Edit: lamlam28701
Tần Việt xây dựng cái mộng cảnh này, kỳ thực chỉ muốn gợi ra một đoạn hồi ức mà trong lòng Chử Ngọc ghét nhất, hắn sẽ hảo hảo xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thật không nghĩ tới hồi ức Chử Ngọc chính là lúc này, còn sau khi trúng dược lảo đảo mà chạy đến trong sân hắn.
Thực sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, lại có được mà chẳng tốn công lao. Hắn tâm trạng đắc ý, lại lấy ngón tay nhấc lên cằm nam nhân đang nắm lấy ống quần hắn, dùng ngữ khí công tử bột nên có hỏi Chử Ngọc: "Giúp ngươi? Tại sao phải giúp ngươi?"
Mấy ngày nay hắn cũng đứng xa xa nhìn thấy Chử Ngọc trong hiện thực, bộ dáng đối phương cao cao tại thượng. Trời không quá lạnh, nhưng lại dùng áo lông cáo quấn chặt người, cả người nhìn hào hoa phú quý, giống như một cái hồ ly giảo hoạt cùng tàn nhẫn. Mà trong giấc mộng, Chử Ngọc chỉ mặc chiếc áσ ɭóŧ đơn bạc, khuôn mặt trắng noãn bởi vì tác dụng của thuốc hiện ra một chút ửng hồng.
Hồ ly mà bị thương, hàm răng kia cũng liền sắc bén tàn nhẫn. Chử Ngọc bởi vì tác dụng của mộng cảnh mà hiện ra thất thố, nhưng dù sao cũng không phải là thật khi đó, ánh mắt của y giấu đi mấy phần tàn nhẫn, so với tiểu bạch thỏ vô tội đáng thương càng thêm gây nên du͙© vọиɠ chinh phục người khác.
Chử Ngọc cắn cắn đầu lưỡi chính mình, cái mộng cảnh này thực sự là quá mức chân thật, y thậm chí có thể cảm giác được đau đớn, đau đớn nhẹ nhàng này làm cho y tỉnh táo thêm một chút, y hướng đệ đệ của phu quân mình nói: "Giúp ta một chút, ta sẽ nhớ kĩ phần ân tình này."
Chỉ cần không bị bắt là kẻ thông da^ʍ, y sẽ không khó chịu như vậy, cũng sẽ không bị đánh đau như thế. Bất kể có phải nằm mơ hay không cũng được, thân thể tỏa nhiệt như nhũn ra làm cho tinh thần y trở nên yếu đuối mấy phần. Y hạ giọng xuống, ngón tay sít sao nắm lấy ống quần tiểu thúc tử trẻ tuổi tuấn mỹ, chính mình như lúc trước mà phát ra âm thanh lẩm bẩm bất lực.
Bất quá trong tiềm thức y vẫn rõ ràng, đối với Tần Việt hai năm trước mà nói, một chút đồng ý với chính mình cũng không có, tiểu thúc tử làm người ta ghét bỏ khả năng sẽ không chút lưu tình mà đem người ném đi, sau đó để cho những hạ nhân kia thấy được dáng vẻ chật vật của y.
Nhưng cùng y nghĩ không giống nhau, Tần Việt trước mắt chỉ cúi người xuống, sau đó ánh mắt nhìn về một đoàn phía trước quần váy của y: "Ta xem một chút, đây là cái gì đây? Làm đại tẩu cư nhiên đối tiểu thúc tử phát da^ʍ, làm sao, ca của ta hắn không thỏa mãn được ngươi sao?"
Dược vật kia có tác dụng, cho nên hậu huyệt chảy nước kia đem quần váy rộng rãi của Chử Ngọc đều làm ướt. Dươиɠ ѵậŧ trước mặt hắn cũng đã sớm cứng rắn mà dựng đứng lên, đem quần váy nâng lên một cái bọc lớn hết sức rõ ràng.
Chính là, chính là như vậy, hạ nhân nhiều như vậy, nhìn tính khí cụ này của y, sau đó cười nhạo, châm chọc, tiếp theo chính là roi cũng gậy gỗ đánh lên người y.
Đau quá, thật sự rất đau... Cảm xúc của Chử Ngọc xuất hiện gợn sóng rất lớn, mộng cảnh xung quanh cũng bắt đầu hỗn loạn lên.
Gay go, có điểm đùa hơi quá. Tần Việt không tiếp tục nói lời thừa thãi, trực tiếp đem người bế lên.
