Theo như lời 5438, độ khó của thế giới thứ hai cao hơn thế giới thứ nhất, khó khăn nhiều hơn rất nhiều. Không nói đến phụ mẫu Lâu Phù Phương giờ phút này đang ở trong chịu khổ, dù cho không có chuyện lần này, hảo cảm của đối phương với hắn cũng chẳng có chút nào, dù sao với thân phận của nguyên chủ, vốn là là một cái không học vấn không nghề nghiệp, một hôn quân trị quốc vô phương mà thôi.
"Chính là hiện tại kí chủ ngươi đã đến rồi a!" 5438 tuyệt không vì tình huống trước mặt mà lo lắng, không thấy thế giới trước, Vệ Tử An đều rất nhanh đem Vệ Thành Trạch hận đến tận xương đi, kết quả cuối cùng còn không phải là vô cùng đau đớn, biết vậy chẳng làm, tâm niệm Vệ Thành Trạch cả đời? 5438 tỏ vẻ, mấy thứ khó khăn nhỏ xíu như vậy, đối với kí chủ mà nói, hoàn toàn không là vấn đề gì nha!
"Đúng, hiện tại ta đã đến đây." Vệ Thành Trạch khó được có lúc mà đồng ý với lời nói của 5438, "Cho nên ta hiện tại chính là bộ dạng phi thường đẹp, không học vấn không nghề nghiệp, hôn quân trị quốc vô phương."
5438:......
"Hơn nữa, hôn quân này nửa giờ trước, còn phái người đến thiên lao gϊếŧ chết phụ mẫu của nhân vật chính." Như là còn ngại không đủ, Vệ Thành Trạch không nhanh không chậm màm bổ thêm một câu.
5438:......
Thành công mà làm cho 5438 câm miệng, ý cười bên môi Vệ Thành Trạch càng sâu thêm một chút.
Đây cúng không phải là chuyện Vệ Thành Trạch cố ý gây sức ép ở thế giới trước, nói mấy câu là có thể dễ dàng tẩy trắng ngay được. Phải biết rằng dù là người đem phụ mẫu Lâu Phù Phương nhốt vào thiên lao, hay là phái người đưa rượu độc cho bọn hắn, đều là Vệ Thành Trạch, hơn nữa lúc nguyên chủ làm việc này, căn bản là không nghĩ tới việc che mắt mọi người -- không chỉ như thế, tư thế kia, quả thực chính là muốn cho tất cả người trong thiên hạ đều biết chuyện này.
Quả nhiên, trên thế giới này không có não tàn nhất, chỉ có não tàn hơn.
Đối với kết cục của nguyên chủ bị ném xuống đế vị, bị lăng trì trước mặt dân chúng, cái chết bị người ta vỗ tay khen ngợi, Vệ Thành Trạch một chút cũng không ngoài ý muốn.
Hơi hơi nheo hai mắt lại, Vệ Thành Trạch nhìn người vid thấy dung mạo hắn mà có chút thất thần Lâu Phù Phương, đầu ngón tay vừa động, trong đầu xuất hiện chút tính toán.
Sau khi hắn đi vào nơi này, việc đầu tiên làm, chính là cho người gọi Lâu Phù Phương đến, đối phương hiện tại cũng không biết phụ mẫu hắn đã chết -- bất quá, cho dù đã biết cũng không quan hệ, hắn chung quy đều có biện pháp đích.
Đôi môi khuyết thiếu huyết sắc hơi cong lên, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, sợi tóc màu đen liền thuận thế mà rơi vào vạt áo nửa hở, nhẹ nhàng mà đảo qua xương quai xanh tinh xảo, hắn nhìn Lâu Phù Phương, sóng mắt lưu chuyển, mang theo vài phần mị ý không thể phân biệt: " Đẹp không?" (Ly: Phó ca sẽ khóc QAQ)
Như là bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, Lâu Phù Phương có chút bối rối mà dời tầm mắt, vành tai có chút đỏ lên.
