Sơn Hà Tình Sắc

Chương 31: Phun sữa!!

Chương 31: Thao vυ' phun sữa!!

"A ha... Đừng làm em như vậy mà, a... Trời ạ... núʍ ѵú bị cắn nát, ư ưʍ... Cắn em sướиɠ quá, ông xã... Cái vυ' trướng muốn chết, muốn phun sữa rồi...."

Trên giường lớn lăn lộn, drap giường đắt tiền cũng bị vò loạn, hơn một nửa bị rũ xuống đất, hoa văn hình hoa mẫu đơn bị thể dịch nhuộm không thấy được màu sắc ban đầu, nhăn nhúm thành một cục, chỉ thấy được màu sắc mờ mịt tinh thuỷ giống đực.

Hai tay Tô Quân Lan bị treo lên, dùng màn che đầu giường trói lại, bị nam nhân bắt lấy cái mông trước sau ra vào vô cùng sâu, chịu đựng bị dươиɠ ѵậŧ không chút kỹ thuật gì chơi cạn, cổ tay bị siết ra vết đỏ. Nhưng tư thế hai tay giơ cao khiến cơ thể mỹ nhân càng thêm thon dài, đường cong mềm mại, ngay cả thịt non dưới nách cũng theo động tác y run rẩy, thịt non mềm múp thậm chí có thể so với vυ' nhỏ của thiếu nữ chưa lớn, lắc lư cầu người đến ngược đãi. Mái tóc đen dài mướt mồ hôi quấn theo từng đường cong trên cơ thể trắng tuyết, còn có mấy sợi xoã ra rơi trên lưng nam nhân đang cày cuốc gặm cắn y.

Sau lưng mỹ nhân tựa vào đầu giường, hai đùi bị Vinh Tây Lăng gác lên vai, cả người bẻ thành hình chữ V, đầu ngả ra sau khoé mắt đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt nước miếng giàn giụa. Yết hầu bị cắn xước, từ cổ trở xuống dường như không có chỗ nào da thịt lành lặn, nối thành một dãy dấu vết dài tựa cành mai giữa tuyết rơi, màu đỏ và trắng ướŧ áŧ xinh đẹp chồng chéo nhau.

Hai cánh mông đẫy thịt trong tay nam nhân bị chơi thành đủ loại hình dáng, ngón tay màu mật của nam nhân bóp nặn làm thịt non trơn nhẵn đỏ ửng, phóng đãng chịu không nổi. Trên lưng Vinh Tây Lăng đầy vết cào còn rướm máu, chồng chéo khắp lưng, nhưng lại khiến tấm lưng cường tráng kia càng đậm nét đàn ông, cơ bắp theo động tác hung mãnh của nam nhân căng lên, mỗi lần bắn ra mạnh mẽ cũng đỉnh Tô Quân Lan co rút cái mông thét chói tai.

Dươиɠ ѵậŧ nam nhân thô to dữ tợn, không biết mệt mỏi cắm rút trong nhục huyệt tiêu hồn của mỹ nhân, âm thanh "xì xà xì xụp" kết hợp với tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của mỹ nhân, dâʍ đãиɠ đến độ khiến nam nhân không ngừng thở dốc gầm gừ.

Nam nhân dươиɠ ѵậŧ thô to giống như giã nát mị thịt đâm vào chỗ chết, đồng thời cũng nắm lấy hạ thể mỹ nhân không bỏ qua chỗ nào trên người. Hắn vùi đầu vào giữa rãnh vυ' Tô Quân Lan nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếʍ tới khiến giữa hai vυ' tràn ngập nước miếng.

Dường như vẫn chưa thấy đủ, hắn lại bắt đầu thi nhau tấn công hai đầṳ ѵú sưng lớn, nhẹ nhàng liếʍ láp quầng vυ', còn không quên gặm gặm hai cái trên thịt non đầy đặn. Hai vυ' mỹ nhân so với người thường lớn hơn còn bị nam nhân nghịch phá ngày đêm không ngừng lại trướng lớn không ít, hai ngón núi ép ra đường cong mê người, rãnh vυ' sâu bị nước miếng nam nhân thấm ướt sáng lấp lánh.

"Hưʍ... Bảo bối, đầṳ ѵú cưng thật lớn, cái vυ' đều là tao vị, lớn như vậy... Bên trong cũng không phải là da^ʍ thuỷ chứ?"

Mỹ nhân bị chơi đến choáng váng, hai chân thoải mái đá lung tung, cuối cùng cũng không nhịn được bị nam nhân phiền muộn cọ loạn, cảm xúc nơi lòng bàn chân khiến Tô Quân Lan suýt nữa cao trào bắn tinh, lại nghe được nam nhân khen vυ' mình lớn, hưng phấn kêu to: "A... Ông xã, vυ' bự có thể chơi nha, a... Bà xã da^ʍ dùng vυ' kẹp dươиɠ ѵậŧ ông xã, nha nha... Vυ' thật ngứa, muốn dươиɠ ѵậŧ bự chơi..."

