*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh nhìn xung quanh nhóm người, họ đều mặc áo vest đen, xét về độ lực lưỡng cường tráng thì cũng hơn hẳn đám thanh niên trước đó.
"Ông là đại ca của họ à? Ông đủ trình để nói chuyện với tôi không đấy?”, Mạc Phong nhướng mày cười.
Mọi người nghe vậy thì không khỏi bật cười.
"Thằng ngốc này tưởng mình là ai mà lại còn đủ trình với không đủ trình chứ?”
"Anh Long là đàn anh ở bên trạm tàu hỏa Bắc Khâu này. Ngay cả ông lớn ở trên cũng phải nể mặt anh ấy, mày là cái thá gì chứ?”
"Thật không biết thằng nhãi ngu ngốc này mọc đâu ra nữa, lúc nhỏ chắc bị cửa đè lên đầu hả?” "..."
Đám người này cười tới cười lui, khóe miệng Mạc Phong cũng khẽ cười: “Nói đi, các ngươi tính đền bao nhiêu tiền?”
"Ha ha, bây giờ biết sợ rồi? Muốn dùng tiền giải quyết sao?”, người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lớn vỗ vỗ cái bụng bự của mình, cười khẩy nói.
Bạch Doanh bên cạnh cũng liếc mắt nhìn anh, đã đợi ở đây lâu như vậy rồi, không phải chỉ để đền tiền cho người ta đấy chứ? Nếu đúng là như vậy thật thì cô ta đã nhìn nhầm người rồi.
Mạc Phong dang tay, nhếch mép cười: “Tôi đang nói ông đấy, ông định đền tôi bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?”, mọi người đều kêu lên.
Bạch Doanh vỗ tay tán thưởng: “Thế còn tạm được, tôi còn tưởng là anh sợ rồi cơ!”
“Trong mắt cô, tôi lại là người như vậy sao?”, Mạc Phong quay đầu lại, nhướng mày cười nhẹ.
Người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lớn tức giận đến điên lên: “Thật là hống hách đến chỗ nói, A Báo phế bỏ nó cho tôi!” Một người đàn ông lực lưỡng vung vung nắm đấm: "Rõ!”
Trông ông ta có vẻ như là người đánh quyền anh ở thế giới ngầm.
Hai nắm đấm ông ta chạm vào nhau và trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Nhóc con, ai bảo mày dây vào người không nên dây, hôm nay tao phải dạy cho mày biết thế nào là tuân thủ quy tắc!”
Nói xong, thân thể ông ta đột nhiên phóng ra như một con báo săn mồi.
Vυ't!
Quả nhiên giống như cái tên của mình, vậy nên ông ta mới được gọi là A Báo!
Nhưng điều mà không ai ngờ tới là khi một con báo gặp một con hổ, nó sẽ chỉ như một chú mèo con ngoan ngoãn mà thôi.
Bốp!
Mạc Phong thuận tay vung một cái tát, A Báo này xoay cả người lên không trung ba trăm sáu mươi độ rồi rơi xuống đất.
“Cái gì!”, người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn không khỏi kêu lên, một cái tát mà đã khiến vệ sĩ của ông ta ngã xuống đất không dậy nổi.
“Tôi hỏi lại câu nữa, ông định đền cho tôi bao nhiêu?”, anh chắp hai tay sau lưng, khịt mũi nói.
Người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng không khỏi cau mày.
Dù sao ông ta cũng là trùm ở trạm tàu này, từ trước đến nay đều là ông ta đi tống tiền người khác, vậy mà hôm nay lại bị người khác tống tiền.
"Gϊếŧ nó cho tao!”
Hàng chục người xúm lại, nhưng nội lực của Mạc Phong lúc này được ấn xuống huyệt đan điền, giọng nói của anh đột nhiên vang lên: “Chờ đã...!”
"Ha ha! Nhóc con, sợ chết sao? Sợ chết thì quỳ xuống cho tao, biết đâu tao thấy vui lại có thể cân nhắc tha cho mày thì sao!”
