Cô gái vẫn cứ chạy, cô chạy thật nhanh, chỉ mong nhanh chóng mà thoát khỏi lũ truy sát. Từ khi nào, cả thành phố đã chỉ còn lũ xác sống khát máu thèm thịt. Con virut nhanh chóng lây lan, khiến cô gái không kịp định hình gì. Mới nửa tiếng trước cô còn đang đứng đợi người yêu mua đồ ăn cho, vậy mà giờ đã phải chạy và lẩn trốn khắp nơi. Những cái xác biết đi kia cứ cắn rồi cắn, hết người này đến người khác bị biến thành đồng loại của chúng.
Cô gái trốn tạm được vào một căn nhà cũ nát, trời đã về khuya nên đám zombie chẳng nhìn thấy gì. Đợi bọn chúng đi hết, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Nhanh chóng lấy điện thoại ra, nhấn lấy số người yêu mà gọi. Gọi mãi, gọi mãi mà chẳng thấy ai nghe máy, cô lo lắng không nguôi.
Giờ trời tối nên có lẽ cô đi được, đành phải lén lút mà cẩn thận ra ngoài. Trời đen như mực, xung quanh là những con zombie đang lắc lư người mà lết đi. Cố gắng không tạo ra tiếng động, cô gái nhẹ nhàng đi ngang qua chúng. Chỗ nào cũng có, chúng thi thoảng lại va vào người cô khiến cô sợ đến độ suýt hét lên.
Đi mãi mới thoát ra chỗ đông zombie, cô đã đến một nơi vắng vẻ chỉ có vài ba con nên dễ thở hơn nhiều. Nãy giờ cô cứ phải nín thở biết bao lần vì mùi thịt hôi thối cứ bốc lên. Ngoài ra nếu thở bình thường có khi lại gây chú ý lũ zombie. Cô lén lút vào căn phòng bảo vệ vắng tanh ở gần đó, đóng toàn bộ cửa lại. Lúc này cô mệt mỏi mà nằm thẳng xuống chiếc giường của bảo vệ.
Lại lấy điện thoại ra. Lần này cô gọi cho người bạn thân của cô. Sau một hồi reo chuông cuối cùng bên kia cũng nhấc máy.
"Tuyết Nhi! Em ổn chứ?" Giọng cậu trai đầy lo lắng. "Em đang ở đâu?"
"Hức... Phong Bạch... Cứu em với... Em không gọi được cho Hoàng Vũ...giờ em chỉ biết mình đang ở một phòng bảo vệ khu chung cư nào đó thôi. Bên ngoài nhiều zombie lắm, em chạy nãy giờ rồi nên không biết bản thân đang ở đâu." Ngay lập tức, Tuyết Nhi nức nở mà kể lể với Phong Bạch.
"Bình tĩnh nào Tuyết Nhi, anh với các nam chính đã cứu được Hoàng Vũ rồi, may mắn là cô ấy không sao. Em yên tâm và nhỏ giọng lại cho anh!" Phong Bạch liền trấn an cô.
"Hức,... Hoàng Vũ... Cô ấy ổn chứ?" Tuyết Nhi không nén được xúc động.
"Nhỏ tiếng không là em sẽ dẫn dụ đám zombie đấy!"
"Vâ... Vâng!" Lúc này cô mới nén lại.
"Bây giờ nghe anh, em xem ở đó có chăn màn hay giấy báo gì, hãy đem che hết những cái cửa kính lại để tránh bọn chúng nhìn thấy em. Làm ngay cho anh!"
Tuyết Nhi "ừm" một cái, nhanh chóng lấy hết giấy báo và chăn màn mà che cửa kính lại. Đến lúc không còn khe nhìn, cô mới nghe Phong Bạch nói tiếp.
"Cửa chính phòng đấy có kính không?" Cậu hỏi.
"Có, em che lại rồi!"
"Vậy e gỡ ra đi, nó là thứ giúp em quan sát mọi thứ xung quanh!"
"Vâng..." Tuyết Nhi lại đành đi gỡ ra.
"Được rồi! Tiếp theo...."
