Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 48: Ai bảo lúc trước không biết quý trọng

Đồng hồ báo thức vang lên đúng giờ, Triệu Hướng Hải chống đỡ thân xác có chút mỏi mệt mà xuống giường.

Tuy rằng đêm qua bị con ma men Tiêu Diệp lăn lộn một hồi lâu, nháo đến mức tinh thần thể xác đều có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn nghiêm cẩn dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi như cũ, đúng giờ rời khỏi giường.

Anh vỗ nước lạnh lên mặt khiến tinh thần tỉnh táo hơn đôi chút.

Rửa mặt, thay quần áo xong, anh đứng trước gương sửa lại cà vạt rồi đẩy cửa phòng đi đến phòng nhỏ của Nhạc Nhạc, gõ gõ cửa: "Nhạc Nhạc, rời giường đi học nào."

Bên trong vang lên một tiếng động sột soạt.

Triệu Hướng Hải vừa nghe liền biết, nhóc con này đang mơ màng rời giường rồi.

Anh yên tâm đi vào phòng bếp nấu bữa sáng.

Chờ đến khi anh làm xong bữa sáng, Tiêu Nhạc Nhạc mới mang khuôn mặt ngái ngủ đi ra, ngồi ở bàn ăn mở to mắt: "Baba..."

Triệu Hướng Hải cười, vỗ vỗ đầu con bé: "Ngoan, ăn sáng đi, ăn xong baba đưa con đi học."

Tiêu Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu dùng bữa.

Triệu Hướng Hải thừa dịp lúc con bé đang ăn cơm mà thuần thục bện tóc cho con bé.

Anh một bên bện tóc, một bên phân tâm nghĩ tới những chuyện xảy ra đêm qua.

Tiêu Diệp đêm qua......hình như trong lúc say, nói muốn theo đuổi anh một lần nữa?

Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng hừ một tiếng, lắc đầu.

Anh không thèm tin đâu.

Tiêu Diệp hẳn là say đến đầu óc không còn được tỉnh táo nên mới có thể nói ra những lời như thế này đi? Chờ đến khi hắn tỉnh, có lẽ bản thân từng nói nhưng gì đều không nhớ rõ.

Hơn nữa, Tiêu Diệp kiêu ngạo bá đạo, lại ngạo mạn như vậy, hắn sao có thể bỏ hết mặt mũi mà theo đuổi người khác?

Ai tin mới là thằng ngu!

Triệu Hướng Hải cũng không thèm để ý đến những lời nói tối qua của Tiêu Diệp nữa, anh định tâm lại, cẩn thận buộc dây chun lên tóc của Tiêu Nhạc Nhạc.

Khi hai ba con đang an tĩnh hưởng thụ một buổi sáng tốt đẹp, cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng kẽo kẹt.

Tiêu Diệp mặc quần áo hỗn loạn đi ra từ trong phòng.

Có lẽ là do say rượu nên đầu óc của hắn thật sự rất đau. Hắn một bên cau mày, một bên dùng tay xoa bóp huyệt Thái Dương, khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ đau đớn,

Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy Triệu Hướng Hải trong nhà ăn liền vội bước tới, Tiêu Nhạc Nhạc đang uống sữa bò vừa nhấc đầu nhìn lên thì thấy Tiêu Diệp đã lâu không gặp, kinh ngạc reo lên một tiếng: "Oa, cha, hôm nay cha ở nhà sao——"

Tiêu Diệp cố gắng nở một nụ cười tươi: "Ừ."

Tiêu Nhạc Nhạc cười càng thêm xán lạn: "Cha, gần đây cha thật bận, đã lâu rồi con không có nhìn thấy cha...."

Tiêu Diệp hơi đổi sắc mặt, sau đó nhẹ nhàng nói: "Nhạc Nhạc yên tâm, về sau cha nhất định sẽ về nhà nhiều hơn, bồi con cùng baba con được không?"

