Chương 15: Lụa mỏng che thân!
Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Chỉ là bị dươиɠ ѵậŧ thao hai đùi, cả người lại trở nên đỏ rực, chỗ bị ma sát đỏ ửng. Bên dưới ướt đến rối tinh rối mù, hắn đem khúc thịt hung mãnh đâm vào chỗ dính dấp kia. Nam nhân đem cơ thể trần trụi trắng nõn kia đè lên tường, hung hăng đè ép, dùng bờ ngực cứng rắn của mình cọ lên ngực mềm mại của mỹ nhân, đầṳ ѵú thỉnh thoảng chạm vào nhau, xen lẫn âm thanh trầm thấp cùng tiếng rên yếu ớt phập phồng.
Bàn tay ấm áp thoả thích vuốt ve vòng eo duyên dáng, cái mông tròn trịa lộ ra bên ngoài qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) bị hắn nhào nặn nóng hổi, bỗng nhiên bàn tay nam nhân chen vào giữa hai đùi sâu hút thần bí, men theo sợi dây giữa hai mông kɧıêυ ҡɧí©ɧ nơi kín đáo giàn dụa nước mật trong chớp mắt chảy ra không ngừng thu hết vào mắt, hình ảnh khiến hắn mất khống chế.
Quang cảnh giao thoa, phòng nhỏ tờ mờ, mỹ nhân một bộ quần áo lụa mỏng che thân, dáng vẻ mềm mại nửa kín nửa hở dưới làn lụa đỏ nhạt mỏng manh, càng thêm ngọt ngào. Hai vυ' xinh đẹp khảm thêm hai viên ngọc như anh đào kiều diễm, lộ ra qua lớp áo ẩn hiện dưới ánh nhìn của nam nhân. Phong cảnh bên dưới cũng tuyệt đẹp, đung đưa dưới vạt áo là qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) bé xíu cố gắng ôm lấy ngọc hành, một vài sợi lông lộ ra ngoài, giữa không trung tịch mịch phóng đãng. Áo vốn phải phủ tới mông, nhưng mỹ nhân dáng người cao gầy nên lộ ra hơn nửa cái mông nhộn nhạo xuân tình, vai trần cùng chân dài hoàn toàn không có gì che mặc người khác da^ʍ ý.
Mỹ nhân nào biết bộ dáng yêu kiều dâʍ đãиɠ của mình gây ra đại hoạ, chỉ biết hiện giờ đã bị xâm phạm không chừa một tấc, ngay cả cúc huyệt bí mật cũng bị nam nhân đưa bốn ngón tay vào làm loạn khiến nước chảy ra nhèm nhẹp. Chân đang bị kéo căng, ngọc hành mỹ nhân cứng lên nhanh chóng ma sát cơ bụng cứng rắn của nam nhân, phần gốc âm nang cũng bị nam nhân cọ sát, chẳng lâu sau liền phun ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, tí ta tí tách chảy vào khu 'rừng rậm' của nam nhân.
Sau khi bắn tinh, chỗ bí mật kia càng lầy lội hơn, chỗ vải đẫm nước đáng thương kia dính sát vào nơi 'tiếp xúc' cháy bỏng của cả hai, ngăn không cho da thịt tiếp xúc thân mật khiến hạ thể ngứa ngáy cực độ, cũng không ai an ủi.
Mỹ nhân thảm thương khóc nấc, nhưng quả thật khó nhịn, y dứt khoát vươn tay qua đem qυầи ɭóŧ kéo đến bên hông, chủ động dâng lên chỗ da^ʍ bí ẩn. Tính khí không bị trở ngại cọ sát nhau, thân nhiệt nóng hổi truyền đến khiến hai người thoải mái không nhịn được rên lớn. Tay nam nhân không thăm dò huyệt mỹ nhân, bóp nắn hai múi mông căng tròn của mỹ nhân, hung bạo rút ra cắm vào, ác liệt thao giữa hai chân mỹ nhân khiến cậu cả người co quắp ướt đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên dươиɠ ѵậŧ chen vào lỗ nhỏ đói khát, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rẫy bắn đầy mật huyệt mỹ nhân.
