Trái Tim Rung Động

Chương 10:

Phương cười nhạt, lắc đầu. Cô đã có gia đình rồi. Người đó anh tuấn như vậy chắc chỉ coi cô là đồ chơi mà thôi. Phương vỗ vỗ vào hai bên má cố giữ cho mình tỉnh táo rồi đứng dậy. Toàn thân Phương rã rời, thắt lưng như bị xe lu cán qua, cảm giác thông thoáng quá mức phía dưới vẫn còn nhưng vẫn cố ép mình đứng dậy. Phương ra ngoài phòng khách, cũng không nhìn thấy Vũ nhưng lại nhìn thấy vali của mình. Cô đúng là đãng trí mà, hôm đó bị kéo lên xe ngay cả vali cũng để quên trên đường mà không nhớ, cũng không biết làm sao nó lại ở đây rồi. Nhìn đến chiếc vali sống lưng Phương hơi lạnh. Đúng rồi, là cô chuẩn bị nó để về quê. Phương hốt hoảng nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Người Phương lập tức lảo đảo, chiếc đồng hồ kia báo hiệu 15h30 phút ngày 28/11.

Phương vội vã mở chiếc túi nhỏ bên cạnh vali, lấy ra chiếc điện thoại di động đã tắt nguồn từ bao giờ. Cô vội lấy sạc, vừa sạc vừa khởi động lại máy. Gần ba trăm cuộc gọi nhỡ từ gia đình và mười cuộc gọi từ Nam. Tay Phương bủn rủn, suýt nữa làm rơi cả điện thoại.

Bàn tay Phương run run, bấm đến lần thứ ba mới đúng số của mẹ.

Ngay lập tức có người nghe máy, là em gái của cô:

- Phương? Là chị phải không?

- Vy, là chị.

Phương cố nén giọng run run để cất tiếng còn bên kia thì òa khóc:

- Chị đã đi đâu vậy? Sao chị nói chị về nhà lại không về, có biết cả nhà đang chuẩn bị lên đó để tìm chị không. Mẹ vì chuyện này tưởng chị bị thế nào liền ngất phải vào bệnh viện cấp cứu đấy...

Tai Phương như ù đi. Nhưng vẫn nghe thấy tiếng yếu ớt của mẹ:

- Phương...? Là cái Phương? Vy đưa cho mẹ nghe!

Mẹ cô cầm máy, gấp gáp hỏi:

- Phương là con sao? Con có sao không? Mấy ngày nay sao lại không liên lạc về nhà.

- Mẹ có sao không...? Con...con vẫn khỏe mạnh. Con định về quê nhưng là có người bạn rủ đi du lịch, điện thoại bị rơi hỏng nên quên không gọi về nhà. Con xin lỗi...

Lần này Phương không kìm nén nổi nữa liền khóc, nhưng miệng cắn chặt ngăn tiếng nấc nghẹn.

Mẹ Phương nghe thấy giọng cô thở phào một hơi, rồi lại hỏi liên tiếp:

- Hỏng điện thoại cũng phải báo về cho gia đình là không về chứ? Bố mẹ gọi cho thằng Nam nó cũng bảo nó đang đi du lịch cùng công ty, nó cũng chỉ biết con về quê. Bố mẹ gọi cho con cũng không được, Nam gọi cũng không được. Rốt cục là có chuyện gì mà không liên lạc được?

Phương muốn nói mà nghẹn ngào mãi không nói lên lời. Là cô sai rồi đã để bố mẹ phải lo lắng.

Nhận thấy sự khác thường của cô, mẹ Phương càng lo lắng. Bà hỏi gấp:

- Phương? Con sao vậy... có chuyện gì không? Hay vợ chồng con có chuyện gì? Có phải thằng Nam đối xử với con không tốt không? Sinh nhật vợ cũng đi du lịch là sao? Vợ chồng con cãi nhau phải không?

- Không...Không Anh ấy rất tốt với con...

Phương vội vã trả lời khiến người mẹ hiểu cô như lòng bàn tay liền nghi ngờ tra hỏi tiếp:

- Nam rất tốt? Vậy tại sao con lại không liên lạc với chồng ba ngày? Hôm qua nó về nhà trên đó cũng không thấy con. Hay...hay... con nɠɵạı ŧìиɧ?

