Một Trăm Loại Phương Pháp Tẩy Trắng Nhân Vật Phản Diện

Chương 35

Trời cao khí sảng, bầu trời xanh thẳm cao giống như ngọc bích trong suốt xinh đẹp nhất trên thế gian. Ve sầu vào những ngày cuối thu này không ngừng kêu lên, giống như một trận cuồng hoan đưa tiễn sinh mở tẫn sinh mệnh của chính mình.

Nam tử mặc thanh sam ngồi trong viện, trên bàn một chén chè xanh, hai miếng điểm tâm, bộ dáng nhìn hết sức thích ý.

"Đại nhân, " gã sai vặt thêm trà nhìn nam tử một cái, thật cẩn thận mở miệng nói, "Không tiến cung diện thánh, thật sự không có gì đáng lo sao?"

Nam tử nghe vậy hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn luôn bất cẩu ngôn tiếu kia, giờ phút này lại giống như bị bao bởi một tầng băng, làm cho người ta kinh hồn táng đảm: "Nếu hắn thực sự có cái gì bất mãn, ban thưởng ta một ly độc rượu là xong."

Dứt lời, hắn nhìn thoáng qua bộ dáng miệng câm như hến của gã sai vặt, hừ lạnh một tiếng không thèm nói tiếp, nhưng cũng chẳng còn tâm tư phẩm trà. Ở trong sân ngồi một chút, hắn rốt cục vẫn là nhịn không được nặng nề mà hừ một tiếng, phất tay áo đi vào phòng.

Sau cái ngày bị Vệ Thành Trạch triệu vào cung kia, đã là năm ngày sau. Nếu nói buổi đêm hôm đó Lâu Phù Phương có bao nhiêu động dung cảm kích, thì lúc này hắn có bao nhiêu phẫn nộ. Nếu như không phải ngại thân phận quân thần kia, Lâu Phù Phương thậm chí còn muốn nắm lấy cổ áo Vệ Thành Trạch, hung hăng đánh cho hắn một quyền.

Vệ Thành Trạch sao có thể -- trêu chọc hắn như vậy?!

Rõ ràng đã đồng ý không động thủ với hai người trong lao, nhưng vào ngày hôm sau, thứ đợi hắn, chỉ là tin hai người đã chết. Đợi sau khi Lâu Phù Phương tiến vào thiên lao, thứ nhìn thấy, chỉ là hai cỗ thi thể đã sớm lạnh.

Nhớ lại gương mặt vì thống khổ và kinh sợ mà vặn vẹo đến đáng sợ, Lâu Phù Phương thậm chí có chút đứng không xong.

Ban rượu độc.

- - ngay cả chuyện trảm bọn họ trước mặt mọi người cũng không nguyện ý, mà phải chọn lựa phương pháp âm ngoan bỉ ổi đến vậy sao?

Vô số tình tự trong lL*иg ngực cuồn cuộn lên xuống, thống khổ, phẫn nộ, bi thương, thất vọng, oán hận, mà ngay cả chính Lâu Phù Phương, cũng không rõ mình rốt cục là vì phụ mẫu mà khổ sở, hay là vì Vệ Thành Trạch không giữ lời hứa mà buồn giận.

Gần như không hề do dự, Lâu Phù Phương liền đệ tập, muốn tiến cung tìm Vệ Thành Trạch để hỏi rõ ràng, nhưng mà thái giám canh giữ bên ngoài ngay cả cửa cung cũng không cho hắn bước vào.

"Thân thể bệ hạ mang bệnh nhẹ, không tiện tiếp kiến đại nhân, đại nhân vẫn là thỉnh trở về đi." Thái giám kia cung kính nói xong, ngôn hành cử chỉ không có một chỗ sai lầm, nhưng khi rơi vào trong mắt Lâu Phù Phương, lại trở nên vô cùng châm chọc.

Thân thể mang bệnh nhẹ? Rõ ràng đêm qua còn sinh long hoạt hổ như vâth, Cho đến khi hắn muốn tìm tới cửa hỏi cho rõ ràng, lại bỗng nhiên thân thể không khoẻ? Dù là thằng bé ba tuổi, chỉ sợ cũng sẽ không tin cái lí do thoái thác chẳng có chút thành ý nào này.

Lâu Phù Phương tức giận đến có chút phát run, nhưng mà vì tu dưỡng nhiều năm qua, thế nhưng không có cách nào để cho hắn đem tức giận phát tiết trước mắt một người cùng với chuyện này vô can, chỉ có thể lạnh lùng phất tay áo rời đi.