Vinh Tây Lăng hiển nhiên sẽ không từ chối mời gọi của mỹ nhân, đẩy nhanh động tác bắn đầy cái miệng nhỏ nhắn không biết no kia, vác súng quỳ ngồi trên người mỹ nhân. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn chưa bắn ra "tí tí tách tách" rơi xuống bộ ngực cao vυ't của mỹ nhân, nom ngon miệng vô cùng. Vinh Tây Lăng đem hai vυ' múp ép lại tạo ra một khe sâu ở giữa, lại dùng dươиɠ ѵậŧ cương cứng cọ lên da thịt mỹ nhân, đâm từ dưới lên trên, qυყ đầυ đυ.ng trúng cằm mỹ nhân, đâm mỹ nhân đến tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên vụn vỡ.

Vinh Tây Lăng sung sướиɠ gầm nhẹ: "Hừ... Mẹ nó chơi thích thật, bảo bối cưng thật dâʍ đãиɠ, ha... Ông xã cho đầṳ ѵú cưng cọ dươиɠ ѵậŧ bự, tiểu tao hoá sướиɠ không..."

Vυ' múp được dươиɠ ѵậŧ bự an ủi thoả đáng, còn có bàn tay nam nhân không ngừng nắn bóp, chưa bao giờ được sướиɠ như vậy. Nhưng cũng chỉ có một cây dươиɠ ѵậŧ bự, thí mắt được rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có dươиɠ ѵậŧ chặn lại, chỉ lát sau tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy ra lênh láng, tiểu huyệt bị nong thành một cái lỗ nho nhỏ đói khát mấp máy, dịch ruột chảy ra từng dòng.

Tô Quân Lan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thoát được trói buộc trên cổ tay, hai tay chuyển qua hạ thể dâʍ ɭσạи, đưa một tay vào thí mắt xoa tròn, một tay khác ôn nhu xoa nắn thịt non mềm mại xung quanh tiểu da^ʍ huyệt, vuốt từng nếp nhăn, dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ: "Ông xã thật giỏi quá..."

"Sướиɠ chết tiểu tao hoá, a ha... Dươиɠ ѵậŧ thật to quá, toàn bộ vυ' múp đều bị chơi rồi, ứ ưʍ... Đầṳ ѵú cũng muốn, ông xã chơi đầṳ ѵú em nữa đi... Ư a... ngón tay đâm không tới điểm da^ʍ, thí mắt mà... Mau cứu thí mắt em a... Ngứa quá..."

Tô Quân Lan vừa dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ vừa uốn éo cơ thể làm ra từng đợt rung lắc, dươиɠ ѵậŧ bự dính vào ngực cũng lắc trái lắc phải khiến nam nhân thư thái khẽ gầm, sau đó là mấy chục lần điên cuồng ma sát, Vinh Tây Lăng hừ hừ bắn ra một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc.

Trước đó mỹ nhân đã bị chơi đến bắn ra năm, sáu lần, nhục hành đáng thương không còn bắn ra được thứ gì nữa. Vinh Tây Lăng vốn ngỡ sẽ được thấy mỹ nhân bắn nướ© ŧıểυ, ai ngờ tiếp đó mà một màn khiến hắn trố mắt nghẹn lời kích động không thôi. Hai vυ' đang căng phồng của mỹ nhân đột nhiên điên cuồng run run, sau đó bắn ra hai luồng sữa thơm ngọt. Sữa đặc phun hết lên mặt và bụng của mỹ nhân, hoà lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc của nam nhân khiến mỹ nhân vừa dâʍ đãиɠ vừa thơm ngát.

Kɧoáı ©ảʍ khi phun sữa sướиɠ không thua gì lúc bắn tinh, lúc này Tô Quân Lan hai mắt thất thần, tứ chi vô lực, ngơ ngác nhìn trần nhà dường như vẫn chưa phản ứng được chuyện gì xảy ra, chỉ biết Vinh Tây Lăng kích động nhào lên cuồng nhiệt hôn không ngừng khen: "Bảo bối, em phun sữa này, ha... Sữa của tiểu tao hoá anh thật thơm... Trời ạ, bảo bối cưng dâʍ đãиɠ chết anh mất..."

