Chương 27: Thiên đường đầy sao!!
Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Ấn tượng Lê Vân Quy để lại cho người khác về mình tới bây giờ giống như biển cả, khi thì tức giận như cuồn cuộn như sóng trào, khi thì lặng lẽ ôn nhu như biển lớn, tựa như có thể bao dung vạn vật, trái lại đem đến cho anh kiên nghị và mạnh mẽ không gì sánh được. Lê Vân Quy trực tiếp coi thường mọi người, sải bước đến bên Lê Mộ, ôm vai cậu để cơ thể bé nhỏ của người nọ tựa lên ngực mình.
Lê Mộ lười biếng cọ cọ người chú yêu dấu của mình, trong lòng tràn ngập ấm áp, dịu dàng lại có chút dựa dẫm nói: "Yên tâm, em không sao, chỉ là có chút nhớ anh."
Giọng mũi không nặng có chút giống trẻ con, Lê Vân Quy hưởng thụ mềm mại hiếm có của cậu, nhưng âm thanh nói chuyện lại vô cùng lạnh lẽo: "Vậy sao, nhưng anh thì có chuyện. Hình nóng của bà xã bị người khác thấy, là nam nhân sao có thể để yên."
Lê Mộ cũng biết anh sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng cố ý hắng giọng mắng: "Còn nói à, đều do anh không tốt, đem người ta 'làm' đến thừa sống thiếu chết, còn giữ người ta như búp bê hơi, bày ra đủ loại tư thế xấu hổ cho anh tuỳ tiện chụp ảnh, nếu không cũng sẽ không đến tình huống này nhá."
Lê Vân Quy vỗ vỗ lên lưng tiểu tình nhân hai cái, dụ dỗ nói: "Ngoan, điều này chứng tỏ chú thương em nha."
Tô Quân Lan cách đó không xa nghe hết những lời tán tỉnh ve vãn của hai người, nhìn Lê Mộ xưa nay trong trẻo nhẹ nhàng biến thành nữ vương lẳиɠ ɭơ, nhất thời có chút thích ứng không được, vội vàng chui vào ngực nam nhân nhà mình. Vinh Tây Lăng mặc dù biết rõ, nhưng tận mắt thấy hai người kia không chút kiêng kị bán cẩu lương trước mặt bao người, vẫn cảm thấy kỳ dị.
Đường Dạ Vũ nhận thấy rằng cục diện đã thoát khỏi tầm tay mình, cậu ta chỉ biết rằng người đàn ông cường hãn trước mặt mình này là một 'nam chính' khác trong xấp hình nóng của Lê Mộ. Vốn tưởng là dã nam nhân nào đó trong nhà thổ, không tra được tung tích cũng không chú ý nữa. Hôm nay chứng kiến, thì ra anh ra là 'tiền đặt cược' của Lê Mộ. Thậm chí, tất cả những gì Lê Mộ làm đều là chủ ý sắp đặt của anh ta.
Lê Vân Quy chủ động đưa ra điều kiện: "Bên ngoài quán rượu này đều là người của tôi. Bây giờ cậu có hai lựa chọn. Một là, toàn bộ những người này đều giao cho tôi xử trí, cậu có thể đi. Hai là hai bên giao tranh, tôi nghĩ kết quả thế nào thì tình cảnh cũng không quá dễ nhìn. Đám gia chủ này có tác dụng gì, còn chả đáng để cậu quý trọng nữa."
Đường Dạ Vũ cắn răng nói: "Muốn tôi lui một bước được thôi, nhưng anh dù sao cũng phải cho tôi biết mình bại trong tay ai chứ?"
Lê Vân Quy hào phóng nói: "Tôi là ai không quan trọng, cậu chỉ cần biết tôi đại diện cho gia tộc trụ cột là đủ."
Lần này không chỉ Đường Dạ Vũ biến sắc, ở hiện trường gần như nhốn nháo. Là gia tộc trụ cột ở phương Tây trong tứ đại quân phiệt, thế lực phân bố bảy biển bờ Tây, năng lực tác chiến trên biển vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là phòng tuyến giữ cho vương triều Đường gia không bao giờ sụp đổ. Bởi các gia tộc trụ cột từ xưa tới nay tác phong nghiêm tốn, Đường Dạ Vũ cho rằng bọn họ hẳn sẽ giữ trung lập, không nghĩ tới lại đột nhiên nhảy ra đứng về phía Tô gia, quả là khiến người ta kinh ngạc. Ai ngờ được người cầm quyền của gia tộc biển cả này sẽ cấu kết với Lê Mộ đâu.
