Nam Phụ Là Dùng Để Yêu, Không Phải Là Để Cho Lũ Nam Chính Mấy Người Tranh Giành

Chương 9: Địa ngục bắt đầu

‼️Cảnh báo: bắt đầu từ chương này cho đến gần hết truyện sẽ là những cảnh bạo lực tìиɧ ɖu͙© đồng tính. Ai xem được thì xem, không được thì thôi nhé! ‼️

__________________________________________________________________________

Phong Bạch nhíu mày tỉnh dậy. Cậu khó khăn mở đôi mắt trong veo ra nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng khá lớn, có phòng tắm, một chiếc giường, một bộ bàn ghê sofa, tủ đồ lớn nhỏ và một chiếc đèn ngủ. Giờ cậu đang ngồi trên chiếc giường to lớn, nó thực rất lớn nha, người cậu chỉ bằng 1 phần 6 cái giường mà thôi. Đầu Phong Bạch bỗng nhói đau, cậu ôm đầu ngồi dậy. Đầu không có 1 vết thương, chứng tỏ là cậu đã bị đánh thuốc mê. Phong Bạch kết luận lại một câu: cậu bị bắt cóc.

Bình thường bắt cóc người ta sẽ trói chân trói tay lại, nhưng chân tay của cậu hoàn toàn tự do. Bộ bọn chúng không sợ cậu thoát bằng mấy cái cửa sổ lớn kia sao. Đến gần cửa sổ, cậu biết đây mới chỉ là tầng hai, việc thoát khỏi đây thật quá dễ dàng mà. Tiếp tục quan sát căn phòng, nhìn nó trông rất sa hoa, giường, tủ, bàn, ghế đều là đồ xịn cả. Sao bọn bắt cóc lại nhốt cậu ở một nơi như vậy mà không trói lại? Rốt cuộc là bọn chúng muốn gì đây? Phong Bạch suy nghĩ miên man, cậu đến mở cái tủ ra xem bên trong là gì.

Dươиɠ ѵậŧ giả, trứng tìиɧ ɖu͙©, gel bôi trơn, roi, còng tay,... Và còn cả một con ngựa tìиɧ ɖu͙© nữa.

Đồ chơi sεメ toy!?

Phong Bạch sốc nặng. Vậy là cậu đoán ra được mục đích mình bị bắt cóc rồi. Này là bị cướp sắc a. Cậu đóng sầm cửa tủ lại, chạy đến phía cửa ra vào. Nắm lấy tay nắm mở cửa, cậu vặn một cái... Cửa không khoá!? Vui mừng mở hẳn cửa ra, đập vào mắt cậu là 4 thân hình to lớn của 4 nam chính đang ở trước mặt. Các nam chính vô cùng ngạc nhiên khi cửa bỗng mở ra, còn riêng Phong Bạch, tim cậu như muốn thoát ra khỏi l*иg ngực. Thẩm Ngọc Dương vốn phải ở tù vài ngày thôi, nên giờ hắn đã ra là lẽ thường tình. Phong Bạch vội lùi lại mấy bước, mấy nam chính cười dịu dàng mà bước vào.

"Tiểu Bạch, tỉnh rồi hả?" Kim Đinh hỏi.

"Thấy em bị bắt cóc, bọn này vội cứu em. May mà bọn chúng chỉ cho em uống thuốc mê thôi, không thì..." Bạch Kim tặc lưỡi lắc đầu.

"Mấy...mấy người có ý gì?" Phong Bạch cảnh giác hơn bao giờ hết, nỗi sợ hãi bắt đầu dấy lên trong lòng cậu, tim cậu thắt chặt lại. "Mấy người là cứu tôi khỏi bắt cóc?"

"Chứ em nghĩ là ai? Tiểu Bạch, em bị đánh thuốc mê, sau đó bọn này thấy em bị một lũ nào đó đang kéo lên xe. Chúng tôi mới chạy tới mà cứu em ra khỏi đấy. Không biết nhà em ở đâu nên đành đưa em vào biệt thự chung của bọn này." Bạch Kim ngồi lên giường mà kể chuyện.