Nếu việc này dừng lại ở đây thì cũng liền thôi, bất quá Vệ Thành Trạch bỗng nhiên hưng trí, muốn trêu chọc hắn một phen mà thôi, nhưng cố tình, ngay tại lúc hắn bị ngăn ở cửa cung, Vệ Thành Trạch lại đột nhiên phái người đến tuyên hắn vào cung -- tới vẫn là nội vụ tổng quản hậu cung kia, thật đúng là cho hắn đủ mặt mũi.

Nhìn thấy ánh mắt xem xét cùng đánh giá của lão thái giám kia, trong lòng Lâu Phù Phương không nhịn được mà cười lạnh.

"Thần thân thể ôm bệnh nhẹ, không tiện tiến cung diện thánh, để tránh bệnh khí nhiễm vào long thể." Đối với lão thái giám cung kính đáp lại rồi thi lễ, Lâu Phù Phương mang vẻ mặt chính khí nói, giống như hắn đang trần thuật lại một chuyện bình thường, nhưng trong mắt hắn lại không chút che dấu mỉa mai, cũng đã đủ để cho người ta nhìn ra dụng ý của hắn.

Nếu là người khác, có hành vi vô độ như vậy, chỉ sợ sớm rơi xuống cái kết cục xử trảm, nhưng sau khi Lâu Phù Phương nhìn Lưu Tiến Trung cười lạnh rời đi, lại không có chờ được ý chỉ hỏi tội nào, ngược lại được lão tổng quản nghiêm mặt đi tới.

Lâu Phù Phương không hiểu chính xác dụng ý của Vệ Thành Trạch, nhưng cũng không cho rằng chính mình thật sự chiếm được Thánh sủng, tức giận trong l*иg ngực, tự nhiên cũng sẽ không bởi vậy mà tiêu tán. Thậm chí, Vệ Thành Trạch làm như vậy, tức giận trong người Lâu Phù Phương lại càng thịnh.

Thật giống như hắn chỉ là một con khỉ diễn trò trong tay Vệ Thành Trạch, bị đối phương đùa giỡn, làm ra mọi tư thái đối phương muốn, làm trò hề để chọc đối phương cười ha ha. Khỉ bị chọc cho tức giận, liền đem chút trái cây trấn an một chút, ngay sau đó, sẽ lại là món đồ chơi đối phương dùng để chơi đùa trong tay.

Làm cho người ta thêm chán ghét.

Hai lần sau Lưu Tiến Trung đến, đều là để gọi Lâu Phù Phương tiến cung, nhưng mà mỗi lần, Lâu Phù Phương đều dùng lý do đồng dạng để cự tuyệt, hắn thậm chí còn không thèm phối hợp với lời nói của chính mình, mà làm ra tư thái nằm trên giường không dậy nổi.

Ánh mắt nhìn hắn của Lưu Tiến Trung phát ra ánh nhìn không hờn giận, nhưng cái gì cũng không nói, cũng không biết có phải e ngại thân phận của Lâu Phù Phương, hay đây là thái độ của Vệ Thành Trạch.

Thi thể phu phụ Lâu thị đã được hạ táng, bởi vì trên người lưng đeo cái tội nghiệt "Thông đồng với địch phản quốc", Lâu Phù Phương không thể làm tang lễ trang trọng cho họ, thậm chí không thể đem hai người táng nhập vào phần mộ tổ tiên Lâu gia, chỉ có thể tìm một nơi thanh tịnh, vội vàng mà ngầm táng. Mà trên gia phả của Lâu thị, sau cái tên của hai người, vĩnh viễn không thể nào vạch thêm nét nào nữa.

Dù cho là Lâu Phù Phương, hay là bất cứ ai trong triều, đối với thực giả trong chuyện này đều nhất thanh nhị sở, nhưng mà cái tội danh có lẽ có này, lại cùng với thanh danh của hai người, lưu lại với hậu thế.

Để tiếng xấu muôn đời.

Ngón tay đặt nơi đầu gối không tự chủ mà nắm chặt lại, Lâu Phù Phương nhịn không được hung hăng đấm lên mặt bàn, đau đớn trên tay làm cho hắn thanh tỉnh không ít, nhưng cỗ tìm cảm phẫn uất kia, vẫn quanh quẩn không tiêu tan.

Lâu Phù Phương rất rõ ràng, lúc này hắn hẳn nên tỏ vẻ thuần phục Vệ Thành Trạch, trước đem chính bảo toàn, sau này mới có thể tìm cơ hội, thay phụ mẫu lật lại bản án, nhưng mà chỉ cần tưởng tượng lại Vệ Thành Trạch đêm đó nói cười, hắn lại không có biện pháp nào cúi đầu. Ý nghĩ đã từng gác lại, hiệp trợ Vệ Tu Dung soán vị, lại một lần nữa hiện ra trong đầu.(Ly: Haha soán vị)

- - Nếu Vệ Thành Trạch là người nói không giữ lời, tâm tư ác độc như vậy, sao có thể đáng giá để cho hắn nguyện trung thành? Lại có thể nào, thống trị quốc gia?

