“Hả?” Lý Long ngẩn người, bật cười kích động nói: “Cậu tưởng tôi bịa chuyện kể à?! Tôi có thể thề với trời từng câu từng chữ mình vừa nói đều là sự thật. Tôi chắc chắn không nói dối! Tôi…”
“Không.” Úc Dạ Bạc cắt ngang lời gã: “Ngài Lý, tôi tin những gì ngài vừa nói, thật ra…”
Thanh niên dừng một chút, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng đứng đắn. Cậu sửa sang cổ áo nghiêm túc nói: “Thật ra chúng tôi là người của Cục Điều tra thần quái quốc gia, chuyên xử lý các vụ án liên quan tới thần quái.”
Cũng may bởi vì fans đề nghị lộ mặt trên livestream nên cậu đã thay một bộ quần áo bình thường ở nhà, bằng không mặc quả áo khoác siêu nhân điện quang thì tính đi thuyết phục ai?
“Hả? Cục quốc gia cái gì cơ?”
“Cục thần quái, chú không tin sao? Tần Hoài Chu, cho chú ấy xem.” Chàng trai bày vẻ mặt cao thâm hất cằm.
Xem? Xem cái gì chứ?
Tần Hoài Chu ngẩn người, sau đó như gặp kỳ tích sực hiểu, giơ tay lên cao, đồng thời bày dáng vẻ cao thâm lấy một bình nước từ không gian hắc ám ra.
Lý Long kinh ngạc: “Ma thuật?”
“Không, đây là khả năng đặc biệt của đồng đội tôi.” Giọng điệu Úc Dạ Bạc vẫn cực kỳ đứng đắn: “Không gian ma thuật.”
Cậu vừa dứt lời, Tần Hoài Chu lại lấy một cây kẹo mυ'ŧ, bịch bánh quy, túi giữ ấm, quần áo… của Úc Dạ Bạc từ trong không gian ra, khiến Lý Long đứng xem nghệt hết cả mặt.
Trên người Tần Hoài Chu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu, nếu không có ma thuật thì làm sao anh có thể biến ra nhiều đồ như vậy, hơn nữa đồ vật vừa đến trong tay lại biến mất không thấy nữa.
Lý Long đi vòng quanh anh ba vòng nhưng không nhìn ra manh mối gì cả, bị dọa ngẩn người.
“Thế… còn cậu thì sao?” Gã hỏi Úc Dạ Bạc.
“Tôi?” Úc Dạ Bạc suy nghĩ một lát.
Cậu bước đến chỗ mấy tấm gỗ kê sát tưởng ở lối sân vào, giơ chân lên, dùng hơn 100 điểm lực bộc phát đạp ba tấm gỗ chồng lên nhau. Rắc một cái, cứ thế một phát đạp gãy!
Ba tấm gỗ ghép chồng lên nhau cũng dày gần 10cm, không dùng sức mạnh thì không có khả năng đạp gãy. Nhưng Úc Dạ Bạc nom gầy yếu như kia lấy đâu ra sức?
Không lẽ thực sự có thuật sĩ!?
Nếu vậy chắc chắn bọn họ sẽ có cách đối phó với cái váy cưới kia!
Tuy cằm Lý Long sắp rớt xuống đất, song không hổ là người canh giữ váy cưới quỷ suốt bốn mươi năm qua, thậm chí còn từng tận mắt nhìn thấy quỷ, dù cho có ngạc nhiên đến sững người nhưng cũng không bật thành tiếng. Gã ngẩn người một lúc, đột nhiên vảnh đỏ mắt hoe, cảm động nức nở: “Quá tốt, thật sự quá tốt rồi! Cuối cùng cũng có người đến xử lý nó! Lúc trước tôi từng đi báo cảnh sát mà không ai chịu tin.”
Thế không phải quá đúng à? Mấy chú cảnh sát đều là những người học đại học, sao có thể tin trên đời có quỷ chứ?