Một nụ cười kỳ quái xuất hiện trên mặt Mạc Phong: “Nếu như ông có thể gọi người thì có phải tôi cũng nên gọi điện kêu người tới đây không?”
"Ồ? Mày còn dám gọi người à? Được thôi, có giỏi thì mày cứ gọi điện, tao cũng muốn xem xem mày có thể tìm được ai đến đây!”
“Dù sao cũng là người mà ông không thể đắc tội được!”, anh thản nhiên nhún vai cười khúc khích nói.
Người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn không nhịn được cười: “Người mà tao không dây vào được? Không giấu gì mày, ở thành phố Bắc Khâu này còn chưa có ai mà tao không đắc tội được. Cho dù người mày tìm đến là nhà họ Trương thì ông đây cũng không sợ nhé!”
"Nhà họ Trương là cái rắm gì!”
"Mày…!”
"..."
Nếu như đã đến Bắc Khâu, đương nhiên phải tìm ‘trùm thực sự’ ở đây giúp đỡ rồi.
Anh gửi một tin nhắn cho Giang Tiểu Hải: “Kiếm cho anh số điện thoại của Diệp Đông Lâm!”
Ở Bắc Khâu, ai có tiếng nói như nhà họ Diệp chứ?
Không đến mười giây sau khi tin nhắn được gửi đi, Giang Tiểu Hải đã gửi lại một tin nhắn với một số điện thoại trên đó.
Giang Tiểu Hải mất ba giây để đột nhập vào mạng lưới bảo vệ của nhà họ Diệp, cậu ấy làm thế cũng không gọi là hack, bởi vì hệ thống của nhà họ Diệp bọn họ căn bản không hề được bảo vệ, thế là cậu ấy liền trực tiếp sao chép số điện thoại của Diệp Đông Lâm và gửi cho Mạc Phong.
…
Lúc này, trong một biệt thự nhỏ ở phía Đông của thành phố Bắc Khâu.
Cả gia đình đang tụ tập trong phòng của Diệp Đông Thanh, một trong số họ ăn mặc rất kỳ lạ, ông ta có cốt cách như thần tiên, mặc một chiếc áo choàng dài, ai không biết còn nghĩ rằng ông ta từ thời cổ đại xuyên không đến đây.
"Đại sư Hoa! Tình hình của cháu gái tôi thế nào rồi?”, ông cụ Diệp cúi người cung kính hỏi.
Người đàn ông mang cốt cách thần tiên nhắm mắt lại, khẽ thở dài nói: "Khó đấy! Đứa bé này khí huyết đảo ngược, tôi cũng không đảm bảo một trăm phần trăm có thể chữa khỏi được, có điều cũng chắc được vài phần”.
"Chắc được vài phần vẫn còn hơn không. Vậy phải nhờ cả vào đại sư rồi!”
"..."
Người đàn ông mặc áo dài này là cháu trai thứ một nghìn không trăm chín mươi tám của Hoa Đà, tên là Hoa Phong!
Để mời ông ta ra khỏi núi, ông cụ Diệp xem như đã vứt thể diện qua một bên, khổ sở cầu xin rất lâu, còn chi cả trăm triệu tệ phí chữa bệnh mới mời được ông ta xuống núi.
Có tin đồn rằng Ngũ hành châm pháp vô cùng kỳ diệu, năm xưa Hoa Đà dùng châm pháp này để cải tử hoàn sinh, vậy nên việc lưu truyền Ngũ hành châm pháp này rất bí ẩn, chỉ có điều nghe nói Ngũ hành châm pháp đã sớm thất truyền từ cách đây hơn một nghìn năm rồi.
Không hiển thị khu vực, cũng không hiển thị số điện thoại, chỉ là một con số ngắn che giấu vùng gọi đến.
“Ai vậy nhỉ? Sao có thể có số điện thoại như vậy nhỉ?”, Diệp Đông Lâm không khỏi tự lẩm bẩm.