Năm Người Chồng: Hồ Ly Dễ Thương Sắp Lấy Chồng

Chương 45: Khởi Hành, Lãnh Địa Giao Tộc

Sau đó, vì chiếm tiện nghi của hai người họ, ta đã hứa với họ sẽ thực hiện một nguyện vọng mà ta có thể làm được, nhưng vì cả hai đều không nghĩ ra nên trước thiếu nợ họ. Mặt khác ta được nuôi ở phủ Thừa Tướng đến không thể chịu đựng thêm được nữa, Viêm ca ca đã bị triệu hồi đến biên giới Hồ tộc, khi hắn rời đi còn lừa được của ta một khối bài tử Yến Quy Sào, để khi hắn đến chỗ ta hỏi thông tin, hắn có thể lấy miễn phí.

Hắn còn nghiêm khắc mắng ta:" tiền của ca ca cũng dám lừa bịp, Vân nhi càng ngày càng dũng cảm!"

Ta không chịu nổi giáo huấn của ca ca nên miễn cưỡng giao ra bài tử. Tất nhiên, ca ca đã không nói với Ngân Thiên rằng hắn đang bị lừa tiền, điều này coi như tạm được. Nhưng sau khi ca ca rời đi, Ngân Niệm và Ngân Thiên ở chung lại càng lúng túng, ta cũng thập phần bất đắc dĩ, lúc sau ta thử hỏi Ngân Thiên: "Long ngạo kiều, cứ như vậy cũng không tốt, sao ngươi không thử về Long cung hỏi Long di, lúc trước ta đã từng hỏi qua hắn, nhưng hắn vừa nhắc tới mẫu thân liền kích động, thậm chí còn nói rằng mẫu thân đã bỏ rơi hắn"

Ngân Thiên kêu lên: "Không thể nào!" (Mẫu thân làm cho hắn nhiều thứ như vậy, lại còn dành riêng một gian phòng cho hắn, sao mẫu thân lại bỏ rơi hắn được)

Ta cũng thập phần buồn bực a!

Ngân Thiên tiếp tục nói:"trên tay hắn là vòng tay gia truyền của mẫu thân, ta cũng có một cái, nghe nói vòng tay của chúng ta có thể hợp nhất thành một" Hắn lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi trữ vật, ta nhìn kỹ, nó giống hệt như vòng tay của Ngân Niệm, chỉ có hoa văn kháu nhau thôi.

Ta suy nghĩ một chút:"Long ngạo kiều, ngươi trở về Long cung đi, ta cùng Ngân Niệm đi Giao Long cung, yên tâm, bọn họ không biết thân phận của ta, ta nhất định phải điều tra ra tại sao Ngân Niệm giống hệt ngươi, mà lại đều có huyết thống cộng hưởng, lại cũng không biết ngươi, đến lúc đó ta sẽ truyền âm cho ngươi, tốt nhất là ngươi có thể mang Long di ra ngoài, hơn nữa ta cũng sẽ mang theo Ngân Niệm, trước tiên đừng cho phụ thân ngươi biết, hai chủng tộc khác biệt có thể gây ra phiền toái."

Ngân Thiên tức giận: "Ngươi còn muốn đi theo tên kia đến Giao Long cung! Không sợ người của Giao tộc giam ngươi ở đó sao! Ta không thể để ngươi đi, ta đã hứa với con hồ ly thối kia sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi."

Ta cười nhẹ:"Vậy ngươi đi theo hắn đi, hỏi Giao Vương vì sao ngươi giống Thái Tử bọn họ như vậy?"

Hắn sợ hãi lùi lại mấy bước, ân oán giữa hai tộc sâu như vậy, nếu đi nhất định không chết cũng phải lột da, nhất là dân chúng, hắn cũng không thể động thủ với dân chúng Giao tộc tay trói gà không chặt a

"Không sao, không sao, ta sẽ mang theo Nguyệt Minh Châu ngươi tặng cùng roi của ca ca cho, còn có song kiếm sư phụ cho ta, váy hoa lê mà sư mẫu cho ta cũng sẽ mặc lên. Hơn nữa, không phải chúng ta còn có sợi dây chuyền sao? Cho dù ta gặp nguy hiểm, ngươi cũng có thể lập tức biết được phải không? Hơn nữa nếu không phải vì ngươi, ta cần gì phải đi điều tra"

Ngân Thiên cái gì cũng nghe không lọt, chỉ có "vì ngươi, vì ngươi" quanh quẩn trong đầu hắn.