Miệng lưỡi nam nhân linh hoạt bắt đầu liếʍ sạch gò má mỹ nhân, liếʍ sạch sữa một giọt cũng không chừa, liếʍ đến mức cơ thể dâʍ đãиɠ của mỹ nhân vừa trải qua cao trào lại lần nữa cảm thấy trống rỗng, ngón tay không cách nào thoả mãn tiểu huyệt điên cuồng móc ngoáy, chảy ra da^ʍ thuỷ ướt đẫm hai chân thon dài của mỹ nhân. Trong lòng Tô Quân Lan vui sướиɠ, bởi y biết mình phun sữa sẽ làm nam nhân chơi mình càng sung sướиɠ hơn, càng không thể rời xa mình. Y hưởng thụ yêu thương dây dưa môi lưỡi với nam nhân, nhân cơ hội làm nũng: "Ưm a... Bà xã da^ʍ phun sữa cho ông xã uống, ông xã thưởng cho em đi..."

Trong miệng nam nhân ngậm một miếng thịt non, ậm ừ hỏi: "Được, bé cưng muốn thưởng cái gì, hửm?"

"Ưm a... Dươиɠ ѵậŧ, dươиɠ ѵậŧ bự, ông xã có cái vυ' rồi cũng không thèm tiểu tao huyệt nữa, bên trong tao huyệt thật ngứa quá đi, hức hức... Muốn dươиɠ ѵậŧ bự cắm vào... Ông xã vào đi... vào chơi em mà..."

Dươиɠ ѵậŧ thô to ban nãy quan sát mỹ nhân phun sữa đã sớm khôi phục hùng vĩ, lại nghe được đòi hỏi dâʍ đãиɠ của mỹ nhân, Vinh Tây Lăng cũng vứt đi lý trí, lúc này sử dụng toàn bộ sức lực cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, cũng không cần kỹ xảo gì, chỉ cần cây dươиɠ ѵậŧ thô to cắm vào cũng đủ khiến mỹ nhân sướиɠ co quắp người, không phân biệt được gì nữa.

Hai người quậy một trận hồi lâu mới cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi, đến trưa mới miễng cưỡng hô hấp bình thường trở lại. Vinh Tây Lăng muốn chờ lát nữa ăn cơm chung, Tô Quân Lan lại nói lát nữa sẽ ra ngoài ăn với Tạ Lan Khanh.

Tô Quân Lan mở lớn chân nằm trên giường thưởng thức nam nhân nhà mình tắm rửa dọn dẹp, thiếu chút nữa phát tình, vội vàng nói: "Ông xã... Giúp em mặc quần áo với... Tiểu tao hoá mệt quá, không muốn cử động đâu..."

Vinh Tây Lăng sờ sờ cằm quan sát mỹ nhân một lúc, cười đểu: "Anh nói bảo bối này... Vυ' của cưng bị ông xã chơi sưng, cái mông cũng bị xoa lớn, giờ lại muốn mặc quần áo, mặc kiểu gì đây?"Mỹ nhân xấu hổ nức nở một tiếng, sau đó ngượng nghịu nói: "Mặc... mặc đồ của ông xã thì sao... Mặc quần áo của ông xã đi dạo phố, thật xí hổ quá đi..."

Vinh Tây Lăng chỉ thích chọc mỹ nhân xấu hổ các kiểu, lấy trong tủ một cái áo sơ mi và một bộ âu phục cho mỹ nhân mặc, như thường lệ vẫn không thèm tắm sạch dâʍ ɖị©ɧ cho mỹ nhân, chỗ ướt chỗ không, vừa khéo động lòng người.

Áo sơ mi nam nhân rất dài, Vinh Tây Lăng đem hai vạt áo cột vào vừa vặn kéo lên rốn mỹ nhân, vừa mát mẻ vừa đáng iu. Quần dài cũng bị vén lên một chút, mái tóc dài hơi rối, một kiệt tác trắng đen xen kẽ, còn bộ dáng lọt thỏm trong bộ đồ rộng lại thêm vẻ phong tình kì lạ.

Vinh Tây Lăng ôm mỹ nhân nhét vào xe, chỉ chốc lát sau Tạ Lan Khanh mặt mũi tái nhợt cũng vào, nhưng im lặng không một lời ngồi xuống, bộ dáng có chút ngây ngốc. Tô Quân Lan thấy vết thương trên người cậu, ngược lại hít một ngụm khí lạnh, hỏi: "Em bị sao vậy?"

Tạ Lan Khanh cười khổ: "Anh hai của anh... cũng nhìn thấy."

Tô Quân Lan kinh ngạc: "Anh ấy lại phản ứng mạnh như vậy... Có lẽ là chuyện tốt đây."

Tạ Lan Khanh khẽ lắc đầu, mệt mỏi nói: "Anh cũng đừng đùa giỡn em nữa, tuỳ anh ta vậy. Muốn yêu đương kiểu gì gì đó thì làm."

