Vào lúc Lâm Văn Tịch mở cửa ra, hoàn toàn bị gϊếŧ đến không kịp trở tay. Nhìn thấy nam nhân trước mặt tuy rằng nhìn ra được một ít dấu vết phong sương thế nhưng vẫn rất đẹp trai và uy nghiêm với cô gái lần trước "yêu đương vụиɠ ŧяộʍ" cùng Lê Diễm đang đứng bên cạnh, bởi vì kinh ngạc quá độ nên não bộ của Lâm Văn Tịch chưa kịp xử lí xong tình huống hiện tại, hoàn toàn đã quên mất hành động cùng với việc thân phận của mình chỉ là một người giúp việc mà thôi.
"Tiểu Diễm, đây là..."
"À. Con thuê người giúp việc." Lê Diễm nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu bé, nhanh chóng nhắc nhở cậu, "Văn Tịch, đây là ba của tôi."
Lâm Văn Tịch lập tức phản ứng lại, ý thức được chính mình vừa mới thất lễ, nhanh chóng cúi đầu chuyển tầm mắt lên trên sàn nhà. "Chào bá bá." Căn bản là Lê Diễm không có đề cập tới chuyện ba của anh sẽ đến đây, làm hại mình một chút chuẩn bị cũng không có...
"Ừ." Lê Tông Sinh lãnh đạm đáp trả, biểu tình không khác gì con trai của mình.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi lấy dép a." Nghe thấy Lê Diễm nói, Lâm Văn Tịch nhanh chóng ngồi xổm xuống mở tủ giày, lấy dép để đi trong nhà ra.
"Tại sao lại làm việc không nhanh nhẹn như thế." Lê Tông Sinh có chút cau mày nói. Tay cầm dép của Lâm Văn Tịch có chút cứng đờ.
Lê Diễm không nói gì thêm, chỉ đứng ở cạnh cửa, nhìn đứa nhỏ bận rộn làm việc.
"Tiểu Diễm, cậu ta bao nhiêu tuổi vậy? Chẳng lẽ con thuê lao động vị thành niên sao?"
"18." Lê Diễm dùng thanh âm nho nhỏ nói dối.
"Vẫn còn rất nhỏ a. Làm sao lại tìm được một đứa nhỏ như vậy để làm người giúp việc chứ? Nếu như không hài lòng, ba sẽ đi kiếm một người khác về cho con." Lê Tông Sinh nói tiếp.
"Không cần. Văn Tịch rất tốt, con không thấy cậu ấy làm việc không nhanh nhẹn." Lê Diễm cũng không kể cho Lê Tông Sinh nghe chuyện xảy ra giữa mình và Lâm Văn Tịch.
Nghe được lời nam nhân nói, trong lòng Lâm Văn Tịch có chút ấm áp.
"Thật không." Nam nhân vẫn còn có chút hoài nghi liếc mắt nhìn đứa nhỏ kia.
Chờ thay dép xong, ba người bước vào phòng khách, liền nhìn thấy thảm trắng cao cấp cùng căn phòng được thiết kế dựa theo phong cách Châu Âu, ngay cả đèn treo với hoa văn xinh đẹp bên trên cũng đều không nhiễm một hạt bụi, cuối cùng biểu tình của Lê Tông Sinh mới hòa hoãn lại một ít, hai cha con bọn họ có một điểm giống nhau, đó là đều có tính khiết phích.
"Chỉ Tâm à, con và Tiểu Diễm đã thương lượng xong khi nào thì kết hôn chưa?" Lê Tông Sinh chuyển hướng sang cô gái sau lưng, cười đến vẻ mặt từ ái.
Uông Chỉ Tâm ngẩn người, không biết phải trả lời như thế nào, bản thân mình đã có người yêu rồi... Thế nhưng...
"Ba, cứ từ từ mà xem nha, cũng không thể quá hấp tấp được." Lê Diễm nhanh chóng mở miệng nói.
"Các con cứ luôn nói để xem, để xem! Hiện tại đã qua bao nhiêu năm rồi!" Lê Tông Sinh có chút tức giận ngồi lên ghế sô pha. Lâm Văn Tịch nhanh chân chạy vào trong pha trà.
Lúc cậu bưng trà ra thì ba người đã ngồi vào chỗ của mình rồi, Lâm Văn Tịch đặt tách trà trước mặt Uông Chỉ Tâm, len lén quan sát cô gái kia một chút, không phải cô ấy đã kết hôn rồi sao? Làm sao lại là... vị hôn thê của Lê Diễm vậy kìa? Nam nhân ngày hôm đó đã lừa mình sao? Nếu như cô ấy và Lê Diễm là loại quan hệ đó, không phải ngày đó chính mình rất có lỗi sao...
