Vân Nhàn không thể không giải thích rõ ràng mệnh lệnh: "Không cần phải hỗ trợ, Mục Sư lo được. Bảo gấu vòng ra đằng sau vây quanh bầy sói đi."
Một mình Mục Sư cũng không thành vấn đề sao? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Mập Mạp cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn ra lệnh cho gấu ngựa. Vì thế gấu ngựa bước khỏi khu vực an toàn, vòng ra sau lưng bầy sói, xách cổ một con ném vào trong bầy sói. Đám sói tụ lại dày đặc, một phát ném đó trúng liền bốn năm con, có hai con sói còn quay đầu tấn công gấu ngựa nhưng đều bị nó tát bay.
Không có gấu ngựa chặn đường, Tô Thần vung hấp huyết kiếm lao vào bầy sói. Anh ỷ vào điểm Thủ của bản thân cao, chỉ tấn công không cần phải lo phòng ngự, nháy mắt đã chém gần chết ba con.
"Chú ý ra đòn!" Tô Thần lớn tiếng nhắc nhở. Nói còn chưa dứt câu đã có ba đợt sấm sét giáng xuống, thu hoạch quái sạch sẽ lưu loát.
Vân Nhàn khí định thần nhàn thu lại pháp trượng, nhìn Vương Viễn và Cố Văn Nhạc đứng một bên xem đến mức choáng váng nói: "Đừng chỉ đứng đơ ra đó, đánh đi!"
Cố Văn Nhạc như vừa tỉnh mộng, cuống quít kéo cung bắn tên.
Vương Viễn thầm thở dài. Mới không gặp có một tháng mà hai thứ này hình như lại lợi hại hơn rồi. Anh ta lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nghiêm túc tấn công.
Tô Thần chỉ có duy nhất một cảm giác là hấp huyết kiếm dùng quá tốt, hiệu suất hồi máu siêu cao! Lại thêm kĩ năng trị liệu của Mập Mạp nữa, chiến đấu một lúc sau anh lại đầy máu.
Vân Nhàn không thể không thừa nhận, có nhiều đồng đội giúp giảm bớt áp lực hẳn. Vốn chỉ có một mình cô chủ công, MP luôn luôn không đủ dùng, mà hiện tại cô có thể xả sấm sét đoạt quái thoải mái không cần nghĩ.
"Quái yếu máu thì đổi mục tiêu!" Vân Nhàn nhắc nhở lần nữa.
Mập Mạp run tay, viên đạn ma pháp bắn lệch lập tức bay thẳng về phía quái sắp chết. Ngay lập tức cảm giác hãi hùng khϊếp vía dâng lên, nội tâm gào thét: Mình không muốn cướp quái mà aaaaa! Đây là sai lầm!!!
Vân Nhàn dùng đạn băng giành trước một bước gϊếŧ quái, nhìn Mập Mạp một cái nhàn nhạt nói: "Cẩn thận một chút."
Mập Mạp không ngừng gật đầu, trong lòng âm thầm thề về sau nhất định phải tăng cường huấn luyện viễn chiến, tuyết đối không thể tạo ra sai lầm nữa!
Quét mắt xung quanh, Vân Nhàn hơi cảm thấy vui mừng. Tỉ lệ bắn trúng của thuật sĩ và cung tiễn thủ rất cao, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vừa nhìn là biết người chơi dựa vào thực lực sống được đến giờ, hoàn toàn không giống Mập Mạp phải chỉ dạy từng chút một.
Đánh đánh, hai người đó thậm chí bắt đầu phối hợp với nhau. Cung tiễn thủ tạo bẫy rập, chờ sói hoang dẫm trúng, thuật sĩ sẽ dùng Phi Đạn Lửa, cung tiễn thủ dùng thêm Xuyên Thấu tấn công, thanh máu của sói hoang lập tức chuyển đỏ. Hoặc là thuật sĩ sử dụng Giam Cầm cố định mục tiêu, cung tiễn thủ dùng Xuyên Thấu tấn công rồi thuật sĩ lại tung thêm một quả Phi Đạn Lửa khiến quái lập tức tàn phế.
Vân Nhàn vừa dùng sấm sét gặt quái vừa nhìn Mập Mạp đứng cạnh vẽ hoa, trong lòng rất bất đắc dĩ. Thậm chí cô nhịn không được nghĩ, bảo sao thứ này lại dựa trên kĩ năng có sẵn để thêm thuộc tính, rất có tự giác biết thân biết phận.