Cung nữ thái giám hầu hạ trước đó đã bị Vệ Thành Trạch đuổi ra ngoài, trong tẩm cung to như vậy, chỉ có hai người Vệ Thành Trạch và Lâu Phù Phương, trong một khoảng thời gian ngắn, không khí không khỏi mà nhiễm chút ái muội.
Nhìn chằm chằm Lâu Phù Phương trong chốc lát, tựa hồ bất mãn rằng tầm mắt của hăn thế nhưng không dừng ở trên người mình, mày Vệ Thành Trạch nhẹ nhàng mà cau lại, mở miệng nói: "Ngươi lại đây."
"Bệ hạ, này thật sự......" Lâu Phù Phương nghe vậy sửng sốt, mở miệng định cự tuyệt, nhưng thấy Vệ Thành Trạch hơi chọn mi lên, lời nói còn lại đều bị hắn nuốt trở lại trong bụng.
Dùng sức mà nhéo nhéo lòng bàn tay, Lâu Phù Phương ổn định tâm thần, lúc này mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Vệ Thành Trạch.
Vóc người Lâu Phù Phương cũng không lùn, như vậy, Vệ Thành Trạch cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lâu Phù Phương phát hiện điểm này liền nhướng mày, đang chuẩn bị quỳ xuống, liền nhìn thấy Vệ Thành Trạch vươn tay ra chi hắn: "Nghe nói ngươi y thuật cao minh, không bằng thay ta bắt mạch?"
Nhìn cánh tay đưa tới trước mặt, Lâu Phù Phương do dự trong chốc lát, nhưng không cự tuyệt. Hắn lần này vốn là vì thay phụ mẫu cầu tình mà đến, nếu là có thể, tất nhiên là không muốnlàm Vệ Thành Trạch phận ý, làm cho vị cửu ngũ chí tôn này khó chịu.
Da thịt của Vệ Thành Trạch rất trắng, không có lấy một tia tì vết nào, áp sát lại, trên mũi còn có thể ngửi được một cỗ hương khí như có như không.
Động tác của Lâu Phù Phương khựng lại một chút, vành tai có chút đỏ ửng, nhưng vô luận là cái loại tâm tư kiều diễm nào, ngay khi chạm vào cổ tay Vệ Thành Trạch, liền tan biến.
Lông mày không tự chủ được mà nhướng lên, thần sắc của Lâu Phù Phương cũng trở nên nghiêm túc. Hắn nói "Đắc tội ", ngồi xuống ngay bên cạnh Vệ Thành Trạch, đem cánh tay Vệ Thành Trạch để ngay trên đùi mình, đầu ngón tay trên cổ tay chuyển động, tựa hồ như đang tra xét gì đó. Vệ Thành Trạch cũng không ngăn cản hắn, chỉ là dựa vào đầu giường, nhìn hắn không nháy mắt.
Tuy ngũ quan của Lâu Phù Phương cũng không tuấn mỹ, càng không thể tinh xảo như Vệ Thành Trạch hiện giờ, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác ổn trọng, hơn nữa bộ dạng hắn cau mày hiện tại, lại có một loại mị lực không thể nói rõ. Tục ngữ có câu, bộ dáng mê người nhất của một nam nhân là khi hắn nghiêm túc làm việc.
Vệ Thành Trạch nhìn Lâu Phù Phương, giống như đang nhìn vật đẹp đẽ nhất thế gian.
"Bệ hạ, ngươi......" Rốt cục xác định được suy nghĩ trong lòng, Lâu Phù Phương ngẩng đầu lên đang chuẩn bị nói cái gì, lại bất ngờ không kịp chuẩn bị mà đối mặt với tầm mắt của Vệ Thành Trạch, nhất thời, vừa rồi hắn còn muốn nói cái gì, đều đã quên đến không còn một mảnh.
Một chút cũng không có tự giác của một người đang nhìn lén, Vệ Thành Trạch trừng mắt, từ trong mũi phát ra âm thanh đầy biếng nhác: "Ân?"
