Baidu trả lời: “Chỉ cần cho ăn đánh một trận là được rồi.”
Bây giờ Úc Dạ Bạc không thể đánh Tần Hoài Chu, vì thế cậu duỗi tay xuống nhéo đùi anh một cái.
Nhưng còn chưa kịp dùng sức đã cảm thấy không nỡ.
Tần Hoài Chu lập tức cười tủm tỉm cầm tay cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo móc nhẹ lên lòng bàn tay Úc Dạ Bạc một cái.
Tạ Tư Hàm ngồi phía đối diện, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn thoáng qua, bánh bao trong miệng suýt chút rơi luôn xuống đất.
Hai tên đẹp trai áo mũ chỉnh tề thế mà lại lén lút nắm tay nắm chân dưới gầm bàn!
Mẹ kiếp, bê đê đến nước này luôn à?!
*
Sau khi ăn xong, Úc Dạ Bạc quay lại nhà họ Triệu chuẩn bị điều tra. Cậu không tính đợi đến buổi tối vắng người mới cậy khóa mà thả Điền Miêu Miêu có thể xuyên tường ra, bảo cô nhóc vào xem tình hình bên trong.
Tính Điền Miêu Miêu hoạt bát hiếu động, đã sớm bị việc nhốt trong app làm cho uất nghẹn. Cô nhóc đi ra vươn vai duỗi lưng, nhân lúc bốn phía không có người ngoài chui vào trong vách.
Tận mắt chứng kiến một cô gái đi xuyên tường, cả đám đều rất kinh ngạc.
“Cô ấy, cô ấy là quỷ?” Mới hôm trước Quý Tinh Văn vừa bị quỷ chôn dưới đất bị dọa đến mức nói không rõ ràng.
“Ừm, là thẻ đạo cụ của tôi.”
“À…” Vẻ mặt Lưu Đào thán phục: “Wow, giỏi thật đó, anh Úc, thẻ đạo cụ của anh là cấp mấy vậy?”
Cấp mấy sao? Đúng thật là Úc Dạ Bạc không biết, sau khi tinh linh nhỏ về làm việc dưới trướng cậu thì quỷ hồn cậu thu được đã không giống như trước kia, không có phiên bản suy yếu, thậm chí còn có thể dùng giá trị tâm nguyện cường hóa, không đi theo con đường ban đầu của app nên không có cấp bậc.
Nhưng Điền Miêu Miêu sẽ thường xuyên chui vào trong tường rồi nhào ra dọa người, nếu bảo cô nhóc đánh nhau thì e rằng đến ngay cả Bộ Xương Nhỏ cô nhóc cũng không thể đánh bại, tuy nhiên trái lại tính năng phụ trợ này khá có ích ở một vài thời điểm.
Ví dụ như bây giờ bọn họ không cần đập ổ khóa, dù sao cũng đang ở nhờ nhà người khác, nếu để người ta phát hiện đồ đạc lộn xộn sẽ rất phiền toái.
Mặc dù bà chủ siêu thị đã chứng minh chuyện Triệu Tam trúng xổ số, nhưng bọn họ đều cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như bề ngoài.
Điền Miêu Miêu tiến vào phòng, mở cửa sổ từ bên trong ra, cửa sổ có song chống trộm, Úc Dạ Bạc nhét điện thoại từ khe hở vào cho cô nhóc.
Hai người mở video wechat, như vậy không đi vào cũng có thể nhìn thấy bên trong.
Lưu Đào càng thêm hâm mộ: “Wow, thế này tiện ghê.”
Bên trong là một gian phòng nhỏ, vốn dĩ cũng là phòng ngủ, trong phòng có giường, bàn làm việc và tủ quần áo, bây giờ bên trên đang chất đủ các loại đồ linh tinh.
Ga trải giường, chăn đệm, chổi, chậu và những thứ khác.
Tần Hoài Chu tinh mắt liếc thấy một khung ảnh trên bàn: “Ảnh chụp.”
“Cái này?” Điền Miêu Miêu cầm khung ảnh tối màu trên bàn lên, đó là một tấm ảnh chụp chung của ba người, trong ảnh chính là một nhà ba người Triệu Tam.
Bên trong là một đôi vợ chồng trung niên thật thà chất phác, đứng bên cạnh người đàn ông là một thằng nhóc 12, 13 tuổi.
Trông thằng bé khá trắng trẻo mập mạp, nụ cười cũng rất rạng rỡ.
Tạ Tư Hàm đi lên phía trước nhìn điện thoại một chút: “Nhìn qua cũng không thấy giống có vấn đề gì.”
Không chỉ bức ảnh mà mọi thứ trong phòng đều rất bình thường.
