Sơn Hà Tình Sắc

Chương 44: Nhét đạn vào huyệt!!

Chương 44: Nhét đạn vào huyệt!!

(Đcmmm!!!!)

Tác giả: Quân Đại

Editor: Shenllino/nanaluvsj

☆☆☆

Tạ Lan Khanh tỉnh lại mờ mịt nhìn bốn phía, cậu bị nhốt vào một buồng giam, phía trên giăng đầy mạng nhện, dưới đất đầy sâu bọ đang bò, ẩm ướt cũ kỹ còn bốc mùi hôi. Sau song sắt có mấy gã cao to giơ đuốc không nhúc nhích, mặt mũi dữ tợn nhìn về phía trước. Tạ Lan Khanh rúc vào đống rơm trong góc tường, quay lưng về phía cửa ngục giả vờ đang ngủ, cầu nguyện bọn chúng ngàn lần đừng giở trò gì với mình. Năm lần bảy lượt bị bắt, cậu cũng đoán ra phần nào chuyện.

Doanh trại Tô gia hôm nay vô cùng rối loạn, tình thế nguy cấp. Đường Dạ Vũ dẫn quân đội phương Bắc từ phía sau đánh vào thành Kim Lăng, cũng may có tình báo của Vinh Thương Vân nên đã chuẩn bị trước, cục diện tương đối kiểm soát được. Nhưng Tô Cô Vân vừa chỉ huy xong một trận lục chiến, đánh tan đợt tấn công thứ nhất, trở về phát hiện Tạ Lan Khanh đã mất tích. Người nọ biết chừng mực, chắc chắn sẽ không chạy loạn vào những lúc nguy hiểm thế này, tìm cả doanh trại cũng không thấy, chỉ có thể bị kẻ địch thừa dịp loạn bắt đi.

*lục chiến: trận chiến trên bộ.

Tô Cô Vân hoảng hốt, chỉ sợ cậu bị Đường Dạ Vũ bắt cóc hành hạ, không nói nhiều chỉ huy lính đi tìm dấu vết. Vinh Tây Lăng nhanh chóng nhận nhiệm vụ tổng chỉ huy cắm ở tiền tuyến, trong khi Tô Quân Lan đang ra sức trấn an anh hai đang sắp bùng nổ, ngăn không cho gã xông đến bộ chỉ huy của Đường Dạ Vũ. Hai anh em đang giằng co một hồi, bất ngờ Vinh Thương Vân tiến vào, trấn an nói: "Ta biết ai bắt tiểu Tạ đi, các con không cần nôn nóng, hắn sẽ không làm tổn thương thằng bé. Ta sẽ mang người về."

Tô Cô Vân không hiểu, bọn họ đông người như vậy vẫn không tìm được dấu vết nào, Vinh Thương Vân lấy tin tức đâu ra? Vẫn là Tô Quân Lan lẹ mắt, liếc tờ giấy trong tay Vinh Thương Vân, nhanh chân lẹ tay giật được, mở miệng đọc:

Ma quỷ, ông làm gì còn chưa đến gặp tôi. Lần trước để lại cho tôi mỗi 'cây hàng' rồi chạy biến, hại tôi tìm kiếm khổ sở. Mặc dù đồ chơi đó làm theo kích cỡ của ông, nhưng không thể trướng lớn, cũng không thể động đậy như ông, càng không biết 'làm' thoải mái như ông. Con trai ông bây giờ trong tay tôi, không muốn nó có chuyện thì nhanh cái chân lên mà lại đây yêu đương với tôi. Tôi sẽ cho tiểu mỹ nam này làm kiểm tra thân thể, nếu để tôi phát hiện ra ông có chạm vào, tôi lập tức gϊếŧ nó. Anh yêu, đừng trách em tàn nhẫn, em khổ sở theo đuổi anh hai mươi năm, chờ một ân huệ là tâm tình tốt của anh khi đó, chờ đến khi mặt mũi tiều tụy, chờ đến khi trái tim héo mòn. Tuy nhiên phải cảm ơn trời xanh đã ban một người để tôi có thể nhớ nhung, có thể ngóng trông, có thể oán hận.

Ký tên: Ngu Ức thân ái của anh.

Tô Quân Lan đọc xong, tròn mắt, vô cùng ngây thơ hỏi: "Chú Vinh, Ngu Ức là ai?"

Trên mặt Vinh Thương Vân có chút nén giận, lúng túng phản bác: "Đứa nhỏ xấu xa này, cái này con không biết còn hỏi sao, đừng nói ta con không hiểu trong thư viết gì, không phải mỗi ngày đều lăn giường với con trai ta sao. Hôm qua còn sung sướиɠ trước mặt ta nữa..."