Nhưng mà không biết tại sao, Vệ Tu Dung lúc trước rõ ràng đối với đề nghị của hắn vô cùng để ý, thái độ lúc này lại trầm xuống, thậm chí hắn còn từ trong mắt Vệ Tu Dung, thấy được vài tia sát ý không thể che dấu.

Vệ Tu Dung...... Muốn gϊếŧ hắn?

Thái độ đột nhiên chuyển biến của đối phương, làm cho Lâu Phù Phương không khỏi hoài nghi, chuyện mình lúc trước cùng hắn mưu đồ, có phải đã bị Vệ Thành Trạch biết được hay không, cho nên Vệ Tu Dung mới có thể vì bỏ qua một mối quan hệ, có biểu hiện như vậy, hoặc là -- Vệ Thành Trạch lúc hắn còn chưa biết, lại ngấm ngầm làm việc gì.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước đây hắn nghe được, quan hệ của Thánh Thượng cùng thái tử, mấy ngày nay đều chuyển biến tốt đẹp, Lâu Phù Phương càng nguyện ý tin tưởng loại khả năng phía sau.

Vệ Thành Trạch hắn......

"Đại đại đại đại nhân!!" Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cửa phòng của Lâu Phù Phương bị mạnh mẽ từ bên ngoài đẩy ra, gã sai vặt lúc trước ở trong viện nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, bộ dáng thở hổn hển kia, ngay cả một câu đầy đủ, cũng nói không xong.

Bị đánh gãy dòng suy nghĩ Lâu Phù Phương nhăn mi lại không hờn giận: "Chuyện gì mà lỗ mãng như vậy?"

"Kia kia kia kia......" Cũng không biết có phải vì mệt hay không, gã sai vặt "Kia" nửa ngày, cũng không nói thêm được gì, thẳng đến khi bên ngoài phòng vang lên một tiếng cười khẽ, Lâu Phù Phương mới biết vì sao gã lại có phản ứng như vậy.

"Trẫm thật đúng là không ngờ, gã sai vặt ở quý phủ của Lâu Phù Phương, dĩ nhiên là một cái nói lắp?" Thanh âm mang theo chút ý cười vang lên, giống như gió xuân phất qua, làm say lòng người. Nam tử mang trường sam nguyệt sắc trên mặt mang theo tươi cười, chậm rãi đi tới, đôi mắt cong cong như ánh trăng, trông rất đẹp mắt. Gã sai vặt một bên đã sớm đã quên lo lắng cùng khϊếp sợ lúc nãy, chỉ ngây ngốc nhìn người giống như trích tiên kia, ngay cả hô hấp cũng đều quên.

Hai mắt Lâu Phù Phương không khỏi hơi trợn to, hiển nhiên thật không ngờ Vệ Thành Trạch đột nhiên xuất hiện ở đây.

"Thần gặp qua bệ hạ." Mạnh mẽ đứng dậy, Lâu Phù Phương lập tức quỳ xuống. Dù cho trong lòng hắn đối với Vệ Thành Trạch có muôn vàn bất mãn, nhưng thứ lễ nghi quân thần này, vẫn không thể mất.

Nhìn thấy động tác của Lâu Phù Phương, gã sai vặt lúc này mới phản ứng, vội vàng quỳ theo, bởi vì động tác rất mãnh liệt, đầu gối hung hăng đánh vào trên sàn nhà, đau đến nước mắt gã đều lập tức chảy ra.

Nhìn thấy bộ dáng đau đến nhe răng kia của gã sai vặt, Vệ Thành Trạch nhịn không được bật cười: "Miễn lễ đi, là ta đột nhiên đến thăm, không cần quá quan trọng cấp bậc lễ nghĩa, không cần kích động như vậy." Nói xong, hắn hướng gã sai vặt cười nhẹ một cái, "Ngươi đi xuống trước, nơi này không cần hầu hạ."

Nghe xong lời nói của Vệ Thành Trạch, gã sai vặt kia cơ hồ đã bay lên mây, tận đến khi ly khai một lúc lâu, mới có thể phản ứng lại, bị chuyện vừa rồi dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Hành vi nhìn chằm chằm Vệ Thành Trạch vừa rồi của gã, hoàn toàn có thể xưng là mạo phạm, gã chính là nghe nói qua không ít người bởi vì nhìn thẳng thánh nhan mà bị xử tử. Cũng may Vệ Thành Trạch không truy cứu -- không những không truy cứu, cử chỉ còn thực hiền hòa, chủ động thay gã hóa giải xấu hổ.