Đứa nhỏ mở to hai mắt nhìn cô gái trước mặt, mà lúc này Uông Chỉ Tâm cũng vừa vặn nhìn về phía cậu, lúc nãy vừa mới vào cửa cô liền phát hiện đứa nhỏ này chính là người phục vụ ở Thái Sưởng ngày hôm đó, dường như cả đêm đó cậu ấy đều một mực ở trong phòng của Lê Diễm cũng không có đi ra, hiện tại lại đến làm người giúp việc của nhà Lê Diễm, không khỏi khiến cho cô nghi ngờ về mối quan hệ giữa cậu và Lê Diễm. Tuy rằng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua Lê Diễm là đồng tính luyến.
Lâm Văn Tịch thấy cô ấy nhìn mình, lập tức ngượng ngùng xoay mặt đi chỗ khác, thế nhưng không nghĩ tới là tay lại đυ.ng phải tách trà nóng hổi, thoáng cái làm đổ tách trà, nước trong tách bắn đầy lên tay cùng lên bàn, có chút văng lên váy ngắn của Uông Chỉ Tâm, có chút chảy dọc theo mép bàn trà rơi xuống tấm thảm trắng tinh.
Lê Diễm vừa nhìn thấy cậu bị nước nóng bắn trúng, vội vàng đứng dậy, "Sao lại không cẩn thận như vậy." Sau đó dẫn cậu vào phòng bếp để cậu ngâm nước lạnh.
Lưu lại Lê Tông Sinh với khuôn mặt xanh mét cùng với Uông Chỉ Tâm đang lâm vào suy nghĩ sâu xa. "Như thế nào có chút chuyện này cũng làm không được!" Lê Tông Sinh người này từ trước đến nay luôn nghiêm cẩn, không thích nhất chính là người vụng về như vậy, ngay cả một tách trà cũng có thể làm đổ, khi nhìn đến chiếc váy trắng của Uông Chỉ Tâm bị dính bẩn, sắc mặt của ông càng thêm khó coi, thằng nhóc Lê Diễm này thậm chí ngay cả vị hôn thê của mình cũng không lo mà lại đi quan tâm một người giúp việc? Chuyện này làm cho Lê Tông Sinh cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Trước không cần lo cho tôi, để tôi đi lau khô bàn cái đã." Lâm Văn Tịch muốn giãy người ra khỏi Lê Diễm. Nghĩ đến nước trà sẽ rơi xuống sàn nhà, dính vào tấm thảm nhung trắng tinh cao cấp kia, không biết nó được nam nhân mang về từ nước nào, thế nhưng đã bị mình làm dơ rồi, nhất định sẽ cảm thấy rất tiếc đi.
"Còn quản tới cái đó làm gì, tay của cậu mới là quan trọng nhất." Nếu thứ kia bị dơ còn có thể mua lại được, nếu như thân thể bị thương liền không có khả năng mua lại đâu.
Vừa nãy mặc dù Lê Tông Sinh nói không quá lớn, thế nhưng vẫn là đủ để cho Lâm Văn Tịch nghe thấy, nhất thời trong ngực cảm thấy áy náy và ủy khuất. "Xin lỗi. Không phải là tôi cố ý." Đứa nhỏ nhỏ giọng mở miệng, thanh âm có chút nhỏ, mềm mỏng nhẹ nhàng, Lê Diễm nghe thấy không khỏi dâng lên cảm giác yêu thương khó nói thành lời.
"Cái này cũng không thể trách cậu." Nhìn cánh tay đỏ thành một mảnh của Lâm Văn Tịch, Lê Diễm càng vặn nước lớn hơn nữa.
Thanh âm ôn nhu của nam nhân khiến cho mũi Lâm Văn Tịch có chút chua xót. "Anh cứ đi ra ngoài đi, tự tôi làm là được rồi. Không thôi ba anh sẽ tức giận đó."
"Không có việc gì."
Lê Diễm đứng ở phía sau Lâm Văn Tịch cầm lấy tay cậu, Lâm Văn Tịch cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đều bị anh bao quanh, mùi hương nhàn nhạt của riêng nam nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khứu giác, cậu cảm thấy mùi hương này rất dễ chịu, hình như cảm giác nóng không chỉ ở tay cậu nữa rồi, ngay cả khuôn mặt cùng trái tim cậu đều chậm rãi nóng lên.