Nhớ lại hôm qua, Tô Quân Lan cũng xấu hổ dậm chân, chỉ thiếu điều che mặt chạy mất. Mặc dù ban ngày tuyên da^ʍ cũng không thiếu, nhưng để cha chồng nhìn thí mắt mình bị cắm, hay là kích thước quá cỡ... Với lại mình còn nói cái gì ấy nhỉ, muốn phun sữa cho ba chồng nhìn... Huhu không muốn sống nữa. Đang xấu hổ không biết làm thế nào, liền nghe được một giọng nam êm tai xen vào: "Lão già không nên nết này, có thể nói chuyện với vãn bối như vậy sao?"

Tô Quân Lan lập tức sụt sụt sịt sịt nhào vào lòng hắn, mềm nhũn nói: "Ông xã, người ta không còn mặt mũi gặp người khác nữa."

Vinh Tây Lăng cười dỗ dỗ vài câu, theo thói quen lại luồn tay vào trong vạt áo rộng của mỹ nhân xoa xoa hai vυ', thấp giọng nói: "Chúng ta ân ái không sợ ai nhìn cả. Ngoan, không khóc nữa, khóc nữa ông xã 'làm' cưng ngay bây giờ."

Mặc dù bây giờ rất muốn ông xã cởϊ qυầи 'làm' y, nhưng chính sự quan trọng hơn, việc cần gấp là tìm ra tiểu Tạ. Tô Quân Lan không thể làm gì khác là nuốt hết nước mắt vào trong, yếu đuối không xương bám lên người nam nhân.

Vinh Tây Lăng ôm Tô Quân Lan ngồi vào bên cạnh, mỹ nhân tựa lên ngực nam nhân, êm ái hưởng thụ xoa ngực, thấy hai tay ông xã đều đang bận rộn trên người mình, còn rất quan tâm giơ lá thư lên trước mặt, để Vinh Tây Lăng tựa lên vai y đọc.

Vinh Tây Lăng đọc xong không chừa mặt mũi trực tiếp cười lớn, sau đó an ủi Tô Cô Vân: "Yên tâm đi, không có việc gì. Ông già có nợ phong lưu. Nhìn phát biết ngay kiểu tra công tiện thụ, Ngu Ức đó không dám làm gì tiểu Tạ đâu."

Vinh Thương Vân nghe thế bùng nổ: "Vinh Tây Lăng, tiểu tử thúi này, có vợ quên cha, con nói ai là ông già hả. Lão tử ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, tài mạo song toàn, thương đâm không gục, vĩnh viễn hai mươi tuổi..."

Hai cha con hồn nhiên cãi cọ, nhưng khổ vẫn là Tô mỹ nhân dâʍ đãиɠ. Vinh Tây Lăng đầu tiên là nói chuyện với Vinh Thương Vân, sau đó là thương lượng đối sách cứu người với anh hai, nhưng tay hắn vẫn đang tác oai tác quái. Một tay luân phiên chơi hai vυ', tuy nhiên không lo không chơi được, ngược lại bởi vì đã quá quen thuộc với những điểm nhạy cảm của mỹ nhân, mỗi chỗ xoa một chút, nếu không Tô Quân Lan cũng không khống chế được run rẩy cả người, móng tay còn không ngừng ma sát qua đầṳ ѵú, đầṳ ѵú bị cào mang đến cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng khó chịu làm mỹ nhân muốn khóc to một trận, trong lòng lại vắng vẻ khó nhịn, kiểu như đau thương bị vứt bỏ, chỉ muốn bị người chen sâu vào cơ thể an ủi một phen. Hình như Vinh Tây Lăng chơi đến nghiện, gãi gãi đùa giỡn hai núʍ ѵú trướng lớn, gãi chán rồi lại ấn nó xuống, sau đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ thịt vυ' xung quanh để chúng nó dựng thẳng lần nữa, cọ sát áo nhô lên hai viên cầu, lại cho hắn tận hứng chơi đùa.

Tô Quân Lan chỉ còn nước bất chấp anh hai và ba chồng còn ở đây, bị nam nhân giày vò một trận không kiềm được khóc lóc: "Ông xã, cho em sướиɠ đi... A, không muốn chơi đầṳ ѵú nữa, chơi chỗ khác... Ư ư, vì sao, tiểu tao hóa thật đau lòng quá... Muốn ông xã hôn hôn, hôn em đi... Chơi em mạnh nữa..."

Vinh Tây Lăng nghe y khóc lóc thảm thương cũng không nỡ kéo nữa, tăng nhanh động tác tay không chỉ chuyên tâm phục vụ hai núʍ ѵú mà phủ luôn lên bờ ngực, vẽ vẽ vòng tròn xoa nắn, thậm chí vuốt ve hai luồng thịt mềm mại, cuối cùng để hai vυ' mỹ nhân được giải phóng, ồ ạt phun sữa.