Người này...... Thật là đế vương ngu ngốc đến không còn gì để nói trong lời đồn?

Nghĩ đến dung mạo cùng khí độ giống như tiên nhân kia của Vệ Thành Trạch, gã sai vặt che ngực, trên mặt có chút nóng lên.

Quả nhiên, mấy thứ đồn đãi trên phố, cho tới bây giờ đều là không thể tin.

Khác với gã sai vặt bị Vệ Thành Trạch mê hoặc, Lâu Phù Phương đối với Vệ Thành Trạch, lại hoàn toàn là một cái nhìn khác.

Nhìn thoáng qua Lưu Tiến Trung đi theo bên người Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương cẩn thận che dấu đề phòng trong mắt, mở miệng hỏi: "Bệ hạ vì sao......?"

"Bởi vì ngươi không chịu tiến cung gặp ta, " Giống như một chút cũng không coi mình là người ngoài ở bên cạnh bàn ngồi xuống, rót cho chính mình một ly trà nhẹ nhấp một ngụm, Vệ Thành Trạch hưởng thụ nheo mắt, "Ta là thuận đường đến đây."

"Bệ hạ!" Nhìn bộ dáng Vệ Thành Trạch, Lưu Tiến Trung không khỏi lên tiếng nhắc nhở, nhưng Vệ Thành Trạch không hề tức giận, ngược lại chớp ánh mắt nhìn gã: "Ân, Lưu thúc, ta biết mà!"

Lưu Tiến Trung:......

Đối mặt với Vệ Thành Trạch trong chốc lát, Lưu Tiến Trung cuối cùng vẫn bại trận thê thảm, đem ánh mắt chuyển đi, không nói thêm gì.

Cũng không biết là bởi vì đã trừng trị những người cầm đầu hại mẫu phi hắn, hay là bởi vì có người trong lòng, càng ngày Vệ Thành Trạch càng giống đứa nhỏ trong trí nhớ Lưu Tiến Trung, chẳng qua, sau nhiều năm ngồi trên cái ngôi vị hoàng đế kia, tóm lại vẫn là có điểm biến hóa. Tỷ như -- càng tùy hứng.

Cố tình chỉ cần Vệ Thành Trạch ghé mặt ra, chỉ cần lộ ra chút biểu tình đáng thương hề hề, khiến cho người ta hoàn toàn không đành lòng trách móc hắn, dù hắn có muốn gì, đều sẽ cung cung kính kính mà đưa đến trước mặt hắn.

Phát hiện mình đều đã một nhúm tuổi, cư nhiên còn có thể bởi vì diện mạo mà mềm lòng, Lưu Tiến Trung cũng hiểu được mình không có cốt khí, nhưng vừa thấy Vệ Thành Trạch, gã lại không quản mệt nhọc mà lo này lo kia.

Liếc mắt nhìn chén trà không có chút nhiệt khí nào trong tay Vệ Thành Trạch, Lưu Tiến Trung cau mày, nhịn không được nói: "Trà lạnh thương thân, bệ hạ thân mình của ngươi còn chưa khỏi hẳn, vẫn là không nên uống."

Vệ Thành Trạch nghe vậy, động tác trên tay khựng lại một chút, quay đầu nhìn Lưu Tiến Trung một cái, ngoan ngoãn mà đem chén trà trong tay buông xuống, còn cố ý đẩy xa khỏi mình, sau đó đem hai tay đặt trên gối, làm ra một bộ dáng nghiêm trang, toàn thân đều cố gắng biểu lộ "Ta là cục cưng ngoan ngoàn", làm cho Lưu Tiến Trung nhìn được, không khỏi bật cười một cái.

Mà được lời nói của Lưu Tiến Trung, nguyên bản vì lời nói và việc làm không phù hợp với thân phận của Vệ Thành Trạch mà cau mày Lâu Phù Phương, không tự chủ được sửng sốt một chút, đem ánh mắt phóng tới Vệ Thành Trạch. Lúc này hắn mới phát hiện ra chỗ không đúng.

Bây giờ đã khoảng sau chính ngọ, là lúc nóng nhất trong ngày, dù là cá trồi lên mặt nước hít thở, lúc này cũng đều đã chui xuống dưới đáy, nhưng cố tình trên người Vệ Thành Trạch lại là trang phục mùa đông thực dày, nhưng bởi vì dáng người hắn vốn đơn bạc tinh tế, nên cũng không dễ dàng nhìn ra. Tinh tế nhìn lại, sắc mặt Vệ Thành Trạch, còn tái nhợt hơn lần gặp mặt trước vài phần, thần sắc cũng mang theo chút bệnh dung, đôi môi hơi cong lên, lại không có chút huyết sắc nào, làm cho người ta cảm thấy từ đáy lòng phiếm ra vài phần đau lòng.