Ngay cả bản thân Úc Dạ Bạc trước kia cũng vậy, tuy rằng cậu rất thích chơi game kinh dị nhưng cũng không tin trên đời thực sự có ma quỷ.
“Tốt quá, tốt quá…” Lý Long không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, trong lòng cực kỳ phấn khích, gã lập tức gật đầu đồng ý đưa áo cưới cho Úc Dạ Bạc, thậm chí cả tòa nhà nhỏ cũng muốn tặng họ, ước gì có thể làm thủ tục chuyển nhượng ngay lập tức.
Thế thì lại không cần, dù sao cũng từng có người chết, cho dù là Úc Dạ Bạc cũng cảm thấy không may mắn.
Được chủ nhân cho phép, hai người trở về tầng hai lấy áo cưới.
Lúc đi lên lầu Tần Hoài Chu khẽ cười nói: “Tiểu Dạ, anh phát hiện em rất có tiềm năng làm Sở Khanh, chỉ cần dùng miệng dỗ ngọt mấy em gái thôi cũng có thể nổi tiếng.”
“Em muốn dỗ anh thử không?”
Miệng Úc Dạ Bạc, gạt người gạt quỷ.
Thời khắc mấu chốt cái gì cũng chém được, ấy thế còn nói y như thật, dọa người khác sửng sốt một hồi.
Úc Dạ Bạc trợn mắt liếc xéo anh.
Là một trong những nạn nhân chính bị ảnh hưởng bởi thói trăng hoa của bố nên từ tận đáy lòng cậu ghét nhất là những kẻ vô trách nhiệm với tình cảm. Cả đời này cậu còn lâu mới đi dỗ dành mấy em gái.
Đến khi tới lầu hai, chàng trai đột nhiên ngồi xổm xuống đất.
“Em sao vậy?”
Tần Hoài Chu ngồi xuống theo, nghe được giọng nói kìm nén của Úc Dạ Bạc. Cậu thầm oán giận: “Mẹ nhà nó, đau quá.”
Lực bộc phát lớn đồng thời sức bật trả cũng lớn, mặc dù có thể dùng một tay đập vỡ thủy tinh nhưng tay vẫn sẽ bị thương. Ban nãy giả bộ một phát đạp gãy tấm gỗ khiến cậu suýt chút gãy chân.
Nhận thấy Tần Hoài Chu dí sát người mình, Úc Dạ Bạc lập tức bày vẻ mặt tôi không sao hết.
Đàn ông ấy mà, mặt mũi là thứ quan trọng nhất.
Song hai vành mắt đỏ ửng đã bán đứng cậu.
Tần Hoài Chu: “……”
Bé mèo bệnh đáng yêu chết mất thôi.
“Anh xoa cho em.” Tần Hoài Chu duỗi tay kéo ống quần cậu.
“Không, không cần.” Úc Dạ Bạc cực kỳ sĩ diện đẩy anh: “Tay anh cũng bị thương…”
“Anh không sao. Đừng cử động, hình như sưng nhẹ rồi.” Tần Hoài Chu nắm cổ chân cậu, cách một lớp tất xoa xoa.
Sau khi xoa xong sắc mặt khó coi của Úc Dạ Bạc đã tốt hơn chút. Cậu vừa định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy bàn tay ai kia sờ ngược lên trên, vô cùng cẩn thận xoa bắp đùi cậu.
“Bộp!” Úc Dạ Bạc tức đến run người, cho anh một phát đập, “Đi thôi.”
Tần Hoài Chu tủi thân vẫy vẫy móng lợn đi theo.
Hai người trở lại khuê phòng.
Áo cưới và khăn voan đỏ vẫn bị đóng đinh trên vách, không thèm nhúc nhích.
Sau khi biết chuyện của chúng nó, Úc Dạ Bạc cảm thấy có chút thương cảm thay. Cậu quyết định bỏ ý nghĩ để Tần Hoài Chu đánh tụi tới khi chịu làm ablum mới thôi.
