Hôm nay Vân Nhiễm chơi sướиɠ điên rồi, từ sau khi biến thành người đây là lần đầu tiên được dạo chơi tung tăng trên đường như vậy, hơn nữa còn không cần lo lắng để lộ cái tai và cái đuôi, bởi vì hầu hết mọi người trong bến cảng đều là yêu thú, đã quen gặp thể loại nửa hóa thú như Vân Nhiễm.
Vả lại thế giới bên ngoài chẳng hề khủng khϊếp như trưởng lão nói, bác bán đồ yêu thú còn tặng mình không ít đồ, phải dúi tiền linh thạch mãi mới chịu nhận.
Thế nên là, trên đời này còn rất nhiều người tốt ~
Vân Nhiễm nhét một viên kẹo sữa vào miệng, cái đuôi trắng muốt đằng sau hưng phấn phe phẩy không thôi.
Thật ra đối với các yêu thú xung quanh, tiểu hồ yêu mặt mày ngây thơ trước mắt chắc chắn là một dê béo.
Ở nơi hỗn loạn như bến cảng này, yêu thú chọn quần áo trắng phải gọi là siêu ít, đối với đám thú dữ liếʍ máu lưỡi đao, loại màu sắc này cực kỳ bắt mắt, đã vậy còn dễ dính vết bẩn.
Mà Vân Nhiễm khoác một thân áo gấm trắng tinh không rõ chất liệu, da mềm thịt non không chút tỳ vết, ngón tay cũng không nhìn ra vết chai, căn bản không giống một kẻ có linh lực thâm hậu.
Thế nhưng mặc dù vậy, trên người Vân Nhiễm vẫn có một luồng long uy lờ mờ, khiến đám yêu thú tiếp xúc liên tưởng đến Long tộc mới tiếp nhận bến cảng gần đây, từ lâu Long tộc đã là sự tồn tại chỉ có thể nhìn mà không thể tiếp xúc đối với các yêu thú bình thường, huống chi là chủ động gây sự.
Chưa kể nhìn thấy hai vị thị nữ Long tộc đi theo sau Vân Nhiễm, hầu như các yêu thú đều sẽ lập tức sáng tỏ, xem ra tiểu hồ yêu trước mắt có quan hệ gì đó với tên Long tộc vừa mạnh vừa nóng tính kia đây.
Dĩ nhiên, Vân Nhiễm từ bé đã được trưởng lão bảo vệ rất tốt, không hề ý thức được bầu không khí xung quanh. Mà dù Vân Nhiễm có ý thức được, thì cũng chẳng tài nào hiểu được.
Bởi vì toàn bộ hiểu biết của tiểu hồ ly đối với Long tộc, đại khái cũng chỉ là giống Nhai Xế mà thôi.
Mặc dù nhìn qua thì hung dữ, còn thích bắt nạt mình, nhưng xét tổng thể thì vẫn là một yêu thú tốt cơ mà...
Biết làm sao được chứ, ai bảo Trứng Trứng con nhà mình cũng là rồng đâu, coi như yêu ai yêu cả đường đi thôi ~
Chơi thẳng đến hoàng hôn, chợ đêm bên bến cảng đã lục tục lên đèn, các thị nữ đằng sau không thể không tiến lên nhắc nhở, Vân Nhiễm nghĩ chắc hẳn Nhai Xế đã về nhà, dù vẫn quyến luyến không thôi, nhưng cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Chúng thị nữ đưa Vân Nhiễm đến cửa điện rồi hành lễ rời đi, Vân Nhiễm còn mua cho Nhai Xế quà lưu niệm, hào hứng đẩy cửa vọt vào.
"Nhai Xế------- hôm nay mang đồ cho ngươi ~"
Tiểu hồ ly vừa nhìn thấy đại yêu ngồi bên giường, đã chạy tới không kịp chờ đợi.
Mặc dù ngoài miệng thì nói không thèm, nhưng thi thoảng tách nhau ra, vẫn cảm thấy có đại yêu quái bên cạnh hình như cũng không tồi.
Nhai Xế đã sớm nhận ra tiếng động bên ngoài, mắt thấy tiểu yêu tinh nhào tới, dù đáy lòng còn chưa được trấn an, nhưng vẫn không nhịn được đưa tay ôm người vào ngực, trong lúc nhất thời ôn hương nhuyễn ngọc đầy ắp cõi lòng.
"Nhai Xế..."
Vân Nhiễm được đại yêu quái ôm chặt bờ eo, ngửi hương vị quen thuộc trên người Nhai Xế, tiểu hồ ly lập tức nhũn người, hận không thể dán bản thân vào l*иg ngực đối phương.
Nhai Xế không nói gì, chỉ chỉnh chỉnh tóc mái lòa xòa cho tiểu hồ ly, thấy Vân Nhiễm thoải mái híp mắt, lại sinh ra cảm giác theo bản năng.
Lúc này Vân Nhiễm đang ngồi trên người Nhai Xế, dĩ nhiên lập tức nhận ra giữa mông mình bị thứ gì chọc chọc, cổ lặng lẽ đỏ lên, nhưng đáy lòng có chút tung tăng phấn khích.