Anh hai Tô và Vinh cha chỉ chuyên tâm bàn công việc, tận lực thuyết phục bản thân bỏ qua da^ʍ kêu của Tô Quân Lan, còn có hai vệt ướŧ áŧ lớn trước ngực y, càng không thèm nhìn đến hai tay của Vinh Tây Lăng đang chiếm tiện nghi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mắng hai con người không có liêm sỉ này tán tỉnh công khai trước mặt hai cẩu FA khiến bọn họ trong lòng càng nghi ngút lửa giận.

Tô Quân Lan được phun sữa như mong muốn, xụi lơ không khóc nhưng hơi thút thít nghẹn ngào một hồi vẫn chưa ngưng được. Tưởng ông xã đã chơi đã rồi, ai dè Vinh Tây Lăng mượn chiếc bàn làm vật che chắn cởϊ qυầи ra, phóng thích dươиɠ ѵậŧ bự nóng hổi cách một lớp vải quần mỏng manh vuốt ve thí mắt y. Tư thế vốn đang ngả về trước thuận lợi cho tiểu huyệt há miệng, vừa phun sữa ra đầu và chân cũng dính không ít, cả người ướt nhẹp khó chịu, bỗng nhiên nam nhân phóng thích ra cám dỗ lớn như vậy sao tiểu huyệt có thể không điên loạn, nhục huyệt nhiệt tình mấp máy, nước da^ʍ hận không thể chảy ướt đẫm quần, cho tiểu tao huyệt có thể ăn trọn dươиɠ ѵậŧ bự thơm ngon.

Tô Quân Lan ngồi trên người nam nhân uốn tới ẹo lui, rất may vẫn còn chút lý trí không cởϊ qυầи trần trụi ngồi lên. Bàn tay nhỏ bé lén lút đưa ra sau gãi gãi thí mắt ngứa ngáy lại bị nam nhân túm lấy không cho động đậy. Mỹ nhân nôn nóng, đang định lên tiếng bỗng nhiên miệng huyệt nóng hổi chợt thấy lạnh lẽo. Trời ạ, nam nhân dùng dao ngắn rạch đáy quần y, con dao còn đang dí sát cúc huyệt y. Dù biết ông xã sẽ không làm mình bị thương nhưng Tô Quân Lan vẫn không khỏi căng thẳng, tiểu huyệt ngày đêm thừa hoan ngàn lần vạn lần không thể bị thương được. Vinh Tây Lăng cảm giác được mỹ nhân đang căng thẳng nhưng hắn cũng chẳng dỗ dành, ngược lại hưởng thụ nhìn con dao sáng loáng dí trên thí mắt đỏ tươi thối nát của tiểu tao hóa, nhìn tiểu tao huyệt đáng yêu kia đang vô cùng căng thẳng nhưng vẫn không quên hộc ra bãi nước da^ʍ. Nước da^ʍ làm ướt dao, 'tách tách' chảy qua con dao trực tiếp rơi lên mã mắt hắn, sướиɠ muốn thăng rồi.

Vinh Tây Lăng còn công chuyện, không ném con dao dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ của mỹ nhân đi, ngược lại nhét nó vào rãnh vυ' y, thấp giọng nói: "Bảo bối, kẹp lại!"

Tô Quân Lan không còn cách nào khác là ép chặt vυ', động tác kẹp con dao trong vυ' kia quả thực gian nan, được cái vυ' y rất lớn nên con dao không bị rớt xuống, chỉ có điều cảm giác lành lạnh không quá thoải mái. Nhưng ai ngờ kịch hay vẫn còn màn sau, Vinh Tây Lăng lại banh thí mắt y ra nhét đồ vào trong. Một viên lại một viên nữa, cứng, lạnh như băng, cảm giác như là kim loại... Tô Quân Lan kẹp chặt cái mông cảm giác hình dáng của vật đó, hoảng sợ nhận ra nam nhân lại đi nhét đạn vào mông y.

Nhưng khi thật sự đón nhận từng viên đạn đi vào lại có kɧoáı ©ảʍ vô cùng dữ dội, viên đạn lấp đầy tiểu huyệt trống vắng, dù không đủ to nhưng cũng có thể an ủi đôi chút thống khổ thiếu thao, viên này nối tiếp viên nọ, viên đạn trong cùng đã chạm tới độ sâu vô cùng kinh khủng, đầu đạn vừa vặn đè lên điểm da^ʍ. Tay của nam nhân cũng chen vào bên cạnh, móc móc mấy viên đạn trong người y đổ ngã lung tung, bị kɧoáı ©ảʍ không có từ nào diễn tả được đánh úp, Tô Quân Lan ngửa đầu thét chói tai.