Ta thấy hắn cứ cười khúc khích, giơ tay lên: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Tuy trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng hắn vẫn dùng giọng điệu ngạo mạn nói với ta: "vậy cũng không được, không ai đi cùng ngươi, ta lo lắng." ( hắn không muốn ta ở một mình với tên ca ca đần độn chưa rõ của hắn.)

Ta nhớ trước đây ta luôn làm nũng với ca ca, không bằng thử với long ngạo kiều xem. Mặc dù giọng nói của ta hơi trầm, nhưng ta đã cố gắng tăng âm lượng hết mức có thể: "long ngạo kiều, ngươi đã lợi hại lại còn anh tuấn như vậy, nhất định sẽ đáp ứng ta, hơn nữa ta không phải đi một mình a, ta sẽ mang hộ vệ theo. Chúng ta chia thành hai đường, được không?"

Hắn tuy nghe thấy vẫn là giọng nói thiếu niên dễ nghe, nhưng tâm vẫn mềm đi. Đây là lần đầu tiên ta khen hắn, nếu bây giờ hắn ở hình rồng, cái đuôi sợ là đều muốn vểnh lên trời. Hắn ổn định lại tâm trạng: "khụ khụ, nếu ngươi đã nói như vậy, mỹ nam ta đây há có thể không đáp ứng. Nhưng Nguyệt Minh Châu ta cho ngươi tuyệt đối không được rời khỏi ngươi, nghe không?"

"Được rồi, được rồi, ngươi nhanh lên đường đi." Khi ta thấy mục tiêu sắp đạt, liền giục hắn nhanh trở về. Ta muốn tạo cho Ngân Niệm một bất ngờ (về sau lại thành lợn lành chữa thành lợn què).

Hắn hoá rồng bay lên không trung, đuôi vẫy vẫy vui vẻ nhưng vẫn nói huyên thuyên: "Nguyệt Minh Châu của ta không được rời khỏi ngươi. "

"Được rồi, được rồi đi nhanh đi, bây giờ ngươi giống như bị ca ca ta nhập vào vậy."

Không ngờ hắn lại quay lại, biến thành hình người ôm lấy ta:"bảo trọng. "

Ta nước mắt lưng tròng, ta thật ra cũng không nỡ sau khi đoàn tụ lại cùng bọn họ xa cách, nhưng bọn họ trên vai đều có gánh nặng của chính mình, ta không thể lại tuỳ hứng ước thúc bọn hắn, hơn nữa ta còn có nhiệm vụ của mình, ta nhìn bóng dáng hắn dần dần tan vào tầng mây, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ngạo kiều long, ngươi cũng phải bảo trọng". Sau khi tâm trạng ổn định lại, ta đi tới chỗ Ngân Niệm: "Ngân Niệm đại ca, vừa rồi ta thấy chủ quán trọ Ngọc Mãn đến tìm ngươi, là chuyện của Giao tộc?"

Ngân Niệm gật đầu:"ta phải quay về một chuyến. "

"Ngân Niệm đại ca"

"Thịnh đệ."

"Huynh nói trước đi."

"Thịnh đệ nói trước đi." Ngân Niệm khẽ cười nói

"Ta muốn đi Giao Long tộc với huynh, có được không?"

Trong lòng Ngân Niệm thực sự rất kích động, nhưng bề ngoài không thay đổi chút nào:"Được a, đến lúc đó ta liền làm chủ cho đệ chơi ở Giao Long tộc. "

"Nhân tiện giải quyết nốt tàn đảng của Đại Hoàng Tử a" ta tự nhiên nói thêm

Ngân Niệm sửng sốt, không ngờ Thịnh đệ lại đoán ra nội dung cuộc nói chuyện của hắn với chủ quán nhanh như vậy

Có một điều mà ta không nghĩ tới, đó chính là gặp phải Giao Vương, nhưng cũng nhờ Giao Vương mà ta mới hiểu rõ sự vướng mắc giữa Ngân Niệm, Ngân Thiên và Long di.