Hai người đều đang mang tâm sự trong lòng, bỗng nhiên xe thắng gấp. Tô Quân Lan nhìn ra ngoài, trong lúc vô tình xe đã chạy ra khỏi nội thành, chỗ này hoang vu hẻo lánh, phía trước là một nhà xưởng lớn bỏ hoang. Sắc mặt Tô Quân Lan vẫn như thường, giữa đôi mày xẹt qua một luồng sát khí. Y thong thả xuống xe, quả nhiên thấy phía trước một đám người xông ra, dẫn đầu chính là Bùi Thiếu Lăng đã lâu không gặp.

Tô Quân Lan châm chọc: "Bùi đại thiếu bị mắt mù lăn qua lộn lại chưa đủ sao. Đám già Lê gia kia không một ai có được kết cục tốt đẹp, anh cũng nên hả giận mới phải chứ."

Bùi Thiếu Lăng nghe vậy cơ thể rõ ràng run lên, sau đó nói: "Xem ra mày đều biết. Thế nào, cảm thấy tao dơ bẩn? Không vấn đề, mày cũng chẳng sạch sẽ hơn ai. Chờ lát nữa tao sẽ cho mày nếm mùi bị người bẩn thỉu tao "chơi" là như thế nào. Ha, không chỉ một mình tao đâu, còn có đám anh em này đây. Bọn họ không ngại khổ cùng tao, dù sao tao cũng nên cho bọn họ được nếm chút ngon ngọt đúng không?"

Ngược lại Tô Quân Lan không hề sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nói: "Mua chuộc tài xế của tôi, Bùi thiếu quả là thủ đoạn. Tôi còn không biết mình được chào đón đến thế, đáng để Bùi thiếu lao tâm khổ tứ như vậy."

Bùi Thiếu Lăng cười điên dại, giọng lạnh lẽo nói: "Mày còn không biết à, không phải chỉ dựa vào một gương mặt lẳиɠ ɭơ này sao, còn có cái mông dâʍ đãиɠ mới giữ chặt được Vinh Tây Lăng bên mình chứ gì. Chỉ là một tên "bán mông" cao cấp, còn giả bộ trinh tiết liệt nữ với tao cái gì?"

Tô Quân Lan dửng dưng trả lời: "Cứ cho là tôi bán đi, cái mông này của tôi anh cũng chả mua nổi!"

Bùi Thiếu Lăng nghe âm thanh, tóm chặt cổ tay Tô Quân Lan, ra lệnh với người xung quanh: "Dẫn đường, xuống mật thất. Đúng rồi, trên xe còn một mỹ nhân đấy, chúng mày chơi trước đi cho đỡ thèm. Còn cực phẩm này chờ tao chơi đã, lát nữa thưởng cho chúng mày."

Đám tay sai nghe được hoan hô ầm ĩ, Tô Quân Lan bị Bùi Thiếu Lăng kéo đi về phía trước, trong lòng còn vui mừng may mắn hôm nay mình mặc áo tay dài. Nếu trực tiếp bị chạm vào da thịt thế nào y cũng muốn ói tợn.

-----

Không lâu sau, Tô Quân Lan bị lôi vào một căn phòng kín tối đen trong mật thất, không hề có cửa sổ cũng chẳng có giường. Ngược lại dựng một chiếc máy quay phim không hề rẻ, ánh sáng chớp bật, rõ ràng cho thấy một căn phòng chụp ảnh.

Bùi Thiếu Lăng không cho tay sai theo vào, hắn ta không muốn chơi nhiều người. Hắn ta không thấy được biểu cảm của Tô Quân Lan, cứ ngỡ y sẽ kinh hoảng sợ hãi, vui vẻ hỏi: "Thấy camera chứ, nó sẽ quay hết mày bị tao cắm cái mông như thế nào, ở dưới thân tao dâʍ đãиɠ khóc lóc thế nào, không chừng sẽ có thêm tiết mục thay phiên nhau cưỡиɠ ɠiαи nha. Mày nói coi... nếu Vinh Tây Lăng thấy được sẽ còn muốn mày sao, chỉ sợ là thấy cơ thể mày lại muốn ói chứ ta!"

Dứt lời, Bùi Thiếu Lăng đi về phía trước, trực tiếp ép mỹ nhân lên tường, ngửi được mùi hương trên người mỹ nhân, cười lạnh nói: "Sao lại có mùi da^ʍ uế thế này, là mới bị đàn ông chơi qua sao? Không sao... Tao không ngại mùi của mày, chẳng bao lâu nữa người mày sẽ đắm chìm trong mùi tao. Không không... là mùi của rất rất rất nhiều người. Ha ha, hứng rồi đúng không, tao biết mày dâʍ đãиɠ trời sinh mà."

Nói xong, lại muốn xé quần áo Tô Quân Lan...

☆☆☆

Tui nghĩ là Tô Quân Lan lớn hơn Tạ Lan Khanh nên xưng anh - em nha. Bé Khanh nhỏ nhất nhà :"3