Bằng không thì lấy đức phục quỷ vậy…
Do đó Úc Dạ Bạc dùng giọng điệu khá hiền lành nói: “Cô đừng tìm nữa, cơ thể cô đã mất lâu rồi…”
Cũng hơn một trăm năm, chiếu theo tính nết tàn bạo của tên gia chủ kia, ông ta chắc chắn sẽ không lập bia chôn thi thể phu nhân. Có trời mới biết ông ta ném xác vợ mình đi đâu, mà cho dù có lập bia thì qua lâu như vậy cũng không có khả năng tìm được.
Mặc dù sự thật phũ phàng là thế, nhưng nói trắng ra như cậu không phải là đang cố ý sát muối lên vết sẹo của con quỷ à? Chiếc váy quỷ vốn từ bỏ vùng vẫy bỗng trở nên điên cuồng, một lần nữa rơi vào trạng thái bạo loạn, làn váy đỏ tươi tung bay.
Nhất thời gió tà nổi từng cơn, thổi tung cửa sổ trong phòng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng đập dồn dập vang dội, hòa cùng tiếng gió là tiếng khóc ỉ ôi tuyệt vọng của người phụ nữ.
“Hu hu hu… hu hu… huhuhu… Cơ thể của tôi, cơ thể của tôi… Trả lại cơ thể cho tôi…”
Làn váy vặn vẹo, chiếc váy đập rầm rầm lên vách tường. Soạt một cái, miếng vải bị dao găm đóng đinh bị khoét một lỗ.
Giữa tiếng thét gào đau đớn của người phụ nữ, dòng máu đỏ sẫm chảy xuống từ tấm da người.
Nó thoát khỏi bức tượng lao thẳng về phía Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu đã sớm chuẩn bị, mũi dao sắc bén rạch ngang qua, cổ áo váy cưới bị rạch một đường.
Máu tươi tuôn trào, quỷ váy cưới hét lên rồi ngã xuống đất.
Lúc này khăn voan đỏ cũng thoát khỏi gông xiềng. nó mang theo lỗ thủng chắn trước váy cưới, phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
“…Hai người có định để tôi nói hết lời không?” Sao cứ làm như cậu định hãm hại họ vậy, khiến Úc cặn cảm thấy có chút áy náy.
Tuy nhiên làm loạn như thế cũng đủ chứng tỏ bọn họ có thể nghe hiểu tiếng người, vẫn còn có lý trí sót lại. Khả năng cao quỷ hồn của phu nhân và vợ lẽ vẫn trú ngụ trong chiếc váy cưới kia.
Nói chung vẫn có thể thương lượng được.
“Đúng thật là gia chủ trước kia có lỗi với hai người, chuyện ông ta làm chắc chắn không thể tha thứ. Nhưng dù sao cũng lâu lắm rồi, con cháu đời sau của ông ta không làm sai điều gì cả, oan có đầu nợ có chủ, đừng gây họa cho người khác nữa. Tốt nhất là đi với tôi, tôi có thể tìm một cơ thể mới giúp các cô.”
Quả nhiên khi nghe xong lời này, hình như váy cưới và khăn voan đỏ đều sững sờ.
Úc Dạ Bạc bảo Tần Hoài Chu cầm một chiếc hộp giày sạch ra, đặt ở dưới đất.
“Nếu hai người đồng ý thì đi vào, nếu không…” Úc Dạ Bạc nhún vai: “Tôi cũng không thể giữ các người lại.”
Tất cả lời muốn nói cậu đều nói sạch, hơn nữa còn đội trên đầu cái mũ nhân viên nhà nước, tất nhiên cậu phải giúp Lý Long giải quyết vấn đề.
Cũng không biết là do chuyện “tìm cơ thể” hấp dẫn hay là bất đắc dĩ khuất phục dưới nắm đấm của Tần Hoài Chu, khăn voan đỏ đi vào trước, sau đó áo cưới mới tiến vào, gấp gọn bản thân, cổ áo nạm đầy các loại trân châu bảo thạch lộ ra bên ngoài, nom cực kỳ đẹp.