"Chứ không phải chính mấy người bắt tôi?" Phong Bạch cảnh giác với từng người.

"Em sao lại nói thế với ân nhân của mình?" Kim Đinh tiến lại gần cậu hơn, Phong Bạch tiếp tục lùi. Ai ngờ cậu đυ.ng đến chân của Bạch Kim đang ở trên giường, hắn lập tức ôm lấy eo cậu, vùi mặt vào lưng cậu mà hít lấy hương thơm.

"Tiểu Bạch, em thơm thật!" Hắn nói.

Phong Bạch giẫm mạnh vào chân hắn rồi vùng ra, thoát khỏi vòng tay nam chính mà chạy đến gần cửa, nói: "Mấy người nói dối không chớp mắt. Bắt cóc người ta còn bày đặt mình là ân nhân cứu người. Kinh tởm!" Toang chạy luôn, cửa phòng đóng rầm lại, Vương Tử Long ép cậu vào cửa. Sức ép quá lớn, Phong Bạch chẳng dám quay người lại.

"Xem ra, em thấy chúng rồi!" Thẩm Ngọc Dương mở chiếc tủ đồ đựng sεメ toy ra mà nói, tim cậu thót lên sợ hãi. "Bọn này tính nhẹ nhàng yêu thương em, ai ngờ em thấy mục đích của bọn này rồi. Thôi thì..."

Hắn chưa dứt lời, Vương Tử Long đã vồ ôm chặt lấy Phong Bạch, bắt đầu hôn, cắи ʍút̼ lên gáy cậu rồi để lại dấu răng, dấu hôn tùm lum trên cái gáy trắng mịn đó như một con thú hoang đói đã tìm thấy mồi. Phong Bạch giật mình sợ hãi, la hét mà vùng vẫy: "A! Dừng lại! Bỏ tôi ra! Ah...đau! Dừng! Bỏ ra mau!"

Không dừng lại ở đấy, Kim Đinh đến bên, cầm lấy cằm cậu, hôn xuống đôi môi mê người mà hằng đêm hắn mong muốn. Vừa ngậm, vừa cắn, hắn luồn lưỡi vào bên trong, khám phá hết ngõ ngách trong khuôn miệng cậu, tìm chiếc lưỡi đang rụt rè lẩn trốn kia mà đùa giỡn. Bị hôn đến nhũn cả người, Phong Bạch chỉ biết tựa vào nam chính mà đứng. Dĩ nhiên Bạch Kim và Thẩm Ngọc Dương nào đứng yên nhìn, họ liền tới và tham gia. Mỗi người ngậm một bên tai cậu, liên tục liếʍ mυ'ŧ, hà hơi vào đấy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Tai em nhạy cảm quá, Tiểu Bạch ạ. Xem nó đỏ lên rồi này!" Bạch Kim nói những lời thoang thoảng mà dụ hoặc vào tai cậu. Tai Phong Bạch đặc biệt nhạy cảm, cậu lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, vật nhỏ đã cương lên, tay chân cậu bủn rủn. Phong Bạch đứng chẳng nổi nữa, 4 nam chính thả cậu ra, để cậu ngã xuống đất. Phong Bạch được tha, cậu mệt nhoài nằm xuống đất mà thở dốc.

"Mẹ nó! Bảo bối làm tôi cương rồi này!" Vương Tử Long vậy mà lên tiếng chửi. Cả 4 nam chính đều cương cứng cả rồi, du͙© vọиɠ trỗi dậy, họ như hoá thành cầm thú, đem Phong Bạch còn đang mệt nhoài ném thẳng lên giường. Trong một chốc, quần áo cậu bị xé rách toạc cả ra. Nhìn thân hình trần trụi trắng không tì vết của cậu và cực vật bé nhỏ đang cương cứng kia, cả 4 nam chính liền bị du͙© vọиɠ chế mờ mắt.

