Sự Trả Ơn Của Long Vương

Chương 4: Cáo trắng nhỏ bị xông pha nhụy cái

(song long nhập động/ hóa thú hình rồng/ gai nhược cắm huyệt)

___________________________

"Khụ... ưm, đau quá, đừng mà! Khó chịu..."

Cần cổ trắng ngần bị bàn tay người đàn ông siết chặt đến độ không thở nổi, tiểu hồ ly há miệng lấy không khí, cánh tay mềm mại không chút kiêng kỵ túm lấy cổ tay người đàn ông.

Ngón tay nõn nà của tiểu yêu tinh nắm lấy cổ tay loáng thoáng vảy đen của đại yêu mà không hề cố kỵ, chút sức lực hời hợt này đối với Nhai Xế cơ bản chẳng khác nào không có gì.

Nhưng những giãy giụa yếu ớt đến cực độ ấy lại khiến Nhai Xế không kiềm lòng được mà thả lỏng bàn tay đang nắm chặt.

Ngón tay tiểu hồ ly giống như tuyết đọng lạnh mát, nhẹ nhàng rơi lên vảy rồng đen sẫm trên cổ tay đại yêu.

Vẻ quyến rũ mềm yếu không xương ấy dễ dàng khiến cho gân xanh trên cánh tay Nhai Xế lặn mất, thậm chí còn để mặc cho Vân Nhiễm vuốt ve xô đẩy không có quy tắc gì, không hề dấy lên ý định cảnh giác hay đề phòng.

"Hức... bị ngươi bóp đỏ hết rồi, đau quá đi."

Vân Nhiễm đỏ bừng khuôn mặt vừa giận vừa gấp lớn giọng kêu lên, căn bản không hề hay biết vừa rồi mình suýt đã mất mạng dưới tay đại yêu trước mắt, trái lại còn oán giận víu vào lòng Nhai Xế mà tố cáo.

Cái đuôi xù cũng phe phẩy tứ tung theo cảm xúc chủ nhân, thi thoảng còn giận dỗi phất lên người Nhai Xế mấy cái, cảm giác mềm mại chẳng giống than phiền, mà càng giống như dạy dỗ và câu dẫn.

"Rốt cuộc là ngươi có nghe không thế, ngươi làm gì vậy chứ?"

Tiểu hồ ly tự mình hổn hển nửa ngày mới nhận ra người đàn ông chẳng đáp lại câu nào, lúc này mới thấy quái lạ ngước đôi mắt cáo non mềm mọng nước nhìn Nhai Xế.

Nhưng mà tiểu hồ ly vừa ngẩng đầu một cái, đã ngã thẳng vào trong đôi mắt khác màu vừa sâu xa vừa thần bí của đại yêu quái, giờ phút này con ngươi tên đàn ông trông huyền diệu cứ như bên trong bùng lên một ngọn lửa mơ hồ, Vân Nhiễm tức thì ngây ngốc, ngay cả lời cũng quên cất thành câu.

Mặc dù tính tình đại yêu quái tệ hại muốn chết, nhưng mà gương mặt này đúng là chọc thích chết hồ ly nha.

Nếu theo mình trở về làng, chắc chắn các chị hồ ly cái sẽ đuôi thì đung đưa tay thì không buông, có khi hồ ly đực cũng chẳng ghét ấy chứ...

Hưm, mình còn nhân lúc hắn ngủ mà sờ trộm nữa, khi ấy đôi môi vừa mỏng vừa lạnh vừa rắn chắc, nhưng bây giờ nhìn lại, dường như đã trở nên nóng hổi tự bao giờ.

Tiểu hồ ly cơ bản không biết mặt mình giờ phút này đã đỏ ửng, nét mặt ngậm tình thẹn thùng dán mắt lên dung nhan người đàn ông, kết quả lại càng thêm mê người.

Cặp mắt của tiểu hồ ly long lanh đẫm nước cứ như biết nói chuyện, dẫn đường cho những ngẫm nghĩ thẹn thùng tự đáy lòng vỗ cánh phần phật, bày tỏ hết thảy với người đàn ông.