Tiêu Nhạc Nhạc nghe thấy, đôi mắt như bóng đèn điện được bật công tắc, tách một cái liền tỏa sáng: "Thật sao?"

Tiêu Diệp liếc bàn tay đang buộc tóc cho Tiêu Nhạc Nhạc của Triệu Hướng Hải, khẽ cười một tiếng: "Thật."

Dứt lời, hắn mặc kệ Triệu Hướng Hải đang nhăn mày, hít một hơi thật sâu đi rửa mặt thay quần áo.

Chờ đến khi hắn ra ngoài, Tiêu Nhạc Nhạc cũng đã sắp ăn xong bữa sáng.

Tiêu Diệp biết Triệu Hướng Hải sẽ không chuẩn bị bữa sáng cho hắn, hắn cũng không hi vọng nhiều, chỉ ngồi bên cạnh Tiêu Nhạc Nhạc, hôn nhẹ lên trán con gái rồi nói: "Nhạc Nhạc yên tâm, cha sẽ cố gắng để về mỗi ngày, nhé?"

Tiêu Nhạc Nhạc cong mắt cười, lớn tiếng dạ một cái.

Sau đó con bé thừa dịp Triệu Hướng Hải không để ý, động đũa gắp nhanh một chiếc bánh trứng, lén lút nhét vào miệng Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp kinh ngạc, theo bản năng dùng tay che miệng, nhai nhai một chút.

Bánh trứng mang theo hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan ra khắp miệng hắn.

Con mẹ nó thật ngon!

Quả nhiên là tay nghề của Triệu Hướng Hải, thật sự khiến người khác tưởng niệm.

Tiêu Diệp nhai nhai miếng bánh, nhai thật lâu, không muốn buông tha một chút nào, thậm chí khi ăn xong hắn còn không biết xấu hổ mà liếʍ liếʍ môi.

Trước kia luôn coi nó là tầm thường, chẳng hề quan tâm đến một miếng bánh trứng. Nhưng hiện tại bởi vì nó là do Triệu Hướng Hải tự tay làm, Tiêu Diệp liền trân trọng thành như vậy.

Nội tâm hắn chợt cảm thán, quả nhiên là báo ứng.

Ai bảo trước đây hắn không biết quý trọng?

Triệu Hướng Hải ngồi ở bên cạnh nhâm nhi tách trà nóng, tuy rằng anh vẫn luôn cúi đầu, nhưng vẫn nhìn được toàn bộ quá trình. Anh cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Chờ Tiêu Nhạc Nhạc ăn xong, anh vỗ vỗ đầu nhỏ của con bé: "Nhạc Nhạc ngoan, đi xuống dưới chờ baba, baba lập tức xuống đưa con đi học."

Tiêu Nhạc Nhạc nặng nề dạ một tiếng, có thể nhìn ra được bởi vì lời hứa hẹn của Tiêu Diệp mà con bé cực kì hưng phấn.

Đợi đến khi con bé nhảy nhót chạy xuống lầu, Triệu Hướng Hải liếc mắt nhìn Tiêu Diệp một cái rồi đi vào phòng bếp.

Tiêu Diệp còn đang nghi hoặc, Triệu Hướng Hải đã từ bếp đi ra, bưng theo một cái chén rới, lạnh lùng đặt trước mặt Tiêu Diệp: "Uống đi."

Đôi mắt của Tiêu Diệp bỗng trừng lớn: "Anh...anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi?"

"Cậu suy nghĩ nhiều rồi." Triệu Hướng Hải hơi nhếch khóe miệng, có chút coi thường nói: "Tối hôm qua sợ cậu uống say sẽ xảy ra chuyện, không có biện pháp mà phải làm canh giải rượu cho cậu, còn thừa một chén, hơi nóng chút, uống xong thì lượn nhanh đi." Lời này của Triệu Hướng Hải tuy có hơi lạnh lùng, nhưng đáy lòng Tiêu Diệp chợt dâng lên một tia kích động.