Vì là hình như hồ ly cũng hơi muốn muốn...
Tuy nhiên trước đó, ngực bị căng sữa rất đau, dù buổi trưa trước khi tách ra đã bị Nhai Xế đè xuống thư phòng hút đi hơn nửa.
"Nhai Xế? Hình như ta lại căng sữa rồi ~"
Tiểu hồ ly thẹn thùng cắn tai đại yêu quái, nhỏ giọng nỉ non, hơi nóng phả ra càng khiến cho Nhai Xế ngứa ngáy hơn chút.
"Lại căng sữa rồi?"
Nhai Xế lặp lại một lần không rõ vui giận, dù là câu nghi vấn, nhưng trong giọng lại không nghe ra cảm xúc chập chờn.
Đôi tai Vân Nhiễm giật giật, mê man mà ngẩng đầu nhìn Nhai Xế, để rồi phát hiện ra sắc mặt Nhai Xế hôm nay có vẻ không tốt lắm.
Là bởi vì mình về muộn ư...?
"Có phải ngươi không vui không, hôm nay về trễ, bên ngoài náo nhiệt quá, ta quên thời gian mất tiêu."
Vân Nhiễm xoa xoa cằm và gò má Nhai Xế, hôn một cái vừa thân mật vừa có ý lấy lòng, rồi lại không nhịn được lè đầu lưỡi hồng hồng liếʍ lên vết hôn một cái, câu dẫn cho Nhai Xế nuốt khan một trận.
"Lần sau chúng ta đi ra ngoài cùng nhau được không, ta mua đồ ăn cho ngươi nhé."
Thái độ ngoan ngoãn nhận sai của tiểu hồ ly khẩn thiết cực kỳ, con ngươi xinh đẹp như hạt pha lê chớp chớp chớp chớp, dáng vẻ thoạt nhìn vừa ngoan vừa ngọt.
Nhai Xế đè vòng eo thon của tiểu yêu tinh, không nhẫn nại thêm, kéo người vào bên trong màn trướng.
"Hức... Ta, ta xin lỗi ngươi mà ~"
Vân Nhiễm bị động tác có phần dữ dằn của đại yêu quái làm cho căng thẳng, thế mà thân thể đã sớm thực tủy tri vị lại cứ phấn khích lên, kɧoáı ©ảʍ từ bên eo bị Nhai Xế ôm lấy lặng lẽ khuếch tán.
Bàn tay đại yêu quái rất to, ôm cho eo hồ ly mềm nhũn ~
Tiểu hồ ly thở dốc nằm trên người Nhai Xế, hai tay chống sang hai bên Nhai Xế, bánh bao trước ngực rủ xuống, dù mặc yếm vẫn thấy được dáng vẻ lờ mờ.
"Chậm chạp như vậy?"
Nhai Xế nhìn tiểu yêu tinh, ánh mắt tỏ vẻ Vân Nhiễm mau cởϊ qυầи áo, chẳng chừa đường cho tiểu hồ ly do dự.
Vân Nhiễm thật đúng là người trên mái hiên không cúi đầu không được, đỏ mặt cởi đồ, áo ngoài lập tức tuột xuống bên hông.
Lại cắn môi thò tay ra sau, nhẹ nhàng kéo dây, chiếc yếm lụa màu xanh ngọc hôm nay khoác lên mình không thể tiếp tục bọc trọn cặρ √υ' đầy đặn, lập tức đè lên ngực Nhai Xế, yếm lụa cũng treo trên vai đại yêu.
Cặρ √υ' tích sữa cả buổi run run treo trước mặt người đàn ông, phập phồng không nguôi theo tiếng thở dốc của Vân Nhiễm.
Đỉnh nhũ nhô lên giữa quầng nhũ non thơ, đầu ti đã cương lên từ sớm, nhưng lại bị chốt rồng trói buộc, không thể rỉ ra dù chỉ một giọt sữa.
Thấy đại yêu quái vẫn không thèm nhúc nhích, Vân Nhiễm càng thêm ngượng ngùng, chẳng lẽ hôm nay Nhai Xế muốn mình chủ động bằng mọi giá sao.
Vốn cũng đã áy náy vì ham chơi về muộn, tiểu hồ ly bèn vứt hết mặt mũi, nét mị hoặc ngày càng mê người.
"Tướng công... ưm, tướng công giúp tiểu hồ ly hút hút sữa, ngực rất đau..."
Vân Nhiễm đỏ mặt mà to gan phóng đãng nâng cặp gò bồng đào trắng nõn đến bên mép Nhai Xế, đầṳ ѵú mập mạp gần chạm đến bờ môi Nhai Xế.
Dù có là Nhai Xế, thì đối mặt với cảnh tượng ướŧ áŧ kiều diễm khi Vân Nhiễm gắng sức câu dẫn mình, cũng không thể không thừa nhận du͙© vọиɠ đã bị khều lên trong nháy mắt, chỉ hận không thể đè tiểu yêu tinh xuống dưới thân chiếm đoạt cả đời.