Phương bị nói trúng liền giật mình, nhất thời không biết nói gì. Bà Phương thấy vậy liền như hiểu ra vấn đề, tiếng bà trong điện thoại như lạc đi:

- Phương... nói cho mẹ nghe... có phải có phải con nɠɵạı ŧìиɧ thật không?

- Không... mẹ...con không...

Phương cắn răng cố nén tiếng nấc. Cô muốn phủ định mạnh hơn, vững chắc hơn nhưng sự thật rành rành, cô đi du lịch, làʍ t̠ìиɦ, còn đang ở khách sạn với người đàn ông khác khiến giọng phủ định của cô vô cùng yếu ớt.

Phương nấc nghẹn cũng nghe thấy tiếng nấc từ đầu dây bên kia, rồi tiếng hét lớn của bố mình:

- Cái gì mà nɠɵạı ŧìиɧ? Để tôi xem nào. Bà đưa cho tôi, xem nó định bôi do chát chấu vào mặt ai. Bà đưa đây...

- Ông điên hả? Nɠɵạı ŧìиɧ gì, con nó chỉ đi chơi với bạn cùng làm việc là bạn nữ máy hỏng, nên không liên lạc về với gia đình. Nó đang giải thích đây này. Ông tưởng ai cũng như cánh đàn ông các ông động chút là ra ngoài léng phéng à

- Nhưng... Nhưng bà phải để tôi nói chuyện với nó...

- Nói gì chứ. Thằng Nam sắp về rồi, con nó còn phải nấu cơm cho chồng... Thế nhé mẹ tắt máy đây, liệu mà làm cơm cho chồng.

Phương nghe hai người ầm ĩ với nhau mà như nứt từng khúc ruột. Mẹ cô bị bệnh tăng huyết áp chỉ cần xúc động nhẹ là có khi phải đi cấp cứu. Bố cô bị viêm đa khớp, cơ cũng teo đi lại khó khăn. Hai người cũng đã gần sáu mươi, vậy mà cô còn muốn họ phải lo lắng cho mình. Cô ăn sung mặc sướиɠ, lấy được người chồng tính tình tốt, chỉnh chu làm ăn, không cờ bạc, trai gái cô còn muốn gì nữa? Phương khóc mãi, khóc mãi, cho đến khi Vũ trở về, Phía sau anh còn có hai người bê hộp lớn hộp nhỏ vào.

Hắn thấy cô ngồi sụp xuống nền, mặt mũi lem nhem liền biết xảy ra chuyện gì đó không tốt. Hắn phất tay bảo hai người đặt đồ xuống rồi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, V liền đi đến dang tay ôm lấy cô:

- Sao em lại khóc? Có chuyện gì thế?

Bị đυ.ng trúng nỗi đau, Phương đã ngừng khóc lại càng gào khóc to hơn.Vừa khóc, vừa như một oán phụ lấy tay đánh vào l*иg ngực người đối diện. Cô đúng là điên rồi. Bị tϊиɧ ŧяùиɠ của người đàn ông này làm cho điên rồi. Cô lạc vào mê cung tình ái mà quên hết gia đình, người thân. Quên người chồng vì gia đình mà nai lưng ra làm việc.

Phương khóc liền một hơi, sau đó không đánh nữa, hất tay đẩy người đàn ông đang ôm mình ra. Cái đẩy tay cương quyết đến nỗi người đối diện phải sững sờ. Cô đứng dậy nói:

- Từ giờ, tôi với anh chấm dứt. Xin anh đừng phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi. Đừng làm tôi đau khổ. Coi như tôi xin anh.

Nói xong, Phương cầm lấy quần áo mặc vào.

Vũ vẫn ngồi đó, ngẩn ngơ nhìn cô lấy quần áo thay rồi kéo vali bước ra. Những lần trước cô đuổi hắn đi, hắn coi như có lòng tự trọng mà đi cho đến khi thích chơi đùa lại quay lại. Nhưng lần này muốn vứt cái lòng tự trọng ấy sang một bên.

Hắn phải chiếm được cô, bằng mọi cách phải chiếm được người con gái này.Phương rời khỏi khách sạn, bắt xe taxi trở về. Cô bước vào căn nhà ấm cúng, nỗi đau khổ, dằn vặt trong lòng lại càng dâng lên dữ dội.

Phương quỳ sụp xuống ngay trước cửa, bật khóc nức nở. Cô tự trách mình quá nhu nhược, quá ngu ngốc, quá bẩn thỉu, quá dâʍ đãиɠ...