Tiểu yêu tinh mềm nhũn không biết nổi lòng háo sắc từ bao giờ, hoặc giả là tiểu hồ ly có bản năng trời sinh gần gũi sắc đẹp, chợt cầm lấy cổ tay người đàn ông, ngẩng đầu nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mỏng của hắn.

"Ưʍ... hưm hừ, ha..."

Vân Nhiễm không rành chuyện tình ái đỏ mặt vụng về mà lẳиɠ ɭơ hôn lên bờ môi mỏng của đại yêu, bàn tay đang nắm lấy cổ tay người đàn ông cũng buông lỏng, toàn tâm toàn ý câu lấy cổ Nhai Xế.

Cảm xúc sung sướиɠ tê dại của răng môi quấn quýt dường như khiến cho tinh thần lí trí của tiểu hồ ly đều biến mất sạch sẽ.

Nếu trưởng lão hồ tộc ở đây, nhất định không thể không phồng mồm trợn má la rầy một phen, tiểu hồ ly vốn dĩ ngây thơ hồn nhiên đòi mạng đến vậy cơ mà, cái con hồ ly tinh yêu mị câu người này là ai kia chứ!

Chỉ có điều lúc này Vân Nhiễm không để ý nhiều được đến thế.

Cái đuôi đằng sau không biết được thả tự do lúc nào mà lại bắt đầu lắc trái lắc phải, hôn càng sâu càng thân mật quấn lấy hông eo người đàn ông, cái đuôi xù không hề sợ hãi gãi gãi bên hông Nhai Xế.

Dưới nụ hôn si mê tham lam của tiểu hồ ly, hai cánh mông béo mập cũng rung rinh vặn vẹo, cửa sau khó dằn lòng nổi phun ra phun vào gậy thịt nóng hổi cường tráng của đại yêu, phục vụ người đàn ông sung sướиɠ cực kỳ.

Nhai Xế vừa mới hoàn hồn từ trong bản năng dung túng nuông chiều đối với con cáo nhỏ, đã lập tức tiếp tục bị con tiểu yêu to gan kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra lửa.

Người đàn ông mang theo ba phần cương quyết bảy phần trừng phạt bóp lấy bờ eo thon của Vân Nhiễm, vừa hung dữ đỉnh vào bên trong nhụy hoa mềm ấm, vừa đảo lưỡi xung quanh đầu lưỡi ướt mềm của tiểu hồ ly.

"Hư---- ừm hức, cắm hỏng mất ~ ưm nha, hức..."

Vân Nhiễm bị xâm phạm bất ngờ của người đàn ông kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hét thất thanh, tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn cong người rúc vào l*иg ngực người đàn ông, hai tay ôm lấy cái bụng nhỏ có ảo giác dâʍ ɭσạи như bị thọt xuyên.

Tiểu yêu tinh chẳng thể nào ngờ tới, ý định thân cận gần gũi bị khơi ra, lại khiến cho cái mông nhỏ ướŧ áŧ nhầy nhụa của mình hoàn toàn gặp họa.

Nhưng mà Nhai Xế cũng không có ý định tiếp tục bỏ qua cho con hồ ly tinh bé nhỏ vừa dâʍ đãиɠ vừa dính người này.

Nhân tư thế Vân Nhiễm rúc vào lòng mình không chịu ngẩng đầu, Nhai Xế đưa thẳng tay vào giữa khe hở giữa hai cánh mông trắng muốt của tiểu yêu tinh, dùng ngón tay phủ đầy vảy rồng vạch mở thư huyệt đã phun trào mật hoa đằng trước.

Ngón tay thô ráp tàn nhẫn moi móc nhụy hoa ướt mềm, thậm chí còn gắng sức giày vò âm đế chìm nghỉm, lôi lôi kéo kéo đến mức hạt đậu phồng lên béo mập, từng dòng suối da^ʍ không thể kiềm chế phun ra từ trong thư huyệt tiểu hồ ly.

"A a a ----- xin ngươi đấy đừng nghịch mà... hưm hưm, bóp hỏng mất rồi, rớt xuống mất ~"

Vân Nhiễm tức khắc mở to cặp mắt ngậm nước, kinh hoàng sợ hãi cúi đầu nhìn bàn tay làm loạn dưới háng mình của người đàn ông, bắp đùi đã nhũn cả ra, cơ bản không còn sức ngăn cản người đàn ông dâʍ ɭσạи và làm nhục thân thể mình một cách vừa thô bạo vừa bỉ ổi.