"Triệu hồi rắn độc ra, sau đó anh dừng tay lại, nhìn xem cung tiễn thủ và thuật sĩ làm như thế nào, để ý học tập." Vân Nhàn quyết đoán ra lệnh.
Mập Mạp nhanh chóng làm theo. Rắn độc vừa xuất hiện đã phun ra một làn khói độc vào giữa bầy sói. Thuật sĩ thấy thế lập tức sử dụng thuật Thiên Thạch, Tô Thần vọt vào bầy sói sử dụng Thánh Giới cho chính mình, vì thế chỉ chốc lát đã toàn là quái sắp chết. Vân Nhàn thong dong dùng mưa đá dọn dẹp.
Mập Mạp há to miệng, anh ta chưa bao giờ gặp đồng đội nào trâu bò như vây! Chẳng những sát thương cao, còn chú ý phối hợp lẫn nhau, việc thông quan quả thật chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cố Văn Nhạc yên lặng buông cung, trong lòng nhảy nhót không ngừng, cậu ta biết mình đặt cược đúng rồi. Cậu ta còn chưa ra tay mà đồng đội đã dọn dẹp xong toàn bộ quái, đây chính là thực lực của công hội Tinh Thiên!
Vương Viễn mỉm cười, một nụ cười phát ra từ nội tâm. Mặc trang bị mới, học kĩ năng mới, thực lực của anh ta lập tức tăng lên, cái loại cảm giác nắm trong tay thực lực cực mạnh này quá tốt đẹp, khiến người ta không kìm nổi chìm trong say mê.
"Không tồi." Tô Thần bớt chút thời gian liếc nhìn vài lần, biết biểu hiện của cung tiễn thủ và thuật sĩ khá tốt, rất vừa lòng.
"Hai người kia thích ứng tốt, vấn đề lớn nhất chỉ có anh thôi." Vân Nhàn khoanh tay trước ngực đánh giá Mập Mạp, giống như đang suy xét phải xử lý anh ta thế nào.
Mập Mạp kinh hồn táng đảm, hận không thể cuộn lại thành một cục rúc vào góc nào không ai để ý.
"Tôi... Tôi cũng hữu dụng mà! Tôi là tank phụ!" Mập Mạp run run nói.
Tô Thần thò qua, dùng bản mặt lạnh tanh bổ sung: "Tank phụ chắn hoàn toàn đường tấn công của main tank."
Mập Mạp: "..."
Vân Nhàn trầm tư nửa ngày, ngẩng đầu hỏi: "Anh trả lời vấn đề này trước đã, vì sao sủng vật triệu hồi vẫn còn ở đây?"
Mập Mạp buồn bực: "Vì sao lại không thể ở đây?"
"Thời gian triệu hồi đã hết lâu rồi." Vân Nhàn khó hiểu.
Kĩ năng triệu hồi khác không nói, Triệu Hồi Rắn Độc là kĩ năng cô đưa cho Mập Mạp, phần giới thiệu viết rõ ràng thời gian triệu hồi giới hạn một phút, nhưng bây giờ thì sao? Rắn độc xuất hiện đã hơn hai phút rồi, vẫn tràn đầy sinh lực bò tới bò lui, không giống sắp biến mất tí nào.
"Thời gian triệu hồi?" Mập Mạp mờ mịt: "Đó là gì vậy?"
Tô Thần và Vân Nhàn liếc nhau một cái, hiểu rõ chuyện này có chút không thích hợp. Tô Thần nghĩ nghĩ, yêu cầu: "Đưa đồng hồ đây, để tôi xem kĩ năng của anh."
Mập Mạp ngoan ngoãn nghe lời vươn tay béo.
"Kĩ năng: Triệu Hồi Rắn Độc. Kĩ năng đã biến dị, người chơi sở hữu một con rắn độc cấp 1, mỗi phó bản chỉ có thể triệu hồi một lần, sau khi tử vong có thể triệu hồi lại trong phó bản lần sau. Rắn độc có thể thăng cấp (exp hiện tại: 29%). Nếu rắn độc tử vong, lần triệu hồi sau sẽ khôi phục trạng thái trước khi vào phó bản. Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 50 MP."