"Tướng công? Liếʍ liếʍ, sữa không ra được ~ ưm hức ----"
Một chớp mắt nào đó Vân Nhiễm có chút kích động không chịu nổi, co rúm người muốn lùi về sau, nhưng lại bị Nhai Xế túm lấy cánh tay, cắn lên đầṳ ѵú liếʍ mυ'ŧ.
Chốt hình rồng cảm nhận được hơi thở chủ nhân, hai con rồng ảo ảnh lập tức há mõm giải khóa, không còn quanh quẩn nơi này, mà bay lên biến mất trong không khí.
Dòng sữa bị nén ngạt cả buổi hừng hực tuôn ra bị Nhai Xế tham lam hút vào, rơi vào bụng đại yêu quái, mùi vị ngọt ngào và hương sữa thơm quyện tản ra không trung.
"Hưm ~ chậm, chậm một chút nha, hút mạnh quá... ừm hức ~"
Vân Nhiễm bị Nhai Xế hút sữa sảng khoái cả người, thân thể cũng mềm cả ra, dán vào lòng Nhai Xế, run lên theo từng nhịp hút sữa.
Không biết tại sao, Vân Nhiễm cứ cảm giác thân thể mình ngày càng kỳ lạ.
Chỉ là bị Nhai Xế ôm ôm rồi hút hút sữa mà thôi, kɧoáı ©ảʍ đã sắp cọ biến lý trí của mình, đến mức cam tâm tình nguyện được đại yêu quái ôm vào l*иg ngực...
Nhai Xế cảm nhận được tín nhiệm và thân mật tuyệt đối của thiếu niên trong ngực, đáy lòng phức tạp khôn lường, thậm chí còn sinh ra một loại xúc động không tiếp tục truy cứu nữa.
Dường như mỗi lần bị hút sữa, đầu ti cũng sẽ giật nảy lên một cái, cùng với đó thân thể tinh tế mềm mại của tiểu hồ ly sẽ run run lên, tiếng rêи ɾỉ thở dốc trong miệng thiếu niên ngày càng ướt đẫm tìиɧ ɖu͙©.
Loại hưởng thụ khoan khoái còn hơn cả sữa ngọt giữa răng môi này, phải nói là không cách nào dùng ngôn từ hình dung ra được.
"Ư... ừm hức ~ hết, hết rồi... bị tướng công uống cạn rồi, đừng hút nữa..."
Vân Nhiễm nhận ra sữa lại bị Nhai Xế chén cạn thêm một lần nữa, kɧoáı ©ảʍ sữa chảy nhanh chóng biến thành cảm giác ê ẩm chua xót, ngứa ngứa tê tê mà trống rỗng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho đuôi hồ ly cũng cuộn cả vào.
Nhưng Nhai Xế vẫn tựa như trừng phạt mà cắn nghiến không tha, gặm cắn đầu nhũ hung tợn, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ hòa quyện đánh úp lên cơ thể Vân Nhiễm, tiểu hồ ly vốn đã chẳng có bao nhiêu sức chống cự rất nhanh đã hoàn toàn thất thủ trong ngực người đàn ông.
Nhai Xế cắn thẳng đến khi đầu nhũ sưng phồng gấp đôi, rồi mới chịu buông tha cho đầṳ ѵú ướt nhẹp, làm cho Vân Nhiễm phải rên lên một tiếng, nước mắt đã ứa cả ra.
"Bên dưới lại ướt..."
Lời nói khẳng định của đại yêu làm Vân Nhiễm xấu hổ không dám ngẩng đầu, áo ngoài tuột xuống eo bị Nhai Xế kéo đến đầu gối, để lộ bắp đùi và cánh mông trắng muốt nộn mềm.
"Nhẹ chút... hức ~!"
Vân Nhiễm ngoan ngoãn để Nhai Xế ôm vào lòng, cảm nhận cảm giác xấu hổ mà thư thái khi được đại yêu quái cởϊ qυầи áo, đầu ngón tay siết chặt đến bợt màu.
Dù có làm bao nhiêu lần, thì cũng vẫn thật là mắc cỡ.
"Mở chân ra."
Giọng nói lạnh lùng của Nhai Xế khiến cho bầu không khí càng thêm kiều diễm, thậm chí còn khiến cho Vân Nhiễm sinh ra ảo giác, như là mình đang gây rối, quấn lấy Nhai Xế đòi lên giường vậy...
"Hức... nhưng, nhưng mà ngươi cứ trừng ta, nếu ta mở..."
Vân Nhiễm đỏ mặt quay đầu, rất là e thẹn phải đối mặt với Nhai Xế, nhưng mà hai chân đang kẹp chặt đã bắt đầu run rẩy do dự không biết có nên mở ra hay không.
Lỗ nhỏ phía dưới đã ướt đẫm, nếu dang chân trước mặt Nhai Xế, chắc chắn sẽ bị nhìn thấy rõ ràng...
"Nghe lời, mở chân ra, để sang hai bên người."
Thậm chí Nhai Xế còn cầm một chiếc gối, đệm dưới eo thiếu niên, như vậy hai cánh mông mềm nảy còn có thể nhổng lên cao hơn nữa.
"Hư..."