Như là bỏng mà mãnh liệt buông cổ tay Vệ Thành Trạch, sau đó mới ý thức được hành vi hiện tại là trái khuôn phép, nhất thời Lâu Phù Phương đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, đứng cương cứng ở chỗ đó không biết làm như thế nào.
Vệ Thành Trạch cũng không giận, chỉ cúi đầu mà cười một tiếng, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Biết Vệ Thành Trạch không để ý đến hành vi lúc trước của hắn, trong lòng Lâu Phù Phương nhất thời nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nhưng hắn vô luận như thế nào cũng không dám tiếp tục nhìn Vệ Thành Trạch -- không có biện pháp, lực mê hoặc của khuôn mặt này thật sự là quá mức cường đại, luôn làm cho người ta quên người trước mắt này đến tột cùng là cái phẩm tính gì.
Nhẹ nhàng mà phun ra một hơi, Lâu Phù Phương cúi đầu nhìn đầu hài của mình, ngữ khí mang chút cứng nhắc gượng gạo: "Xin thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ thân mình của ngài......" "Dò dùng độc dược liều lượng ít trong thời gian dài, nên bị thương đến căn bản thế nên bị thương đến căn bản?" Không đợi Lâu Phù Phương nói cho hết lời, Vệ Thành Trạch liền cười đem những lời còn lại của hăn nói ra, "Nói không chừng cả đời này, sẽ không có cơ hội có được đứa con của chính mình?"
Lâu Phù Phương nghe vậy kinh ngạc mà nhìn Vệ Thành Trạch một cái, đã thấy hắn cười cười, như là đối với chuyện này cũng không chút để ý: "Thực kinh ngạc sao?" Hắn nói, "Hậu cung cho tới bây giờ đều không phải nơi sạch sẽ gì." Như là nghĩ tới chuyện gì thú vị, tươi cười của hắn mang thêm vài phần nhẹ nhàng, "Ngươi biết không, trẫm mỗi ngày đều gọi ngự y tới bắt mạch cho trẫm, nhưng từng người từng người đều vòng vo mà cho ta một câu trả lời, đều là " bệ hạ long thể an khang, không cần lo ngại "."
Môi Lâu Phù Phương giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Nhưng Vệ Thành Trạch giống như vừa được mở máy hát, từng chữ một mà nói ra: "Những lời ngươi vừa mới nghe kia, vẫn là lúc trẫm trước đó không lâu cải trang vi hành, từ trong miệng một xích cước đại phu mà biết được, " hắn cười đến hai mắt loan loan, nhưng thần sắc trong đó chỉ toàn một mảnh lạnh lẽo, "Y thuật của thái y trong cung, lại vẫn không hơn một đại phu chân đất hành tẩu nơi hương dã, thật sự là một chuyện thực thú vị, không phải sao?"
Lâu Phù Phương không nói gì, hắn cũng không hiểu chính xác được Vệ Thành Trạch cùng hắn nói những lời này có mục đích gì.
"Bất quá...... Con nối dòng linh tinh, với ta mà nói cũng không phải là trở ngại gì." Lãnh ý trong mắt dần rút đi, Vệ Thành Trạch nghiêng đầu, không nhìn về phía Lâu Phù Phương. "Nữ nhân trong hậu cung, ta vốn là chưa bao giờ chạm qua."
Nghe nói như vậy, Lâu Phù Phương nhất thời cả kinh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Thành Trạch. Phải biết rằng, thái tử đương triều cũng đã muốn đến tuổi kết tóc rồi. (Ly:????)
Lòng bàn tay toát ra chút mồ hôi, tâm tình của Lâu Phù Phương cũng không vì thế mà tốt lên chút nào, hắn cũng không cảm thấy Vệ Thành Trạch sẽ vô duyên vô cớ mà nói với hắn chuyện như vậy -- sau khi biết được loại bí sự cung đình này, hắn nói không chừng không còn có thể thấy được thái dương của ngày mai nữa.
Nhưng Vệ Thành Trạch lại giống như không phát hiện khẩn trương cùng không yên của Lâu Phù Phương, ngược lại nói đến chuyện khác-- kết quả lời kia vừa thốt ra, liền làm Lâu Phù Phương sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất: "Ngươi muốn vị trí này của trẫm sao?"