Ngân Niệm nhanh chóng ra ngoài phân phó chủ quán chuẩn bị xe ngựa, vốn dĩ nếu chỉ có một mình hắn thì hắn sẽ cưỡi ngựa. Nhưng vì thêm ta bị thương, hắn liền gọi xe ngựa của mình, ngựa kéo dĩ nhiên là ba con BMW thất hoả huyết (đây là ngựa đua, hắn lại dùng để kéo xe, không hổ là thổ hào) Hơn nữa, chiếc xe ngựa mặc dù bề ngoài trông bình thường nhưng bên trong chén làm bằng ngọc bích, đệm thêu và tủ làm bằng gỗ long não nổi tiếng, đó không phải là bảo vật sao.

Mắt ta sáng lên, ta cầm chiếc chén ngọc bích bên cạnh lên: "Có thể cho ta cái chén này không?"

Hắn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ta:"Được, đồ ở đây chẳng là gì, bảo khố bên trong của ta còn nhiều hơn thế nữa! Đệ có thể lấy bất cứ thứ gì đệ muốn."

Ta mỉm cười hạnh phúc:"Cảm ơn Ngân Niệm đại ca." Xem ra hắn thật sự là thổ hào. Ta cầm cái chén chơi đùa, đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, ta và Ngân Niệm đồng thời phản ứng: "Có thích khách!" Đương nhiên hệ thống phòng ngự bên ngoài xe đã được kích hoạt, chỉ nghe mũi tên "binh, binh, pằng, pằng!" đánh vào vòng phòng hộ

"Ngân Niệm đại ca, xe của huynh không tệ a"

Ngân Niệm gật đầu, bắt đầu đọc lại cuốn sách chữ nổi trong tay, ngoảnh mặt làm ngơ trước ám sát bên ngoài, có vẻ như hắn đã quen với điều đó (Ta không khỏi nhớ đến Ngân Thiên, cũng luôn bị ám sát, đều là người Giao tộc, haizz, có lẽ hắn cũng rất bất lực a, nhưng tính tình của hắn không nóng nảy như Ngân Thiên, mà là lựa chọn để người khác giải quyết. Hắn là một người hiền lành, không muốn đả thương người a.)

Âm thanh bên ngoài dần yếu đi, hắn thản nhiên nói:"Tiếp tục đi thôi"

Khi chúng ta đến một con sông lớn ở ngã ba của Hồ tộc và Giao tộc, Ngân Niệm kéo ta ra khỏi xe ngựa, lắng nghe tiếng gió rồi chỉ vào cỏ cây quen thuộc bên cạnh ta:"Thịnh đệ có muốn ăn chút hô hấp thảo không?

Ta cười: "Không cần, ta có sợi dây chuyền này có thể thở dưới nước. " Nói xong nhẹ nhàng tháo dây chuyền đặt vào tay hắn.

Hắn hiển nhiên cảm nhận được huyết thống dao động: "Đây là của người kia đưa cho đệ."

Ta cẩn thận cầm lấy sợi dây chuyền lại đeo vào:"Người kia là gì? Đó là đệ đệ của huynh, hai người không phải là huynh đệ ruột sao?"

Có lúc hắn cũng không hiểu, rõ ràng Ngân Thiên chỉ là xuất hiện cùng công chúa Hồ tộc, tại sao Thịnh đệ lại bảo vệ hắn như vậy ( về sau hắn mới biết quan hệ giữa ta và Ngân Thiên, gút mắt giữa chúng ta đã bắt đầu từ trước khi hắn xuất hiện )

Thấy hắn không muốn nói về Ngân Thiên, ta cũng liền im lặng. Hắn lấy ra một cây sáo trắng thổi một khúc rất êm tai, nhưng ta chưa bao giờ nghe qua từ khúc này. Điều tiếp theo làm ta ngạc nhiên không thôi, bỗng mười con cá trắng bơi đến (nó di chuyển cực nhanh trong nước, được gọi là thuỷ trung liệp báo, nó có thể nổi trên mặt nước. cũng có thể lặn xuống đáy nước, nhưng chỉ có thể sống ở nước ngọt) xuất hiện trước mặt chúng ta.

"Ngân Niệm đại ca, huynh thật lợi hại, từ khúc huynh thổi vậy mà có thể thu hút những con cá này"

"Đây là Huyễn Ngư Khúc, nếu đệ thích, ta có thể dạy đệ."

