(ghé thăm tử ©υиɠ/ gậy rồng tạo nút/ tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙)
_________________________
"Ngươi lại đang nghĩ cái gì?"
Hai bên thái dương Nhai Xế hơi đau nhức, hắn đưa tay bóp má tiểu hồ ly nhấc lên, híp mắt.
"Ưʍ... ta, ta nào có nghĩ gì đâu, a-----"
Trong chớp mắt mà ngoài mặt Vân Nhiễm lắc đầu quầy quậy phủ nhận điên đảo ngoài mặt, trong lòng lại sẵn sàng để giây sau hóa hình.
Thì bỗng một luồng linh lực màu đỏ thoắt hiện, trên cổ Vân Nhiễm xuất hiện một dấu phong ấn, hoa văn rồng chập chờn loáng thoáng, chỉ tiếc tiểu hồ ly không chịu học hành cơ bản không nhìn thấy mà có có nhìn cũng chẳng hiểu gì.
"Đang nghĩ hóa hình là có thể chạy trốn được à?"
Nhai Xế không cần nghĩ cũng đoán ra được con cáo con đang suy tính cái gì trong đầu.
Mặc dù bản thân đang bị thương, không ở trong trạng thái đỉnh chóp, nhưng đối mặt với con hồ yêu mới lớn này, đè áp linh khí cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Hức, ngươi làm gì đó, linh lực của ta biến mất rồi!"
Vân Nhiễm không cam lòng thử lại mấy lần, phát hiện ra không những mình không thể biến hình, mà còn giống như bị khóa hết sạch linh lực, chẳng sử dụng được bất cứ pháp thuật gì.
"Còn có sức kêu gào, xem ra tinh thần sung túc đấy nhỉ?"
Nói xong Nhai Xế cũng không thèm quan tâm tiểu hồ ly nữa, trực tiếp nắm lấy cái eo trắng mềm của Vân Nhiễm, bắt đầu đưa đẩy hai cái gậy rồng nóng bỏng sục sôi, hung hăng thọc sâu vào trong hai lỗ thiếu niên, thao Vân Nhiễm mềm cả người.
"Ư a------"
"Đừng, đừng cả hai cây mà... ưm a!"
Mặc dù Vân Nhiễm là hồ ly trời sinh thích hợp hầu hạ trên giường, nhưng lúc này đối mặt với gậy rồng kinh hồn của Nhai Xế, cũng chẳng có chút sức lực chống chọi nào.
Huống hồ Vân Nhiễm còn là một con tiểu yêu tinh mới nếm mùi tìиɧ ɖu͙©, hai cái lỗ chật khít phì nhiêu dưới thân bất thình lình bị căng ra cùng một lúc, kɧoáı ©ảʍ mang lại cứ phải gọi là như nước thủy triều, nhấn chìm Vân Nhiễm trong nháy mắt, chẳng thể vẫy vùng.
"Ư... ừm hức! Đừng, ưʍ... trưởng lão cứu cháu, hu..."
Toàn thân Vân Nhiễm đổ mồ hôi đầm đìa, sụt sùi nức nở, chất giọng trong trẻo của thiếu niên giờ đây đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© nồng nặc, không nhịn được khóc lóc gọi trưởng lão cứu mình.
Tiểu hồ ly cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ trắng nõn của mình, dường như còn loáng thoáng nhìn thấy hình dáng mập mờ của hai cây dươиɠ ѵậŧ của đại yêu quái, mùi vị bị hoàn toàn chiếm đoạt và chinh phục không ngừng đánh bay tinh thần và lý trí của tiểu hồ ly.
Thế nhưng lần này Nhai Xế không hề có chút dấu hiệu mềm lòng nào, thậm chí một tay thì cố định cổ tay trắng nõn của tiểu hồ ly phía sau eo, tay còn lại thì nắm lấy bắp đùi Vân Nhiễm, mở rộng hai cánh mông nước chảy thành sông thêm một chút, trực tiếp biến hồ ly thành vật báu trên giường mặc người làm nhục mua vui.
Trong lúc nhất thời hang động đơn sơ hoang dã trở nên sắc dục cực kỳ, chăn nệm chỉnh tề đã sớm bị xô đẩy cho lộn xộn nhếch nhác, thân thể trắng như tuyết của tiểu hồ ly hoàn toàn lộ ra dưới ánh lửa bập bùng.