Đột nhiên cảm giác bay lên không trung khiến Chử Ngọc sửng sốt một chút, mộng cảnh liền lần nữa khôi phục ổn định. Tiểu thúc tử Tần Việt đem y đặt trên giường, liền cài chốt cửa cửa phòng: "Muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không thể, nhưng ngươi phải biết, con người của ta chưa bao giờ chịu thiệt, ngươi phải trả ơn cho ta."
"Ngươi muốn cái gì?" Nghe thấy âm thanh chốt cửa hạ xuống, Chử Ngọc trong lòng như đặt xuống được một tảng đá lớn, y thở phào nhẹ nhõm.
Tần Việt vốn ăn mặc lỏng lỏng lẻo lẻo tùy tiện xé hạ thắt lưng, áo choàng rộng lớn trên người hắn liền rơi xuống, lộ ra thân thể trẻ trung khỏe mạnh cùng cự long hùng tráng.
Hắn câu lên khóe môi, cặp mắt đào hoa hẹp dài lộ ra mấy phần tâm ý bỡn cợt: "Ngươi nếu đã chủ động tới cửa cầu viện, còn phát tao câu dẫn người, vẫn nên giúp ta giải quyết vấn đề này đi."
Lúc cùng Tần Trác làm chuyện đó, phần lớn đều vào buổi tối, bởi vì tâm lý tưởng nhớ đến biểu đệ của hắn, thời điểm Tần Trác cùng y làm tổng như là đang hoàn thành nhiệm vụ. Chử Ngọc cũng không có khả năng mà quan sát qua phu quân chính mình lõa thể một cách rõ ràng, trái lại Tần Trác còn mang đến cảm giác đau đớn cùng tràn đầy chán ghét y.
Đây là lần đầu tiên y như thế mà rõ ràng nhìn thấy nam nhân thứ hai lõa thể. Tần Việt là quý công tử mà gia đình giàu có nuôi ra, da thịt mềm mại trắng nõn, thoạt nhìn cùng mình không khác nhau quá lớn. Nhưng có thể chính là nam nhân cùng Song Nhi khác nhau ở chỗ bắp thịt của hắn càng thêm rõ ràng mạnh mẽ, thân hình cũng kiên cường cao to, đặc biệt là dươиɠ ѵậŧ phía trước chân hắn đã sớm bán cương.
So với chim nhỏ màu sắc nhạt màu cùng phấn nộn của y, dươиɠ ѵậŧ đối phương vô cùng to dài, màu sắc cũng nghiêng về màu tím đen, côn ŧᏂịŧ kia cũng chưa hề hoàn toàn cương, nhưng trình độ tráng kiện cũng là không nhỏ.
Chử Ngọc chịu ảnh hưởng của dược vật, hậu huyệt không tự chủ chảy ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ, nhưng tâm lý của y vẫn luôn chống cự.
Chỉ cần ngâm một chút nước lạnh là có thể giảm bớt đi khó chịu, y nghĩ như thế, nhưng tiểu thúc tử lại đè ép tiến lại đây.
Tần Việt rốt cuộc tên già đời sắc bén, rất dễ dàng mà cởi bỏ quần áo của Chử Ngọc chẳng tính là phiền phức. Hắn đánh giá thân thể Song Nhi trước mặt. Ngoại trừ tinh tế một chút, da dẻ bên ngoài càng bóng loáng nhẵn nhụi, thoạt nhìn cùng nam nhân phổ thông cũng không hề khác gì nhau.
Chử Ngọc tứ chi vô lực, căn bản cũng không có biện pháp từ chối bất kỳ động tác nào của hắn, trơ mắt mà nhìn tiểu thúc tử đem tiết khố còn sót lại trên người y vứt đi, lộ ra hậu huyệt đang hăng hái chảy nước của y. Y lắc đầu, kéo thân thể bủn rủn vô lực hướng bên trong giường lui vào: "Không có, ta không có."
Đối phương vô cùng ác ý mà gảy gảy chim nhỏ y: "Đại tẩu rõ ràng cũng rất hưng phấn mà, phía trước còn ngẩng đầu cao như vậy, mặt sau cũng toàn là nước."
Đại khái chính là do song nhi cùng nam nhân bình thường khác biệt đi, chỉ cần một chút dược vật trợ hứng, mặt sau liền có thể giàn giụa nước như vậy. Nghe đâu tϊиɧ ɖϊ©h͙ song nhi cũng là trong suốt, bởi vì không có hạt giống có khả năng khiến người khác mang thai, phía trước bọn họ bắn ra cũng cùng hậu huyệt giống nhau là dâʍ ɖị©ɧ trong suốt mà thôi.