Cái mông mềm mại của tiểu hồ ly bị người đàn ông chơi chết, chất lỏng trong suốt phát ra những tiếng nước chảy 'nhóp nhóp' theo từng động tác cắm vào rút ra không ngừng.

Mật hoa thấm ướt toàn bộ bờ mông phì ú, sáng long lanh, thậm chí làm cho bụng dưới người đàn ông cũng lộn xộn rối bù.

"Rõ ràng là sướиɠ phát da^ʍ rồi."

Nhai Xế không mảy may thay đổi sắc mặt tiếp tục vác bộ mặt âm u thăm dò thư huyệt tiểu hồ ly.

Lần này chỉ chà đạp bên ngoài đài hoa dâʍ đãиɠ không thỏa mãn được đại yêu nữa, Nhai Xế bèn cắm hai ngón tay vào bên trong đường hẹp, lớp vảy xù xì thô cứng mọc đầy trên bụng ngón tay, sự tồn tại như gai ngược ma sát bên trong khiến cho lỗ hoa run rẩy phun nước không ngừng.

Mặc dù Nhai Xế đã kiềm chế, không để cho lớp vảy sắc bén hung hiểm như khi chém gϊếŧ trên chiến trường, nhưng đống vảy bề ngoài gồ ghề xù xì kia, cũng đã đủ để cọ cho nhụy hoa của tiểu hồ ly vừa ngứa vừa đau vừa dâʍ đãиɠ, run rẩy văng nước da^ʍ tung tóe.

"Ư a a... hưm, lạ quá, chọc vào ~ đau! Cào vào bên trong mất rồi, hư ưm, có gai bên trong mà..."

Vân Nhiễm nức nở cảm nhận luồng xúc cảm sảng khoái đau nhói bị vảy rồng ma sát bên trong lỗ nhỏ, đáy lòng sợ hãi, căn bản không dám động bừa, chỉ sợ người đàn ông không cẩn thận một cái liền làm cái mông nhỏ non nớt của mình chảy máu.

Dẫu sao mình cũng chỉ là một con cáo nhỏ thường ngày ưa lười biếng mà thôi, nào phải đối thủ của con yêu quái to sụ này, vừa nhìn là biết không đánh lại được...

Nhưng mà tạo thành sự tương phản rõ nét đối với những lời xin tha, thư huyệt trơn trượt mềm dẻo của tiểu hồ ly càng ngày càng tìm được sự hưng phấn bên trong cảm giác đau đớn.

Nước da^ʍ bị bài tiết ra không những không ngừng lại, mà ngay cả tần suất nhúc nhích mấp máy cũng bắt đầu tăng nhanh, chả khác nào ôm mối thẹn thùng khϊếp đảm mời người đàn ông tiến vào thương yêu bản thân mình vậy.

Nhai Xế mau chóng phát hiện một tầng cản trở mềm mềm, vật chất run rẩy này khiến cho ngón tay của mình không thể nào tiến thêm được nữa.

"Tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ như này lại còn là một đứa trẻ, nơi này chưa bị ai chạm đến đấy nhỉ?"

Tự dưng đại yêu thấy rất hài lòng, thậm chí còn sinh ra du͙© vọиɠ thương đau không nói rõ.

Nhóc con xinh đẹp bị tìиɧ ɖu͙© chiếm giữ trước mắt vừa mềm vừa da^ʍ, chẳng ngờ thân thể này lại hoàn toàn là một đứa trẻ trinh trắng sạch sẽ, chưa từng bị người ngoài xâm chiếm.

"Hừ hừ... trẻ con gì chứ... đó là chỗ đi tiểu mà, hức, bẩn chết..."

Vân Nhiễm ấm ức dựa vào l*иg ngực nóng bỏng của người đàn ông, da thịt trắng ngần nổi lên một tầng tìиɧ ɖu͙© ửng hồng say đắm, tư thế mở lớn hai chân càng giúp Nhai Xế tiện đà thưởng thức.