"Ư hưʍ... Ông xã xấu xa, không thao huyệt người ta còn bắn vào trong nhiều như vậy..."
Nam nhân ôm chặt cơ thể mềm mại bình phục cảm xúc mãnh liệt vừa rồi, nghe vậy cười nói: "Ai là ông xã của cưng?"
Tô Quân Lan đấm ngực hắn, hừ nói: "Trò ác bá cưỡиɠ ɠiαи còn chưa chơi đủ sao? Đừng nói chỗ này còn chút ánh sáng lọt vào, cho dù có là tối mịt em cũng nhận ra được anh. Trừ anh, ai có thể kề cận với em thế này?"
Vinh Tây Lăng vùi vào xương quai xanh hít hà mùi cơ thể dễ chịu của mỹ nhân, khen: "Ừ, bảo bối của anh lợi hại nhất." Nói xong, tháo dây buộc bên hông mỹ nhân ra, qυầи ɭóŧ ướt đẫm bị ném qua một bên, tiểu huyệt không có gì ngăn trở tϊиɧ ɖϊ©h͙ như suối chảy xuống. Nam nhân thưởng thức trong chốc lát mới chủ động cởϊ áσ lụa của mỹ nhân ra, dịu dàng lau chùi hạ thể lầy lội của hai người.
Thật vất vả mới ra khỏi phòng thử đồ, Vinh Tây Lăng thản nhiên ra hiệu muốn mua bộ quần áo bị vò thành một cục trong tay này, mắt nhìn đều là quần áo dính tϊиɧ ɖϊ©h͙. Mỹ nhân cúi đầu không dám nhìn thẳng, ngại ngùng kéo tay nam nhân đi ra ngoài. Ai ngờ Vinh Tây Lăng không những đứng yên còn mỉm cười với cô gái bán hàng: "Tôi mới chọn được mấy món, tất cả gói lại."
Lúc này Vinh tiên sinh mới hài lòng xách mỹ nhân về nhà, âm mưu làm sao để mỹ nhân mặc mấy bộ quần áo ngắn cũn này mặc hết một lần, rồi lại đích thân hắn cởi sạch.
----------
Bên kia, Tô Cô Vân nhíu mày chăm chú nhìn vào xấp hình trên bàn. Đống này là người của Minh Nguyệt đường đưa tới chiều nay, từng chút từng chút ghi lại người nọ vui vẻ "qua lại" với đám ô hợp, những người đó... cùng hắn không liên quan hưởng lạc.
Đường Dạ Vũ đời sống sa đoạ, Tô Cô Vân vẫn luôn nghe đến, lại nói mấy năm kia ở thành Kim Lăng tai mắt Tô gia của gã không thiếu, huống chi gã còn đặc biệt chiếu cố Đường Dạ Vũ. Nhưng Tô Cô Vân không muốn vạch trần loại yên bình giả tạo kia, dẫu sao Đường Dạ Vũ cũng không hứa hẹn gì, coi như mấy năm kia cậu ta thiếu thốn "ham chơi" cũng được. Nhưng bảo hoàn toàn không quan tâm, Tô Cô Vân lại làm không được, điều này cũng khiến cuộc sống của hai người cũng không mấy hoà thuận.
Sau đêm đầu tiên đó, Tô Cô Vân cũng cố gắng đi tìm hiểu về phương diện này, trong lòng cũng dâng lên xót xa muốn đối phương dưới sự dẫn dắt của mình trải nghiệm loại sung sướиɠ nhất. Nhưng vừa nghĩ đến Đường Dạ Vũ từng bị vô số đàn ông 'ôm' qua, vì bọn họ mà nỉ non rêи ɾỉ, không kiêng kị chút nào 'khoe' hết ra lại không thể tiếp tục ôm tâm tư này được nữa. Ban đầu Đường Dạ Vũ cũng không ngại, dù sao cậu ta cũng không thiếu đàn ông, tuỳ tiện ngoắc tay cũng một đám xông tới tranh nhau thoả mãn cậu ta. Về sau lại chia cắt hai nơi, mỗi lần xa nhau gặp lại cũng là tới lui vội vã, Đường Dạ Vũ có thể muốn bù đắp hoặc vỗ về người tình lâu ngày không gặp này, trên giường thường bày ra đủ trò lấy lòng gã. Tô Cô Vân thừa nhận, lần nào thể xác của hắn cũng đạt được kɧoáı ©ảʍ, nhưng trong lòng chỉ là lạnh lẽo...