Tần Việt thăm dò vào một ngón tay, không biết là bởi vì tác dụng dược vật hay do bản thân Chử Ngọc thiên phú dị bẩm, bên trong ẩm ướt cùng nóng rực, còn co dãn căng mịn, quả thực có thể nói là cực phẩm.
Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm hẳn lên, nhìn Chử Ngọc tràn đầy du͙© vọиɠ.
"Còn nói không có." Tần Việt dùng hai ngón tay cắp lên tiết khố đối phương ở trước mặt Chử Ngọc quơ quơ, "Nhìn xem, nước nhiều đến nỗi đem quần đều làm ướt."
Chử Ngọc cắn chặt môi, ở bụng xác thực có từng trận luồng nước nóng kéo tới, mà đây cũng bởi vì dược vật mà thôi, y lắc đầu, thậm chí không có suy nghĩ qua, chính mình tại sao lại mơ cùng tiểu thúc tử nói chuyện da^ʍ tục.
Rõ ràng là giấc mơ của chính mình, nhưng vẫn không có một chút điểm nào do y quản thúc. Quả nhiên là không có cách nào chạy thoát, ánh mắt của y mang theo mấy phần tuyệt vọng.
Tần Việt vào lúc này cũng không quá để ý biểu tình nhỏ bé này của y. Hắn vốn muốn ôn nhu mở rộng, nhưng ngẫm lại không phù hợp với tính cách thiết lập a, hơn nữa da^ʍ huyệt cực phẩm như thế này, hắn rất muốn trực tiếp đâm côn ŧᏂịŧ vào thao hỏng y.
Ngược lại quần áo cũng đã cởi sạch sẻ, hắn cũng không quản quá nhiều, nghĩ như thế nào, liền làm như thế đó, thời điểm tay nhấn giữ bờ vai tinh tế của nam nhân, không cho phép đối phương lùi bước, đẩy ra hai chân đối phương đang chặt chẽ khép lại, côn ŧᏂịŧ to dài nhắm ngay chính giữa lỗ nhỏ nhạt màu đang không ngừng đóng mở, không một chút ôn nhu mà thô lỗ đâm vào.
Nơi tư mật bị thịt hành lớn như vậy chèn rộng, Chử Ngọc cảm nhận được đau đớn mà thời điểm lần đầu tiên làm chuyện này bị xé mở ra, tại sao trong mộng y cũng phải chịu đựng sự đau khổ này them một lần nữa.
Nước mắt của y lăn xuống, bởi vì phải nhẫn nại không phát ra âm thanh kêu la đau đớn, đôi môi đều bị y cắn nát chảy máu. Thoạt nhìn qua rất đáng thương, ánh mắt Chử Ngọc nhưng lại mang theo oán hận.
Tần Việt hao tổn tâm tư nhiều như vậy để tạo nên giấc mộng này đương nhiên không phải để cho Chử Ngọc càng căm hận chính mình.
Hắn cũng không vội vã ở bên trong tiểu huyệt chật hẹp cùng nỏng rực mà một phen thú tính. Hắn vô cùng thương tiếc hôn mυ'ŧ hạt châu Chử Ngọc lăn dài trên mặt, sau đó mang theo vị mặn mà ôn nhu đến cực điểm hôn lên môi đối phương.
Đầu lưỡi hắn đầu tiên tại trên môi Chử Ngọc quét một vòng, liếʍ mυ'ŧ máu tươi trên đôi môi đáng thương bị y cắn nát, sau đó đầu lưỡi linh hoạt cùng hung hăng mà cạy mở hàm răng y, ở bên trong đuổi theo môi lưỡi y mà giao triền.
Cũng không phải là song nhi chưa bao giờ trải qua chuyện chăn gối, nhưng bộ dáng bị hôn của đối phương vẫn tương đối ngây ngô, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quên.
Mắt thấy Chử Ngọc một bộ sắp nghẹt thở, Tần Việt một phen hôn mυ'ŧ, sau đó mới buông ra đôi môi bị hôn đến đỏ tươi thêm mấy phần, bày ra khuôn mặt ghét bỏ: "Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy."
Rõ ràng y không có chút nào muốn, Tần Việt này còn ghét bỏ y, quả nhiên anh em nhà họ Tần không có một tên nào tốt. Chử Ngọc vốn đã bị hôn ngất ngất ngây ngây, Tần Việt vừa nói như thế, y nghĩ tới người cắm ở bên trong thân thể mình chính là đệ đệ của tên tướng công khốn khϊếp kia, trong mắt toát ra mấy phần oán độc.
Tần Việt đương nhiên bỏ qua không nhìn vẻ mặt của y, ngoài miệng vẫn ngả ngớn nói: "Không nghĩ tới gương mặt ngươi bình thường, nhưng lại có thân thể nhìn rất đẹp."