Theo sau là đôi giày thêu màu đỏ bước ra từ góc phòng âm u nhảy vào trong hộp. Tần Hoài Chu đậy nắp, lại tìm một cái túi nilon trùm lên rồi hai người rời khỏi tòa nhà.
Lý Long đứng dưới lầu chờ, nhìn thấy bọn họ thật sự đem váy cưới đi khiến gã vô cùng cảm kích, hận không thể quỳ xuống dập đầu hai cái.
Gã vui đến độ tự tát mình hai phát để xác định bản thân có phải đang mơ hay không.
“Bốn mươi năm, bốn mươi năm!”
Rốt cuộc cơn ác mộng suốt bốn mươi năm cũng kết thúc, từ nay về sau gã và con gái không phải đeo trên mình lời nguyền kinh khủng nữa rồi.
Lý Long vui như mở hội, chạy ngay về nhà báo tin vui cho gia đình.
“Tần Hoài Chu, gọi xe.” Lúc trước Úc Dạ Bạc ngồi trong phòng bật máy sưởi nên mặc ít quần áo, bây giờ ở bên ngoài hồi lâu khiến cậu lạnh run người.
Tần Hoài Chu lấy một chiếc áo khoác từ không gian hắc ám khoác thêm cho cậu: “Phải đến đường lớn, nơi này không có xe.”
Bây giờ đã gần 0 giờ, lấy đâu ra xe trên đoạn đường nhỏ heo hút?
Ngay khi hai người chuẩn bị men theo đường nhỏ ra ngoài, đột nhiên gặp được năm người trẻ tuổi. Đoàn người đi trên đoạn đường nhò hẻo lánh cực kỳ hút mắt.
Trong đó có một cô gái nhuộm tóc xanh đậm đi qua ngăn họ hỏi: “Chào anh, tôi muốn hỏi chút là các anh có biết tòa nhà nào sơn tường đỏ, hoặc là nhà có trồng cây sơn tra trong sân nhà không?”
Tường đỏ, cây sơn tra? Đây không phải quỷ lâu nhà Lý Long sao?
Úc Dạ Bạc thấy năm người đều cầm điện thoại, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng lo âu.
Không phải bọn họ cũng là người làm nhiệm vụ đấy chứ?
“Mọi người đến làm nhiệm vụ hả?”
Cô gái tóc xanh sững sờ gật đầu nói: “Ơ, các anh cũng là người làm nhiệm vụ lần này sao? Hóa ra chúng ta có tận bảy người.”
Lần đầu tiên gặp những người khác ở bên ngoài nhiệm vụ, Úc Dạ Bạc hỏi thêm vài câu.
Thì ra bọn họ đều nhận được một nhiệm vụ tên là “Quỷ lâu nhà họ Lý”. App yêu cầu bọn họ 1 giờ 30 đến quỷ lâu, sống ở bên trong năm ngày. Ban ngày có thể rời đi nhưng buổi tối nhất định phải qua đêm ở đó, hơn nữa còn là mỗi người một phòng.
Nhiệm vụ của Úc Dạ Bạc chấm dứt lúc 1 giờ, 1 giờ 30 bắt đầu nhiệm vụ mới, con quỷ váy cưới này cũng bận rộn thật.
Úc Dạ Bạc: “…Mọi người yên tâm về đi, an toàn rồi.”
Năm người làm nhiệm vụ ngơ ngác.
Tất nhiên bọn họ sẽ không biết Úc Dạ Bạc đang đóng gói boss mang về nhà, đã thế lại còn gói trong bao nilon.
Lúc ngồi trên xe Úc Dạ Bạc tiện thể suy đoán cách thức qua cửa nhiệm vụ “Quỷ lâu nhà họ Lý”.
Năm người năm ngày.