Sáng nay Triệu Hướng Hải cố ý hâm nóng canh cho hắn!

Là cố ý hâm canh cho hắn!

Hắn còn cho rằng sáng nay sẽ lại phải vác một chiếc bụng rỗng đến công ty, nhưng không nghĩ tới chén canh nóng này là cho hắn!

Tuy rằng đây chỉ là canh thừa tối hôm qua, hương vị cũng chưa chắc đã tốt, nhưng....có còn hơn không!

Tiêu Diệp khẽ nuốt nước miếng, bưng canh giải rượu lên, ánh mắt tràn đầy lửa nóng. Một bên muốn đè xuống biểu tình trên mặt, bày ra vẻ mặt tự nhiên cao ngạo như thường này, một bên gật đầu: "Biết rồi."

Triệu Hướng Hải cầm lấy cặp của mình xoay người rời đi.

Tiêu Diệp nhanh chóng kéo lấy tay anh: "Chờ chút."

Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Có việc gì?"

"Đêm qua." Tiêu Diệp dừng một chút: "Đêm qua, tôi nói những lời đó...."

Triệu Hướng Hải nhướn mày, hừ nhẹ nói: "Tôi biết. Do cậu uống say nên mê sảng, cậu yên tâm, tôi cũng không để bụng, tôi cứ coi như chưa từng nghe thấy gì, được chứ?"

Tiêu Diệp nhíu mày, nặng nề nói: "Không được."

"Cái gì?"

"Bởi vì tôi nghiêm túc." Tiêu Diệp yên lặng nhìn Triệu Hướng Hải: "Anh không chịu quay lại, được, tôi theo đuổi anh một lần nữa."

Triệu Hướng Hải sửng sốt đứng tại chỗ, sau đó như không thể tin được mà cười một tiếng, gỡ tay Tiêu Diệp ra rồi xoay người rời đi.

Tiêu Diệp nhìn bóng anh đi xa, ánh mắt thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau hắn mới cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Diệp Đình.

......

"Một lần theo đuổi anh ấy......"

Diệp Đình nghe đến đây, đột nhiên cười một tiếng: "Tiêu, con mẹ nó cậu....thật sự rất ngoan cố! Cậu là muốn dùng biện pháp khác, đem Triệu tổng trói vào lòng lần nữa sao?"

Tiêu Diệp ngồi trên ghế dựa trong phòng nghỉ của công ty, nheo mắt nói: "Tôi sẽ không để Triệu Hướng Hải ở bên người khác đâu, anh ấy là người của tôi."

"Còn rất tự tin." Diệp Đình nhướn mày uống ngụm trà, ngẩng đầu nói: "Vậy cậu cứ chạy đi dỗ anh ta đi, gọi tôi đến làm gì?"

Khuôn mặt của Tiêu Diệp chợt trở lên ngưng trọng, hắn nghiêm túc nhìn Diệp Đình: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

Diệp Đình nhướn người tới gần: "...Chuyện gì?"

"Làm thế nào để theo đuổi người khác?"

Diệp Đình đột nhiên sặc một tiếng, khϊếp sợ ngẩng đầu: "Cái gì cơ?" Tiêu Diệp cau mày lặp lại một lần: "Tôi hỏi cậu, làm thế nào để theo đuổi một người?"

"Không phải, người anh em, cậu nháo đến nửa ngày mà đế cách theo đuổi người khác còn không biết?" Diệp Đình khinh ngạc nói: "Cậu với Triệu Hướng Hải bên nhau bảy năm. Đừng nói với tôi hai người chưa ai theo đuổi ai, nhìn nhau thấy vừa mắt, xác nhận đều là gay sau đó liền ở bên nhau, ở trên giường cᏂị©Ꮒ một lần liền tiến tới yêu đương??"

Tiêu Diệp đứng lên, thân hình thon dài đứng bên cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: "Ừ."

- ----------------------------------

Zine muốn nói: Vc vc vc vc!!!