Đối với tiểu hồ ly thân thể âm dương giao hòa, đi tiểu bình thường vừa có thể dùng ngồng hoa vừa có thể dùng thư huyệt bên dưới, chỉ là tiểu hồ ly rất hiếm khi sử dụng thư huyệt mà thôi.

Thế nên vị trí hoa huyệt không chỉ mềm mại nhạy cảm, mà còn thuần khiết sạch sẽ, trở thành bí mật nho nhỏ mà tiểu hồ ly tự ti giấu tận đáy lòng, ai cũng không chịu bày tỏ.

Vân Nhiễm chẳng ngờ hôm nay, bí mật của mình, lại bị đại yêu quái kỳ dị phát hiện ra, thậm chí còn thò tay vào mà bắt nạt!

"Ha... vậy hôm nay ta sẽ giúp con tiểu yêu tinh nhà ngươi đâm chồi."

"Một con tiểu hồ ly đến cả nơi này dùng để làm gì cũng không hiểu."

Nhai Xế thở dốc nặng nề nâng nhánh gậy rồng đã sớm nổi phồng gân mạch thứ hai lên, đầu rồng nặng trịch cường tráng chọc cho Vân Nhiễm đỏ bừng hai má, so sánh ra thì cái vật mềm mềm bé bé phía hoa huyệt đằng kia quả thật là nhỏ đến tội nghiệp!

"A----- hu hu hu, ngươi, ngươi đừng chen vào mà!"

Vân Nhiễm hoảng hốt giãy giụa trong l*иg ngực Nhai Xế, nức nở cố khép chặt hai chân từ chối vật thể lạ vừa thô vừa xấu cắm vào hoa huyệt nhỏ hẹp của mình.

Trong mắt tiểu hồ ly, nếu nơi này của mình mà ngậm vào được, thể nào cũng bị đại yêu quái quần cho tê dại!

Chưa kể trên kia còn thoắt ẩn thoắt hiện đám vảy đen quái đản, cắm vào một cái có khi sẽ dính luôn bên trong hoa huyệt của mình, khả năng là không rút ra được nữa.

"Rốt cuộc là ngươi không muốn bị ta cắm vào, hay là không kịp chờ đợi nữa đấy hả?"

Một cây gậy thịt của Nhai Xế còn đang chôn sâu bên trong sân sau nhà tiểu yêu tinh, lúc này Vân Nhiễm vừa giãy giụa chống đối một cái, y như rằng cửa sau cũng run run rẩy rẩy siết lại vặn chặt cây thịt, chạy trốn thì chẳng thấy giống, trái lại càng giống câu dẫn hơn.

Hơn nữa tiểu yêu tinh bị cắm hậu huyệt nửa ngày đã sớm nhũn cả chân tay, Vân Nhiễm vừa mới nhổm cái mông lên một chút, đã bị lớp vảy chằng chịt gãi loạn ngoài vách thịt, thậm chí cái vảy nào chỉ cần hơi dài một chút là đã có thể mài vào bên trong hoa huyệt.

"A---- hưm, bên trong có gai mà ~"

Bất ngờ bị gai chọc, Vân Nhiễm thét lên một ngớn trở về l*иg ngực người đàn ông phía sau một lần nữa, cái mông mập mềm theo đó còn bị gậy rồng của Nhai Xế cắm sâu thêm mấy tấc.

Lúc này nếu mà tiểu yêu tinh không được người đàn ông đỡ lấy, thì sợ rằng ngay cả sức đứng lên khỏi gậy rồng cũng chẳng có, toàn thân hồ ly đều bị khảm chắc vào lòng đại yêu.

Cái loại rồng bự như Nhai Xế đã sống cả mấy chục ngàn năm trên đời, bản thể hình rồng khổng lồ của hắn dù có hóa thành hình người cũng cực kỳ rắn chắc, vả lại nhìn bắp thịt màu đồng đường cong săn chắc kia, trông cứ phải gọi là đã to cao lại càng thêm lớn mạnh.

Còn loại tiểu yêu mới trưởng thành vật vã mãi mới được hai trăm tuổi như Vân Nhiễm, vốn đã có vóc người thiếu niên nhỏ nhắn nam nữ khó nhận, bây giờ run bần bật cuộn tròn trong lòng Nhai Xế trông chẳng khác nào một con mèo con nhỏ xíu toàn thân trắng như tuyết, chẳng có chút sức mạnh phản kháng nào đối với người đàn ông ấy.