Vân Nhiễm đã bị tìиɧ ɖu͙© hành hạ muốn khóc, chỉ đành ngoan ngoãn giương chân, để cảnh sắc phóng đãng sắc tình hiện ra trước mắt người đàn ông.
Nhất là cái gối lót dưới eo khiến cho Vân Nhiễm ngả cả xuống giường, mông hếch lên cao, giống như đang chủ động cầu hoan, dâʍ đãиɠ mà mê hoặc.
Thấy Vân Nhiễm còn chưa mở chân đủ rộng, Nhai Xế lại triệu ra hai luồng linh lực, quấn quanh hai mắt cá chân của tiểu hồ ly, ép hai chân sang hai bên thân thể.
"Ư hức ~ gì nha, ưm, không động chân được..."
Nhận ra hai chân bị trói buộc, Vân Nhiễm hoảng hốt run người, nhưng mà vừa bị trói chân vừa bị gối chèn dưới eo, mất trọng tâm khiến ngoại trừ giãy giụa cái mông nhỏ ra thì cơ bản không làm được gì cả.
Nhai Xế nắm cổ tay Vân Nhiễm, cố định trên đỉnh đầu tiểu hồ ly.
Trong chốc lát, Vân Nhiễm hoàn toàn bị bày ra tư thế xấu hổ mở lớn toàn thân, ngực và nơi bí mật giữa hai kẽ mông đều bị phơi ra trong không khí.
"Nhai Xế, đừng như vậy... hức, ta không thích như vậy!"
Vân Nhiễm bị dọa sợ, tư thế hoàn toàn trói buộc như vậy, khiến cho tiểu hồ ly đã quen được đối xử dịu dàng cảm thấy bất an, thậm chí còn sinh ra bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng đối diện với thái độ hoảng hốt xin tha của tiểu hồ ly, lần đầu tiên Nhai Xế muốn tàn nhẫn, không thuận theo ý muốn của nhóc con, trái lại sờ xuống thư huyệt ướt đẫm nước da^ʍ.
"Ưʍ... ngươi, ngươi sờ nơi đó nha ~ đừng nơi đó mà..."
Vân Nhiễm thấy Nhai Xế có ý định với thư huyệt của mình, lập tức căng thẳng đến mức quên cả việc mình còn đang bị trói, khóc nức nở dùng cái đuôi quấn cổ tay Nhai Xế, không cho bàn tay đối phương tiếp tục lần mò.
Nhai Xế cảm nhận được cái đuôi mềm mại của tiểu yêu tinh bất an quấn quanh cổ tay mình, nghi ngờ dưới đáy lòng càng thêm rét lạnh thấu xương.
"Tại sao không để ta đυ.ng nơi này?"
Đại yêu không kiềm được lòng mình hỏi ra vấn đề này một lần nữa.
"Không tại sao... huhu, ta chỉ là không muốn, không thích!"
Vân Nhiễm nghẹn ngào kêu lên, lần đầu tiên bị Nhai Xế không nói lý bày thành tư thế nhục nhã như vậy, tiểu hồ ly vừa giận vừa tủi thân, tâm trạng vui vẻ được đi chơi một ngày đã hoàn toàn bay sạch.
"Được, vậy ngươi nói cho ta."
Nhai Xế hít sâu một hơi, thu tay về, nhìn lên ngực Vân Nhiễm.
"Tại sao ngực ngươi bỗng dưng có sữa?"
Lời chất vấn của Nhai Xế làm Vân Nhiễm sợ ngây người.
Đúng vậy... về lý thuyết, chỉ khi tiểu yêu tinh mang thai sinh con mới có thể ra sữa.
Trước kia Nhai Xế không hỏi, mình cũng không đi tìm cớ, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này quả thật rất khả nghi...
Hay là kể Trứng Trứng cho hắn nhỉ? Huhu, nhưng là thật đáng ghét, không muốn cho tên đáng giận này biết Trứng Trứng đâu, nhỡ hắn cướp trứng con của mình, mình cũng không tranh lại!
Vân Nhiễm chột dạ và hoảng hốt né tránh ánh nhìn của Nhai Xế, ngay cả tai hồ ly cũng cụp xuống một nửa.
Rơi vào mắt Nhai Xế, chính là tiểu yêu tinh không có cách nào giải thích việc này dù chỉ là bịa ra một lời nói dối.
Kỳ thực nói đến thì, điểm khả nghi trên người con tiểu hồ ly đây phải gọi là nhiều vô số kể.
Chẳng qua linh lực của tiểu hồ ly quá yếu, đã vậy mình lại sinh lòng yêu thích, liền cứ vậy để ở bên ngươi, còn đáp ứng cho đối phương vảy rồng...
Lần đầu tiên cặp con ngươi khác màu sắc bén xưa nay của Nhai Xế ảm đạm đi, không tự chủ vuốt ve miếng vảy rồng trong tay.
"Vấn đề không muốn trả lời cũng được thôi."
"Ngươi nói cho bản tôn, vảy rồng cho ngươi, rốt cuộc ngươi mang đi làm cái gì?"
Lần này giọng Nhai Xế rất nhẹ, thậm chí càng về sau càng yếu đến độ không nghe rõ.