"Thật sự là quá tốt, cảm ơn Ngân Niệm đại ca" Ta cao hứng nhảy cẫng lên, ngẫm lại về sau thổi một khúc sẽ đưa tới một đoàn cá, có thể khiến ca ca cùng Ngân Thiên sợ hãi.

Hắn nhận ra ta vui vẻ, xoa đầu ta:"chúng ta đi thôi!" Hắn kéo ta nhảy lên lưng cá, ta đứng không vững suýt chút nữa đã té xuống, vội vàng vòng tay qua eo hắn. Sau khi phản ứng lại, ta mới phát hiện tay mình đặt không đúng chỗ, mặt nóng bừng, vội vàng muốn rụt tay, nhưng Ngân Niệm giữ tay ta lại: "Cứ như vậy đi, miễn cho đệ té xuống, nếu đệ ngã, ta sẽ không đỡ đâu." Tất nhiên ta biết hắn nói đùa, mặc dù hắn thuộc tính băng, nhưng hắn luôn quan tâm đến người khác

Thuộc hạ của hắn cũng lên lưng cá, một đại ngư đội liền xuất phát. Ta chưa bao giờ xuống đáy sông xem, đáy sông này không rộng và xanh như biển. Phía dưới có một mảng lớn thực vật thủy sinh đung đưa, bên dưới có mấy con tôm cua nhỏ đang bơi lội, còn có thể nhìn thấy một ít vỏ sò lười biếng, bên trong còn có rất nhiều loài cá nước ngọt phong phú khác với biển rộng muôn màu muôn vẻ, nơi đây càng giống thế giới tranh thuỷ mặc. Khi đi từ dòng sông này sang dòng sông khác, chúng ta thấy những khung cảnh khác nhau, có những bãi cát vàng ở dòng sông đυ.c ngầu, khi băng qua, chúng ta hồi hộp né tránh, xoay tròn, thỉnh thoảng có những con cá nước ngọt có hình thù kỳ lạ nhe răng hướng chúng ta, ta nhẹ nhàng gầm gừ một tiếng liền khiến bọn chúng sợ tới mức biến mất không thấy tăm hơi, thực sự thú vị a!

Lát sau khi đến thác nước, con cá vậy mà nhảy thẳng xuống, ta không kịp chuẩn bị liền dùng hai tay ôm chặt hắn: "A! Chúng ta nhảy xuống như vậy có sao không?"

Hắn ngược lại rất hưởng thụ loại cảm giác này: "Không đâu, giữ chặt."

Chúng ta vững vàng rơi xuống nước, sau đó bắt đầu lặn xuống thuỷ thành rất sâu. Dưới đáy nước có rất nhiều hang động đan chéo nhau, hang lớn l*иg vào hang nhỏ, giống như một mê cung. Càng vào trong, không khí càng lạnh. Giữa mùa hạ này, ta mặc y phục tương đối mỏng, chỉ che được những chỗ cần che

Ta bắt đầu run lên, Ngân Niệm cảm thấy thân thể ta không ngừng run rẩy: "Thực xin lỗi, đều là ta sơ ý, đệ không chịu được lạnh ở nơi này của chúng ta" (người trong tộc bọn họ đã sớm quen rồi, ở đây mùa đông và mùa hạ đều lạnh như vậy, vì vậy họ không cảm thấy lạnh ngay cả khi họ chỉ mặc hai kiện y phục quanh năm, nhưng họ cũng sẽ chuẩn bị một vài bộ y phục thật dày cho bạn lữ tương lai của mình, dị tộc thông hôn được cho phép, bởi vì dị tộc không chịu được khí hậu ở nơi bọn hắn, bọn hắn sẽ đặt pháp trận lên y phục, liền sẽ không cảm thấy lạnh.

Hắn quay đầu về phía thuộc hạ hô: " đưa áo da màu trắng cho ta"

"Chủ tử." Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra, thì thầm nói: "Cái này không phải người tự mình làm cho bạn lữ tương lai sao?"

