Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 405: Cao thủ Miêu Cương

Diệp Đông Lâm vừa liếc nhìn Mạc Phong ở bên cạnh vừa lạnh lùng hỏi: “Lại là ai thế này?”

“À ừ thì là bạn của tôi, cô ấy cũng tới Bắc Khâu, vì vậy…”

“Vì vậy tối qua hai người ngủ cùng nhau?"

“Tôi…”

“Không cần giải thích, đàn ông chẳng có ai là tốt đẹp cả, đồ lăng nhăng!”

“…”

Mạc Phong cảm thấy cạn lời. Cô ta có thể cho anh một chút thời gian để lên tiếng không? Hoàn toàn không cho anh cơ hội giải thích mà.

Anh vội vàng kéo kính xuống trừng mắt với Bạch Doanh: “Cô làm gì vậy! Mưa tạnh rồi, việc cần làm thì cũng làm rồi, giờ theo tôi làm gì?”

“Tôi biết cô ba nhà họ Diệp bị bệnh, ông cụ có phát thông báo tìm người nên tôi tới!”, Bạch Doanh đắc ý hừ giọng.

“Cô sao? Cô mà biết chữa bệnh á?”, Mạc Phong cười xùy.

Cô ta chống nạnh nói giọng lạnh lùng: “Bổn cô nương biết cả trăm loại thảo dược ở Nam Khương, sao lại không thể chứ?”

Nghe thấy hai từ Nam Khương đôi mắt Diệp Đông Lâm sáng lên: “Cô tới từ Nam Khương?”

“Đúng vậy!”, Bạch Doanh lên tiếng.

“Lên xe đi!”, Diệp Đông Lâm lạnh lùng nói.

“…”

Mạc Phong co giật khóe miệng: “Như vậy cũng được sao?”

Bạch Doanh mở cửa xe, nhếch miệng cười rồi ngồi vào trong: “Vẫn là dễ nói chuyện với cô cả!”

“Nghe nói Nam Khương có một loại trùng có thể giảm đau, phải không?”, Diệp Đông Lâm khẽ liếc nhìn cô ta.

Bạch Doanh vội vàng gật đầu: “Thứ cô nói chính là trùng đá, quá đơn giản!”

Cô ta búng tay sau đó cười xấu xa: “Cô Diệp đã bị trúng trùng rồi đấy!”

“Cái gì!”, Diệp Đông Lâm kinh hãi hô lên.

Khoảnh khắc này Mạc Phong cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô ta không hề làm gì, chỉ búng tay mà Diệp Đông Lâm đã trúng độc rồi sao?

“Không tin cô có thể tự đánh mình thử xem!”, Bạch Doanh khoanh tay khẽ cười.

Diệp Đông Lâm nhéo mình, nhưng cánh tay trắng nõn của cô dù có đỏ ửng lên thì cũng không cảm thấy đau.

“Cô cấy trùng từ khi nào vậy, sao tôi không cảm thấy gì?”

Cô ta nhún vai khẽ cười: “Trùng khiến cô mất cảm giác thì sao mà cô phát hiện ra được?”

Nói xong cô ta lại búng tay, chỗ khi nãy Diệp Đông Lâm tự nhéo mình bỗng trở nên đau nhói.

“Cô làm thế nào vậy, thật lợi hại! Ở khoảng cách gần như vậy mà cũng có thể cấy trùng sao?”

Nam Khương luôn là một nơi chứ đầy sự huyền bí và quỷ dị. Phía bên ngoài Nam Khương đã được đồng hóa với văn hóa nước Hạ, còn nền văn minh cổ đại thì được chôn giấu sâu trong núi, đó mới là thổ dân Nam Khương thật sự.

Bạch Doanh cười tinh nghịch: “Hi hi, chưa là gì đâu, bà nội tôi mới lợi hại, có thể cấy trùng ngoài bán kính mười mét đấy, cô ở gần như vậy thật quá dễ!”

“…”

Mạc Phong cảm thấy hoảng sợ. Vậy tối qua cô ta ngủ bên cạnh mình có khác gì là thần chết gõ cửa không cơ chứ?

Nghĩ lại việc trước đây anh còn đắc tội với cô, không biết cô ta có cấy trùng vào mình không!

Giống như đọc được tâm tư, Bạch Doanh hừ giọng lạnh lùng: “Yên tâm, anh không bị cấy trùng đâu. Nếu cô nương đây muốn hại anh thì tối qua đã ra tay rồi!”

“Tôi…tôi đâu có lo lắng chuyện đó!”, Mạc Phong nuốt nước bọt cười ái ngại.

Sau khi thấy khả năng của Bạch Doanh thì Diệp Đông Lâm chìm vào im lặng.

