Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 460: "Anh Mạc! Em... Em xin lỗi..."

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dường như không phải ai cũng có hứng thú với dược liệu, người bình thường nhìn thấy thuốc Đông y gì đó chỉ cảm thấy hại não, làm sao có thể mua được chứ?

Tống Giai Âm ngồi xổm xuống và từ từ mở tờ rơi bị vo thành hình tròn ra. Quả nhiên công việc này không hề đơn giản như cô đã tưởng tượng.

Nhưng khi cô mở tờ rơi ra, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

"Anh Mạc! Em... Em xin lỗi...", cô ngẩng đầu nhìn và không khỏi kêu lên, sau đó lại cúi đầu tự trách. Mạc Phong xoa nhẹ mái tóc của cô: “Sao lại xin lỗi? Em có làm sai chuyện gì đâu!”

“Có vẻ như em chẳng làm được cái gì nên hồn cả, có điều anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng. Trước khi chưa kiếm được tiền cho anh, em sẽ không nhận lương đâu!”, Tống Giai Âm vội xua tay nói.

"Cô bé ngốc này, không cần lương thì em sống bằng gì? Mỗi tháng đáng bao nhiêu thì lĩnh bấy nhiêu. Cuốn sổ nhỏ này của em để làm gì đây?”

"..."

Trước đó trên tay Tống Giai Âm luôn cầm một cuốn sổ ghi chép có kẹp thêm một cây bút.

Cô đưa cho Mạc Phong, anh mở ra thì thấy chi chít chữ, tất cả đều là ghi chép của một số phòng khám và thị trường dược liệu Đông y.

Hơn nữa, việc tìm hiểu giá cả của hàng chục loại dược liệu không phải là việc đơn giản, phải đi nhiều nơi để âm thầm điều tra, giá cả của những loại dược liệu này mỗi nơi mỗi khác!!“Tất cả đều do em ghi lại sao?”, Mạc Phong ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy những ghi chép trên đó.

Tống Giai Âm khẽ gật đầu cười gượng: “Đúng vậy, từ tối hôm qua trở về, em đã luôn âm thầm điều tra về một số loại dược liệu ở các thị trường dược liệu lớn của Giang Hải. Dược liệu khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau, địa điểm khác nhau thì giá cả cũng có biến động lớn. Điều đó cho thấy thị trường dược liệu Đông y của Giang Hải đang rất hỗn loạn! Nếu công ty của chúng ta thực sự có thể phát triển, chưa biết chừng có thể thống nhất được thị trường dược liệu của Giang Hải! "

"Có tham vọng! Đi, anh đưa em đi ăn cơm trước đã!”

Nói rồi anh liền kéo Tống Giai Âm nhanh chóng chạy về phía chiếc Ferrari bên đường, nhưng cô gái không hề muốn lên xe.

Mạc Phong không khỏi bối rối nhìn cô, anh khẽ hỏi: "Sao thế?”

“Thôi, lát nữa em lại làm bẩn xe anh đó!”, Tống Giai Âm đứng lùi lại phía sau và vội lắc đầu.

"Anh là sếp của em! Lên xe đi! Anh đưa em đi ăn, xem như là bữa ăn dành cho nhân viên trước khi bắt đầu công việc!”

"Bữa ăn dành cho nhân viên? Nhưng...chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

"..."

Anh cũng không nói nhiều nữa mà kéo luôn Tống Giai Âm lên xe.

Nhân viên bán hàng bình thường thực sự rất dễ tìm, đến thị trường nhân tài có thể lôi được cả xe về!

Việc chính bây giờ là phải bàn bạc với Tống Giai Âm cách bắt đầu kinh doanh, hơn nữa anh dự định ngày mai sẽ mở doanh nghiệp, còn phải thông báo cho ông Lý trưởng dẫn dân làng đi thu hoạch dược liệu đưa đến Giang Hải nữa.

Ngoài ra cũng phải tìm người chuyên phụ trách việc sấy khô bào chế, những việc này Đàm Lão Bát đều chuẩn bị cả rồi, bây giờ việc duy nhất cần làm chính là nâng cao tinh thần!

Vì đã quyết định để Tống Giai Âm thử sức nên phải cổ vũ cô gái này, trong lòng cô ấy vẫn hơi tự ti, luôn nghĩ mình không làm được việc. Cô ấy có năng lực, nhưng vẫn cần phải tạo áp lực phù hợp cho cô để cô có thể phát huy hết được toàn bộ được năng lực của mình.

Nếu như cô ấy đã biết phải đi thị trường để nghiên cứu, chứng tỏ cô gái này có tài kinh doanh nhất định, chỉ là không có người có chuyên môn dẫn dắt thôi. Nếu có thể, anh rất muốn gửi Tống Giai Âm đến chỗ Thương Hồng để huấn luyện.

Nhưng hiện giờ thời gian eo hẹp, Tống Giai Âm chỉ có thể tự mình tìm hiểu thôi.

Khi đến một nhà hàng lẩu, Tống Giai Âm vừa ăn vừa giới thiệu thị trường mà cô ấy đã tìm hiểu được cho Mạc Phong.

“Em phát hiện chất lượng dược liệu của bọn họ cũng tương đối kém, nhiều loại còn không bằng dược liệu hoang dã mọc ở ven đường thôn Thập Lý chỗ em!”, Tống Giai Âm ngẩng đầu, hưng phấn nhìn anh nói: "Em cũng nghĩ kinh doanh dược liệu này có thị trường rất lớn!”

"Nếu chúng ta có thể kiểm soát thị trường dược liệu Giang Hải, thống nhất giá cả của những dược liệu này, cung cấp ổn định dược liệu cho các phòng khám hoặc bệnh viện Đông y này thì nhất định sẽ có thu hoạch rất lớn!”

"Còn nữa, còn nữa..."

Tống Giai Âm không ngừng nói về những suy nghĩ của mình, trong khi Mạc Phong thì cúi gằm mặt ăn uống, nếu bạn nghĩ anh thực sự chỉ đang ăn thì bạn đã nhầm to rồi đấy!

"Khả thi! Cứ làm theo lời em nói!”, Mạc Phong cúi đầu, khẽ nói: “Công ty có mười triệu tệ tiền khởi nghiệp, em xem dùng như thế nào thì dùng nhé!”

Tống Giai Âm sững sờ và cười ngượng ngùng: “Anh tin tưởng em như vậy sao?”

"Tại sao lại không tin? Lẽ nào anh sợ em mang tiền chạy trốn à? Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng người. Nếu như em thực sự ôm tiền chạy mất thì cũng không sao cả, xem như anh nhìn lầm người thôi!”, anh thản nhiên cười khúc khích nói.

Dùng người chính là như vậy, nếu đã quyết định giao việc gì đó cho ai thì anh sẽ không nghi ngờ.

Giống như giao câu lạc bộ cho Thương Hồng vậy, cho dù phá sản, anh cũng sẽ không một lời trách cứ!

Hơn nữa, Tống Giai Âm có vẻ khá có tài kinh doanh, chưa biết chừng cô ấy thực sự có thể xây dựng công ty với sự xông xáo này của mình.

Sau bữa ăn, Mạc Phong lái xe chở cô đến trường, nhưng khi còn cách trường học một đoạn đường, cô gái một mực đòi xuống xe, nói rằng sợ bị bạn học nhìn thấy.

Buổi tối trước khi diễn ra cuộc đấu giá.

Biệt thự nhà họ Từ, Giang Hải.

“Bố, bố tìm con à?”, lúc này Từ Giai Nhiên mở cửa vào trong và hỏi nhỏ.