Phụng Tử Thành Hôn

Chương 12

Cặp mông trắng nõn của Tạ Dĩnh Thanh đặt trên đùi Trương Minh Hiên, chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ.

Vợ yêu đã tắm rửa sạch sẽ, trên người thoang thoảng mùi hương thơm mát. Trương Minh Hiên ôm eo Tạ Dĩnh Thanh, hôn lên đôi môi cậu. Âm thanh trao đổi nước miếng vang vọng bên tai. Nụ hôn của Trương Minh Hiên mang theo du͙© vọиɠ làm Tạ Dĩnh Thanh cũng có chút mơ màng.

Người song tính trong bộ phim trên người đầy mồ hôi, mê say mà nhắm mắt. Tạ Dĩnh Thanh đột nhiên cảm thấy sinh khí.

Nháy mắt, cậu tách hai chân khóa ngồi trên người Trương Minh Hiên, giơ tay cởϊ áσ thun của chính mình.

Trương Minh Hiên có chút sửng sốt, lại không nghĩ rằng Tạ Dĩnh Thanh học theo bộ dáng của người song tính trong phim, ưỡn ẹo vòng eo. Nhìn bộ dáng của Tạ Dĩnh Thanh, Trương Minh Hiên lập tức hiểu ra.

"Thanh Thanh, em... có phải đang ghen hay không?"

"Không có." Tạ Dĩnh Thanh mạnh miệng, nhưng động tác nơi hạ thân vẫn tiếp tục, cọ xát ©ôи ŧɧịt̠ lớn đang bán cương của Trương Minh Hiên.

"Thanh Thanh, trước tiên em đừng nhúc nhích. Phim chỉ là phim thôi, không phải..." Trương Minh Hiên mở miệng, muốn giải thích, nhưng lại không biết nói sao cho đồ ngốc trước mặt hiểu mấy cảnh quay giường chiếu này diễn viên phải mặc đồ bảo hộ.

"Nhưng là... Cậu ta cứ dán trên người anh." Tạ Dĩnh Thanh vùi đầu vào hõm vai Trương Minh Hiên, rầu rĩ nói.

"Thanh Thanh, em biết tá vị trong khi đóng phim không? Kiểu... Quay mấy cảnh này tuyệt đối không cho diễn viên làm thật." Tuy nghe được giải thích, Tạ Dĩnh Thanh vẫn bất động như cũ. Trương Minh Hiên nhéo một cái lên eo cậu, Tạ Dĩnh Thanh lập tức mềm người. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Hay là nói, Thanh Thanh muốn làm cùng anh hả?"

"..." Tạ Dĩnh Thanh dùng hành động trả lời câu hỏi của Trương ảnh đế.

Tạ Dĩnh Thanh duỗi tay, run run cởi nút áo của Trương Minh Hiên làm hắn lộ ra một mảnh ngực cường tráng, tay nhỏ theo tuyến nhân ngư mò xuống phía dưới, vói vào trong quần.

Cảm xúc bây giờ rất khác biệt so với lúc tự thủ da^ʍ. Bàn tay tinh tế của Tạ Dĩnh Thanh, cách qυầи ɭóŧ an ủi ©ôи ŧɧịt̠ lớn của mình, Trương Minh Hiên nhìn vợ yêu chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ hoạt hình, ngồi trên đùi mình, tay lại đang thủ da^ʍ cho mình, ngực phập phồng không ngừng.

Côи ŧɧịt̠ lớn trong tay hoàn toàn cương lên, Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy qυầи ɭóŧ của mình cũng lặng lẽ ướt một mảng.

Trương Minh Hiên nhìn thấy hai má vợ yêu hoàn toàn ửng đỏ, hiển nhiên cũng đã động tình, trực tiếp vói tay vào qυầи ɭóŧ Tạ Dĩnh Thanh. Còn chưa tách ra hai mép l*и, bên ngoài đã ướt đẫm.

Trương Minh Hiên chỉ mới moi đào vài cái, ngón tay đã dính đầy nước da^ʍ. Hắn rút ngón tay mang theo dịch thể ra, đặt trước mặt Tạ Dĩnh Thanh.

"Thanh Thanh có muốn nếm thử hương vị của chính mình hay không? Hửm?" Giọng nói Trương Minh Hiên mang theo mê hoặc, Tạ Dĩnh Thanh không chút suy nghĩ đã trực tiếp há miệng ngậm lấy ngón tay kia. Nhìn cái luõi linh hoạt say mê liếʍ ngón tay chính mình, Trương Minh Hiên không nhịn nổi nữa.

Hắn nâng mông Tạ Dĩnh Thanh lên, đè người trên sô pha, cởϊ qυầи lót ra, tiện tay ném đi.