Thân thể thiếu niên uyển chuyển co rúc trong vòng tay màu đồng của người đàn ông nhìn thật đáng thương biết bao, cặp chân dài thon thả vắt lên cánh tay Nhai Xế thi thoảng giãy giụa, nhưng sẽ rất nhanh lại bị người đàn ông nắm cổ chân kéo vào lòng một lần nữa.
Một cáo một rồng một trắng một nâu, so sánh ra dâʍ ɭσạи vô cùng.
Vân Nhiễm không có linh lực làm sao có thể là đối thủ của Nhai Xế, hơn nữa cái mông nhỏ dâʍ đãиɠ đã sớm bị Nhai Xế thao cho ướt mềm non mập, cái mông vùng vẫy nhiều lần muốn chạy về phía hang động, nhưng rốt cuộc cũng chỉ trở thành cơ hội cho Nhai Xế đổi tư thế mà thôi.
Đại yêu tinh tìиɧ ɖu͙© đầu đầy động thân cắm thẳng vào người Vân Nhiễm đang trong tư thế chạy trốn, hai mắt tiểu hồ ly đẫm lệ mơ màng kêu gào một tiếng xong liền bị Nhai Xế đè xuống hung bạo thao tung tóe huyệt non, lần này ngay cả sức mà kêu cũng chả còn nữa.
"A... ưm ưm, đau quá, ti bị mài hỏng rồi, đừng mà..."
Do dám đâm đầu vào chỗ chết mà liều mình chạy trốn, ngay cả chăn nệm tơ lụa dưới người cũng chẳng được dùng nữa, trực tiếp bị Nhai Xế đè trên vách núi đá hung ác thao vào hai lỗ mềm hết lần này đến lần khác.
Mỗi lần người đàn ông đẩy cây gậy rồng vào sâu bên trong lỗ nhỏ của Vân Nhiễm, tiểu hồ ly lại bị nắc mạnh đến mức chúi về phía trước, cặp bánh bao mềm mại như cánh hoa hết bị chèn bẹp lại bị ma sát loạn xạ, chỉ trong chốc lát đã bị trầy da rướm máu.
"Ha... kẹp chặt mông vào!"
Nhưng mà cơ thể Nhai Xế đang trong thời kỳ giải độc đỉnh điểm, tốc độ lưu chuyển linh lực đạt đến giá trị cao nhất, cơ bản chẳng có lòng dạ đâu mà chú ý bộ dạng thê thảm của tiểu hồ ly mới được khai bao này.
Thậm chí đại yêu còn túm lấy hai cánh mông mập như hai trái đào mọng nước, độc ác chọc thẳng vào vị trí sâu nhất.
"A a... hu, ai đến cứu ta đi mà~"
Vân Nhiễm đỏ mắt chống tay vào vách đá, miễn cưỡng bảo vệ bộ ngực tuyết sữa khỏi bị đè xẹp lép, để lấy lòng kẻ xâm phạm phía sau, lại còn cố gắng vểnh cao cái mông phối hợp người đàn ông.
Cảm giác tê đau nhè nhẹ như chất xúc tác, khiến cho kɧoáı ©ảʍ cao trào nhuộm đẫm thân thể, vừa tê vừa dại, còn có chút không kiềm nổi lòng mong đợi đại yêu quái phía sau thô bạo thêm một chút nữa, hoàn toàn thao chín lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ ngứa ngáy của mình.
"Không, không đúng... hức, trở nên lạ quá đi, tại sao vậy ứm..."
Suy nghĩ dâʍ ɖu͙© mơ mơ màng màng hiện lên trong đầu, Vân Nhiễm vô cùng khϊếp sợ lắc đầu nguầy nguậy, dường như muốn hất phăng cái loại suy nghĩ kinh hồn này.
Nhưng mà không biết có phải do Nhai Xế nghe được tiếng lòng Vân Nhiễm hay không, đại yêu thở dốc sắp lêи đỉиɦ đột ngột kéo mở hai chân tiểu yêu tinh mềm nhũn trong ngực ra, tạo thành tư thế gập khép hai chân vểnh cao mông đít.
Tư thế này khiến cho cả người tiểu hồ ly giống như chỉ còn lại mỗi công dụng dùng lỗ đực lỗ cái lấy lòng người đàn ông.
"Ừm hức... đây là tư thế gì nha, a a... ta không muốn!"
Vân Nhiễm cũng nhận ra tư thế này quá đỗi da^ʍ dật, đỏ bừng sắc mặt lắc lắc cái mông né tránh sự xâm phạm của tên đàn ông.