Nhận thấy ánh mắt của Lâu Phù Phương, tươi cười bên môi Vệ Thành Trạch không khỏi mở rộng hơn vài phần, cũng không làm gì, liền cứ như vậy nâng cằm, tùy ý mặc hắn đánh giá, đợi cho đến khi hắn xem đủ, mới trừng mắt nhìn: "Đẹp sao?" Âm cuối thoáng cao lên, mang theo vài phần dụ hoặc không thể nói rõ.

Suýt nữa bị chói mù mắt Lưu Tiến Trung:......

Nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình hướng về một nam nhân mà làm nũng, tâm tình Lưu Tiến Trung thực phức tạp. Nếu có thể nói ra, thì phải là -- thực muốn đem cái Xú tiểu tử muốn đoạt khuê nữ nhà ta đạp xuống đất hung hăng đạnh một trận a!!

Lo lắng mình lại tiếp tục nhìn nữa sẽ nhịn không được đem ý nghĩ trong đầu ra thực thi Lưu Tiến Trung cúi đầu, mắt nhìn mũi nhìn tâm, một bộ dáng lão tăng nhập định.

Không phân thần đi chú ý bộ dáng Lưu Tiến Trung, Lâu Phù Phương cẩn thận quan sát Vệ Thành Trạch, càng quan sát, hắn lại càng kinh hãi, một cái ý nghĩ không thể tin từ trong lòng hắn vọng lên: Vệ Thành Trạch thực sự có thể so với Đát Kỷ. (Ly: Dịch nghĩa thôi, câu này ta không dịch nổi nghĩa sát QAQ)

"Bệ hạ đây là......" Do dự trong chốc lát, Lâu Phù Phương rốt cục vẫn mở miệng, "Thân thể không khoẻ?"

Nghe được Lâu Phù Phương nói, Vệ Thành Trạch tựa hồ có điểm cao hứng, hắn cong hai mắt, cười nói: "A, không có gì......" "Tự nhiên là thân thể không khoẻ." Nhưng mà, không đợi Vệ Thành Trạch nói cho hết lời, Lưu Tiến Trung liền đánh gảy lời hắn. Bởi vì trong lòng nghẹn khí, ngữ khí của gã cũng không tính là tốt đẹp gì.

Còn không kịp vì hành vi có thể coi là đại bất kính của Lưu Tiến Trung mà nhíu mày, Lâu Phù Phương đã bị lời của gã làm kinh sợ kinh sợ.

"Từ sau buổi tối nhiễm phong hàn kia, năm ngày này bệ hạ đều không thể xuống giường, " kết quả vừa xuống được giường, liền khẩn cấp chạy đến nơi này -- cứ nghĩ như vậy, thần sắc Lưu Tiến Trung nhìn Lâu Phù Phương liền càng thêm không tốt, "Lâu đại nhân cũng không phải từ ngày nào đó, thân thể bắt đầu mang bệnh nhẹ sao?" Trong giọng nói gã mang theo trào phúng rõ ràng, một chút cũng không bởi vì thân phận sử bộ thượng thư của Lâu Phù Phương mà cố kỵ, cuối cùng vẫn là Vệ Thành Trạch cau mày kêu một tiếng"Lưu thúc", mới ngừng được lời gã nói. Nếu không cẩn thẫn gã sẽ không lưu tình mà quở trách tận mặt Lâu Phù Phương.

Cùng Vệ Thành Trạch đối mặt trong chốc lát, Lưu Tiến Trung ôm cùng loại tâm tình "Khuê nữ nhà mình thế nhưng vì một cái dã nam nhân bên ngoài mà hung ta", thay hai người đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Dù sao Vệ Thành Trạch rời cung là để gặp Lâu Phù Phương, gã cũng không phải người không có nhãn lực như vậy, cũng không muốn Vệ Thành Trạch kéo cái thân thể còn chưa khỏe hẳn này, ở lại nơi này lâu.

Lưu Tiến Trung vừa ly khai, trong phòng liền im lặng xuống, hai người ngồi xuống, không ai mở miệng. Vệ Thành Trạch hạ mắt nhìn chằm chằm ấm trà trên bàn, giống như cái hoa văn trên đó có bao nhiêu tinh xảo hấp dẫn người.