Trải qua hai lần bị ȶᏂασ, lỗ l*и hiển nhiên đã biết trước sự tình sắp tới, đóng mở phân bố chất lỏng bôi trơn.

"Thanh Thanh, xoay người nằm sấp lại nào?"

"Được..." Tạ Dĩnh Thanh nghe lời bò trên sô pha, hạ eo xuống, hai chân hơi tách ra.

Trương Minh Hiên cởϊ qυầи áo của bản thân, đưa ©ôи ŧɧịt̠ lớn đã sớm cương cứng đến gần lỗ l*и.

"Thanh Thanh..." Trương Minh Hiên gọi một tiếng, nhẹ nhàng tách cửa l*и, nhéo âm đế đã sưng vù.

"Đừng... Anh đừng nhéo... Hưʍ..." Âm đế được chiếu cố tốt rồi, nhưng cơn ngứa trong người càng thêm rõ ràng, hi vọng có đồ vật gì đó thọc vào.

Mà lúc này, Trương Minh Hiên cầm ©ôи ŧɧịt̠ lớn chưa muốn tiến vào, ở miệng l*и đi tới đi lui. Tạ Dĩnh Thanh hận không thể cầm lấy côn ŧᏂịŧ đâm vào thân thể của mình, nhưng là vẫn cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể quay đầu, dùng đôi mắt đã sớm trào ra nước mắt sinh lí, mở miệng cầu xin: "TᏂασ em..."

"TᏂασ chỗ nào?" Trương Minh Hiên đùa giỡn hai cánh mông Tạ Dĩnh Thanh, xấu xa hỏi.

"A... TᏂασ em... TᏂασ... TᏂασ l*и em đi..." Tạ Dĩnh Thanh không nghĩ tới có một ngày, da^ʍ ngôn đãng ngữ trong truyện người lớn mình viết sẽ từ trong miệng mình nói ra, chỉ có thể xấu hổ chôn mặt vào sô pha.

Trương Minh Hiên nghe được lời muốn nghe, lập tức cầm con hàng thô tráng của mình cắm vào l*и non của Tạ Dĩnh Thanh.

Mông Tạ Dĩnh Thanh ưỡn cao, lỗ l*и nuốt một cái ©ôи ŧɧịt̠ lớn thô tím, vòng eo theo lượt đâm rút mà không ngừng đong đưa. Trương Minh Hiên nắm eo vợ yêu, nhẹ nhàng vuốt ve, thẳng lưng mà dùng sức đυ. ȶᏂασ.

Tư thế này không thể nghi ngờ đã đem địa phương yếu ớt của mình đều bại lộ cho người phía sau, trên TV bộ phim vẫn đang chiếu, nhưng đã chẳng còn ai xem nữa rồi.

"Thanh Thanh, nghĩ lại trong tiểu thuyết của mình xem em đã viết gì? Kêu vài câu cho anh nghe đi." Bản tính phúc hắc của Trương Minh Hiên lộ ra, chỉ muốn làm người dưới thân càng thêm... càng thêm dâʍ đãиɠ một chút.

"Không... Không được..." Tạ Dĩnh Thanh lắc đầu cự tuyệt, mấy lời như vậy sao có thể nói ra, mất mặt lắm. Dù cho đó có là tiểu thuyết mình viết, nhưng muốn từ trong miệng mình nói ra vẫn cảm thấy thập phần xấu hổ.

"Hửm?" Trương Minh Hiên dùng sức ȶᏂασ đến tử ©υиɠ. Tạ Dĩnh Thanh trước đó đã ăn không ít trái cây, lúc này cảm thấy trong bụng có chút trướng... muốn... đi wc.

"A... Chậm một chút... Chậm một chút... A... A..." đôi tay Tạ Dĩnh Thanh nắm chặt mặt ghế, cực lực nhẫn nại.

"Chậm một chút làm gì?" Trương Minh Hiên điên tục ȶᏂασ vào tử ©υиɠ, không cho Tạ Dĩnh Thanh cơ hội thở dốc.

"Anh rút ra đi... A... A.... Em muốn đi tè... Hức..." Còn tiếp tục như vậy sợ là bản thân sẽ tè ra mất.

"Không sao. Muốn tiểu thì tiểu đi. Ông xã sẽ không ghét bỏ em." Có vẻ ȶᏂασ cho vợ yêu mất không chế cũng là sự lựa chọn không tồi."

Nghĩ xong, Trương Minh Hiên cảm thấy thêm kích động, ngừng thúc vào, nằm lên tấm lưng đầy mồ hôi của Tạ Dĩnh Thanh.