Phong Bạch bị xé rách cả đồ, nhìn thấy ánh mắt đói khát của 4 nam nhân trước mặt, cậu sợ hãi đến tột cùng. Trước giờ cậu chưa bao giờ sợ như vậy nhưng ở trước các nam chính, cậu thật không nhịn nổi sự sợ hãi trong lòng. "Này! Mấy người...đừng mà!" Họ bắt đầu đè cậu xuống mà hôn liên tục, hôn từ trên môi mọng, xuống đến quai xanh quyến rũ. Mỗi chỗ đều để lại hàm răng và những dấu hôn tím đỏ mê muội. Họ lôi Phong Bạch đứng dậy, Thẩm Ngọc Dương tiếp tục ngấu nghiến đôi môi bị sưng đỏ của cậu, Bạch Kim bắt đầu đùa giỡn hai điểm hồng trên ngực cậu, hết liếʍ, mυ'ŧ rồi cắn khiến nó cứng lên. Còn Kim Đinh, hắn ngậm lấy vật nhỏ bé đang cương kia mà liếʍ mυ'ŧ, Vương Tử Long vừa luồn tay vào hậu môn của cậu mà khuyếch trương, vừa luồn lưỡi vào mà liếʍ mυ'ŧ.

"Ah...ưʍ...ư..đừng...ưʍ.... Ah! Dừng....hức...đau... Ah...ah.... Đau....ưʍ..ư...hức... Ra... Tôi ra....!" Phong Bạch không ngừng vừa rên vừa khóc, kɧoáı ©ảʍ và đau đớn trộn lẫn lại. Cả trước lẫn sau đều bị tấn công, cậu nhanh chóng bắn thẳng vào miệng Kim Đinh. Bắn xong mà nhũn cả người, cậu nằm phịch xuống giường mà thở dốc. Bỗng hai chân bị banh rộng ra, Phong Bạch giật mình mà hét lên: "Đừng! Không được! Đừng.... Ah!"

Vương Tử Long cứ vậy đem côn ŧᏂịŧ to lớn đã cương cứng của mình xâm nhập vào hậu huyệt bé nhỏ của Phong Bạch. "Thật chặt." Hắn tiến vào mới được có phân nửa, Phong Bạch đau đớn, nước mắt trào ra trên khuôn mặt thanh tú. Vương Tử Long nhịn không được, mặc cậu cảm thấy thế nào, đâm mạnh hết cả côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong cậu.

"A A Ah! Hức... Ah! Đau....hức....a...rút ra..hức.. Làm ơn rút ra đi...ah...rút ra... Hức...a..ah..." Phong Bạch vừa khóc vừa cầu xin. Hai tay cậu bị ép cầm vào hay côn ŧᏂịŧ lớn của Kim Đinh và Thẩm Ngọc Dương mà vuốt lên xuống. Vương Tử Long cởϊ áσ ra, để lộ thân hình sáu múi cơ bắp mê người của mình. Hắn cầm hai chân cậu mà đặt lên vai hắn, hôn lên cặp đùi trắng mịn kia, bắt đầu đâm rút vào hậu huyệt của cậu. Tuyến tiền liệt bị chèn ép và cọ xát khiến cậu co giật. "Ah! Đau...hức...ah..ư.. ưʍ....hức... Đau quá!...ah..a...ưʍ... Ah! Rút ra đi!...hức..ah.. Làm ơn tha cho... Ah!... Làm ơn..hức...rút ra....ư..."

Phong Bạch càng cầu xin càng làm thú tính của lũ nam chính lên cao. Vương Tử Long cũng tính nhẹ nhàng với cậu nhưng không được rồi. Cái giọng nói cầu xin xen với tiếng rên của cậu thật ngọt, nó chính là liều thuốc kích dụng của bọn hắn. Vương Tử Long càng ngày càng tăng tốc, đâm vào rút ra liên tục mà không chậm lại dù chỉ một chút.