Lâu Phù Phương nhìn Lâu Phù Phương, một bộ dáng mày nhíu chặt, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu sau, hắn mới mở miệng đánh vỡ không khí có chút ngưng trệ trong phòng: "Bệ hạ thỉnh chú ý lời nói và việc làm của chính mình."

"Ân......?" Không nghĩ tới Lâu Phù Phương vừa mở miệng sẽ là cái loại trách cứ như vậy, Vệ Thành Trạch có điểm mờ mịt. Hắn quay đầu nhìn Lâu Phù Phương, trong mắt mang theo điểm nghi hoặc, như là không biết Lâu Phù Phương đang nói gì.

Bộ dáng kia, ngửa đầu, đôi mắt - trông mong thực sự quá giống một con cún nhỏ nhìn thấy chủ nhân, làm cho người ta nhịn không được muốn vươn tay, nhu cái đầu lông xù của hắn một cái.

Nghiêng đầu tránh đi tầm mắt Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương đưa tay chắp phía sau, tiếp tục nói: "Bệ hạ thân là chân long thiên tử, đem một vị hoạn quan xưng là......" "Hoạn quan?" Vệ Thành Trạch đột nhiên lên tiếng đánh gảy câu nói của Lâu Phù Phương, thần sắc Vệ Thành Trạch lạnh xuống, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra biểu tình như vậy trước mặt Lâu Phù Phương, "Ngươi đang nói ai -- là hoạn quan?"

Không có dự đoán được Vệ Thành Trạch sẽ có phản ứng lớn như vậy, trong mắt Lâu Phù Phương không khỏi lướt qua một tia kinh dị, nhưng mà lập tức lông mi liền nhướng lên, hiển nhiên đối với chuyện này rất là bất mãn.

Đây cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, dù sao trong mắt người ở thời đại này, người giống thái giám, trên người thiếu cái thứ kia, vốn luôn là kém hơn một bậc. Cho dù đối phương có thể dễ dàng quyết định sinh tử của người khác, nhưng những người trên mặt còn đang duy trì cung kính kia, đáy lòng chung quy lại cũng tránh không được một phần khinh thị.

Lâu Phù Phương thân là người ở thời đại này, lại là một người mang tính cách cố chấp cũ kỹ, cái nhìn đối với thái giám, tự nhiên có thể nghĩ đến, nhìn thấy quan hệ thân mật của Vệ Thành Trạch và Lưu Tiến Trung, trong lòng có chút không hờn giận cũng là chuyện bình thường.

Vệ Thành Trạch đương nhiên biết điểm này, nếu không cũng sẽ không cố ý ở trước mặt Lâu Phù Phương, không chút che dấu thân thiết của mình với Lưu Tiến Trung.

"Nếu phụ thân ngươi vì sinh kế mà cụt hai chân, " Vệ Thành Trạch nhìn Lâu Phù Phương, từng chữ từng chữ nói, "Ngươi sẽ khinh miệt mà gọi ông là " phế nhân " sao?"

Lâu Phù Phương sửng sốt, môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng Vệ Thành Trạch không có cho hắn cơ hội này: "Cái " hoạn quan " trong miệng ngươi kia, với ta mà nói chính người quan trọng như vậy."

Nhìn thấy khuôn mặt không chút ý cười của Vệ Thành Trạch, Lâu Phù Phương trầm mặc, có điểm hối hận lời mình vừa mới nói. Không phải hắn đột nhiên sửa lại ý nghĩ, hắn chỉ là -- có điểm đau lòng. Đau lòng người trước mắt này, cố gắng bắt lấy người cho hắn chút ấm áp.

Lâu Phù Phương không biết cuộc sống ở trong cung là như thế nào, nhưng khi nhắc đến chuyện này, lạnh đạm trong mắt Vệ Thành Trạch, cũng có thể làm cho hắn hiểu được, việc kia cũng chẳng phải cái kỷ niệm khoái trá gì, thế cho nên người cuối cùng Vệ Thành Trạch có khả năng dựa vào, chỉ có cái thứ hoạn quan không nhìn ra cấp bậc lễ nghĩa kia.

Mà những ngày như vậy, vốn nên thuộc về hắn.

Trong lòng phút chốc nhảy ra một câu, vẻ mặt Lâu Phù Phương nhìn Vệ Thành Trạch không khỏi có chút phức tạp.

Không nhìn lại Lâu Phù Phương, đầu ngón tay Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà vuốt ve miệng chén trà, bưng chén trà lên, tựa hồ muốn uống một ngụm, nhưng như là nghĩ tới cái gì, vẫn đem nó buông xuống.