(Tứ đại quân phiệt trấn 4 góc Đông tây nam bắc, Tô gia ở phía nam còn Lê gia ở phía Tây, hai nhà kia chưa biết :"> )
Không để Đường Dạ Vũ suy nghĩ nhiều, cục diện vô cùng căng thẳng, chạm một cái là nổ ngay. Cậu ta không thể không ngừng lôi kéo các gia chủ hành động, không cam lòng nhìn Lê Vân Quy một cái, Đường Dạ Vũ sắc mặt tái xanh dẫn người rút lui.
Vấn đề được giải quyết, mọi người cũng không muốn chậm chạp ở chỗ này, Lê Vân Quy ra hiệu cho thủ hạ đem đám người kia nhốt lại, sau đó gấp gáp kéo Lê Mộ đi tìm phòng.
-----
Hai người vừa vào cửa ngay cả quần áo cũng chưa kịp cởi, đầu tiên là đè lên cửa hôn một trận, hôn lưỡi kịch liệt dây dưa rất lâu. Đến khi Lê Mộ có ảo giác hít thở khó khăn, lúc này mới giãy giụa đẩy nam nhân đang hung hăng chà đạp cậu ra.
Lê Vân Quy cúi đầu nhìn đôi mắt ngân ngấn nước, con ngươi đen kịt mịt mờ, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn, thở mạnh hỏi: "Vật nhỏ, muốn anh không?"
Lê Mộ đem đầu vùi vào lòng anh cọ tới cọ lui, dùng sức ngửi mùi Long Diên hương quen thuộc trên người đối phương, say mê đáp lại: "Ưʍ... Muốn chết rồi. Ông xã, em rất nhớ anh..."
Lê Vân Quy hôn sau tai cậu một cái, thấp giọng dụ dỗ nói: "Ngoan, gọi chú. Nói chú nghe em muốn gì nào?"
Lê Mộ giọng nói mềm mại, làm nũng: "Muốn dươиɠ ѵậŧ bự của chú chơi thí mắt cháu, vô cùng vô cùng muốn, chú cũng không ở bên cạnh. Mấy ngày đầu, mỗi đêm cái mông cũng sẽ chảy thật nhiều nước, drap giường đều bị làm ướt hết, ngủ không ngon. Rất khó chịu, không thể làm gì khác là mỗi lần về nhà đều cởi hết quần áo ra, sau đó tắm nước lạnh, hoặc là lên sân thượng phơi gió, tưởng tượng tay chú đang vuốt ve em. Nhưng vẫn không được, người ta cảm thấy tiểu da^ʍ huyệt này phải bị cắm, cũng không có thứ có thể thoả mãn đủ."
Lê Vân Quy nghe mà đau lòng không thôi, khẽ hôn trán và tóc cậu, hỏi: "Cháu yêu không tìm người giúp đỡ một chút sao?"
Lê Mộ vươn bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo vào trong quần Lê Vân Quy, cầm dươиɠ ѵậŧ nặng trĩu, nói nhỏ: "Không muốn người khác đâu, huyệt em chỉ có một cây dươиɠ ѵậŧ có thể cắm, những thứ khác nghĩ đến một chút cũng thấy chán ghét."
Lê Vân Quy đã sớm động tình, lại bị bàn tay nhỏ xinh của người yêu linh hoạt bắt lấy 'thằng nhỏ', nhịn gì nổi nữa. Anh bế Lê Mộ, nhưng bỏ qua giường lớn xa hoa, trực tiếp đá văng cánh cửa trang trí, dẫn người lên sân thượng.
-----
Lan can trên sân thượng cao đến eo Lê Mộ, nhưng cậu lại bị lột sạch đè ở trên, nửa thân trên bị ép uốn cong, đầu chúi xuống đất cách cả trăm mét, lảo đảo muốn ngã, có cảm giác như đang giãy giụa bên bờ vực sinh tử.
Mặc dù có bóng đêm che khuất, không ai có thể thấy mình, nhưng cả người không mảnh vải che thân, giống như quần áo vừa giặt xong phơi lên ban công, Lê Mộ xấu hổ muốn chết. Nhưng nam nhân bên cạnh không cho cậu cơ hội kháng nghị, giữ chặt mông eo cậu chắc chắn sẽ không té ra sau, ngay cả tiền hí cũng không làm, cả cây trực tiếp đi vào, đâm đến chỗ bí ẩn sâu nhất.
