Phụng Tử Thành Hôn

Chương 1

Tạ Dĩnh Thanh bị một cuộc gọi từ mẹ ruột kéo về nhà. Trong điện thoại, mẹ cậu khóc lóc mãi không thôi làm cậu lo lắng không ngớt không biết có chuyện gì. Kết quả về đến nhà nhận ngay một tin sốc.

Đó là cậu sắp kết hôn!! Quan trọng là thế mà cậu là người biết cuối cùng.

Đây là đang đóng bộ phim truyền hình nào sao? Tạ Dĩnh Thanh mông lung mụ mị cả đầu óc.

Mặc dù hiện giờ xã hội đã phát triển vượt bậc, thế nhưng tỉ lệ sinh con lại giảm đi rất nhiều.

Trước mắt chỉ có 2% người song tính có thể đảm nhiệm nhiệm vụ sinh con.

Không sai, Tạ Dĩnh Thanh chính là người song tính có tỉ lệ thưa thớt kia.

Mẹ cậu ngồi trên sô pha một bên khóc lóc, một bên tha thiết nói chuyện: "Thanh Thanh, cuộc hôn nhân này nói chung là... Tốt lắm... Con phải hòa thuận với người ta... Ngày kết hôn cũng gấp gáp."

Tạ Dĩnh Thanh không dám nói gì trong lúc mẹ cậu đang nức nở thế kia.

"Nhưng... con còn chưa gặp người ta?" Tạ Dĩnh Thanh cảm thấy chính mình khổ thật sự. Nếu là một anh đẹp trai thì thôi còn chấp nhận được. Nếu như là một lão già lớn tuổi, béo phì thì sao... Cậu không dám nghĩ tới luôn.

"À, là tập đoàn Trương thị. Thanh Thanh, con cũng biết mà, công việc kinh doanh hiện giờ của ba con không được tốt lắm... Nếu con kết hôn... Trương tổng có thể rót vốn vào công ty của ba con."

Cốt truyện cũng cũ rích quá rồi đấy??

"Này... Ba mẹ đây là đem con bán đi đấy à?"

"Thanh Thanh con đừng nghĩ như vậy. Đối phương tuổi tác cùng ngoại hình tương đương với con. Cha mẹ họ cũng đồng ý. Hơn nữa, người kia là con trai duy nhất của Trương gia, là người thừa kế duy nhất trong tương lai."

"Được rồi, được rồi, mẹ, đừng khóc nữa. Con nghe lời là được chứ gì." Tạ Dĩnh Thanh nghe mẹ mình nức nở nãy giờ đầu cũng muốn nổ tung.

Bây giờ người song tính vô cùng hiếm, không có gì lạ khi chuyện liên hôn như thế này diễn ra.

Tạ Dĩnh Thanh thẫn thờ trở về căn hộ của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã sống trong căn hộ này để viết bản thảo. Những lúc rảnh rỗi cậu lại thích viết hoàng văn*. Tuy thu nhập không nhiều lắm nhưng đó là sở thích của cậu. Cuộc sống cứ như vậy mà trôi qua.

*hoàng văn: truyện người lớn.

Ai ôi, ai bảo mình là người song tính làm chi. Tạ Dĩnh Thanh khó chịu nằm vật ra giường.

Thôi mặc kệ đi. Nếu đối phương là một anh chàng đẹp trai có khi mình còn được tiện nghi ấy chứ.

Tạ Dĩnh Thanh cứ mơ hồ như vậy mà đi ngủ. Sáng sớm hôm sau nhận được một cuộc gọi điện thoại từ số lạ.

"Alo..."

"Xin chào, tôi là Trương Minh Hiên."

"Cái gì a? Tôi quen anh sao? Sáng sớm tinh mơ đã gọi làm cái gì vậy chứ?"

Tạ Dĩnh Thanh có thói xấu lúc rời giường vô cùng nóng nảy.

"Tôi là Trương Minh Hiên, là vị hôn phu của cậu."

Cái... Cái... Gì?? Vị hôn phu? Đầu óc Tạ Dĩnh Thanh lập tức thanh tỉnh.

"12 giờ trưa hôm nay, tôi sẽ đến đón cậu ăn cơm, thuận tiện thảo luận một chút về hôn lễ." Hắn nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Thật là... Vội cái gì chứ. Không phải là kết hôn thôi à.

Khoan đã, Trương... Minh Hiên, cái tên này sao mà nghe quen quen. Tạ Dĩnh Thanh lôi điện thoại ra tìm tìm kiếm kiếm một hồi đột nhiên nhảy dựng lên.

Hóa ra là ảnh đế Trương Minh Hiên nha. Người đàn ông cao 1m85, thân hình ba vòng hoàn chỉnh, là đối tượng mộng xuân của vô số người song tính nha.