Kĩ năng đã biến dị! Sủng vật triệu hồi có thể thăng cấp! Không sợ chết! Đồng tử Tô Thần co lại.
Chỉ trong nhấy mắt Vân Nhàn đã nghĩ đến hướng phát triển tiếp theo. Tập trung lên Trí Lực, lựa chọn phần thưởng đặc thù +100 MP, sau đó thiết lập đội quân triệu hồi!
Tô Thần quét mắt nhìn toàn bộ kĩ năng, phát hiện kĩ năng triệu hồi gấu ngựa và thụ yêu cũng bị biến dị, anh nhanh chóng hiểu ra kĩ năng bị biến dị hẳn là do hiệu quả đặc biệt của thiên phú. Nghĩ vậy anh âm thầm than thở, thiên phú tốt như vậy sao lại rơi vào tay một kẻ ngốc chứ?
"Vừa nãy xem số liệu anh không phát hiện ra kĩ năng bị biến dị sao?" Vân Nhàn hỏi Tô Thần.
"Trọng điểm là xem thuộc tính và thiên phú, kĩ năng chỉ liếc sơ qua." Tô Thần tức giận hỏi lại: "Vậy cô thì sao? Có chú ý không?"
"Không có." Vân Nhàn thành thật lắc đầu. Nếu hai chữ biến dị gắn liền với tên kĩ năng thì cô nhất định sẽ thấy, chứ viết ở chỗ thuyết minh ai mà chú ý đến?
"Có vấn đề gì vậy?" Mập Mạp cẩn thận dò hỏi.
Tô Thần liếc anh ta một cái, thầm nói vấn đề lớn nhất chính là, anh làm sao có thể đem một thiên phú trâu bò thế này chơi đến mức sắp hi sinh vậy?
"Làm thế nào để nâng cấp sủng vật triệu hồi?" Vân Nhàn giả vờ vân đạm phong khinh hỏi.
Mập Mạp đau khổ suy nghĩ nửa ngày, không xác định lắm: "Tham gia chiến đấu chắc là có thể thăng cấp đó..."
Nói cách khác bản thân Mập Mạp cũng không rõ lắm. Tô Thần dùng biểu tình phức tạp nhìn Mập Mạp, giống như nhìn một tên ngốc đang ôm kho vàng mà lại không biết tiêu tiền khiến mình sắp đói chết.
"Về sau anh không cần tham gia chiến đấu nữa." Tô Thần suy xét một chút, hạ chỉ thị: "Tăng thuộc tính Trí Lực, thả mấy con vật triệu hồi ra nhiều hơn là được."
Mập Mạp vừa mừng vừa sợ hỏi: "Thật sự có thể sao?" Tuy anh ta cũng rất ghét chiến đấu, thực lực cũng chẳng ra gì nhưng nhận được đặc quyền đứng cạnh nhìn người ta ra sức cũng vẫn cảm thấy không yên tâm, cứ có cảm giác không chân thật thế nào.
Vân Nhàn nhỏ giọng nói thầm: "Anh đứng một bên chính là giúp cả đội một việc lớn rồi ấy."
Mặt già của Mập Mạp đỏ bừng, ngượng ngùng cười rộ lên.
"Có sủng vật triệu hồi của anh hỗ trợ là được, anh nghỉ ngơi đi." Tô Thần nói vậy.
Mập Mạp rốt cuộc cũng yên tâm.
"Tuy chúng ta biểu hiện tốt hơn nhưng Mập Mạp trước sau vẫn được coi trọng, bởi vì anh ta có thiên phú." Cố Văn Nhạc cảm khái, trong lòng cậu ta cũng vô cùng hâm mộ.
Vương Viễn lại nói: "Tôi lại không hi vọng Phụ Trợ với Mục Sư chú ý đến tôi nhiều quá, như bây giờ là vừa đẹp. Mặc kệ có thiên phú hay không, mặc kệ thực lực như thế nào, nói cho cùng chúng ta chỉ là ba quân cờ thôi, bọn họ nói thế nào thì chúng ta làm thế nấy. Chuyện Mập Mạp có thiên phú tốt, có thể nâng cao thực lực cả đội tôi rất hoan nghênh. Hiện giờ tôi chỉ trông ngóng mình có thể sống lâu thêm mấy ngày, những chuyện khác không có lòng dạ nào mà tự hỏi."