Không lẽ bọn họ đã đoán sai rồi, gia đình Triệu Tam thực sự trúng xổ số rồi bỏ chạy?
“Tôi nghĩ đến một khả năng, có phải là ai đó đã biết chuyện trúng xổ số nên gϊếŧ cả nhà bọn họ không?”
“Chẳng lẽ có thể một đêm gϊếŧ chết toàn bộ ba người mà không để lại một chút dấu vết nào?” Úc Dạ Bạc cho rằng chuyện này rất khó xảy ra.
Ở thành phố thì còn có thể chứ ở nông thôn bà con lối xóm thường xuyên qua lại, làm sao hung thủ có thời gian xử lý sạch sẽ đây?
“Hay là người của cả thôn đều tham gia nên họ cùng nhau giấu giếm?”
“Không.” Mạnh Hạo Nam đồng ý với quan điểm của Úc Dạ Bạc: “Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, nếu là như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ chột dạ không cho chúng ta đi vào, huống chi lại còn ở trong nhà Triệu Tam.”
Mặc dù app sẽ thay đổi ký ức của người bình thường nhưng không có khả năng thay đổi cả chuyện này. Nếu không còn tính chơi như thế nào?
Hơn nữa đám dưa hấu ăn thịt người trước cửa là sao?
“Anh Úc, nếu không có chuyện gì em ra ngoài nha?” Bỗng nhiên Điền Miêu Miêu cố ý thò cái đầu tóc tai bù xù ra khỏi vách tưởng hỏi.
“Cái đền đệt!”
Cô nhóc thành công dọa hai ba người, đắc ý nở nụ cười.
Ai ngờ cô gái nhát gan nhất trong nhóm tên là Kiều An bị dọa đến mức bật khóc tại chỗ, lần này Điền Miêu Miêu cảm thấy xấu hổ, vội vàng đi ra xin lỗi người ta.
“Xin lỗi xin lỗi, em chỉ muốn đùa chút thôi, không ngờ mấy người anh gánh lại nhát gan như vậy.”
Tạ Tư Hàm, Mạnh Hạo Nam: “…”
Đúng là chủ nào thẻ nấy, đều rất thích dọa người khác.
“Khoan đã, em lại vào xem một chút đi.” Úc Dạ Bạc chụp vài bức ảnh trong video điện thoại, sau khi phóng to thì bỗng phát hiện có một vài điểm không đúng lắm: “Em xem bên trong có quần áo linh tinh không.”
“Được~” Điền Miêu Miêu lập tức chui vào lần nữa, cầm điện thoại quay: “Lúc nãy em đã nhìn rồi, trong tủ không có quần áo, chỉ có hai cái quần bông rách tung tóe, có lẽ đều bị trưởng thôn kia lấy đi hết rồi.”
“À, nhưng giày thì có ba đôi.” Điền Miêu Miêu lôi ra một đôi xăng đan của trẻ con, một đôi giày da của đàn ông và một đôi dép của phụ nữ. Đôi xăng đan của trẻ con nom còn khá mới, được đặt ở trong hộp, hai đôi còn lại thì bẩn thỉu, bên trên phủ đầy bụi bặm, vừa rách vừa nát. Cô nhóc khó chịu vung tay: “Eo ơi, ghê chết mất.”
“Đôi xăng đan trẻ con là của Triệu Đông, con trai Triệu Tam, hai đôi giày dép kia là của vợ chồng họ. Có thể có manh mối gì khác không?”
Nhiệm vụ tiến triển đến thời điểm này, kể cả mấy người lúc trước trầm lặng ít nói như Hồng Đạo, Dịch Trạch cũng tham gia thảo luận.
Úc Dạ Bạc bảo Điền Miêu Miêu đem toàn bộ những thứ vừa tìm được nhét qua song cửa sổ.
Giày được mua tại một trung tâm thương mại nào đó trong thị trấn, nhìn thời gian trên hóa đơn là ba năm trước, cũng chính là khoảng thời gian gia đình này mất tích, size 37 của nam.
Úc Dạ Bạc lại cầm khung ảnh, rút tấm ảnh từ bên trong ra rồi lật nhìn mặt sau.
Bỗng nhiên cậu phát hiện dòng chữ tháng 6 năm 2011 phía dưới cùng của bức ảnh, là của mười năm về trước.
Khoan đã… Thời gian này… Không đúng!
Cậu cảm nhận được ánh mắt của Tần Hoài Chu bên cạnh, lập tức nghiêng mặt ý bảo anh đừng nói gì.
Người đàn ông hiểu rõ, ăn ý tiến lên phía nửa bước, làm bộ như đang thảo luận bình thường, thực chất là chặn tầm mắt của những người làm nhiệm vụ khác.