Ta nghe xong liền rùng mình một cái cự tuyệt:"Vậy ta không muốn nữa. Cái này là huynh làm cho bạn lữ a"

Hắn nhận áo da choàng lên người ta, buộc lại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay. Ta cảm thấy một luồng hơi ấm lan khắp cơ thể: "Không sao, cùng lắm thì sau này ta làm tiếp một kiện là được"

Ta vui vẻ nói: "Cảm ơn Ngân Niệm đại ca ."

Chiếc áo này hình như được làm từ lông chồn trắng, lông rất mềm và bóng, ta mặc vào càng tăng thêm vẻ tinh nghịch và đáng yêu. Mặc dù là y phục nữ nhưng ta mặc lên người không có chút phản cảm nào. Ngay cả ám vệ cũng không khỏi cảm thán:"Tiểu công tử, rất hợp với người"

Những người khác cũng tán thưởng:"Thật sự rất đẹp a!"

Nghe họ thảo luận, Ngân Niệm cũng ao ước muốn nhìn thấy diện mạo của ta, nhiều năm trôi qua, hắn nghĩ rằng mình đã quen với việc không thể nhìn thấy, cho đến khi gặp ta, hắn càng quyết tâm tìm cách chứng kiến thế giới bên ngoài. Ta cười đáp lại họ, trong cái hang lạnh lẽo này như một mặt trời bé nhỏ. Khi chúng ta đến một cái động tương đối bằng phẳng, Ngân Niệm kéo ta xuống, mấy con cá cũng quay trở về

"Con đường tiếp theo, chúng ta cần đi qua." Ta thấy hắn lẩm bẩm điều gì đó, rồi chỉ vào hướng cửa: "khai mở! " một cánh cửa đá cực lớn chậm rãi mở ra, bên trong có một cái động, bên trong dày đặc nhũ thạch, ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy vô cùng kích động:"Nhũ thạch, nhũ thạch, cái này ta từng thấy trong sách. Ta có thể cầm một chút được không?"

Ngân Niệm dở khóc dở cười, thứ này khắp nơi đều có:"Ngoan, Thịnh đệ, nếu đệ thích thứ này, khi ta quay lại sẽ cho người mang cho đệ một ít, đừng vội."

"Được"

Đi qua hang động thạch nhũ, đằng sau có một cái thông đạo nước khổng lồ, hắn kéo tay ta đi vào, đoàn người bọn ta vừa vào, thông đạo liền đóng. Khi đến đây, ta mở to mắt, cách bố trí ở đây tương tự như Thuỷ Tinh Cung của Long Cung, nhưng do làm bằng tinh thể băng tinh khiết, được lát bằng đá cuội ngũ sắc, liền có một phong vị khác , đường phố náo nhiệt không thua kém hoàng thành Hồ tộc. Nơi này đặc biệt có cá khô nhỏ, hồ lô nước thuỷ băng (mùi vị tương tự như nước táo) còn có tôm hùm chua cay a!

Ta háo hức nhìn mỹ thực, nước miếng suýt nữa chảy xuống, ta nuốt một ngụm nước miếng, Ngân Niệm nghe được không nhịn được cười nói: "Thịnh đệ, đừng tham ăn, chờ chúng ta thu xếp ổn thoả, huynh sẽ dẫn đệ đi ăn."

" Vậy chúng ta đi mau. "Ta kéo tay áo hắn.

Vốn hắn muốn cho ta sống trong hoàng cung, nhưng ta thích ở gần mỹ thực này hơn, hắn liền an bài ta đến tổng bộ nhà trọ Ngọc Mãn, cho ta ở một gian phòng tốt nhất. Đứng trước nhà trọ này, ta ngây người, diện tích của nhà trọ này có lẽ lớn bằng một phần ba Giao Long cung, đồ đạc bên trong đều là bảo vật, quả nhiên có một vị đại ca thổ hào chính là tốt như vậy.

Sau đó, Ngân Niệm đại ca đưa ta đi ăn quà vặt, cũng là hắn trả tiền, ta cũng không khách sáo, chỉ hận cái dạ dày có hạn của mình, đến quầy hàng thứ 22 thì không ăn nổi nữa, đành phải trở về, làm hại ta ngay cả món ăn quý và lạ do phòng bếp làm cũng không ăn được, chỉ biết nhìn những món ăn này bằng ánh mắt oán hận, bất quá ta cuối cùng cũng có một điểm dừng chân tại Giao tộc