"Bệ hạ mình giám! Thần chưa bao giờ có ý nghĩ phạm thượng như vậy!" Cái trán nặng nề mà đập xuống mặt đất, thanh âm của Lâu Phù Phương bị cả kinh làm cho thay đổi.
Vệ Thành Trạch nâng cằm nhìn Lâu Phù Phương, cũng không bởi vì hiểu hiện của hắn mà lộ ra biểu tình đặc thù gì.
Lâu Phù Phương có phản ứng như vậy cũng không kỳ quái, dù sao cái mũ lúc trước nguyên chủ úp lên đầu phụ mẫu hắn, chính là thông đồng với địch bán nước -- tội danh này cơ hồ có thể gọi với cái tên dầu cù là, quả thực là cái mũ tốt nhất để lựa chọn. Mà cũng như Lâu Phù Phương tính toán, nếu Vệ Thành Trạch thực sự không thả người, liền cùng những người khác, phù trợ cái vị thái tử đã sớm có tâm tư soán vị kia lên ngôi.
Rốt cuộc cũng chỉ là cổ nhân thuần khiết, quan niệm quân thần đã trở nên thâm căn cố đế, không dễ dàng mà thay đổi. Có thể nói, nếu Lâu Phù Phương không trải qua cuộc sống hoàn toàn bất đồng giữa biên cảnh cùng kinh đô, hắn căn bản không có khả năng sinh ra ý tưởng mưu nghịch phạm thượng kia.
Chỉ tiếc, chính là Lâu Phù Phương cũng không nghĩ nguyên chủ sẽ vô sỉ đến cái nông nỗi kia, thế nhưng trước khi công khai vấn trảm, liền phái người đem rượu độc đến nhà lao, thế cho nên kế hoạch của bọn họ căn bản không kịp thực thi.
Quỳ rạp trên đất, sau một lúc lâu không nghe thấy Vệ Thành Trạch đáp lại, trán Lâu Phù Phương không khỏi mà toát mồ hôi, giờ này khắc này, hắn không thể không hoài nghi mưu đồ bí mật của mình đã bị để lộ ra, mà kết cục của việc Vệ Thành Trạch biết được chuyện này, hắn có thể nghĩ.
Thanh âm vuốt phẳng vải dệt vang lên, Vệ Thành Trạch đứng lên, Lâu Phù Phương nhìn đôi môi đỏ mọng quyết đoán ngay trước mình, sau đó, trán của hắn được cản thận nâng lên, lòng bàn tay mang độ ấm cao từ vị trí tiếp xúc mà truyền tới. Lâu Phù Phương ngẩng đầu, liền chống lại một đôi con ngươi như ẩn chứa thu thủy, thanh âm bên tai mềm nhẹ có chút say lòng người: "Đau không?"
Nhưng mà, còn không chờ Lâu Phù Phương suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc đã xảy ra cái chuyện gì, chợt nghe thanh âm kia tiếp tục nói: "Nếu tìm không thấy lý do ta nói như vậy, ta cho ngươi một cái thì như thế nào?"
"Vì ngôi vị hoàng đế, vốn là của ngươi."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: # từ sau khi giá trị mỹ mạo tăng lên, trêu chọc đàn ông càng ngày càng dễ dàng #
# Đột nhiên cảm thấy đã phát hiện ra mục đích không thể cho ai biết của kí chủ#
# tiểu công ngay cả mặt cũng chưa xuất hiện ở trong góc yên lặng khóc #
Về cp, kỳ thật ta cũng manh nguyên chủ a! Ta cũng manh sư phụ a! Ta cũng manh np a! Nhưng là, một khi đã định, liền tuyệt đối sẽ không sửa lại. cp chính là Phó An Diệp, không đổi công không chuyển np, thân môn thông cảm một chút của ta nhâm □□【 uy 】
Cám ơn phù du vũ, mơ mơ màng màng, ngô đồng thật sâu đích lôi, yêu các ngươi yêu, sao sao đát ~