Nghĩ đến lời vừa rồi của Lưu Tiến Trung, Lâu Phù Phương tiến lên hai bước, đem chén trà trước mặt Vệ Thành Trạch dời đi, hắn dừng một chút, mới mở miệng hỏi: "Thân mình bệ hạ hiện tại ra sao?"

"Thái y nói còn phải tu dưỡng thêm." Không ngẩng đầu, Vệ Thành Trạch vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà sinh khí, thanh âm nghe có chút rầu rĩ, cái bộ dáng cáu kỉnh này, làm Lâu Phù Phương không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Trước khi phụ mẫu đột nhiên bị quan binh xông tới đem vào thiên lao, Lâu Phù Phương cũng không tiếp xúc nhiều với Vệ Thành Trạch, nhiều nhất cũng chỉ là khi lên triều cách nửa cái đại điện, xa xa mà nhìn vài lần, không thể không nói, tuy rằng làm việc nhiều lúc phá lệ hoang đường, nhưng bộ dáng Vệ Thành Trạch ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vẫn là mang theo mấy phần uy nghi vạn nhân kính ngưỡng. Nhưng mà, Lâu Phù Phương chưa từng nghĩ tới, sẽ có một thời điểm, Vệ Thành Trạch lại giống như vậy, một chút đều không có bộ dáng mà một hoàng đế nên có.

Nếu là những người khác, lúc này cho dù không phất tay áo chạy lấy người, cũng khẳng định sẽ mượn lấy thân phận mình, đâm chọc hắn vài câu, mà không phải giống như Vệ Thành Trạch, một mình hờn dỗi, thật giống như một bé con vừa nói xong câu "Không bao giờ cùng ngươi chơi nữa", lại ngồi trong nhà đối phương không đi, chờ đối phương chịu thua mà an ủi mình.

- - chuyện này đối với một đế vương mà nói, thật sự là rất không hợp lễ nghĩa.

Nhưng rõ ràng biết điểm này, Lâu Phù Phương lại không thể nóng giận với Vệ Thành Trạch, hơn nữa khi chống lại cặp mắt trơn bóng như trân châu đen kia của đối phương, hắn lại ngay cả một tia trách cứ cũng sinh không được.

Nhịn không được ở trong lòng thở dài, Lâu Phù Phương cũng không rõ mình rốt cục là làm sao.

"Tại sao không chịu tiến cung?" Ánh mắt dừng trên đầu ngón tay mình, Vệ Thành Trạch đột nhiên mở miệng hỏi.

Lâu Phù Phương sửng sốt, tâm tình không hiểu vừa mới nổi dậy kia lại bị lửa giận đè xuống.

Cho dù Vệ Thành Trạch không phải cố ý đem hắn ngăn ngoài cung, không phải trốn tránh hắn, nhưng hành vi nuốt lời hứa của Vệ Thành Trạch, sát hại phụ mẫu hắn, lại thực sự là chuyện thật.

"Bởi vì ta gϊếŧ phụ mẫu ngươi?" Không thấy Lâu Phù Phương trả lời, Vệ Thành Trạch liền đem ý nghĩ trong đầu hắn nói ra. Hắn ngẩng đầu, không chút nào né tránh mà chống lại tầm mắt của Lâu Phù Phương.

Cặp mắt kia mang màu đen thuần túy nhất, tinh thuần giống như chỉ cần liếc mắt một cái, bộ dáng của hắn đã hiện thành ảnh ngược rõ ràng ở trong đó, giống như cả thế giới của hắn.

Trái tim giống như bị cái gì mạnh mẽ đánh một ái, Lâu Phù Phương trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Ngay cả lửa giận đang bốc lên kia, đã ở trong nháy mắt cũng tiêu tán không ít.

Có chút bối rối dời mắt, Lâu Phù Phương bỗng nhiên có chút tin truyền thuyết yêu quái dựa vào dung mạo mê hoặc người, nếu yêu quái đều giống như Vệ Thành Trạch, người có thể thoát ra trên thế gian này, thực sự chỉ là lông phượng sừng lân.

Không khỏi cười khổ một tiếng, Lâu Phù Phương không thể không thừa nhận, hắn cũng chung quy cũng là cái loại phàm nhân trông mặt mà bắt hình dong mà thôi.

Nhưng vô luận dung mạo Vệ Thành Trạch tinh xảo hoàn mỹ như thế nào, hắn chung quy cũng đã phạm vào lời hứa với Lâu Phù Phương, mà người Lâu Phù Phương chán ghét nhất, đó là người không thủ tín.

Lăng lăng nhìn chằm chằm Lâu Phù Phương một lúc lâu, Vệ Thành Trạch bỗng nhiên mở miệng: "Nếu ta nói không phải ta làm, ngươi có tin sao?"