Cố Văn Nhạc nhún nhún vai, không để bụng nói: "Làm quân cờ cũng chẳng có gì không tốt, so với lúc trước tôi một thân một mình thì an toàn hơn nhiều." Sờ sờ trang bị trên người, cậu ta có lòng tin mười phần vào tương lai.
"Cũng đúng, chỉ cần có thể sống sót đến cuối cùng thì là quân cờ hay là nhân vật gì mà chẳng được." Vương Viễn hạ quyết tâm.
Trong lúc nói chuyện phiến đã có một đàn dơi bay ra. Vân Nhàn đưa cho Mập Mạp một lọ lam dược, dùng ngữ khí ra lệnh nói: "Uống đi, sau đó triệu hồi thụ yêu ra."
Mập Mạp thành thành thật thật nghe theo, tuy sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy hơi lãng phí dược phẩm...
Tô Thần quay đầu nhìn cung tiễn thủ và thuật sĩ, thuận miệng nói: "Hai người tự thương lượng."
Cố Văn Nhạc biết đây là một bài kiểm tra, lập tức hít sâu thề muốn chứng minh năng lực bản thân. Cậu ta vừa định bắn tên, lại thấy thụ yêu bện cành thành lưới sau đó vung lên.
Tô Thần tự dưng nhớ đến mấy video dùng lưới bắt chim sẻ, anh lấy lại bình tĩnh quét mắt nhìn nhanh, phát hiện trong lưới của thụ yêu có bốn con dơi. Rắn độc lập tức phun khói độc, gấu ngựa thở hồng hộc chạy tới hỗ trợ tấn công, thụ yêu dùng hai nhánh dây mây còn lại quất. Chỉ chốc lát sau bốn con dơi đã sắp chết.
Trong mắt Vân Nhàn hiện lên tia kinh ngạc, vội vàng dùng đạn băng gϊếŧ quái.
"Đừng chỉ nhìn không." Vương Viễn nhỏ giọng nhắc nhở đồng bọn, đồng thời sử dụng đạn ma pháp đánh trúng một con dơi khác.
Cố Văn Nhạc hoàn hồn, ngưng thần tĩnh khí nhắm bắn, trúng ngay mục tiêu.
Bốn con dơi vướng trong lưới vừa bị dọn sạch, thụ yêu lại vung lưới tóm được bốn con nữa.
"Tuy mấy người mới gia nhập thuộc tính thấp chút, kĩ năng thiếu chút, nhưng năng lực phản ứng vẫn không tồi." Tô Thần khen ngợi.
Không biết từ lúc nào Vân Nhàn đã đứng cạnh Tô Thần, cô thấp giọng nói: "Năng lực tấn công của bản thân Mập Mạp thì không được nhưng năng lực hỗ trợ lại rất mạnh."
"Tôi phát hiện ra," Tô Thần lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Dùng gấu ngựa làm khiên chắn, thụ yêu phóng kĩ năng khống chế, những người khác có thể yên tâm tấn công. Khó trách Mập Mạp vẫn còn sống tốt tới giờ, phụ trợ dùng tốt như vậy lại hầu như không có năng lực cướp quái, những người khác đương nhiên không nỡ để anh ta xảy ra việc gì. Nhưng như thế năng lực của Mập Mạp lại không thể tăng lên, dần dần bắt đầu kéo chân sau cả đội. Những kẻ gọi là đồng đội kia lúc đầu dựa hơi Mập Mạp vơ vét không ít chỗ tốt, chờ Mập Mạp trở nên vô dụng lại muốn gϊếŧ người lấy quyển trục kĩ năng. Tận dụng tài nguyên đến tận cùng, không phải ư?"
Vân Nhàn vừa dùng thuật Lôi Điện dọn dơi vừa lườm người nào đó: "Nếu không phải tôi luôn luôn vào phó bản cùng anh, tôi chắc chắn sẽ cho rằng người hố Mập Mạp là anh."
Tô Thần không thèm để ý: "Để bản thân càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng sống sót tốt hơn, có chuyện gì mà người chơi còn làm không được? Người không từ thủ đoạn rất nhiều, rốt cuộc thì đây cũng là trò chơi sinh tồn chứ không phải trò chơi bình chọn danh dự đạo đức."