩ những lời đó là để trêu chọc mình, tạo tình thú. Cô nào biết trong lòng hắn hắn thật sự nghĩ vậy.
Vũ uống không ít rượu, hành động đều nhanh mạnh như thú dữ. Vừa nói xong, hắn xé rách quần áo trên người Phương ra, nhanh chóng để cô trần như nhộng phơi bày trước mắt hắn.
Vũ nhìn thân thể gầy hẳn đi của cô, trong lòng hơi trùng xuống một chút. Nhưng đôi mắt căm phẫn của một oán phụ kia, cái miệng nói dối làm hắn không thể tha thứ. Hắn phải dạy bảo cho người con gái dưới thân này ngoan ngoãn trở lại.
Lửa giận trong lòng bốc lên, đánh mất ý chí của hắn. Vũ một tay kẹp chặt hai tay Phương kéo lêи đỉиɦ đầu, một tay lần mò xuống dưới nơi tư mật. Miệng thì cúi xuống tàn sát, cắи ʍút̼ môi Phương, sau đó là cổ, và dừng lại thật lâu ở ngực. Vũ thật sự thích ngực Phương. Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều không khỏi cắи ʍút̼ qua đó vài lần. Những ngày đầu mỗi lần làm xong không chỉ phía dưới của Phương bị tổn thương, mà hai ngực đều bầm tím cả tuần không khỏi, kiến mỗi lần Phương nhìn vào hai bên liền thấy xấu xí. Phương liền đình công. Cho nên dù yêu thích nhưng sau đó Vũ thường không dám làm mạnh bạo. Bây giờ thì khác. Hắn cúi xuống, lấy miệng làm cái giác hút nhỏ hút từng vị trí trên ngực cô tạo ra vô vàn những khoảng tròn bầm tím. Lại dùng răng, cắn cắn khắp hai bên khiến mảng da thịt đang trắng nõn hồng hào lưu lại dấu răng, đôi khi còn rỉ máu. Tất cả đều là bạo da^ʍ, một chút cũng không ôn nhu cũng không có.
Khi đã thỏa thê trên ngực, hắn liền rút bàn tay đang ra vào phía dưới ra, nhét vào miệng cô:
- Cô xem đi! Cô dâʍ đãиɠ thế nào. Tôi bỏ tiền, bỏ công sức ra cũng không phải chỉ mình tôi được thỏa mãn phải không? Vậy cho nên cô hãy hưởng thụ đi. Lúc nào tôi chơi chán cô muốn giữ cũng không thể được.