Nhai Xế chìm đắm trong cuồng bạo hiển nhiên không còn kiên nhẫn, trực tiếp huơ tay biến ra mấy sợi dây thừng linh lực, trói hai tay Vân Nhiễm ra sau lưng, cặp chân dài trắng nõn thì bị tàn nhẫn phanh rộng.
Hoa đình và thư huyệt ướt mềm sưng đỏ của tiểu hồ ly hoàn toàn bị dùng tư thế dâng hiến mà lộ hết ra ngoài.
Cửa động khít chặt đại khái đã bị thao thành hình dáng của hai chiếc gậy rồng, đã thế lại còn tràn trề mật hoa, lần này Nhai Xế chẳng cần dùng sức ghê gớm gì nhiều cũng đã cắm trượt vào bên trong hai cái cửa hang.
"A... hư, lại, lại vào rồi, lớn quá đi! Mông nhỏ chảy nước mất, ư a....."
Lỗ nhỏ theo bản năng xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ lấy lòng người đàn ông, làm cho Nhai Xế thoải mái đến độ thở dốc không ngừng, chỉ cảm thấy bên trong vừa nóng vừa khít, sự tồn tại này cứ y như tiên cảnh vậy.
Gậy rồng nặng trịch mài qua mài lại bên trong hang nhỏ của tiểu hồ ly, lần sau càng sâu hơn lần trước, mãi đến khi mơ hồ thọc đến một cái miệng nhỏ hơi nhô ra.
"Ưm a~ đừng, đừng chạm vào đó, sẽ tiểu ra mất!"
Vân Nhiễm khóc khản cả giọng, một khắc bị đυ.ng đến tử ©υиɠ kia, không biết ngồng hoa tinh xảo đã phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần thứ mấy, mà lại loãng loét đến mức gần như nửa trong suốt.
Thế nhưng bản năng của tên đàn ông đã nóng lòng muốn thử, thậm chí Nhai Xế còn có trực giác, nhất định phải đâm xuyên cái miệng mềm nhỏ thần bí này, làm cho bé thú cái nước da^ʍ tung tóe này hoàn toàn bị mùi của mình đánh dấu!
Cho dù là đại yêu tu hành vạn năm, nhưng thân thể vẫn giống thú vật như cũ, còn giữ nguyên rất nhiều tập quán của thú tộc nguyên thủy.
Khi gậy rồng chày cối kinh hồn đâm vào tử ©υиɠ chặt khít nóng ran, tức khắc phồng to thành nút thắt, cắm vững chắc bên trong tủ cung thú cái, hoàn toàn lấp kín chút khả năng chạy trốn cuối cùng của thú cái, khiến cho nhóc con chỉ có thể ngoan ngoãn dâng hiến tử ©υиɠ chấp nhận bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới đầy.
"A... hư, căng quá, bụng nhỏ thật là khó chịu!"
Vân Nhiễm căn bản không biết mùi vị đột nhiên lấp đầy tử ©υиɠ mình có ý nghĩa gì, tiểu hồ ly chỉ cảm thấy mình giống như bị đại yêu quái hoàn toàn cướp đoạt quyền kiểm soát cơ thể, nhúc nhích một cái là thân thể sẽ dấy lên kɧoáı ©ảʍ vừa căng tràn vừa phồng lên nửa chua nửa ngọt.
Tóc mai của tiểu hồ ly ướt đẫm, dán sát lên gò má mềm mại, cặp mắt non non mọng nước ướt nhòa vì lệ, khóe mắt cũng đỏ ửng cả lên.
Đại yêu đè trên thân Vân Nhiễm chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, người đàn ông thở hổn hển rung lắc bờ hông cường tráng đẩy gậy rồng đã kết nút vào chỗ sâu nhất bên trong tử ©υиɠ, thú tính trăm phần trăm tăng thêm khả năng thụ thai cho thú cái.
Vân Nhiễm đáng thương mới lần đầu bị thọt mở tử ©υиɠ, đã phải nếm trải mùi vị chua xót khi bị cây dươиɠ ѵậŧ nóng hổi gian da^ʍ buồng tử ©υиɠ, bờ eo thon đã run đến độ không ra hình ra dạng gì, mồ hôi vã ra như tắm.
"Ưm a... hư, bắn, bắn vào rồi... Bỏng quá! Quá nhiều rồi, đừng mà..."