"Á!!!"
Tuyết Nhi bỗng hét lớn khiến Phong Bạch không khỏi lo lắng. Bên ngoài bỗng nhiên nhiều zombie đến lạ, một con đã đứng ngay trước cửa chính, Tuyết Nhi vừa gỡ hết liền gặp cái mặt máu me đầy ghê tởm của nó khiến cô sợ hãi mà ngã xuống đất rồi làm rơi điện thoại.
"Tuyết Nhi! Chuyện gì vậy? Tuyết Nhi!" Phong Bạch hốt hoảng mà gọi lớn.
"Zom... Zombie...đông quá...hức hức..." Tuyết Nhi nức nở sợ hãi.
Đám zombie nhanh chóng phá tan lớp cửa kính mà bước vào. Tuyết Nhi run rẩy tay chân, chẳng làm được cái gì nên đã bị cắn mạnh một phát vào tay, cơn đau buốt và máu chảy ra ướt cả tay.
" A A A A A!!!!!!"
Tuyết Nhi bật dậy trong sự sợ hãi, người toát hết cả mồ hôi. Bỗng thấy tay mình có chút ướt ướt, cô liền đưa tay lên nhìn, một dấu hàm răng sâu in trên tay cô. Tuyết Nhi sợ hãi mà quẫy mạnh, cứ vậy mà ngã lăn xuống khỏi giường. Nhìn lên mới phát hiện ra là Hoàng Vũ. Phải rồi, Hoàng Vũ cắn tay cô.
Hoàng Vũ gượng ngồi dậy, nheo mày khó hiểu. Chiếc chăn rớt khỏi người cô nàng, để lộ ra hai trái bưởi căng tròn khiến ai nhìn cũng phải đỏ mặt. Hoàng Vũ vẻ mặt khó chịu mà nhìn Tuyết Nhi đang mặc bộ váy ngủ xuyên thấu ngồi dưới đất đang run rẩy sợ hãi.
"A Nhi, em lại sao nữa rồi? Dạo này sao toàn gặp ác mộng thế?" Hoàng Vũ cau mày, cô thực sự rất khó chịu.
"Vũ... Em... Em ổn cả... Chỉ là ác mộng thôi.." sau khi định hình lại, Tuyết Nhi mới thở dài một cái. "Tại sao sáng sớm chị cắn em?"
"Em cũng phải hiểu chứ, tôi nhịn cả một tuần nay rồi, em chẳng chịu cho tôi động vào mấy. Cắn một cái thôi chứ có gì đâu." Đúng vậy, cả một tuần nay, vì Tuyết Nhi luôn gặp ác mộng nên Hoàng Vũ bị cô cấm động vào người rồi.
"Chị đừng cắn nữa, em không thích!" Nói xong, Tuyết Nhi đứng dậy mà đi thay đồ rồi đi làm mất, để lại Hoàng Vũ đang bất mãn không hiểu vì sao.
======
Phong Bạch đặt mấy tách trà và cà phê xuống bàn của các nam nữ chính trong khi họ vẫn còn đang cặm cụi làm việc.
"Hôm nay là Halloween mà vẫn bận vậy sao?" Phong Bạch hỏi, cậu đặc biệt rất để ý đến sắc mặt cau có của Hoàng Vũ.
"Làm cho xong. Tối em đòi đưa Mika, Miko cùng mấy đứa nhỏ nhà Mã Viêm đi sao?" Kim Đinh vẫn bấm máy liên tục mà trả lời.
"Phải ha...."
Tuyết Nhi bê theo mấy tách trà nữa đến chỗ họ, Hoàng Vũ nhân cơ hội kéo cô xuống ngồi cạnh, Phong Bạch cũng bị lôi vào ngồi giữa bốn nam chính.
"Em còn làm việc!" Tuyết Nhi nói.
"Làm gì giờ này? Tối đi chơi Halloween với đám Phong Bạch không?" Hoàng Vũ mặc kệ cô mà giữ chặn lại.
"Ha... Halloween?" Tuyết Nhi bỗng đổ mồ hôi hột.