Với tốc độ cắn nuốt của quỷ váy cưới thì một ngày có thể gϊếŧ chết một người. Mà ngày đầu tiên sống được hay không phải dựa vào khả năng cá nhân và vận may.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, ban ngày bọn họ có thể rời đi, sau khi tìm được Lý Long sẽ nhận được gợi ý không lên lầu hai. Buổi tối ngủ ở lầu một ắt hẳn có thể bình an vượt qua hai ba ngày.
Nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản như thế, thời gian trôi qua, khả năng cao quỷ váy cưới sẽ có thể cởi bỏ hạn chế đi đến lầu một. Tới lúc đó hoặc là “thỏa mãn tâm nguyện ác quỷ” hoặc là tìm được “phương pháp đối phó nó”, đây chính là chìa khóa mấu chốt của nhiệm vụ.
Căn nhà đã bị cậu lục tung, nếu Nhiệm vụ kinh dị cho phép người chơi rời đi thì ắt hẳn phương pháp phá giải nằm ở đâu đó trong cổ trấn.
Lúc về đến nhà vừa đúng 12 giờ 30, Kim Mao to xác về từ đời nào.
Nó ngồi xổm trước cửa nhà, bày vẻ mặt chán ghét nhìn hai tên con người giờ mới vác xác đi về.
Tuy Kha Gia là một trấn cổ nhưng lại nằm ở trong vùng nội thành, cách nhà Úc Dạ Bạc cũng không xa.
Là một địa điểm du lịch, ban ngày nơi đây tấp nập người đến kẻ đi, khách du lịch nối đuôi không dứt, song ai có thể ngờ chỉ cần đi qua một con hẻm nhỏ bí mật – cách sau hai con đường lớn một đoạn – lại chứa một tòa nhà quỷ ám.
Nói không chừng từng có du khách đi lạc thấy chiếc váy cưới, bị nó quấn chặt vào trong, vẫy vùng kiểu gì cũng không thoát được, cuối cùng trở thành một vụ mất tích ly kỳ bí ẩn trên mạng…
Úc Dạ Bạc thay dép trở về phòng ngủ, chiếc gương cổ lơ lửng trước ô cửa sổ đã biến mất.
Cậu lấy điện thoại mở phòng livestream còn chưa tắt, bên trên có ba bình luận đỏ như máu được gửi từ nửa tiếng trước.
“Úc Dạ Bạc, sao cậu còn chưa tắt livestream? Không lẽ cậu tưởng đêm mai tôi cũng tìm tới cửa hả, hi hi~”
“Xem ra cậu thật sự muốn tôi đến chơi, hẹn tối mai gặp nhé.”
“Tôi đi đây, tạm biệt.”
Đi đây? Tạm biệt? Úc Dạ Bạc nhếch môi, rõ ràng cậu nhìn thấy số lượng khán giả hiển thị vẫn là “1”. Quả nhiên chỉ cần cậu không tự tắt livestream thì con quỷ này sẽ không đi được!
Cậu mở hiệu ứng đặc biệt của camera, nâng điện thoại lên, khuôn mặt lập tức xuất hiện hiệu ứng tai mèo và râu mèo.
Úc Dạ Bạc đi vòng quanh nửa phòng, chợt thấy một hiệu ứng đặc biệt khác.
“Tần Hoài Chu, nó ở cạnh tủ quần áo.”
Người đàn ông lập tức mở hộp ném chiếc váy đỏ bên trong qua.
Mặc dù Úc Dạ Bạc không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào con quỷ kia, nhưng nếu đổi thành quỷ thì sao? Nếu con quỷ trong phòng livestream có thể làm khăn voan đỏ rơi lên đầu Tần Hoài Chu, còn có thể khiến họ bị dịch chuyển tức thời, vậy thì xác suất cao là quỷ váy cưới có thể đối phó với nó!
Quả nhiên khăn voan đỏ đã hạ cánh vững vàng trên đầu con quỷ, hiệu ứng tai mèo đặc biệt trong màn hình điện thoại biến mất, váy cưới đỏ cũng lập tức quấn qua, tựa như mãng xà siết chặt con mồi.