"Còn giãy giụa nữa là phong ấn hết tay chân ngươi lại."

Nhai Xế cau mày bị đợt sóng kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho nửa thân dưới căng phồng phát đau, tìиɧ ɖu͙© dâng trào dường như không thể ngăn cản, mở rộng và dạo đầu dịu dàng hoàn toàn bị vứt ra khỏi đầu.

Vảy rồng đen ánh đỏ vốn chỉ hiện trên chân tay dần dần lan khắp toàn thân, ngay cả eo lưng cũng hiện đầy vảy rồng cứng cáp, cứ như không thể khống chế sắp hóa thành bản thể vậy, bản năng yêu thú điên cuồng mười phần dần dần chiếm cứ lí trí người đàn ông theo hình rồng xuất hiện.

Tiểu hồ ly eo thon mông mập nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙©, hai mắt đẫm lệ mơ màng bị Nhai Xế nâng cặp mông trắng như tuyết lên, dâng lên nhụy hoa sạch sẽ mềm mại, nhắm thẳng gậy rồng to bự ngẩng đầu của đại yêu, ngồi xuống từng chút từng chút.

"Đừng, đừng mà... hu hu, ở trên! Ở trên có gai nha, chảy máu mất!"

Vân Nhiễm nghẹn ngào nắm chặt cánh tay đại yêu quái, làm bộ tội nghiệp van lơn, nước mắt liều mạng tí tách, từng giọt lăn xuống, làm ướt đẫm l*иg ngực Nhai Xế.

Đối mặt với dáng vẻ mê người vừa sợ hãi vừa yếu ớt của tiểu hồ ly, cổ họng Nhai Xế càng khô khốc thêm mấy phần, trực tiếp nắm cằm Vân Nhiễm hôn lên.

Mấy chục ngàn năm qua Nhai Xế cực hiếm khi hoàn toàn tiến vào trạng thái hình rồng.

Bởi vì một khi tiến vào hình thú, thân thể sẽ hiện vảy rồng, tinh thần cũng sẽ chịu ảnh hưởng, trực giác dần dần trở nên thô bạo như thú dữ, dùng thú tính ưu việt hỗn loạn đánh chiếm hết thảy, không thèm nghĩ đến bất cứ hậu quả gì.

"Ưm ưʍ... a!"

Mọi tiếng kêu đau của thiếu niên đều bị môi lưỡi triền miên thô bạo chôn vùi.

Cuối cùng gậy rồng đen tím không cho phép phản kháng vẫn vùi thật sâu bên trong lỗ nhỏ non nớt của tiểu hồ ly, miệng huyệt vốn mím chặt trực tiếp bị căng mở thành hình tròn cực hạn, chẳng có lấy một nếp nhăn, đường ranh còn mơ hồ rướm máu.

Mật hoa ướt nhẹp bôi trơn lối đi, nhẫn nhục chịu đựng bị xâm phạm và chiếm hữu biến thành kɧoáı ©ảʍ đau đớn, tận cùng thư huyệt thậm chí còn co rút muốn cao trào.

Dù là hồ ly trời sinh dâʍ đãиɠ, đối mặt với gậy rồng hình thú to dài biếи ŧɦái, hiển nhiên thân thể nhỏ mềm của thiếu niên vẫn có phần gắng gượng chịu đựng, thậm chí còn sinh ra cảm giác nguy hiểm sắp bị chơi hư.

"A------ ưm! Đừng... ứm ư, ta không cần... buông ta ra!"

Gặm cắn cố chấp thô bạo mãi đến khi Vân Nhiễm hít thở không thông, mới được người đàn ông buông tha bờ môi đỏ chót, tiểu hồ ly khóc không thành tiếng trợn to cặp mắt, phảng như cả một kiếp người vừa mới trôi qua, căn bản không phản ứng được gì, tìиɧ ɖu͙© sục sôi đã hoàn toàn phá hủy lý trí thiếu niên.

"Kẹp chặt mông vào, quen rồi sẽ sướиɠ."