Thế nhưng, Tô Cô Vân chưa bao giờ nghĩ đến, trên phương diện chính trị, Đường Dạ Vũ sẽ phản bội gã, tính toán gã. Mười mấy năm tình nghĩa, mấy chục đêm vợ chồng(*) với nhau, hơn nữa gã còn cam tâm tình nguyện đứng phía sau, là kẻ si tâm chờ cậu ta quay đầu nắm tay vượt qua núi sông, quyền lợi tình yêu gã đều có thể cho cậu, Đường Dạ Vũ còn muốn gì nữa đây?
(*) chỗ này trong raw ghi phu thê luôn ấy, tội anh Tô :"(
Cho nên, gã không tin, không tin Đường Dạ Vũ sẽ âm thầm thâu tóm quyền lực, cùng Tô gia là địch.
Tiếng gõ cửa 'cốc cốc' đánh gãy trầm tư của Tô Cô Vân, gã điều chỉnh lại tâm trạng nói mời vào. Người đến là phó tướng của gã - Sở Hàn, là người Tô Cô Vân cứu được trong đống xác chết ở chiến trường Tây Bắc, nhiều năm tận lực ra sức, toàn tâʍ ɦộ chủ, được toàn Tô gia trên dưới tín nhiệm.
Sở Hàn cố gắng không nhìn xấp hình bừa bãi, trầm ổn mở miệng: "Số vũ khí trước đây Đường công tử làm trung gian mua bán ngày mai sẽ phải chở về thành Kim Lăng, lộ trình chỉ có ngài, tôi và Đường công tử biết. Theo lý mà nói sẽ không có gì sai sót. Nhưng tiểu thiếu gia tự mình gọi điện đến nói thuộc hạ muốn thay đổi lộ trình, tôi tới hỏi ý kiến của ngài."
Lô vũ khí này số lượng rất lớn, không phải chuyện đùa, có chết cũng không để mất. Nhưng Tô Cô Vân khoảnh khắc giờ đây từ bỏ lý trí cả nửa đời mình, kích động, điên cuồng, muốn cá cược cả đời mình một lần, dốc toàn lực.
Đường Dạ Vũ, tôi đem cả tài sản và tính mạng ra cùng em đánh cược. Bây giờ hay về sau, bỏ qua hiềm khích lúc trước cùng nhau tiến lên, hay là chặt đứt loại tình cảm này quay đầu là địch, đều là do em, nhất niệm chi gian.(*)
(*) Câu này mình không hiểu lắm, nhưng tra ra là kiểu giữa muôn vàn suy nghĩ thì chỉ cần một quyết định cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục sự kiện.
Một lời đã định, Tô Cô Vân rất có khí phách nói: "Tất cả không thay đổi, giữ nguyên kế hoạch ban đầu."
----------
Ở phủ Tổng thống cách trăm dặm, Đường Dạ Vũ lẻ loi đứng bên cửa sổ, trên sàn rải rác bản đồ phác hoạ, cậu ta thỉnh thoảng cúi đầu chăm chú, mắt đảo qua mấy vị trí khoanh lại bằng bút đỏ, chậm chạp không quyết định được.
-----------
Editor: Sao lại thành đam mỹ cẩu huyết rồi :)))
Không hiểu sao làm bộ này cứ nhớ nhạc kịch Phantom of the Opera ấy, thấy bối cảnh phương Tây kiến trúc Baroque hợp hợp =))