Uống Một Ly Sữa Trước Khi Ngủ

Chương 9

Chương 9: Vừa đi vừa cᏂị©Ꮒ/Cha mẹ còng lưng nuôi ăn học, con cách mẹ một cánh cửa bumbalabum trai

Vào kì nghỉ cuối tuần, buổi tối, cha mẹ Lục Dương đều tăng ca nên không ở nhà, cũng chẳng có ai nấu cơm. Nhưng quan hệ hai nhà Lục Nguyễn rất tốt. Thế nên sau khi mẹ Nguyễn Bạch biết đã sai cậu mời Lục Dương ở lại một đêm. Vừa tiện vừa có thể đốc thúc nhau làm bài tập.

Song bà không biết, bé ngoan Lục Dương trong mắt mình lại cách một cánh cửa mà đè con mình ra cᏂị©Ꮒ.

Thời tiết bữa nay hơi nóng nhưng trong phòng mở điều hòa không phải chỉ để cho mát. Giờ phút này, Nguyễn Bạch bị đè trên giường. Cậu mơ màng ôm lấy cổ Lục Dương, bị ép đón nhận cái hôn lưỡi xâm phạm từng ngóc ngách trong miệng mình. Nụ hôn của hắn cực kỳ mãnh liệt. Hàm răng cậu từng chút từng chút đều được tỉ mỉ liếʍ qua. Kɧoáı ©ảʍ khi hàm trên nhạy cảm bị lưỡi quét qua khiến sống lưng cậu tê dại. Không khỏi làm cả người Nguyễn Bạch run rẩy.

"Ưm hức..." Nguyễn Bạch quay đầu muốn né Lục Dương đang xâm phạm mạnh mẽ trong miệng mình. Lưỡi đấu đá lung tung, hốc mắt hơi ửng hồng do chìm đắm vào tìиɧ ɖu͙©. Cậu vừa thở hồng hộc vừa nói: "Từ từ... Làm xong bài tập đã!"

"Không sao đâu, bài tập mình làm xong cả rồi. Đợi lát nữa sẽ cho cậu chép." Ngoài miệng thì trấn an đối phương nhưng trong lòng hắn chỉ nghĩ phải ném Nguyễn Bạch lên giường. CᏂị©Ꮒ cậu mềm như bông rồi muốn chơi kiểu nào thì chơi. Vừa dứt lời, hắn liền kéo quần cậu xuống. Cặp mông trắng nõn, đàn hồi mà run rẩy như hai cái pudding. Lục Dương quỳ gối giữa hai chân Nguyễn Bạch, cúi người rồi cắи ʍút̼ phần đùi trong giữa hai chân cậu.

Sau đấy, đầu lưỡi ướŧ áŧ càng lúc càng liếʍ xuống dưới, tới tận động nhỏ ẩm ướt. Đầu tiên là yêu thương mà liếʍ láp một vòng rồi đưa lưỡi vào bên trong cái động hồng phấn, bắt chước tần suất đâm rút của dươиɠ ѵậŧ mà chọc vào. So với ngón tay và dươиɠ ѵậŧ thì bị đầu lưỡi xâm nhập vào lỗ sau càng khiến người ta xấu hổ và say đắm hơn.

"Ưm a..." Lỗ sau cậu bị liếʍ vừa sướиɠ vừa ngứa ngáy. Chẳng mấy chốc, nó đã ngoan ngoãn mấp máy, mở rộng ra. Nhìn vào bên trong có thể thấy vách thịt ướŧ áŧ, hồng hồng.

Hai tay Lục Dương vững vàng nâng mông Nguyễn Bạch. Ngón tay dùng sức xoa bóp, thịt non chen chúc giữa kẽ tay. Đầu lưỡi tùy ý ra vào lỗ sau, quấn động rồi cướp đoạt nước da^ʍ vừa mới phân bố ra xung quanh. Chất lỏng trong suốt thỉnh thoảng không cẩn thận chảy xuống kẽ miệng. Hắn say mê vùi đầu dưới thân cậu. Động tác mυ'ŧ liếʍ mạnh mẽ như muốn ăn cả Nguyễn Bạch vào bụng.

Cậu bị liếʍ đến rưng rưng khóc, động thịt cũng dính đầy chất lỏng nhớp nháp. Thế nhưng chiều dài của lưỡi có hạn. Lục Dương càng liếʍ, Nguyễn Bạch lại càng thấy ngứa ngáy, khó chịu mà vặn eo nâng mông.

"Đừng giỡn nữa... Hức... Cậu tiến... tiến vào đi mà..." Tâm trí Nguyễn Bạch đã hơi hỗn loạn. Cậu thấy tất cả cảm giác đều tập trung ở động nhỏ bị đầu lưỡi trêu đùa. Loại xúc cảm này thật khiến người ta sống không được mà chết cũng chẳng xong. Thậm chí Nguyễn Bạch còn tự bẻ mông ra, đáng thương van xin Lục Dương để cậu sảng khoái. Cửa động ướt sũng lúc đóng lúc mở, thịt non phấn hồng như ẩn như hiện.

Lục Dương cũng đã nhịn lâu rồi. Ngồi dậy nâng eo lên, hắn lập tức đâm gậy thịt nóng bỏng vào. Hai người cùng lúc phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Vách trong nhạy cảm bị căng ra, lỗ sau chật hẹp và dươиɠ ѵậŧ ấm nóng chen chúc đến không còn một khe hở. Động thịt mềm xốp ngậm lấy gậy thịt, vừa hút vừa mυ'ŧ máp. Nguyễn Bạch chỉ cảm nhận được thứ kia run run theo hô hấp của Lục Dương. Thậm chí còn cảm giác được từng gân xanh trên thân nó.