Gian nan đè nén bản năng đang yêu cầu được hoàn toàn hóa thú, Nhai Xế thở dốc quan sát cây gậy rồng thứ hai vừa tiến vào được một nửa.

Da thịt màu đồng của đại yêu giống như bị ngọn lửa dâʍ ɖu͙© bên trong hang núi bức ra vô số giọt mồ hôi hột, lộ ra vẻ cương dương cường thế đảo điên.

Mà nghe được giọng nói ướm đầy tìиɧ ɖu͙© của Nhai Xế vảng vất bên tai, tiểu hồ ly nghẹn ngào không nhịn được ấm ức thương tâm mà há miệng, hung hăng cắn lên cổ đại yêu quái.

"Ha!"

Nhai Xế bực bội hừ một tiếng, vảy rồng đen ánh đỏ toàn thân dường như không khống chế được mà hiện lên trong nháy mắt, một khắc ấy hơi thở oai nghiêm đen sẫm đáng sợ của rồng khiến cho đất đá trong phạm vi mấy dặm quanh núi đều nứt thành khe hở.

Mưa rơi xen lẫn chấn động xé trời làm cho một vòng rừng núi xung quanh đều rơi vào hỗn loạn, không ít chim muông náu mình bên trong thảm thiết kêu một tiếng rồi chạy trốn dưới mưa.

Chỉ có hang núi nằm ngoài hỗn loạn này lại giống như được linh lực bao bọc hoàn toàn bảo vệ, cơ bản không chịu ảnh hưởng gì.

Vân Nhiễm không hề biết gì về sự kiện ấy, tiểu hồ ly ngây thơ non nớt dùng hàm răng trắng nhỏ của mình hăng hái cắn lên vảy ngược của người đàn ông, nhưng rồi tức khắc chán nản nhận ra ngay cả một dấu răng mình cũng không để lại được.

"Hu hu... tên đại yêu quái nhà ngươi, tại sao phải bắt nạt ta chứ... Mặc dù ta không đánh lại ngươi, nhưng rõ ràng ta đã cứu ngươi kia mà, hức... ngươi còn đối xử với ta như vậy..."

Vân Nhiễm khóc không ra tiếng giãy giụa cái eo nhỏ siêu mềm, tiểu hồ ly phản kháng vô tác dụng bèn thẳng thắn phối hợp với sự xâm phạm của người đàn ông, chỉ có điều sau cùng vẫn có chút tủi thân và không cam lòng mà nhỏ giọng líu ríu.

Thính giác của Long tộc như Nhai Xế vốn dĩ nhạy bén cực kỳ, nghe được tiểu hồ ly hờn giận khóc lóc kể lể, chỉ cảm thấy vảy ngược giữa cổ ân ẩn đau.

"Ngươi gọi ta là yêu quái, vậy ngươi có biết ta là yêu quái gì không?"

Nhai Xế híp mắt nhìn tiểu hồ ly trong ngực, hai cây gậy rồng dưới háng hầu như đã chôn vào toàn bộ, cơ bản lấp đầy hai cái động be bé nhạy cảm mềm mại của tiểu hồ ly.

"A----- ưm, tại, tại sao ngươi biết... ta nào có gọi ngươi là yêu quái đâu..."

Vân Nhiễm hồng hồng nét mặt nhìn đại yêu quái vừa bị mình nói xấu, trong cái mông còn kẹp hai cây dươиɠ ѵậŧ của đại yêu, tiểu hồ ly vừa xấu hổ vừa sợ hãi căn bản không biết nên xử lý thế nào.

Hối hận quá đi... hức, biết thế đã nghe lời trưởng lão, ngoan ngoãn ở lại trong thôn.

Nếu ở trong thôn, mình sẽ không gặp phải loại chuyện thế này.

Chẳng tìm được thuốc cũng không sao, ít ra sẽ không bị đại yêu quái kỳ cục ăn mất!

Tiểu hồ ly run rẩy cả người cũng không nhận ra được, theo từng nhát giao hợp thọc sâu của con rồng xấu xa, một luồng linh lực màu đỏ nhạt dần dần lưu chuyển bên trong kinh mạch cơ thể hai người.

Linh lực rối loạn của Nhai Xế cũng lần lượt được luồng khí này chải chuốt, dính lấy tí xíu mùi sữa thơm hơi lạnh của bé cáo non.