Nhưng rơi vào tai Vân Nhiễm, chẳng khác nào một tiếng sấm to oành, lập tức trợn tròn đôi mắt.
Sao tự dưng lại hỏi vấn đề này... Không phải là không thèm để ý mấy mảnh vảy rồng kia sao, giống như lấy bừa trên người xuống vậy, tại sao bỗng chốc lại căng thẳng như vậy?
Hơn nữa nguy hiểm ở chỗ, mình đưa hết vảy rồng cho Trứng Trứng rồi, bên người bây giờ không có mảnh nào, cũng không thể nói là đã vứt đi được...
Nhai Xế hạ mi, không bỏ qua bất kỳ một sắc thái nào trên khuôn mặt Vân Nhiễm, nhưng càng thấy rõ ràng, ngón tay vuốt ve vảy rồng lại càng thêm đau đớn.
"Làm mất rồi?"
Dường như đoán được tiếng nói lòng của Vân Nhiễm, Nhai Xế trực tiếp mở miệng cất lời, chẳng qua là nét mặt của đại yêu phản chiếu trong mắt Vân Nhiễm, quả thật là đáng sợ đến tận cùng.
"Hức... Ta không cầm bên người bây giờ..."
Ngay tại thời điểm Vân Nhiễm định sống chết không nhận, Nhai Xế trực tiếp xòe tay, bên trong lẳng lặng nằm một chiếc vảy rồng bị bóp cho hơi biến dạng.
Vân Nhiễm nhìn miếng vảy rồng vẻ không thể tin nổi, thậm chí tuyệt vọng nhận ra miếng vảy rồng này thật là quen mắt...
Bởi vì chỉ có chiếc vảy bị Trứng Trứng liếʍ qua, mới có thể xám xịt không một tia sáng như vậy.
Chẳng, chẳng lẽ đại yêu quái đã phát hiện Trứng Trứng rồi? Nhưng mà không đúng nha, nếu đã phát hiện Trứng Trứng thì sẽ không chỉ có phản ứng như bây giờ mới đúng.
Vân Nhiễm lặng lẽ nuốt nước miếng, lén lút liếc nhìn Nhai Xế một cái, bị dọa sợ xù lông, nhưng lại không thể không gắng gượng đáp lời.
"Ngươi, ngươi cho ta nhìn cái này làm gì, miếng này không giống miếng ngươi cho ta lắm, hẳn không phải là ta vứt..."
Nhưng là lời biện luận yếu xìu này trực tiếp bị cắt đứt bởi tiếng cười của Nhai Xế.
"Đây là vừa mới tìm thấy dưới gầm giường, bên trên còn có dấu răng yêu thú non."
"Ngươi thử nói cho bản tôn, đứa bé nhà ai may mắn đến mức nhặt được vảy rồng của bản tôn, còn to gan trèo vào tẩm điện ăn uống?"
Vân Nhiễm trơ mắt nhìn Nhai Xế giơ miếng vảy rồng ra trước mắt, nhìn kỹ một cái, thật sự là trên vảy rồng có dấu răng.
Thậm chí Vân Nhiễm còn có thể khẳng định, dấu răng này hoàn toàn ăn khớp với dấu răng sữa mới mọc ra trong miệng Trứng Trứng!
Đây chính là miếng vảy rồng bị Trứng Trứng vứt loạn xuống giường!! Sau đó mình cũng quên mất, sao lại đúng dịp như vật, bị Nhai Xế nhìn thấy...
Tiểu hồ ly tuyệt vọng muốn khóc, lời nói dối này bị chọc thủng cũng quá nhanh rồi!
Mà trước khi lo lắng Trứng Trứng bị phát hiện, hình như bây giờ người cần lo cho càng giống mình hơn, hình như Nhai Xế nổi giận thật sự ~!
"Ngươi nghe ta giải thích, ta... ứm, đừng -------!"
Vân Nhiễm nức nở muốn nói gì đó với Nhai Xế, nhưng lại bị Nhai Xế hoàn toàn mất kiên nhẫn trực tiếp đè xuống, hung hăng xuyên thẳng gậy rồng vào trong hoa huyệt ướt mềm.
Tiếng thở dốc vừa ngọt ngào vừa đáng thương vang lên bên trong màn che trướng rủ.
Chỉ có điều tiếng nức nở sụt sùi và van xin tha thứ cũng chẳng thể cản trở gậy rồng nóng hầm hập của Nhai Xế cắm vào sâu bên trong cơ thể tiểu hồ ly không chút trở ngại...
Thậm chí còn loáng thoáng chạm đến tử ©υиɠ nhỏ hẹp, tựa như chỉ cần thúc hông nhẹ nhàng, là đã có thể thao mở cánh cửa thần bí đóng chặt đằng kia.
Cảm giác ghen tuông không thể cất lời khiến cho Nhai Xế căng phình trí não.
Không biết nên trực tiếp giam tiểu hồ ly bên người, từ nay về sau không thể rời mình một khắc, hay là nên đối chất rõ ràng rành mạch.
"Huhu... Người đừng động loạn, sẽ thật sự có bầy nữa mất..."