Bên kia Tô Cô Vân đã bàn xong chuyện với Vinh Thương Vân, đang cầu xin hắn nhất định phải đưa Tạ Lan Khanh về, nhưng động tĩnh bên kia khó mà làm lơ được. Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi căn phòng sặc mùi đưa đẩy này, ai cũng vội vã rời đi.

Thấy không còn người ngoài, Tô Quân Lan càng lớn mật phơi bày: "Á... Ông xã xấu xa, lấy đạn bắn thí mắt bà xã hả. Ưm a... Ông xã cho em cây súng, cái mông muốn... muốn súng bự của ông xã. Ha... vào đi, bắn, bắn... ư... bị đạn đâm bắn..."

Vinh Tây Lăng say mê nhìn bộ dạng mỹ nhân khi bị mấy viên đạn nhét vào đến bắn ra, cười xấu xa: "Bảo bối muốn bị đạn cắm bắn hả, hay là muốn ông xã cắm hửm?"

Tô Quân Lan vội vã trả lời: "A... Muốn ông xã, ông xã a..."

Vinh Tây Lăng hài lòng gật đầu, ôm mỹ nhân lên bàn lớn, cười nói: "Nhưng trong mông bảo bối nhét đầy đạn rồi, dươиɠ ѵậŧ ông xã chen không được. Bé da^ʍ, tới, tống mấy viên đạn ra chừa chỗ cho ông xã nào."

Tô Quân Lan xấu hổ khóc to, nhưng những yêu cầu của ông xã y sẽ không từ chối, không thể làm gì khác ngồi tư thế đi vệ sinh trên bàn, hai chân mở rộng, toàn bộ những nơi bí mật đều phơi bày rõ ràng, đặc biệt là tiểu huyệt nhét đầy đạn, vừa vặn trong tầm mắt của Vinh Tây Lăng. Rãnh vυ' còn nhét một con dao, mỹ nhân chỉ có thể hai tay đỡ ngực, hạ thân không ngừng ra sức tống mấy viên đạn ra ngoài.

Vinh Tây Lăng vừa thủ da^ʍ vừa chăm chú thưởng thức thí mắt không ngừng khép mở của mỹ nhân, nơi vô cùng xinh đẹp kia đang đáp ứng yêu cầu da^ʍ uế của nắn nặn đạn ra ngoài, khép rồi mở, tựa như hoa cúc đỏ nở rộ, diễm lệ không lời nào miêu tả được.

Cúc huyệt mềm mại cùng với đạn cứng tạo nên cảnh đẹp vô hạn. Vinh Tây Lăng lôi máy ảnh mini bỏ túi ra, nhắm ngay thí mắt Tô Quân Lan điên cuồng bấm, chụp mấy tấm lúc đạn rớt ra ngoài, thật khiến lũ đàn ông điên cuồng.

Đặc biệt là tư thế hiện tại của mỹ nhân khiến cặρ √υ' ưỡn cao càng thêm đầy đặn, hai tay nhỏ bé không dừng nổi chúng, chỉ có thể mặc chúng lúc ẩn lúc hiện, bên trên còn có vệt sữa vừa phun ra, dính đầy nửa thân trên.

Tô Quân Lan thấy Vinh Tây Lăng nhìn mình, đáng thương cầu xin: "Ông xã, giúp em... Tao hóa... đẩy không ra, đau..."

Vinh Tây Lăng cuối cùng vẫn xót y, không chịu được mỹ nhân nũng nịu xin tha, cũng không quan tâm đau thật hay giả vờ đau, nhanh chóng tiến lên giúp đỡ tiểu huyệt đang dẩu môi, chen ngón tay vào trong, trước tiên dịu dàng xoa bóp mị thịt bên trong người đẹp, trực tiếp làm mỹ nhân chảy nước đầm đìa, nhục huyệt xốp mềm, cúc môn rộng mở mới tống được mớ đạn kia ra ngoài.

Mỹ nhân mặt đầy hưởng thụ ngồi trên bàn cho nam nhân liếʍ sữa chơi mông mình, cuối cùng cũng đẩy được đạn ra, y lập tức vô cùng cùng chờ mong nằm trên bàn mở lớn hai chân dâng thí mắt lên, ngập tràn mị ý kêu: "Ông xã, mau lại đây..."

☆☆☆

Editor: Làm chương này muốn sang chấn tâm ný vl...

Cặp Isacc x Chung Dục thì nhét súng, cặp này nhét đạn. Cuộc đời tôi toàn đυ.ng phải các bộ chơi đồ nóng....