Da thịt tiểu yêu tinh nõn nà như đồ sứ trắng, mang đến cảm giác sung sướиɠ mãn nguyện không sao tả xiết lên ngón tay tên đàn ông thô cục.

Dù gì thì bàn tay Nhai Xế mấy chục ngàn năm qua cũng chỉ từng chạm qua các loại binh khí hung tà rét lạnh, hoặc cùng lắm thì có thêm mấy kiểu thi thể lạnh như băng của những kẻ bại trận, nào có rảnh rỗi nhàn hạ đi chiêm nghiệm mùi vị ôn hương nhuyễn ngọc trên người thiếu niên như thế này.

"Hừ hức... ưm, đừng có sờ mó, lưng nhột quá nha~"

Tiểu hồ ly nhớ ăn không nhớ đòn trong nháy mắt đã như được thuận lông dưới từng cái vuốt ve của người đàn ông, đuôi to xinh đẹp không kiềm được lắc lư.

Phải biết tiểu hồ ly thích nhất là được thuận lông!

Chẳng qua là ở trong thôn, cũng không thể nhờ trưởng lão thuận lông cho mình, còn những con cáo khác, Vân Nhiễm trước giờ tự ti lại không dám đến gần.

Không ngờ đại yêu quái bụng dạ đen thui lại nguyện ý thuận lông cho mình, nếu bây giờ mà biến thành hồ ly là càng sướиɠ hơn rồi.

!!!

Từ từ đã, biến thành hồ ly!

Dường như Vân Nhiễm đột nhiên nhớ ra điều gì, mà trợn tròn cặp mắt long lanh cứ như bị sét đánh.

Chỉ cần mình biến thành hồ ly, con đại yêu quái này cũng sẽ không bắt nạt mình được nữa! Tại sao mình vẫn cứ biến thành hình người làm gì cơ chứ!

Cảnh hậu danh đề:

Bên trong tầng tầng lớp lớp màn vải trước bệ cửa sổ cao lớn của cung điện, từng tia mặt trời lén lút trượt vào qua khe hở, chiếu đến chiếc giường lớn đến dị thường bên trong tẩm điện.

"A... hức, không, không được để vào đâu..."

Tiểu hồ ly bị tơ lụa trói chắc đôi chân, quỳ rạp trên giường, đỏ mắt tội nghiệp nhìn người thi hành trừng phạt phía trước, cái đuôi thường ngày hoạt bát hiếu động cũng run rẩy quấn quanh mông không dám nghịch ngợm.

"Giờ lại biết không được?"

Nhai Xế hừ lạnh một tiếng, tiện tay nhặt khối gừng tươi lên, dùng vảy rồng sắc bén dễ dàng gọt bỏ lớp da bên ngoài, để lộ thịt gừng tươi tốt bên trong.

"Lúc hôm qua tự mình chạy mất, suýt thì bị người ta bắt đi, tại sao không biết sợ?"

Đại yêu vừa nói vừa quyết tâm cho con tiểu hồ ly này một bài học, không lề mề nữa, trực tiếp vạch hai múi âm môi phì phì nộn nộn của thiếu niên ra, cầm khối gừng sần sùi trong tay nhét vào.

"A---- ư a! Hư, đau quá đừng mà..."

Vân Nhiễm thét lên, cảm nhận được âm môi đau rát, giống như trong nháy mắt bị mất đi tất cả xúc giác vậy.

Lát gừng cay tê kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt ướŧ áŧ của tiểu hồ ly, nước da^ʍ và nước gừng hòa vào nhau cùng chảy vào sâu bên trong cơ thể, mang đến cho cơ thể kɧoáı ©ảʍ đau đớn nóng bỏng dâʍ đãиɠ.

Nhai Xế không đổi sắc tiếp tục đẩy khối gừng vào sâu hơn nữa, cho đến khi ngoài âm môi tiểu hồ ly chỉ đệ lộ một góc nhỏ khối gừng mới chịu dừng lại, hài lòng nhìn miếng gừng chặn cứng lỗ da^ʍ của tiểu hồ ly.

"Cả ngày hôm nay đều phải ngậm lấy, coi như phạt ngươi tội chạy loạn khắp nơi."