Không nhìn Vệ Thành Trạch, cũng không có nói chuyện, Lâu Phù Phương giống như một khúc gỗ đứng đó.

Không cần nhiều lời, đáp án của hắn đã thập phần rõ ràng.

Vệ Thành Trạch hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, hắn kinh ngạc nhìn Lâu Phù Phương trong chốc lát, sau một lúc lâu không nói gì.

Không khí giữa hai người có chút cổ quái, như là đã nhận ra cái gì, Lâu Phù Phương nhẹ nhàng nhướng mi. Nhưng cũng khong chờ hắn hiểu được gì, Vệ Thành Trạch cũng đã thu lại biểu tình lúc trước mà đứng dậy.

Vì thân thể từ nhỏ đã suy yếu, vóc dáng Vệ Thành Trạch cũng không tính là cao, đứng cùng một chỗ với Lâu Phù Phương, phát quan của hắn( Vệ Thành Trạch) cũng gần như song song với lông mày hắn ( Lâu Phù Phương).

Thoáng lui về phía sau hai bước, Vệ Thành Trạch nhìn thẳng Lâu Phù Phương, khuôn mặt đã thu liễm tươi cười có chút lạnh lùng: "Người biết được thân phận của ta, không thể còn sống trên thế giới này."

Cho nên hai người kia, không thể lưu.

Lâu Phù Phương tự nhiên hiểu được ý tứ của Vệ Thành Trạch, cũng có thể lý giải hành vi của hắn, nhưng hắn rốt cục vẫn không thể chấp nhận nổi.

Nếu như lúc trước Vệ Thành Trạch không đồng ý phóng cho hai người một con ngựa, Lâu Phù Phương nói không chừng cũng sẽ không có cái cảm thụ như vậy, nhiều nhất chỉ là cảm thấy Vệ Thành Trạch có chút bạc tình, nhưng đối phương lại không hề tuân thủ hứa hẹn, chuyện này với hắn mà nói, liền thay đổi vị đạo.

Nếu ngay từ đầu không thể làm được, tại sao lại phải cho hắn một thứ hy vọng hư vô? Vậy không bằng tuyên án tử hình ngay từ đầu, không lưu lại bất cứ đường sống nào.

"Ta cũng biết thân phận của ngươi." Thanh âm của Lâu Phù Phương có chút cứng nhắc, hắn thậm chí còn không thèm lấy cái xưng hô "Bệ hạ" để gọi Vệ Thành Trạch, có thể thấy được tâm tình hắn hiện tại.

Nếu v Vệ Thành Trạch xử tử hai người kia, là vì mục đích này, tự nhiên không có đạo lý buông tha hắn, dù sao so với hai người kia, Lâu Phù Phương mới là người chân chính có thể uy hϊếp đến địa vị của Vệ Thành Trạch.

"Không ai sẽ tin tưởng những lời này của ngươi." Thần sắc Vệ Thành Trạch không hề thay đổi. Tất cả nhân chứng vật chứng có thể chứng minh cái sự kiện kia, đều đã bị hắn xử lý, cho dù Lâu Phù Phương đem cái gọi là sự thật nói ra ngoài, thế nhân cũng sẽ chỉ cho hắn là một kẻ điên, chẳng ai sẽ tin tưởng hắn nửa câu.

- - nhưng mà, đôi khi, người trên đời này căn bản không cần biết chân tướng như thế nào, thứ bọn họ cần, cũng chỉ là một cái cớ để làm khó dễ.

Như cái cớ "Thanh lọc người bên cạnh quân" để khởi xướng chiến tranh của Lâu Phù Phương, nếu như thật sự có tâm, căn bản cũng chẳng cần cái bằng chứng gì, chỉ người thắng mới có quyền viết nên lịch sử.

Nhưng Lâu Phù Phương tuyệt đối sẽ không làm như vậy, với khí khái cùng kiên trì của hắn, theo ngay từ đầu đã đoạn tuyệt cái hành vi đê tiện như vậy.

Dù cho hắn có thực sự mang huyết thống hoàng thất chính thống đi chăng nữa.

Vệ Thành Trạch đã hiểu Lâu Phù Phương quá mức thấu triệt, chỉ trong nháy mắt, Lâu Phù Phương thậm chí cảm thấy tầm mắt của đối phương, có thể thẳng tắp mà nhìn vào đáy lòng hắn.

"Hơn nữa, " nhẹ nhàng cười, Vệ Thành Trạch hạ thanh âm xuống, "Ta cần ngươi."

"Cùng ta đang đem cái quốc gia này kiến thiết thành bộ dáng ngươi muốn, được chứ?"