"Đi nhé?" Hoàng Vũ hỏi.
"Nhưng nhà anh ấy đi thôi mà, sao mình có thể..." Tuyết Nhi có vẻ sợ sệt nói.
"Cô thích thì cứ đi cùng, chủ yếu là dẫn lũ nhỏ đi chơi nhân ngày lễ." Bạch Kim chống cằm nói.
"Đó, đi đi!" Hoàng Vũ nài nỉ.
"...ơ...nếu là lũ nhỏ đi thì thôi, tôi ko đi đâu!" Tuyết Nhi từ chối rồi chạy đi mất.
"Sao em ấy lại thế?" Hoàng Vũ nói. "Tuyết Nhi lạ lắm rồi đấy. Hết gặp ác mộng rồi thì không cho tôi động vào. Tôi nhịn cả tuần rồi! Giờ lại còn hẹp hòi như thế, thật quá đáng!"
"Cô thế là còn đỡ chứ chúng tôi là nhịn cả tháng." Thẩm Ngọc Dương nhấp ngụm cà phê.
"Phong Bạch, làm ơn nghĩ cách đi chứ em ấy lạ lắm luôn ý." Hoàng Vũ vồ lấy tay Phong Bạch mà nài nỉ mặc cho bốn cặp mắt đang nhìn chằm chằm.
"Cậu ở với em ấy lâu như vậy mà không nhận ra à?" Phong Bạch ngồi im lặng nãy giờ.
"Nhận ra cái gì?" Hoàng Vũ nghiêng đầu.
"Tuần trước cậu đưa Tuyết Nhi đi xem phim 'Công viên xác sống' mới ra đúng không?"
"Ừm... Phải!" Hoàng Vũ gật gật đầu.
"Vậy mà cậu không biết, Tuyết Nhi rất sợ xác sống và ma. Từ trước đến giờ có lễ Halloween nào em ấy chịu đi đâu đúng chứ? Cô ở với em ấy lâu vậy mà không biết à? Tuyết Nhi mà xem phim kinh dị xong kiểu gì cũng sẽ gặp ác mộng liên tục. Nên em ấy mới không cho cậu động vì cậu như con cẩu ấy, lúc nào cũng chỉ thích cắn thôi."
"Đừng có nói một cô gái xinh đẹp như vậy chứ!" Hoàng Vũ tức giận nói.
"Sao em lại hiểu người khác thế?" Mấy nam chính cảm thấy không công bằng trong khi cậu quan tâm người khác thì chẳng một lần ân cần với họ.
"Bởi các anh cũng chỉ là cẩu thôi, hết cắn rồi liếʍ, ai chịu nổi." Phong Bạch nói xong rồi đứng lên đi làm việc, cậu bỗng quay lại nói với Hoàng Vũ. "Không thì cậu làm một lễ Halloween tình thú cho Tuyết Nhi đi, có khi lại khiến em ấy hết gặp ác mộng đấy."
"Ể?"
"Cậu hiểu ý tôi mà."
Tuyết Nhi ôm lấy cái lưng đau mà đứng trước mặt Phong Bạch, chỉ thẳng tay vào mặt cậu mà quát: "Rõ ràng chúng ta chung số phận, sao anh lại hại em ra nông nỗi này?"
"Nhưng em đâu còn gặp ác mộng đâu đúng chứ?" Phong Bạch vẻ mặt thờ ơ mà nói.
"Anh....." Tuyết Nhi tức run người. "HOÀNG VŨ! CÁI CON ZOMBIE ĐÁNG GHÉT!!!!"
________________________________________________________________________________
Nhân dịp Halloween, Miêu sẽ đặc biệt tặng cho mọi người hai chương liên tiếp nhé! Chương ngoại truyện này và mai sẽ là chương 24.
Mai Miêu đi fes cosplay Halloween rồi, ai đi cùng không? Miêu cos bé Nezuko nha.
Địa chỉ: Trung tâm thương mại The Garden - Mễ Trì - Nam Từ Liêm - Hà Nội.
Mai ai đi được thì tới chơi với Miêu nhé! Yêu nà 😘😘😘