Hắn ta không chỉ là một người đàn ông giàu có, đẹp trai mà còn là ảnh đế nữa. Có phải ông trời đột nhiên mở mắt rồi ném một chiếc bánh ngon như thế này lên đầu mình không?

Tạ Dĩnh Thanh đột nhiên cảm thấy hơi xốn xang. Sau đó, cậu bắt đầu lục tung tủ quần áo để tìm đồ mặc cho trưa nay.

Kết quả đến 12 giờ, Tạ Dĩnh Thanh vẫn như cũ mặc áo hoodie cùng quần jean xuống lầu chờ đợi.

Chiếc xe bảo mẫu kia là tới đón mình sao?

Tạ Dĩnh Thanh nhìn một cô nương từ từ xuống xe, chậm chậm chạy về hướng mình.

"Xin chào, xin hỏi là Tạ tiên sinh sao? Tôi là trợ lí của Trương lão sư, tới đón ngài đi ăn cơm." Âm thanh thật ngọt ngào, Tạ Dĩnh Thanh lập tức cười cong đôi mắt.

"Xin chào, tôi là Tạ Dĩnh Thanh."

"Ngài gọi tôi Điềm Điềm là được. Ngài nhanh lên xe đi. Trương lão sư là đến rồi."

"Được được được." Vốn tưởng rằng có thể cùng tiểu tỷ tỷ xinh đẹp này nói chuyện vui vẻ, nhưng là dọc đường đi, Điềm Điềm đều nghiêm túc xem máy tính bảng.

Xe ngừng ở một nhà hàng Nhật Bản cao cấp nhất trong thành phố, Điềm Điềm tiễn Tạ Dĩnh Thanh vào rồi rời đi.

Theo chân người phục vụ, cuối cùng Tạ Dĩnh Thanh cũng gặp được vị hôn phu của mình.

Trương Minh Hiên đang ngồi uống trà.

Đẹp trai quá đi! Đây là ấn tượng đầu tiên của Tạ Dĩnh Thanh.

"Ngồi đi." Giọng nói trầm khàn đầy từ tính.

"Được." Sau khi Tạ Dĩnh Thanh ngồi xuống, người phục vụ lần lượt xếp các món ăn lên sau đó rời đi để lại căn phòng yêu tĩnh cho hai người.

"Về cuộc hôn nhân này, tôi nghĩ cậu đã biết một chút." Trương Minh Hiên gắp một phần cá chình nướng cho Tạ Dĩnh Thanh, mở miệng: "Một là tôi đã đáp ứng rồi, sẽ nhất định chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân này. Hai là, cậu cũng biết nghề nghiệp của tôi rồi đấy, vì thế đây sẽ là một cuộc ẩn hôn. Để thể hiện sự chân thành và đền bù của tôi, thu nhập của tôi sẽ được gửi trực tiếp vào tài khoản của cậu trog tương lai."

Người đàn ông bên kia nói rất chân thành, tst đang tập trung vào món cá chình nướng, khi nghe thấy vậy, lập tức dừng đũa.

"Không cần đâu. Như vậy không tốt lắm đi. Tôi cũng có việc tự nuôi sống bản thân. Hơn nữa nhiều tiền như vậy... Tôi cũng không quản được."

"Vậy thì mở một tài khoản khác, xem như là quỹ gia đình."

"Cũng... Được."

"Điểm cuối cùng và quan trọng nhất là cha mẹ tôi tương đối nóng vội muốn một người thừa kế.

??? Người thừa kế duy nhất của Trương thị không phải anh sao?

"Bởi vì tôi rất yêu thích công việc hiện tại, tạm thời không có ý định đổi nghề."

Thì ra là muốn được sớm bế cháu.

"À..." Tạ Dĩnh Thanh chọc chọc miếng cá trong chén, rầu rĩ đáp lại.

"Cậu cũng... Không cần có gánh nặng tâm lí. Tỉ lệ sinh bây giờ cũng không lớn."

Tạ Dĩnh Thanh không nói tiếp, bĩu môi.

Nói trắng ra là vội vã muốn có con. Mình đây đúng là phụng tử thành hôn*.

"Tới... Ăn nhiều một chút. Thứ tư tuần sau tôi không có lịch trình, cùng cậu đi chọn nhẫn." Trương Minh Hiên nhìn người có phần non nớt ngây thơ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

"Được."

-----

*phụng tử thành hôn: mang thai rồi mới kết hôn, còn gọi là "lên xe trước, mua vé sau", hay được chỉ việc mang thai ngoài ý muốn sau đó vì trách nhiệm hoặc mặt mũi mà hai bên mới kết hôn.