"Ah! Dừng lại! A...đau...ư... Ah... Chậm...a...hức...chậm lại...không muốn...ah...hức.. Không muốn đâu...hức.. Ah.."

"Bảo bối...ah... Em đang siết chặt lấy tôi này. Lỗ nhỏ của em thật đã, tôi ra mất!"

"Tay em cũng rất thích nha. Bàn tay nhỏ nhắn đang thủ da^ʍ cho tôi này."

"A Bạch, tôi sẽ ra hết trong em!" Vương Tử Long cúi xuống hôn lên môi cậu mà tủ thỉ.

"Không được! Đừng mà! A A A A A!"

Cuối cùng tên nam chính cũng phóng hết du͙© vọиɠ vào sâu bên trong cậu. Hắn từ từ rút ra, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng trào ra ngoài. Cả hai nam chính kia cũng cứ vậy mà bắn hết lên người cậu. Cả cơ thể Phong Bạch nhớp nháp đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, khuôn mặt đỏ ửng ướt đẫm nước mắt, hai đầu nhũ phập phồng lên xuống. Cảnh tượng dụ hoặc đến phát điên lên, các nam chính vừa bắn xong mà đã cương ngay lập tức.

"Ê khoan! Mấy người được ra lần đầu rồi nhưng tôi chưa nha. A Bạch, lại đây với tôi!" Bạch Kim lật úp Phong Bạch xuống, nhìn cặp mông ướt áp kia mà đánh xuống một cái.

"Ah!" Sau đó hắn cầm côn ŧᏂịŧ to lớn của mình, không thương tiếc đâm thẳng hết sạch vào lỗ hậu của cậu. "A A A !"

Hắn bắt đầu ra vào, ban đầu còn từ từ và nhẹ nhàng nhưng du͙© vọиɠ đã khiến hắn tăng tốc không ngừng. Phong Bạch rêи ɾỉ, đau đớn và kɧoáı ©ảʍ xen lẫn nhau khiến cậu cảm thấy thật nhục nhã. Cậu giờ phải ở dưới hạ thân hầu hạ cho bốn nam nhân, còn điều gì nhục nhã hơn chứ.

"Tiểu Bạch, miệng em cầu xin thế được rồi, nên làm gì đấy hay hơn đi!" Kim Đinh đem dươиɠ ѵậŧ cứng cáp của mình nhét vào miệng cậu mà ra vào trong đấy. "Ah! Miệng em ấp thật đấy, mềm mại và ướt áp. Thích quá nha!"

"Tôi đang tính chơi miệng em ấy mà!" Thẩm Ngọc Dương nói.

"Gì chứ, tôi chiếm trước rồi!"

"Ở đây có mình cậu là chưa được chơi lỗ hậu của em ấy đâu đấy, quê thật!" Vương Tử Long khịa hắn.

"Gì chứ? Khinh thường ai hả?" Hắn nắm lấy tóc cậu, ra vào tận sâu trong cuống họng cậu không thương tiếc. Cả miệng trước miệng sau đều bị tấn công dữ dội, Phong Bạch chỉ biết khóc và rên. Cậu cảm thấy khó thở, l*иg ngực thắt chặt lại. Hai nam chính cứ vậy phóng tích vào trong cậu. Thoả mãn kɧoáı ©ảʍ cả hai rút ra, Phong Bạch ho ra thứ trắng đυ.c của Kim Đinh vừa ra trong miệng cậu. Thật buồn nôn mà!

"Nào, còn tôi chưa chơi chỗ này của em." Kim Đinh mặc kệ cậu thế nào, kéo cậu ngồi lên đùi mình, nhét cự vật lại cương lên của mình vào trong lỗ hậu đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia. Tư thế này khiến côn ŧᏂịŧ của hắn chọc vào sâu trong cậu, cậu càng sợ hãi hơn. Kim Đinh cầm lấy cặp mông tròn trịa, bắt đầu đưa cậu nhấp lên xuống trên vật lớn của hắn. "Ah bảo bối! Em đã thật đấy! Em bị hai thằng bạn tôi chơi rồi mà vẫn siết chặt quá này!"