Úc Dạ Bạc cũng không ngẩng đầu mà xé đoạn ngắn ghi ngày tháng ở bên dưới rồi bỏ vào trong túi áo, sau đó đặt tấm ảnh về khung.
Sau khi những người còn lại nhìn thử bức ảnh, mặc dù có vài người rút ảnh ra kiểm tra, phát hiện góc ảnh nham nhở nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Đám người làm nhiệm vụ kiểm tra toàn bộ những vật được mang ra một lần, bao gồm cả hai đôi giày rách nát bẩn thỉu kia, kết quả là không có phát hiện gì.
“Không phải chứ, mẹ kiếp, chẳng lẽ chúng ta thật sự đã đoán sai?” Quý Tinh Văn buồn bực gãi đầu: “Người nhà này thật sự chỉ là trúng xổ số rồi bỏ chạy? Không có liên quan gì tới đám dưa trước cửa?”
“Nếu đúng như lời anh nói… không lẽ chúng ta phải tìm người cho dưa hấu ăn?”
“Dù sao chúng ta cũng không ra tay được với người sống, chi bằng đi đào mộ…”
Kết thúc hôm nay là chỉ còn một ngày rưỡi nữa, hình như đám dưa trên ruộng cũng không khác ngày hôm qua là bao, nhưng không biết có phải là ảo giác không mà dường như đám lá chỗ Tả Vĩ bị ăn kia xanh tươi hơn trước.
“Đệt.” Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Mạnh Hạo Nam bày ra vẻ mặt chống đối: “Không được không được, ghê chết đi mất.”
“Tôi đi hỏi người dân trong thôn thêm lần nữa.”
Không cần ánh mắt ám chỉ của Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu cũng tự giác đi theo.
Những người làm nhiệm vụ khác muốn đi cùng nhưng bị người đàn ông lạnh mặt từ chối: “Có lẽ ban ngày sẽ an toàn, mọi người chia nhau hành động tìm manh mối đi, hai người một tổ nhanh nhanh một chút.”
Úc Dạ Bạc kéo Tần Hoài Chu đi tìm trưởng thôn: “Trưởng thôn, hôm qua tôi bị mất ba lô, có thể nhờ ông hỗ trợ điều tra xem mất ở đâu được không?”
Từ hôm qua đến hôm nay, vì điều tra manh mối mà mấy người làm nhiệm vụ đã nhét không ít thuốc lá cho ông ta, tất nhiên làm chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Trưởng thôn sắp xếp một người dẫn bọn họ đi từng nơi một nhìn camera giám sát.
Không giống như thành phố, không phải nơi nào ở nông thôn cũng có camera giám sát, chỗ họ chỉ có một cái đầu thôn, một cái trước cổng nhà trưởng thôn, siêu thị và tiệm ngũ kim cũng có một cái, còn lại đều không có.
Úc Dạ Bạc tỏ vẻ không sao.
Dù sao cậu cũng không mất đồ thật.
Mở camera giám sát, 6 giờ chiều hôm qua đám người làm nhiệm vụ tập hợp trước cổng đầu thôn, sau đó bọn họ đi ngang qua nhà trưởng thôn, đi ngang qua tiệm ngũ kim và siêu thị, thoạt nhìn hết thảy đều rất bình thường.
“Khoan đã.” Úc Dạ Bạc hô dừng lại: “Nhìn xem, lúc ấy có bao nhiêu người?”
Điền Miêu Miêu trong điện thoại di động cướp câu trả lời: “Chín người!”
Úc Dạ Bạc lại hỏi: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu người?”
Điền Miêu Miêu đáp ngay tắp lự: “Cũng chín người luôn.”
Vừa nãy cô nhóc đã nhìn qua mà.
“Không đúng.” Tần Hoài Chu hiểu ra: “Hôm qua Tả Vĩ đã chết rồi.”
Khi họ vào thôn có chín người, đêm qua đã chết một người, nhưng bây giờ vẫn còn chín người!
Điều đáng sợ hơn chính là, trước khi nhìn camera giám sát thì không ai nhận ra điểm bất thường này, thậm chí bây giờ nhớ lại cũng không thấy có chỗ nào kỳ quái.
Người này cùng họ rời giường, cùng nhau ăn sáng, thậm chí vừa rồi còn cùng nhau thảo luận nhiệm vụ.
Nhưng Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu cũng không biết có thêm người từ lúc nào, càng không biết ai là người lẻn vào kia.
“Chậc, quả nhiên là như vậy.” Úc Dạ Bạc khẽ hít một ngụm khí lạnh: “Em lại đoán đúng rồi.”
“Con trai của Triệu Tam không phải là người, hay có thể nói, vốn dĩ trước giờ Triệu Tam chưa từng có con.”