Theo sau tiếng rên nhẹ của đại yêu, tiểu hồ ly kêu gào phát ra tiếng rêи ɾỉ mê người.
Bờ mông mập mềm trắng như tuyết của thiếu niên lập tức bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nhũn thành bãi nước, tử ©υиɠ mềm mại bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồng phụt thẳng vào bên trong từng luồng từng luồng, một giọt cũng không lọt ra ngoài, toàn bộ đều bị ngăn bên trong thân thể tiểu hồ ly.
Nhai Xế cảm thấy cơn bức bối hậm hực bên trong tĩnh mạch bế tắc đều đã biến mất hầu như không còn, thậm chí thân thể còn trở nên cực kỳ sung sướиɠ, gậy rồng xuất tinh xong hơi mềm xuống một chút cứ thế lẳng lặng nghỉ ngơi bên trong buồng tử ©υиɠ của tiểu hồ ly, không hề có ý lùi ra.
"Ha... ưm, ư hức... lấy ra, bụng căng quá..."
Tiểu hồ ly khóc đến lê hoa đái vũ thở dốc nửa ngày, mới khôi phục vài phần lý trí, dư vị cao trào vẫn còn văng vẳng bên trong thân thể mãi không chịu tan đi, cái tên đại yêu quái không biết xấu hổ này cứ khăng khăng chôn trong mông mình không chịu rút ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đâm đặc cuồn cuộn trong bụng nhỏ, làm cho tiểu hồ ly vừa mới trưởng thành chẳng được bao lâu vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, mặt đỏ đến mức nhỏ máu đến nơi, căn bản không muốn tin mình bị một tên đại yêu quái xa lạ ức hϊếp...
"Cắn chặt quá, không rút ra được..."
Giọng nói trầm thấp của Nhai Xế câu người ghê gớm, tiểu hồ ly nghe mà ngứa họng, vội vàng quay đầu tránh né khóe miệng của đại yêu quái đang định hôn lên lỗ tai mình, ngậm nước mắt trừng mắt nhìn người đàn ông một cái.
"Ta không có mà... hức, ngươi đi ra nha... Mông đau lắm, phải bỏ đồ trong bụng ra nữa..."
Vân Nhiễm thở gấp, một bên ngậm hai cây dươиɠ ѵậŧ siêu đỉnh của người đàn ông, một bên bận bịu nói lý với Nhai Xế, có thể nói là vất vả muốn chết.
Tuy nhiên nói lý trong tình cảnh này hiển nhiên chỉ có tác dụng tán tỉnh mà thôi.
Nhất là khi mỗi lần tiểu hồ ly nói chuyện, thân thể lại khe khẽ run lên, lỗ nhỏ hấp háy liên tục phun ra nuốt vào hai cây gậy rồng, cảm giác sung sướиɠ mềm mềm tê tê xuất phát từ vị trí giao hợp giữa hai người truyền thẳng đến đầu ngón tay.
Nhai Xế nghe tiểu hồ ly không biết sống chết phát biểu muốn tống long tinh trong bụng ra ngoài, trong nháy mắt du͙© vọиɠ thú dữ muốn đánh dấu con mồi bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ lên một lần nữa.
Dù có là đại yêu tu hành mấy chục ngàn năm, đối mặt với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nhóc thú cái trên giường, sao có thể kết thúc dễ dàng thế được.
Vả lại một lần kia còn khuya mới có thể giải trừ toàn bộ dược tính trong cơ thể, làm sao Vân Nhiễm đáng thương biết được còn đủ các loại giao hợp và cao trào kinh khủng hơn đang chờ mình phía sau cơ chứ.
"A------- ư, ngươi cọ cái gì nha.... rõ ràng vừa mới, mới làm xong mà..."
Vân Nhiễm nhìn người đàn ông một cách không thể nào tin nổi, gian nan mà cực khổ đong đưa cái mông nhỏ, quả nhiên phát hiện ra hai cây hung khí chôn bên trong lại lần nữa ngang nhiên ngóc đầu.
Dư vị cao trào làm cho hai cái động nhỏ mềm nhũn căn bản chưa sẵn sàng tiếp nhận yêu thương, trận xâm lược hôm nay mang đến quá nhiều kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào, đến độ hoàn toàn tích tụ thành gánh nặng khổ sở.
"Ngoan ngoãn ngậm chặt, rỉ ra một giọt là làm thêm một lần."