Lục Dương cᏂị©Ꮒ mấy chục cái xong mới thấy tư thế này không dễ chịu chút nào. Nâng Nguyễn Bạch đang mềm nhũn dưới thân lên, hắn bóp vòng eo thon của cậu, vừa cᏂị©Ꮒ vừa đi về phía cánh cửa.

Động tác đứng thẳng khiến trọng tâm của cả cơ thể đều rơi xuống phần thân dưới. Dươиɠ ѵậŧ chôn thật sâu vào lỗ sau, dịch tuyến tiền liệt cũng vì đang di chuyển mà chảy dọc xuống đùi.

"Ưʍ... Ưm a..." Nguyễn Bạch bị tần suất ra vào tra tấn đến bật ra tiếng rêи ɾỉ. Tiếng nước phụt phụt phát ra từ lỗ sau. Bộ ngực nhỏ theo tiết tấu mà lúc lắc, không ngừng dập dờn, bồng bềnh.

Thật vất và mới đi đến trước cửa, Lục Dương đè Nguyễn Bạch lên cánh cửa rồi mãnh liệt đâm rút. Điểm G yếu ớt bị qυყ đầυ cứng rắn tấn công, quân lính tan rã không còn một mống. Tận đến khi vách thịt đáng thương vừa sưng tấy vừa đỏ rực, Nguyễn Bạch mới phải cất giọng đứt quãng, kèm theo âm thanh khóc nức nở mà xin tha.

"Cốc, cốc, cốc"

Lúc bọn họ cᏂị©Ꮒ tưng bừng thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị gõ từ bên ngoài. Bởi nghe được tiếng đập cửa, cả người Nguyễn Bạch hốt hoảng run lên. Vách động kịch liệt co rút, cắn đến nỗi trán Lục Dương ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn vỗ nhẹ mông cậu, ý bảo thả lỏng chút đi. Cánh mông trắng màu tuyết run rẩy như từng lớp sóng, trông cực kì quyến rũ. Lục Dương trầm giọng nói bên tai Nguyễn Bạch: "Đừng kẹp nữa, mình khóa cửa rồi."

"Cục cưng ơi, mẹ mua một ít sữa chua để trong tủ lạnh nè. Có muốn mẹ đem vào cho các con không?" Cách một cánh cửa, mẹ Nguyễn Bạch nói. Bà hoàn toàn chẳng hay khung cảnh da^ʍ mỹ đằng sau nó.

Cảm thấy gậy thịt cứng nóng trong cơ thể mình lại lớn hơn một vòng, trong lòng Nguyễn Bạch âm thầm kêu khổ. Cậu sợ mẹ mình sinh nghi nên cố gắng nhanh chóng hô hấp vững vàng một chút. Vừa ngậm dươиɠ ѵậŧ trong lỗ sau vừa vững vàng trả lời: "Không... không cần đâu ạ! Bọn con vừa mới ăn no, không muốn uống sữa chua đâu. Cảm ơn mẹ."

Nguyễn Bạch căng thẳng đến chẳng dám thở mạnh, bị hắn bất cẩn đâm phải điểm G ở sâu bên trong cũng phải cắn môi nuốt tiếng rêи ɾỉ vào trong. Thấy thế, hô hấp Lục Dương lập tức trở nên nặng nề. Hắn mang ý đồ xấu xa mà để qυყ đầυ trên điểm G của cậu rồi mạnh mẽ nghiền qua nghiền lại.

Vừa xấu hổ vừa tức chết, Nguyễn Bạch hoảng đến độ chảy mồ hôi ròng ròng. May mà mẹ chẳng hỏi gì nhiều, thấy bọn họ không muốn uống liền rời đi.

Ở trong phòng, Nguyễn Bạch nín thở nghe tiếng bước chân ngày càng xa, vẫn chưa hết sợ hãi từ đợt vừa nãy. Nhưng tên sau lưng thì chờ không nổi mà điên cuồng cᏂị©Ꮒ. Hai mắt hắn đỏ bừng. Bóp chặt eo cậu, mỗi đợt đâm rút như muốn đâm xuyên qua cơ thể Nguyễn Bạch. Nước da^ʍ mất khống chế trào ra bên ngoài. Động thịt run rẩy ép chặt dươиɠ ѵậŧ. Nhưng hắn chẳng nương tay mà đâm đến chỗ sâu nhất.

"Hức aaaaa...!!!" Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào trong nháy mắt. Tiếng khóc như đã hỏng mất của Nguyễn Bạch bị môi Lục Dương chặn lại. Vách động trơn trượt nuốt hết tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa vào. Cả cơ thể cậu đều run rẩy không kiềm chế được.

Tỉnh táo lại sau khi "lêи đỉиɦ", Nguyễn Bạch mềm mại dựa vào l*иg ngực Lục Dương. Cậu trao cho hắn một nụ hôn triền miên, quấn quýt.

Mấy tháng trước, cơ thể cậu xảy ra sự thay đổi mà chẳng ai tưởng tượng nổi. Thế mà bây giờ cậu lại không thể xác định được thay đổi này là tốt hay xấu.

Nhưng trong khoảng khắc này thì thật là tốt.