Màn hình tức thì xuất hiện từng dòng bình luận đỏ tươi.
“Úc Dạ Bạc, vậy mà mày lại dám mang mấy ả về?!”
“Bảo bọn chúng buông tao ra!”
“Buông tao ra! A a a a, Úc Dạ Bạc tao muốn gϊếŧ mày! Mày xong đời rồi, mày chết là cái chắc! Tao sẽ không bao giờ để mày sống yên!”
“Úc Dạ Bạc, mày chết không được tử tế! Tao nguyền rủa mày sống không quá 30 tuổi, nguyền rủa mày thất khiếu chảy máu, nguyền cả nhà mày tuyệt tử tuyệt tôn!”
“A a a a a!!”
Úc Dạ Bạc hoàn toàn không thèm đếm xỉa, nếu con quỷ này tài giỏi như vậy đã sớm làm bá chủ thế giới rồi. Rốt cuộc chỉ là hạng vô năng lắm mồm, đám bình luận nguyền rủa ngập màn hình điện thoại chả đáng bõ bèn.
Úc Dạ Bạc dứt khoát tắt máy, vui vẻ cùng Tần Hoài Chu ngồi trên giường xem kịch. Khiến người khác bất ngờ là con quỷ trong livestream chỉ giỏi hơn đám anh hùng bàn phím một chút, ngoài đời chẳng được tích sự gì, tuy rất giỏi giãy dụa nhưng chỉ trong vòng ba phút đã bị quỷ váy cưới và khăn voan đỏ chế phục.
Đợi tới khi quỷ váy cưới đứng lên lần nữa, bên trong chiếc váy rỗng tuếch ban đầu có thêm một vật hình lập thể chống đỡ.
Úc Dạ Bạc cầm điện thoại soi thấy một chiếc đầu người kèm theo hiệu ứng tai mèo lăn xuống đất.
Số lượng người xem trực tuyến trong phòng livestream đen trắng đã biến về “0”.
Đến 1 giờ, phòng livestream tự tắt, cái đầu người kia cũng biến mất.
Kết thúc nhiệm vụ.
Có lẽ con quỷ đáng ghét kia nghĩ nát óc cũng không ngờ Úc Dạ Bạc lại cao tay như vậy, khiến nó bị lật thuyền trong mương, ngay cả cơ thể mình triệu hồi bị quỷ váy cưới trưng dụng, đến “chết” cũng không rõ ràng.
Quỷ váy cưới bay đến trước gương, đầu người tái nhợt lại xuất hiện dưới khăn voan đỏ, cô thầm đánh giá người yêu mình trong gương, khẽ lắc đầu.
Dù không nói gì nhưng Úc Dạ Bạc lại đọc được sự chán ghét từ hai tròng xám trắng kia.
Úc Dạ Bạc: “…”
Có đồ đã tốt lắm rồi còn bày đặt bắt bẻ, chẳng lẽ chê dáng người con quỷ trong phòng livestream không đẹp?
Lúc này tay áo váy cưới nâng lên, nhẹ nhàng sờ chiếc đầu trên cổ, giống như đang dỗ dành cô. Đầu người lập tức lộ vẻ kinh ngạc, hai mắt mở to cảm động chảy nước mắt.
Tiểu Vân… rốt cuộc chị cũng nhớ ra em rồi sao?
Người yêu cô đã mất trí quá lâu, lâu đến độ tưởng chừng người ấy sắp quên tên mình. Nhưng cô vẫn luôn bên cạnh người ấy, làm tất cả mọi thứ để bảo vệ chị, giúp chị tìm lại cơ thể đã mất.
Áo cưới ôm khăn voan đỏ, ôm chặt cô vào lòng, cất tiếng khóc nức nở.
Giải quyết xong oán niệm của quỷ váy cưới, cuối cùng quỷ hồn của phu nhân đã khôi phục thần trí.