Nhai Xế hung tàn khắc nghiệt làm cho tiểu hồ ly hoảng sợ xù lông trong nháy mắt, lắp ba lắp bắp lườm người đàn ông, tựa như muốn để Nhai Xế mở miệng giải thích đó chỉ là nói đùa mà thôi.
"Ngươi cho rằng đấy là đùa giỡn à?"
Đại yêu cố tình lạnh lùng nhìn lại tiểu hồ ly, thế nhưng ngón tay thì mò lên gảy gảy cái tai xù lông của thiếu niên trong ngực, hai củ rễ bự dưới háng cũng cực kỳ ám chỉ mà vùi sâu thêm mấy tấc.
"Ư a... hức, nhưng, nhưng mà bây giờ ta không được... bên trong mông phồng lắm, toàn là đồ của ngươi..."
Vân Nhiễm bị người đàn ông giày vò cái tai, không thể không thuận theo thế tay đối phương khẽ ngẩng khuôn mặt trắng nõn, vừa mềm mại vừa ấm ức hờn giận.
Nhai Xế vừa nghe được câu 'toàn là đồ của mình' kia, trái tim bỗng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, chỉ cảm thấy khó giải thích rõ điều kỳ diệu trong đó.
"Nhưng mà ta nghe đồn, bụng hồ ly các người biết ăn nhất cơ mà... Giờ mới là lần đầu tiên, sao ngươi đã no được rồi?"
Đại yêu chậm rãi nói, hai tay cực kỳ yêu thích cảm giác vò nắn đôi tai tiểu hồ ly, vuốt lên vừa trơn vừa mềm như vuốt nước, giống như cái đuôi cũng khiến người ta không nỡ buông tay.
Mỗi lần xoa lên, thân thể tiểu hồ ly lại run một cái, trông khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay giận mà không dám nói thật là thú vị.
"Ư ha... hức, ngươi, ngươi nói bậy... hồ ly bọn ta nào có ăn, mà ta chỉ mới trưởng thành mà, bụng đâu có lớn..."
Vân Nhiễm khổ sở giải thích, hai cái tai không dám nghịch ngợm nữa, chỉ sợ một giây sau cái tên đại yêu quái siêu cấp xấu xa này lại xé luôn ra.
Mình không muốn trở thành con tiểu hồ ly đầu tiên trong tộc không có tai đâu!
"Nói láo, ta thấy bụng ngươi không chỉ ăn được, chưa biết chừng còn có thể sinh kìa..."
Giọng điệu lạnh nhạt của đại yêu trực tiếp phán cho tiểu hồ ly án tử hình.
Âm thanh dần dần trầm xuống của Nhai Xế kí©ɧ ŧɧí©ɧ lỗ tai Vân Nhiễm ngứa ngứa, còn chưa nghe rõ câu cuối cùng, đã bị người đàn ông tách hai chân ra một lần nữa, bắt đầu sa vào một vòng tìиɧ ɖu͙© mới.
"Ư... hu, quá sâu... Ngươi, ngươi nói có thể cái gì á ~"
Vân Nhiễm nào có nghĩ đến thân thể âm dương hòa một của mình lại có thể mang thai được đâu cơ chứ.
Tuy nhiên Nhai Xế cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, thậm chí sau khi nói xong ngay cả bản thân đại yêu cũng cảm thấy khá là hoang đường.
Tỷ lệ sinh sản của Long tộc cực kỳ thấp, cũng tại rất ít rồng cái có thể thụ thai thành công, chứ nói chi là mang bầu và sinh đẻ.
Con tiểu hồ ly trước mắt, tuy nói nhờ thứ thuốc kia mà bất ngờ trở thành người bên gối của mình, nhưng bộ dạng thú non còn thơm mùi sữa này trông cũng không giống đã đến thời kỳ có thể mang thai.
Sau khi dược tính thuốc này được giải trừ, còn không biết phải xử trí ra sao đây.
Nếu về Long cung với mình, tiểu yêu tinh linh lực yếu kém không có sự bảo hộ của mình, chỉ sợ là đi đâu cũng khó.
Nhai Xế bên này đang cuồn cuộn muộn sầu, thôn linh hồ bên kia cũng chẳng bình yên hơn.
Tối nay gian nhà của trưởng lão tiếp lên tiếp xuống ba con cáo liền, đều là đến hỏi tin tức Vân Nhiễm.
Mặc dù bình thường Vân Nhiễm cơ bản không có bạn bè gì trong thôn, nhưng đột nhiên nhà của tiểu hồ ly không sáng đèn, rất nhiều hồ ly sốt ruột lo lắng, rối rít tìm lão Triệu hỏi han.