Giờ phút này Vân Nhiễm căn bản không nhận ra được Nhai Xế đang ghen ghét thứ gì, mà chỉ có thể hoảng loạn run rẩy, tâm tư không muốn lại mang thai viết đầy trên mặt.
Thế nhưng, miệng tử ©υиɠ đang chịu giày xéo không chịu nghe lời sai khiến của tiểu hồ ly, chẳng những hé miệng đón chào, mà còn cực kỳ hiền dịu liếʍ mυ'ŧ gậy rồng Nhai Xế, chảy ra mật hoa trơn trượt đầm đìa ướŧ áŧ.
Nhai Xế động eo, để cho gậy rồng căng đau không dứt mài đi mài lại bên trong tử ©υиɠ Vân Nhiễm, chà đạp tử ©υиɠ còn run lẩy bẩy đến sưng đỏ, ôm chặt đầu gậy rồng, vừa ướt mềm vừa mẫn cảm.
"Ngươi cũng có thể sinh con cho Long tộc khác. Làm sao? Bây giờ mang thai con của ta lại khiến ngươi khó chịu vậy sao..."
Đại yêu hoàn toàn đố kỵ chất vấn đối phương, tiểu hồ ly rơi vào mêm man, đôi mắt ướt nhẹp thấm đẫm cảm xúc vô tội và ấm ức, dường như vừa mới bị chỉ trích một phen vô cớ.
"Hức... Sao, sao ngươi lại thế chứ, thật quá đáng, gì mà Long tộc khác, hưʍ..."
Tử ©υиɠ Vân Nhiễm bị rút ra thọc vào nghiền đè hành hạ đến độ sắp cao trào, mà vẫn bị Nhai Xế quắc mắt lạnh lùng chất vấn, vừa hờn vừa giận sắp rớt nước mắt hồ ly.
Có điều Nhai Xế nghe được lời oán trách của Vân Nhiễm, còn tưởng rằng tiểu hồ ly đang muốn che chở cho gã tình nhân của mình.
Tâm tư ghen tỵ hừng hực như lửa, chỉ trong nháy mắt đã thiêu rụi lý trí đại yêu quái, hận không thể lập tức ép tiểu yêu tinh ngoan ngoãn hoài thai con của mình.
Kết quả là, lòng đố kỵ nôn nóng làm cho đại yêu hoàn toàn bỏ ngoài tai tiếng kháng cự xin tha của Vân Nhiễm, chỉ thở dốc nhét thẳng gậy rồng sắp tạo nút vào tận đáy tử ©υиɠ tiểu hồ ly, không chút lưu tình.
Bàn tay to lớn giữ chặt cặp mông mập mềm, không cho phép Vân Nhiễm được giãy giụa hay chống đối.
"A ----- hức, đừng... Căng, bụng, bụng sắp đầy rồi ~"
Theo sau mấy giây ngừng lại, là một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc dị thường bắn ra từ dươиɠ ѵậŧ, gột rửa vách tử ©υиɠ mềm mại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuồn cuộn trong từng ngõ ngách...
Cao trào qua đi, hai chân Vân Nhiễm run rẩy không thể kiểm soát.
Tử ©υиɠ bị tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng no căng lạ thường, tiểu hồ ly ý thức rõ ràng, mình lại bị Nhai Xế bắn vào lần nữa...
Nhưng mà hành vi cường đạo không có lý lẽ của Nhai Xế đã khiến tiểu hồ ly xấu hổ và tức giận đến độ chỉ hận không thể tống tất cả đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nhai Xế bắn vào ra!
Tiểu hồ ly bắt đầu chảy nước mắt, hai tay được thả tự do không biết tự bao giờ, nay bỗng nảy sinh mấy phần sức lực, đẩy ngã đại yêu chưa xuôi cơn đố kỵ, giận dữ ngồi lên người đối phương.
"Huhu... Trứng Trứng nó, nó chính là cục cưng của ngươi! Ăn mấy miếng vảy của ngươi thì làm sao... Hức, ngươi cũng quá hẹp hòi!"
Vân Nhiễm vừa rơi nước mắt, vừa đấm lên người Nhai Xế, chỉ có điều nắm tay trắng non còn bị bắp thịt rắn chắc của đại yêu chọc cho phát đau.
"Rõ ràng là vì người!! Huhu, làm hại ta lớn bụng, còn sợ Trứng Trứng không có cơm ăn, suýt thì chết đói..."
Thiếu niên ửng đỏ khóe mắt, nước mắt lăn dài từng giọt lớn bằng hạt đậu, rớt trên khuôn mặt người đàn ông, trượt sâu xuống tóc mai, dường như cả Nhai Xế cũng đang khóc.
Tiểu hồ ly quỳ ngồi trên người Nhai Xế khóc thương tâm vô cùng, sau cao trào cơ thể nào có sức lực gì, rất nhanh đã mềm người ra lần nữa, bàn tay đánh đau rồi nhất thời cũng không biết làm sao.
Huhu, hơn nữa có đánh cũng vô ích... Lại bị bắn vào rồi, Trứng Trứng cũng bị lộ!