Hắn bỏ qua miệng Chử Ngọc, liền cúi đầu ngậm đối phương thịt nhũ. Thịt nhũ song nhi không thể so cùng vυ' lớn của nữ nhân, nhưng lại so với đầṳ ѵú nam nhân còn mềm mại hơn rất nhiều.
Hắn như trẻ con bú sữa dùng sức mυ'ŧ vào đầṳ ѵú y, đầu lưỡi thi thoảng đảo qua lỗ nhỏ trên đầu nhũ day nhẹ. Thân thể vốn phi thường mẫn cảm, chờ Tần Việt đem núʍ ѵú Chử Ngọc nhả ra, nó đã bị mυ'ŧ đến lớn hơn một vòng.
Quả nhũ hoa hồng nhạt bị liếʍ láp đến đỏ au sáng lấp lánh, đầu nhũ nho nhỏ ở giữa sưng lớn, nhìn qua giống một đóa hoa mai màu phấn nở rộ rực rỡ.
"Đầu nhũ đại tẩu ngon ngọt vô cùng, đáng tiếc không có sữa." Đây là lần đầu tiên Chử Ngọc nghe từ trong miệng Tần Việt xưng hô hai tiếng đại tẩu, cũng là lần đầu tiên nghe hắn khen ngợi chính mình, nhưng loại khích lệ này, y một chút cũng không muốn.
Y khó chịu quay mặt đi, cảm giác thịt huyệt dần thích ứng với sự tồn tại của mình ,Tần Việt bắt đầu chậm rãi đánh động.
Ngón tay của hắn tại xương bướm đẹp đẽ của đối phương, vòng eo đáng yêu, xương đuôi mẫn cảm, còn có khe hở giữa hai tòa núi tuyết mềm mại nhẵn nhụi kia mà lưu luyến. Vòng eo song nhi vô cùng tinh tế, bởi vì có học qua vũ đạo, vòng eo Chử Ngọc phải nói là vô cùng dẻo dai. Thời điểm hắn tách ra hai chân y, liền cảm thấy được đối phương có thể phối hợp hắn làm một ít động tác có độ khó khá cao.
Ngược lại là ở bên trong mộng, tư thế càng thêm gian nan có khi cũng được đi. Hắn đem đối phương áp vào trong góc, đem chân Chử Ngọc mở đến càng rộng, động tác từ từ bắt đầu tăng nhanh, đem tiểu huyệt hoàn toàn khai phá mở rộng.
Dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong huyệt Chử Ngọc thực sự rất nhiều, tần suất dươиɠ ѵậŧ to dài của nam nhân ở bên trong huyệt y xở xuyên cơ hồ giống như đúc mấy đóng cọc, phát ra tiếc vang phốc phốc liên tục. Bắp đùi của y bị tiểu thúc tử mở ra đến độ cong mà người thương không thể ít a làm được, hai tay mềm nhũn khoát lên trên bả vai nam nhân mà hung hăng bấu chặt.
Thân thể Tần Việt chẳng thể tính là đặc biệt khỏe mạnh, cũng không có bắp thịt căng phồng bắp, nhưng lại khó giải thích được mang đến cho người một loại cảm giác an toàn.
Ngày hôm nay tựa hồ không nóng như mọi ngày, nhưng cho dù là trong mơ, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hai người làm loại vận động kịch liệt này cũng đổ mồ hôi rất nhiều. Tần Việt cảm thụ được tiểu huyệt đầy nước kia bị mình chinh phạt ngày càng mềm mại, hắn dùng tay vén lên mái tóc bị mồ hôi ướt nhẹp của y, trầm thấp mà bật cười: "A Ngọc yêu thích thịt heo bổng của ta sao?"
Chử Ngọc như trước mím chặt môi, Tần Việt động tác rất tàn nhẫn cùng mạnh mẽ lại không mất đi ôn nhu, một loại tâm ý ngứa ngáy từ nơi xương đuôi y truyền đến, hậu huyệt cũng dần dần chạm đến một loại kɧoáı ©ảʍ mà y chưa bao giờ có.
Đáng lẽ hắn đã làm y mất hết mặt mũi, khiến y phải đối mặt với nhục nhã cực kì, nam nhân trên người lại không cho y vẻ mặt yêu thích, cảm giác thân thể bên dưới đang vui sướиɠ nói cho y biết hẳn là rất thoải mái, nhưng y vẫn lắc đầu một cái cái: "Không, không thích."