Dù sao Vân Nhiễm cũng là tiểu hồ ly xinh đẹp nhất thôn!
Mang tiếng là tộc linh hồ, yêu thích tiểu mỹ nhân đương nhiên là thiên tính của tất cả đám hồ ly.
Chỉ có điều tình huống của Vân Nhiễm hơi đặc biệt một chút, vả lại bình thường tiểu hồ ly cô độc nhạy cảm, không dám tham gia hoạt động tập thể gì, suốt ngày ở nhà không đi đâu cả, đám hồ ly muốn trò chuyện với cậu cũng chẳng có cơ hội.
Lâu dần, đa số hồ ly vừa nhìn thấy Vân Nhiễm đã căng thẳng theo bản năng, không biết nói gì.
Hồ ly cái nảy sinh cảm tình với Vân Nhiễm thì lại cứ thấy đối phương là đỏ mặt, lén lút trốn đi, tránh để lại ấn tượng gì xấu.
Kết quả rơi vào trong mắt Vân Nhiễm, lại thành tất cả mọi người không bằng lòng chấp nhận bí mật nhỏ của mình.
Tiểu hồ ly đau lòng thì đau lòng, chứ bướng bỉnh thì vẫn cứ bướng bỉnh, thành ra ngay cả trưởng lão cũng bó tay, cho rằng Vân Nhiễm cô độc trời sinh, chỉ đơn giản dặn dò những con hồ ly khác đừng có tùy tiện quấy rầy Vân Nhiễm, tránh cho nói gì không đúng, lại làm đau lòng tiểu hồ ly.
"Trưởng lão, sao ngài có thể để Vân Nhiễm ra ngoài một mình chứ? Em ấy vừa mới trưởng thành kia mà!"
"Đúng đó đúng đó, Vân Nhiễm còn xinh đẹp như vậy, nhỡ bị kẻ xấu ngoài kia lừa gạt mất, thì thôn linh hồ của chúng ta thiệt hại lớn rồi!"
"Trưởng lão tệ thật đấy, cháu còn muốn mỗi sáng sớm được nhìn Vân Nhiễm thêm mấy lần cơ mà. Ngài không cho bọn cháu quấy rầy thì thôi đi, giờ cũng không thể nhìn cũng không được nhìn hồ ly chứ!"
Đám hồ ly líu ra líu ríu không ngừng bên tai trưởng lão, trưởng lão đúng là phình cả não.
Cũng không thể nói cho đám hồ ly này, là tại Vân Nhiễm cũng chỉ là một con cáo yêu nhỏ lờ mờ về linh lực, thế nên mình căn bản không ngờ rằng nhóc ấy lại có thể len lén vẽ trận truyền tống chạy biến mất được.
"Khụ khụ khụ! Mấy đứa trật tự đi! Đừng có nói cùng một lúc, nói thế ta nghe làm sao được?"
"Chuyện của Vân Nhiễm bản trưởng lão cũng biết, nhưng cũng hết cách rồi. Bây xem thôn chúng ta ngày một suy yếu, nếu không có gì biến chuyển, sợ rằng ngay cả núi tiên rừng tiên này chúng ta cũng chẳng thể ở lại được! Đây không phải là Vân Nhiễm vì tốt cho tộc ta, nên mới ra ngoài tìm thuốc à?"
Trưởng lão cố làm bộ ung dung giải thích, vỗ về cái đám tiểu hồ ly chíp bông lông nhông nóng nảy. Bình thường đám hồ ly này ra ngoài đứa nào đứa nấy đều là đại mỹ nhân gây họa một phương, lần nào gây họa xong cũng trở về giày vò trưởng lão thôn mình.
Già rồi đúng là không quản được nữa.
Đám hồ ly nghe xong nước mắt lưng tròng, nhao nhao cảm thấy Vân Nhiễm đã ngầu lại càng ngầu. Thế mà lại vì thôn linh hồ mà một thân một cáo chạy ra ngoài tìm thuốc.
Ui chao, thật không hổ là Vân Nhiễm. Ngoại hình đẹp, tâm địa cũng thiện lương!
Trên đường trở về, ai nấy đều xôn xao cảm thán, vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ.
Còn rất gan dạ nữa.
Không ít hồ ly cái đỏ mặt lặng lẽ bổ sung một câu trong đáy lòng.