Phương khóc, khóc mãi. Không biết bao lâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới dừng lại.

Nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình, Phương vội vã lau nước mắt, cố gắng chỉnh lại giọng. Tiếng chuông điện thoại kêu lần thứ hai, cô mới có thể nghe máy, giọng không muốn cũng đã trở thành khản đặc:

- Dạ, mẹ!

Đầu dây bên kia, mẹ cô lập tức nói:

- Phương! Bây giờ chỉ có một mình mẹ. Con nói rõ cho mẹ xem nào. Hai đứa rốt cuộc có chuyện gì? Có phải thực sự con... là con.. hay thằng Nam nɠɵạı ŧìиɧ không?

Mẹ là người hiểu Phương nhất, cũng bao dung cô nhất. Từ nhỏ cô đã dựa dẫm vào mẹ. Giữa hai mẹ con chưa hề có một bí mật. Ngay chuyện lấy Nam, mẹ hỏi: Phương! Con thật sự có tình cảm với Nam? Phương trả lời: Bây giờ vẫn chưa. Nhưng anh ấy cho con sự yên bình nên chắc rồi chúng con sẽ được hạnh phúc. Lần này, Phương cũng muốn nói hết tất cả mọi chuyện, để trong lòng vơi đi một chút. Nhưng lời đến miệng lại như mắc nghẹn, không thể phát ra.

Cô đành cắn răng nói dối:

- Con và anh ấy có chút cãi nhau. Nhưng bố mẹ yên tâm, con sẽ làm hòa với Nam nhanh thôi.

Mẹ cô có vẻ thở phào:

- Vậy là mẹ yên tâm rồi.

Đợi một lúc bà lại nói:

- Vợ chồng có những lúc cơm không lành, canh không ngọt nhưng dù sao con cũng không nên bỏ nhà đi. Như thế chỉ làm cho tình cảm rạn nứt thôi. Con hiểu không?

Phương vừa chảy nước mắt vừa gật đầu:

- Vâng. Con sẽ nghe mẹ.

Mẹ Phương còn nói một số điều khuyên bảo, răn dạy về người phụ nữ sau đó mới nhớ đến điều quan trọng nhất:

- Con gọi cho chồng chưa?

Phương lúc này cũng mới nhớ ra cô chưa gọi cho Nam. Cô lại nói dối:

- Con gọi rồi, mẹ yên tâm. Chúng con hứa sẽ không làm bố mẹ phải lo lắng nữa.

Mẹ cô gật đầu rồi cúp máy.

Phương đứng đậy vào trong nhà vệ sinh, lau mặt mũi, uống ngụm nước cho trong giọng rồi mới gọi điện cho Nam.

Chuông đổ tiếng thứ hai Nam liền nghe máy luôn:

- Alo, Phương à?

Giọng nói gấp gáp, mang phần lo lắng khiến Phương lại không kìm được nước mắt. Cô cắn răng, nén tiếng nấc nói:

- Vâng.

Nam như thở phào:

- Em đi đâu mấy ngày hôm nay. Mà đi đâu cũng phải báo với anh một tiếng chứ... Em làm anh và bố mẹ lo lắng quá.

Nam có lẽ muốn tức giận nhưng cuối cùng vẫn dịu giọng lại.

Phương biết mình sai liền nói:

- Em xin lỗi đã để anh lo lắng. Em với Hương đi du lịch, máy điện thoại bị hỏng nên quên không gọi về.

Lúc này, tiếng ồn ào quanh Nam càng nhiều hơn. Anh nói gấp:

- Sắp khai tiệc rồi, có gì tối về chúng ta nói chuyện em nhé.

- Vâng!

Nam cúp máy. Phương đứng dậy vào phòng tắm. Cô quyết lau hết sạch những cám dỗ trên cơ thể mình và tự thề, nếu hắn còn trở lại, cô sẽ báo cảnh sát. Cô đã sai lầm một lần, không thể lún sâu vào nó. Cô phải trở về là một người vợ tốt của Nam.

...

Nhưng có những kí ức dù thế nào cũng không thể xóa nhòa được, và cũng có những việc không phải cứ muốn là được.

Tối hôm đó, Phương ngồi trong sopha phòng khách đợi Nam về nhưng quá nửa đêm cũng không thấy. Đến khi cô đã muốn ngủ gục thì bên ngoài mới có tiếng động mở cửa.