Thực sự là một tên già mồm. Tần Việt tăng nhanh tốc độ cắm rút, hắn nặng nề đỉnh lộng hoa tâm sâu bên trong cúc huyệt, một lần lại một lần mà đem Chử Ngọc đẩy đến kɧoáı ©ảʍ cao trào.
Chử Ngọc bị thế tiến công bất thình lình làm cho vô lực chống đỡ, y như một cá sắp chết mà há to miệng, không có cách nào tự kiềm chế mà phát ra âm thanh ngắn ngủi "A.... A....."
"Còn nói không thích, rõ ràng miệng nhỏ này cắn chặt như vậy." Y nghe thấy nam nhân trên người y nói như vậy, lại hỏi y, "Thoải mái sao, thích không?"
"Không thoải mái, không thích!" Nhưng thật ra là thoải mái, nhưng Chử Ngọc vẫn nói như vậy. Nam nhân tựa hồ có hơi tức giận càng nhanh hơn càng ác hơn mà va chạm đến. Côn ŧᏂịŧ kia ở trong thân thể của y ra sức tàn phá bừa bãi, thậm chí thâm nhập đến thai mà chưa bao giờ có người ghé thăm qua, bụng của y thậm chí cũng có cảm giác bị nam nhân đâm thủng. Từ bụng dưới mỏng manh, thậm chí có thể thấy hình dáng khí cụ dữ tợn lúc ẩn lúc hiện.
"Không muốn...A .... Quá sâu...Ưʍ.... Quá nhanh... Ha....Chậm một chút....A...." Chử Ngọc bị làm phát khóc, y bị hắn làm ác, nước mắt rơi xuống liên tục không phải vì đau đớn, mà bởi vì có kɧoáı ©ảʍ cực hạn không ngừng.
Nguyên bản chính là tinh thần cùng thân thể giao hòa, Chử Ngọc cảm giác mình bị kɧoáı ©ảʍ dằn vặn đến điên rồi. Ngay lúc nam nhân thúc mạnh phía trước một cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nỏng hổi bắn sâu và trong hậu huyệt mình, y cũng không nhịn được rít gào thành tiếng, phía trước phun ra tinh thủy bán trong suốt, bên trong hậu huyệt cũng tuôn ra một làn sóng, càng không phải là tình huống được an ủi phía trước, lần đầu tiên bị làm đến triều thổi.
"Thực sự tiểu hài tử hư hỏng không thành thực." Trước khi mất đi ý thức, Chử Ngọc nghe được nam nhân trên người y nói như vậy.
Từng có một nhà khoa học nghiên cứu qua, rất nhiều người một đêm mộng của chính mình, ở trong cuộc sống hiện thực cũng chỉ vừa qua hơn mười phút mà thôi, mộng cảnh cùng hiện thực khác biết rất lớn.
Tần Việt dùng huân hương đi vào giấc mộng, cũng bởi vì muốn kéo dài giấc mộng này.
Bởi vậy lúc Chử Ngọc hôn mê ở trong giấc mộng tỉnh lại, y vẫn cứ như trước nằm trên giường lớn.
Y mở mắt ra, cảm giác thân thể vô cùng bủn rủn, giật giật, mới cảm giác được không đúng, bên trong hậu huyệt còn đang ngậm lấy một cái dị vật. Hơn nữa y vừa động, dị vật kia dĩ nhiên lại bành trướng mấy phần.
Y nghiêng mặt bên cạnh, thấy được một gương mặt quen thuộc. Là Tần Trác đã chết... Không, không phải, mặt mũi Tần Trác cũng không có còn trẻ như vậy. Dây là tiểu thúc tử của y, Tần Việt.
Y cơ hồ muốn rít gào thành tiếng, nhưng trang trí xung quanh lại khiến y phát hiện khác biệt so với giấc mộng ảo diệu kia.
Chăn dày hơn, trên người y mặc cũng không phải là áo mỏng mùa hè, mà là áσ ɭóŧ mùa thu đông thường gặp. Bên cạnh chính là nơi để áo lông hồ ly yêu thích của y, thế nhưng đã bị thay đổi.
Thay vào đó là áo lông cừu của nam nhân, màu đen, y đã từng nhìn thấy Tần Việt từng mặc qua.
Này là giấc mộng quái lạ gì vậy? Y nỗ lực đứng lên, thân thể lại bị cánh tay của nam nhân mạnh mẽ đè xuống.
Tần Việt mở ra cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, yên lặng nhìn hắn: "Mới sáng sớm, ngươi muốn đi đâu?"
--------------------------------------
Edit: Không hiểu tại sao các chương sau này đều dài quá là dài ╭(╯^╰)╮edit quá mịt mọi huhu