Vân Nhiễm tủi thân không kiềm chế được, chỉ cảm thấy mình là tiểu yêu quái đáng thương nhất trần đời...
Mặc dù Nhai Xế có thể dùng một tay áp đảo tiểu yêu tinh đang khóc đến độ thở không ra hơi trên người mình, thì đại yêu vẫn bị lượng thông tin trong lời nói vừa rồi gây chán động làm cho quên cả tránh né.
Thậm chí cứ để mặc Vân Nhiễm đánh mình, cũng không có bất kỳ phản xạ gì cả.
"Ngươi, ngươi làm gì mà trừng ta... Hức, tất cả là tại ngươi!"
Vân Nhiễm dần dần tìm về đôi phần lý trí, lá gan cưỡi lên người Nhai Xế trút giận bắt đầu co rúm lại, chỉ còn miệng hùm gan sứa mà khóc kêu Nhai Xế một tiếng.
Chẳng qua là, đầu óc Nhai Xế giờ đây vẫn còn loạn tùng phèo, thậm chí còn không thể hiểu được những lời Vân Nhiễm vừa mới nói.
Sao có thể là đứa bé của ta...
Rõ ràng ta đây mới là lần đầu tiên kia mà?
Sao có thể có cả con rồi!
Giờ phút này đại yêu cấm dục đã mấy vạn năm không thể tin nổi mình đã có con, huống hồ còn là tiểu hồ ly trước mặt sinh ra.
"Ngươi... nói gì vậy, trứng rồng của ta?"
Âm thanh khàn khàn của Nhai Xế đột nhiên vang lên, do dự và bất an nồng đậm bên trong giọng nói lộ ra rõ rệt.
Huyết mạch Long tộc không phải thứ có thể giả mạo, con nối dõi của mình hay cũng chính là người thừa kế Long tộc, càng không phải thứ có thể đặt điều dối trá...
"Chính là ngươi... Hức, ta giấu ở trong ngăn tủ rồi, ngươi xem thử thì biết."
Vân Nhiễm dụi dụi mắt, ấm ức trả lời mối ngờ vực của Nhai Xế, rất chi là không để ý, không hề ý thức được sự tồn tại của Trứng Trứng sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với Long tộc.
Dù sao thì biết cũng biết rồi, không giấu nữa... Đúng dịp để cho tên đại yêu quái này cấp nhiều đồ ăn hơn mới đúng!
Chuyện giường chiếu đã qua, bờ eo thon của Vân Nhiễm vẫn còn mềm nhũn chưa có sức, chỉ có thể bất đắc dĩ để Nhai Xế ôm mông bế lên, khoác bừa chiếc áo lụa, rồi chỉ huy Nhai Xế đi tìm Trứng Trứng mình giấu.
"Xuống dưới nữa, xuống chút nữa, là ngăn bên trái ấy."
Vân Nhiễm một tay ôm cổ Nhai Xế, một tay mò mẫm vị trí mình giấu Trứng Trứng.
Nhai Xế nhìn ngón tay nhỏ nhắn của Vân Nhiễm sờ lên cánh cửa tủ, đáy lòng bỗng hoang đường mà sinh ra chút hồi hộp vô hình, thậm chí còn nín thở theo bản năng.
Dường như một khi cánh cửa tủ mở ra, từ bên trong sẽ nhảy ra một đứa bé con con mình...
"Ở ngay bên trong này, chắc còn đang ngủ, ngươi đừng dọa nó."
Vân Nhiễm cũng bị bộ dạng hồi hộp của Nhai Xế làm lây mấy phần bất an, ngón tay siết chặt móc nắm cửa chạm hoa, dùng sức kéo ra.
Nhưng mà, cánh tủ từ từ mở ra, bên trong lại trống rỗng, không thấy thứ gì.
"A----------- sao lại không có, ta nhớ rất rõ, ta để giữa quần áo mà!"
Vân Nhiễm hoảng sợ, nhảy ra khỏi lòng Nhai Xế, lo lắng nhoài cả người vào nhìn khắp ngăn tủ.
Nhai Xế bị màn này làm cho toát mồ hôi lạnh, thần kinh vừa rồi căng thẳng cực độ không những không được hóa giải, trái lại còn căng thẳng nhiều hơn.
"Có thể nào là nhớ nhầm không, có lẽ ở trong ngăn tủ khác?"
"Không thể nào!! Ta để ở nơi này, ngăn thứ hai bên trái, vì ngăn này khá lớn, ta nhét cả vỏ trứng và vảy rồng cùng vào, mà cũng không thấy quần áo bên trong đâu nữa! Chẳng lẽ bị trộm đi mất rồi?"
Không thấy tung tích Trứng Trứng, Vân Nhiễm lo sợ đến mức tinh thần không yên, tạm thời quên sạch ưu tư với Nhai Xế ban nãy, nắm chặt ống tay áo Nhai Xế, đáng thương giống như chỉ một giây sau là sẽ khóc òa.
"Đừng hoảng hốt, không thể mất được, tẩm điện này cũng chỉ có gần này người đến mà thôi, nào có thể có kẻ trộm đặc biệt chú ý đến tủ quần áo."