"Ah! Hức...đừng mà! Đau quá...tha cho...ah...ưʍ.. Tha cho tôi!...ah...ư..ưʍ...ah a..hức...a.a!"

Các nam chính khác tiến đến chỗ cậu, cọ xát cự vật lên cơ thể cậu để thoả mãn du͙© vọиɠ. Họ thay nhau mà hôn lên cơn thể trắng nõn kia, để lại ngàn dấu hôn và dấu răng đầu ám muội. Nhấp lên xuống một hồi lâu, Kim Đinh cũng thấm mệt, bắn tinh vào trong cậu. Các nam chính cũng theo đó mà bắt tinh trắng đυ.c lên người cậu.

Phong Bạch vừa tưởng được tha, Thẩm Ngọc Dương lôi cậu ra khỏi dươиɠ ѵậŧ Kim Đinh, đem thứ đã cương lần nữa của mình nhét vào cậu.

"Ah...đừng mà! Tha cho tôi...hức..ah! Đau...rút ra..ư...hức..hức..a...ưʍ...ưm!" Miệng Phong Bạch lập tức bị côn ŧᏂịŧ của Vương Tử Long nhét vào miệng. Hai tay cậu cũng chẳng được rảnh, bị ép cầm lấy cự vật của hai người còn lại mà tɧẩʍ ɖυ cho hắn. Thật quá kinh tởm và nhục nhã. Đường đường là đại thiếu gia đẹp trai, ngầu lòi, hàng nghìn mỹ nữ vây quanh giờ đã phải nằm xuống, chổng mông hầu hà cho nam nhân. Cậu chẳng biết làm gì ngoài khóc và van xin nữa. Kɧoáı ©ảʍ, du͙© vọиɠ, sự kinh tởm, nhục nhã xen lẫn vào nhau tạo nên tâm rình khó nói của cậu.

Bị đâm rút cả trước lẫn sau, Phong Bạch đuối dần, cậu chịu không nổi nữa bắt đầu mê man dần. Các nam chính phóng hết du͙© vọиɠ vào trong cậu, lúc này cậu kiệt sức mà thϊếp đi.

"Em ấy bất tỉnh rồi này!"

"Aaaaa! Tôi vẫn còn cương a!"

"Thôi, ngủ đi!"

"Mai em ấy tỉnh dậy sẽ cho chúng ta nụ hôn chào buổi sáng."

4 nam chính cùng ôm lấy cậu mà chìm vào giấc ngủ. Từ đây, đối với Phong Bạch, địa ngục của cậu bắt đầu.

__________________________________________________________________________

Ôi! Minna ơi! Lại tin vui rồi đây!

Chỉ trong mấy ngày, truyện của chúng ta đã đạt 2,62k lượt đọc và đứng thứ 5 trong bảng xếp hạng nhất thụ đa công rồi!!!

Chúc mừng, chúc mừng nào Minna ơi!

🎉🎉🎉👏👏👏

Và như chương trước, A Miêu có nói là sẽ cho các bạn xem bản thảo bộ "Nam phụ là dùng để yêu, không phải là để lũ Nam chính mấy người tranh giành!" để cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn đã dành cho A Miêu!

Chữ mình xấu và còn khá nhiều từ viết tắt. Đây chỉ là chương 1 mà thôi. Mình viết bản thảo mới được 12 chương thôi. Các bạn thử so sánh phần 1 của truyện với phần 1 bản thảo này nhé!

Cuối cùng đừng quên hãy tiếp tục ủng hộ cho Lạc Hắc Miêu để truyện của chúng ta đạt nhiều thành công hơn nhé! Thật sự chưa bao giờ truyện của A Miêu đạt được nhiều thành công trong thời gian ngắn như vậy hết nha. Nhớ chia sẻ truyện nhé các bạn!

A Miêu yêu các độc giả nhiều lắm!

阿苗非常爱你们♥️♥️♥️