Lê Mộ bị đâm đến nảy người, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, thổi hai đầṳ ѵú động tình của cậu không ngừng run rẩy, nhưng Lê Vân Quy lại không quan tâm chăm sóc chúng nó. Lê Mộ tựa như đang lơ lửng trên mây, lặng lẽ nhìn thế gian rực rỡ sầm uất, trông như vô dục vô cầu, vô tình hờ hững. Thực tế thì, ở nơi chúng sinh không thấy được, không biết xấu hổ lắc mông đón nhận tấn công của nam nhân, liều mạng kẹp chặt cây dươиɠ ѵậŧ thô to đang đấm đá bừa bãi trong bụng mình. Hơn nữa... tay còn để trên núʍ ѵú dâʍ đãиɠ tự mình sờ.
Lê Vân Quy vừa làm vừa hỏi: "Hưʍ... Cháu yêu, dươиɠ ѵậŧ bự của chú chơi cháu có sướиɠ không? Cái mông nhỏ mẹ nó chứ lắc thật nhiệt tình, như có động cơ gắn vào vậy. Có phải ở nơi chú không thấy lén lút tự sờ ngực mình không, không cho phép tự chơi."
"A a... Chú... Xin chú, để cháu sờ một lúc đi... Núʍ ѵú cũng cứng như đá, cháu không muốn có cứng, muốn bóp ra thật mềm cho chú chơi... A ha... Thí mắt cuối cùng cũng nuốt hết, dươиɠ ѵậŧ chú đâm nó nuốt hết... Thật sướиɠ quá... Đâm sâu chút nữa, a... chơi nát cháu đi... Cháu bị chú cắm bắn... Thịt thịt nhỏ cũng bắn ra rồi, oa oa... Có khi nào bắn lên đầu người khác không..."
Lê Vân Quy cười tà: "Sẽ không, bảo bối! Nước tinh của cưng chưa kịp rơi xuống đã bị gió thổi khô rồi. Nhìn chú!" Dứt lời, anh tăng mạnh lực eo, hung hăng va vào mông cậu chừng trăm cái, cuối cùng cũng đút cái mông nhỏ thân yêu ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"A... Chú bắn khoẻ quá, vừa nhiều vừa nóng... A ha... Em bị chú bắn đến phun nước tinh... Chú cứu em... Muốn té mất..."
Lê Vân Quy nghe được tiếng kêu sung sướиɠ xen lẫn sợ hãi của vật nhỏ, mơ hồ trong tiếng gió vỡ vụn, đột nhiên dấy lên ảo giác quỷ dị em ấy sẽ theo gió tan biến, bất chợt cảm thấy đau đớn rút cạn, vội vàng kéo người vào trong ngực, dùng cơ thể nóng hổi của mình gắt gao sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của đối phương mới lần nữa cảm thấy an tâm cùng thoả mãn.
Lê Vân Quy động tình nói: "Không sợ, bảo bối không phải sợ. Chú sẽ không để em xảy ra chuyện, chú mãi mãi ở bên cạnh em." Nói xong liền đem người giữ thật chặt, lại đặt hai chân cậu vắt lên lan can, lần nữa dùng tình triều cuồn cuộn tấn công tao huyệt mềm mại ngon miệng kia.
Lúc này Lê Mộ hai chân có điểm tựa, cái mông bị nam nhân nâng lên lơ lửng giữa không trung, đầu tựa vào cổ nam nhân, bị động tác của anh làm cho nảy lên nảy xuống, uốn éo không ngớt. Từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh úp, Lê Mộ bị chơi đến sảng người, mở to đôi mắt trống rỗng mịt mờ, nhưng lại vô tình ngắm được bầu trời đêm đầy sao.
Cậu vĩnh viễn nhớ bầu trời sao hôm đó, sáng ngời lấp lánh, tựa như có thể thấu triệt hết thảy khoan dung. Mà dưới bầu trời sao đó, cậu hoàn toàn thả lỏng tựa vào nam nhân yêu nhất cuộc đời mình, cảm thấy cả người như chìm trong hạnh phúc, tựa như lạc giữa thiên đường.
☆☆☆
Long diên hương
Được mệnh danh là "báu vật của biển", là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hoá của cá nhà táng . Trước đây, long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa , nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. (Wikipedia)
(người ta hay kêu là... sh*t cá voi. Nhưng mà những cục sh*t này có giá bạc tỷ lận...)
Cá nhà tángTrời sao/starry night
Editor: Về cặp này các bạn muốn xưng hô thế nào? Tui từng đọc một bộ niên thượng công xưng với thụ là ông - em =)))) Cá nhân tui thấy nghe cũng tình phết nên giờ muốn thử chú - em cho nó có cái tình thú =))))))))))))) Mà đôi khi bình thường thì xưng chú - cháu cho nó đúng hoàn cảnh truyện...
Nói chung là tui hay thay đổi xưng hô tùm lum lắm nhưng mà đều có ý đồ hết á chứ không phải lộn đâu :"