Suốt trăm năm các cô vẫn yêu nhau sâu đậm.
Úc Dạ Bạc hoàn thành lời hứa.
Lần này ngay cả Tần Hoài Chu cũng hơi kinh ngạc: “Làm sao em biết cơ thể quỷ dùng được?”
“Bởi vì chắc chắn không thể tìm thấy xương cốt của phu nhân. Còn về cơ thể con con người hả? Cô ấy đã nuốt nhiều người như thế mà vẫn không giải quyết được vấn đề cho nên chứng tỏ cơ thể con người không thỏa mãn nổi oán niệm, càng không thể chịu đựng nổi sự ăn mòn.”
Do đó Úc Dạ Bạc quyết định thử cơ thể quỷ.
Con người có thể cấy ghép cơ thể, vậy thì quỷ cũng có thể cấy ghép, không có gì là không được.
“Tiểu Dạ giỏi quá.” Tần Hoài Chu xoa đầu.
Vì thế nhờ ơn logic khác người, Úc Dạ Bạc thành công thu được một mã QR.
[Đã thêm “Váy cưới đẫm máu” và “Khăn voan đầu người” vào album]
Bối cảnh câu chuyện không khác lời Lý Long kể là bao, hóa ra chiếc gương đồng vỡ vụn kia chính là tín vật định tình phu nhân tặng cho vợ lẽ.
Mà bây giờ, cuối cùng phu nhân Phương Vân Thư và vợ lẽ Niếp Nhi đã ở bên nhau.
Úc Dạ Bạc phát hiện hai album này giống “Cuống rốn” và “Quỷ nhỏ”, sau khi hợp nhất trở thành một tấm thẻ triệu hồi mới.
[Thẻ triệu hồi cấp B ++]
[Họ tên: Phương Vân Thư & Niếp Nhi]
[Chủng tộc: Oan hồn]
[Tuổi: 163]
[Thể năng: C++]
[Nhanh nhẹn: B++]
[Sức mạnh: B++]
[Kỹ năng: Cắn nuốt]
[Khả năng đặc biệt: Có thể tồn tại trong nhiệm vụ nửa giờ]
Rõ ràng có thể đánh xương nhỏ cấp B+ hộc máu nhưng khi triệu hoán lại chỉ có thêm một dấu cộng, yếu đến độ… hơi quá đáng đấy.
Úc Dạ Bạc thầm chửi bới trong lòng.
Dân số trong nhà +1
Phương Vân Thư & Niếp Nhi: “Cảm ơn công tử, mong ngày sau giúp đỡ nhau nhiều.”
Hai nữ quỷ thời nhà Thanh gần hai trăm năm trước “sống sờ sờ” trước mặt khiến lòng hiếu kỳ của Úc Dạ Bạc bị khơi gợi. Đang lúc muốn hỏi hai người một chút chuyện xưa, chợt nghe thấy Tần Hoài Chu đứng cạnh hít ngụm khí lạnh.
“Làm sao vậy?”
“Tay đau.” Người đàn ông thành công thu hút sự chú ý, thuận thế gác cằm lên vai cậu, nom y như một con cún lớn cụp tai.
“Hả? Không phải anh nói không đau à?” Úc Dạ Bạc nói xong mới thấy lời mình có chút “khốn nạn”, dù gì da tay cũng bị lột một lớp sao có thể không đau chứ?
“Nếu không đêm nay anh đừng quay về điện thoại nữa, cứ ở bên ngoài nghỉ ngơi.”
Nói cho cùng đâu phải lần đầu bọn họ ngủ chung trên một chiếc giường.
“Được.” Tần Hoài Chu chính là muốn nghe lời này, song còn chưa đủ. Anh dùng cằm cọ nhẹ lên vai Úc Dạ Bạc: “Anh muốn đi tắm.”
“Thì đi đi.”
“Nhưng chủ nhân à, tay anh không thể dính nước, em tắm hộ anh nhé?”