Bức ảnh được chụp từ mười năm trước, năm 2011 Triệu Đông đã 12, 13 tuổi, nếu bây giờ còn sống thì cũng phải chừng 23, tuy nhiên ba năm trước đây lại vẫn mua giày trẻ con.
Mặc dù không loại trừ khả năng đôi giày này được dùng để tặng cho con của bạn bè người thân nào đó.
Nhưng bà chủ siêu thị đã từng nói một câu.
“Đúng rồi, trước kia nó chơi khá thân với thằng nhóc Triệu Đông nhà Triệu Tam.”
Bình thường ai lại dùng từ “thằng nhóc” để nói về một thanh niên 23 tuổi? Hơn nữa sao một người 23 tuổi lại đi theo đít chơi cùng một đứa nhỏ 12, 13 tuổi?
“Có lẽ năng lực của con quỷ kia là thay đổi ký ức của người khác.”
Không, chỉ sợ không chỉ có ký thôi mà ngay cả nhận thức cũng có thể thay đổi được, khiến cho mọi người vô thức đón nhận sự có mặt của nó, coi nó như con như bạn.
Cho nên lúc ấy Úc Dạ Bạc mới xé dòng chữ ghi ngày tháng phía sau tấm ảnh.
Cậu không muốn con quỷ phát hiện mình đã biết.
Nhưng có vẻ bây giờ phát hiện ra cũng vô ích.
Nếu nó có thể làm cho một đôi vợ chồng dễ dàng tiếp nhận một đứa con không biết xuất hiện từ đâu, hơn nữa suốt mười năm đều không thay đổi còn không thấy có chỗ nào bất thường thì những người làm nhiệm vụ không thân quen như họ lại càng không có khả năng phát hiện.
Chỉ trừ Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu.
Tạ Tư Hàm, Lưu Đào, Mạnh Hạo Nam, Quý Tinh Văn, Kiều An, Hồng Đào, Dịch Trạch.
Ai trong bảy người này sẽ là con quỷ?
Úc Dạ Bạc nhìn camera nhiều lần, định thông qua so sánh tìm được kẻ lẩn vào. Nhưng đáng tiếc độ phân giải của camera không cao, hơn nữa khi đó còn là buổi tối nên không thể quay được rõ mặt, vả lại có không ít người đã thay quần áo nên càng không thể nhận ra ai với ai.
Tần Hoài Chu đề nghị: “Chi bằng chúng ta đi hỏi Minh Minh.”
Cũng đúng, đứa nhóc này quen biết Triệu Đông kia, tuy rằng ngốc nghếch nhưng không chừng nó sẽ biết điều gì.
Hai người ngồi xổm gần tiệm ngũ kim, mãi cho đến khi trời sẩm tối mới nhìn thấy cậu bạn nhỏ tên Minh Minh đi ra chơi.
Vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch kia, khóe miệng chảy nước miếng, đứa nhóc ôm một quả bóng cao su đứng trước tiệm ngũ kim chụp bóng, trong miệng vẫn không ngừng lặp lại câu nói: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu…”
Hai người trao đổi một chút, Tần Hoài Chu đi vào trong sân tìm mẹ Minh Minh.
Một lát sau, người đàn ông đi ra nói với Úc Dạ Bạc: “Mặc dù khi còn bé đứa nhóc đã ngốc nhưng đến ba năm trước nó mới bắt đầu nói những lời này.”
“Ba năm trước à…”
Không phải quá trùng hợp sao? Đó là khi gia đình Triệu Tam biến mất.
Trực giác của Úc Dạ Bạc không sai, đứa nhóc này có quan hệ với chuyện kia!
Nhân lúc mẹ Minh Minh đi vào bưng trà, Úc Dạ Bạc trầm ngâm một chút, lần nữa ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, cố gắng dùng chất giọng dịu dàng hỏi: “Bạn nhỏ, anh hỏi em, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, vậy trồng nhà Triệu Tam xuống được gì?”
Minh Minh nhìn cậu, bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu ôm quả bóng cao su, vẫn nở nụ cười ngờ nghệch rồi đọc đi đọc lại câu kia không ngừng: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu…”
“Em không biết sao? Hay là em không muốn nói?” Úc Dạ Bạc suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Em còn nhớ Triệu Đông không?”
Lần này, rốt cuộc Minh Minh cũng có phản ứng, nói cười hi hi một hồi, nụ cười trên mặt tăng thêm vài phần quỷ dị không nói nên lời.
Khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
“Anh Triệu, Đông đang làm ruộng. Anh ấy, nói, cho em biết, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu. Nhưng mà…” Minh Minh nói chuyện hơi lắp bắp, giống như đột nhiên bị kẹt lại, cả buổi mới thốt nên lời: “Anh ấy là, kẻ lừa đảo!”