Nếu không ai có thể chữa được bệnh của em gái thì có thể cấy trùng cho con bé, như vậy có thể giảm bớt đau đớn.

Chiếc xe đi trong thành phố. Mặc dù Bắc Khâu không giống như những thành phố lớn như Giang Hải nhưng lưu lượng người cũng khá đông. Tắc đường là chuyện khá bình thường trong thành phố.

Dù xe của bạn có đắt tới mức nào, hay bạn có lái xe tăng vào giờ này thì cũng tắc như thường.

Bạch Doanh tì vào cửa sổ một cách yên lặng. Nhưng chính sự yên lặng đó khiến Mạc Phong cảm thấy thoải mái hơn.

Anh dằn vặt không biết rốt cuộc cô nhóc này có lai lịch thế nào. Người Nam Khương biết về trùng thuật là điều mà ai cũng biết, hơn nữa còn có lịch sử hàng nghìn năm. Có những chuyện mà khoa học không thể nào giải thích được.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng biết về trùng. Thường những người biết về trùng đều là người trong mười tám trại của tộc Miêu ở Nam Khương, chỉ có người trong mười tám trại này mới có huyết mạch thuần khiết của tổ tông.

Những người quản lý của Nam Khương áp dụng quy tắc như triều đình trước đây, kẻ yếu thì an phận, kẻ mạnh thì đàn áp, để bên dưới tự quản.

Nam Khương chia thành hai bộ phận. Một bộ phận do mười tám trại tộc quản lý, còn một phần quyền lực nằm trong tay Đoạn Thị.

Đoạn Thị chính là hoàng tộc trước đây còn sót lại ở nước Đại Lý. Do không trấn áp hết nên một phần huyết mạch tiếp tục được phát triển ở Nam Khương.

Vì vậy Mạc Phong mới không biết cô ta tới từ mười tám trại tộc hay là Đoạn Thị.

Tốc độ xe giảm dần. Bên ngoài là một con dốc, bốn bề là những tòa biệt thự dựng đứng vô cùng đẹp mắt.

“Woa! Giá mà tôi có một ngôi nhà như thế này thì tốt biết mấy!”, Bạch Doanh thò đầu ra cửa sổ với vẻ ngưỡng mộ.

Diệp Đông Lâm thấy vậy thì khẽ quay đầu: “Nếu cô có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi thì tôi sẽ tặng cô một ngôi nhà như thế!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật rồi, đừng nói là biệt thự ở Bắc Khâu, đến cả biệt thự ở Yến Kinh thì tôi cũng sẽ mua cho cô một căn! Chỉ sợ cô không có khả năng thôi!”

“…”

Mỗi năm tiêu tốn lên người Diệp ĐôngThanh hàng trăm triệu. Số tiền đó có thể mua được cả một căn tứ hợp viện ở Yến Kinh.

Cô dám nói ra những lời như vậy chứng tỏ nhà họ Diệp vô cùng giàu có. Không phải là dạng mà nhà họ Châu, họ Từ ở Giang Hải có thể sánh được.

Mấy trăm triệu mà người ta coi không khác gì lông gà vỏ tỏi.

Chiếc xe từ từ tiến vào lâm viên.

“Xuống xe đi!”, Diệp Đông Lâm lạnh lùng lên tiếng.

Mạc Phong gật đầu mở cửa bước xuống. Không thể phủ nhận ngôi nhà của nhà họ Diệp vô cùng đẳng cấp. Đây nào phải biệt thự, mà giống cung điện ở Bắc Âu hơn.

“Đẹp quá!”, Bạch Doanh đi theo phía sau kinh hãi hô lên.

Anh khẽ kéo tay áo cô ta: “Cô có thể tem tém lại không, chúng ta có phải đến đòi ăn cơm đâu!”

“Đúng! Tem tém lại, người ta lần đầu tiên tới một ngôi nhà đẹp như vậy mà!”

“…”

Tới đại sảnh, Diệp Đông Lâm bèn gọi quản gia, sau đó cô đi lên tầng trước.

"Mời cậu thưởng thức trà Phổ Nhĩ của nhà họ Diệp!”, ông quản gia khách khí đặt chén trà trước mặt Diệp Phong và mỉm cười.

Bạch Doanh chẳng nể nang gì, cô ta cầm chén trà lên uống một ngụm bèn nhổ ra: “Khó uống quá, lá trà này không sao ra được mùi hương cần có mà lại tạo ra vị chát, kém xa so với trà Phổ Nhĩ Bạch Ngà của trại Miêu chúng tôi.

Quản gia kinh ngạc khi nghe thấy vậy: “Đúng là người trong ngành! Thật không ngờ cô lại hiểu về trà như vậy, hai người đợi tôi đi pha ẩm mới nhé!”