Tiểu hồ ly trước mắt không chỉ không tìm được quả trứng rồng trong truyền thuyết, mà còn dẫn ra câu chuyện mất trứng mơ hồ, tức giận này kia gần như bay biến, chỉ còn lại cảm giác hoang đường và không biết phải làm sao.
Nếu không phải Nhai Xế vẫn biết tâm tư Vân Nhiễm đơn thuần, căn bản không dám bịa ra chuyện lớn đến vậy, thì đối mặt với tình cảnh vô lý như vở hí kịch trước mắt, đoán chừng đã cho rằng mình bị lừa gạt.
"Nhưng không thấy Trứng Trứng, làm sao bây giờ? Hức, nó chỉ vừa mới biết nói, không có năng lực bảo vệ bản thân, nếu đi ra ngoài, bị thứ gì bắt ăn thì làm sao bây giờ!"
Vân Nhiễm nén nước mắt cuống cuồng bày tỏ, hy vọng Nhai Xế có thể chú trọng truyện này, mà không phải chỉ cảm thấy mình đang đùa giỡn.
"Ta biết, giờ truyền lời hỏi thị nữ ngay lập tức, có lẽ trang phục là do các nàng cầm đi, hôm nay đến hành cung, chưa biết chừng cầm lẫn cả đi rồi?"
Dáng vẻ nôn nóng của tiểu yêu tinh không giống giả bộ, nếu bộ dạng này có thể là diễn kịch, vậy thì lòng dạ bé con Vân Nhiễm cũng quá sâu rồi, vốn dĩ Nhai Xế đã không tin tiểu hồ ly đơn thuần đến mức nghĩ gì viết hết trên mặt sẽ có loại bản lĩnh này.
Có điều, nếu sự việc quả thật như Vân Nhiễm nói, trứng rồng đối phương sinh hạ cho mình đột nhiên không rõ tung tích, vậy đấy chẳng phải Thái tử Long tộc không cánh mà bay sao? Chuyện này đặt vào tình huống nào, sợ rằng đều không phải chuyện nhỏ.
Nhưng bản thân chưa từng nhìn thấy trứng rồng trong miệng tiểu yêu tinh, thậm chí ngay cả việc chạm qua Vân Nhiễm lúc nào Nhai Xế cũng không hề có ký ức.
Đối mặt với tình thế gian nan như vậy, Nhai Xế không khỏi nhức đầu.
"Ngươi, ngươi đừng không tin ra, Trứng Trứng thật sự tồn tại mà, không phải ta lừa ngươi... Nếu không tìm thấy nó, ta cũng không muốn sống..."
Vân Nhiễm vừa nói vừa chảy nước mắt, nghẹn ngào nhào vào lòng Nhai Xế, ôm đại yêu quái không muốn buông tay, tựa như chỉ còn sót lại một người duy nhất có thể dựa vào.
Nhai Xế ôm tiểu hồ ly đang không ngừng run rẩy, không khỏi dịu dàng đi, không nói ra nổi một tiếng nặng lời, chứ đừng nhắc tới gì mà nghi ngờ trứng rồng của mình.
"Ta tin ngươi, đừng khóc... Khóc sưng mắt rồi, ta đã truyền âm cho bên dưới, để bọn họ đi điều tra xem, được không?"
Đứng đây lạnh, đại yêu bèn ôm Vân Nhiễm, trở về giường một lần nữa.
Chẳng qua là bầu không khí trên giường đã hoàn toàn thay đổi, không những không sót lại hơi thở kiều diễm, mà còn bị tiểu hồ ly làm cho rối loạn ùm lên.
Vân Nhiễm ngoan ngoãn chui từ l*иg ngực Nhai Xế ra, nằm trên giường, rồi lại không nhịn được ngồi dậy quệt nước mắt, vẫn chưa thể chấp nhận sự thật không tìm thấy Trứng Trứng
"Huhu... nó còn nhỏ như vậy, không nhìn thấy ta sẽ sợ hãi!"
"Trứng rồng của ngươi... Khụ, ý ta là đứa bé có ngoại hình thế nào, để bọn họ cũng tìm ra dễ hơn."
Nhai Xế không biết nên ôm hy vọng ra sao về đứa con từ trên trời rơi xuống của mình nữa.
"Nó sinh ra là hình người, có hai chiếc sừng nhỏ trên trán giống ngươi ấy, hu... tóc màu vàng nhạt, mắt trông như ta vậy, mũi và miệng đều giống ngươi..."
Vân Nhiễm nói nói một hồi nước mắt tạm thời ngừng lại, chỉ là đột nhiên ngượng ngùng.
Ai bảo Trứng Trứng là do mình và đại yêu quái sinh ra chứ, ngoại hình giống hệt hai người thì biết làm sao đây... Thậm chí nghiên cứu kỹ một chút, thật ra có nhiều chỗ Trứng Trứng còn giống Nhai Xế y đúc kia.
Nhai Xế nghe Vân Nhiễm cố gắng nhớ lại vừa đáng thương vừa nghiêm túc, nội tâm vừa đau lòng vừa khó hiểu mà nóng đến phát bỏng.