Mạc Phong nằm nghiêng người trên mặt đất: “Không sao, tôi không chết được!”
“Vậy anh đứng dậy đi!”, Tống Thi Vũ nén không cười thành tiếng: “Ai bảo anh vênh váo, lợi dụng người ta thì cũng phải trả giá chứ!”
Tuy rằng phát vừa rồi có hơi mạnh, nhưng cũng coi như trong cái rủi có cái may, chiếm được lợi từ đối phương.
Điều này cũng có hơi xấu hổ thật.
“Vợ à, em phải chịu trách nhiệm cả cuộc đời sau này của anh đấy!”, Mạc Phong một tay chống đất, nhảy đôi lông mày nhe răng cười.
Mới giây trước còn đau chết đi sống lại, giây sau đã lại tỏ ra bỉ ổi ngay được.
Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh: “Xem ra tôi đá còn chưa đủ mạnh nhỉ! Anh còn ăn nói vớ vẫn được nữa!”
Lúc này Mạc Phong nhăn mũi: “Quái, cô hầm cái gì trong nồi thế?”
“Á! Sườn của tôi!”, Tống Thi Vũ kêu lên, lập tức lao vào bếp.
May mà chỉ hơi dính nồi một chút, Mục Thu Nghi từ bên ngoài bước vào và khóa chặt cửa bếp.
“Cậu chưa bỏ thuốc vào đúng không?”. Mục Thu Nghi vội vàng bước tới hỏi.
Tống Thi Vũ lấy ra từ trong túi xách một cái chai nhỏ: “Vẫn chưa, sao thế? Có phải vừa đá anh ta một cái xong nên xót người ta rồi? Không định dạy cho anh ta một bài học nữa à?”
“Ha ha! Xót anh ta á? Mình không thể gϊếŧ được anh ta thì thôi!”
Nói rồi cô mở vung và đổ cả vào trong nồi nấu sườn.
“Nhiều quá rồi đấy! Như thế này thì anh ta sẽ bị đau bụng chết mất!”, Tống Thi Vũ vội vàng ngăn cản.
Nhưng đã quá muộn, cả chai thuốc xổ đã bị đổ lên đó.
Mục Thu Nghi đảo qua đảo lại đũa thật đều và ngửi ngửi: “Thơm thật, biết thế mình phải ăn một miếng trước khi cho thuốc vào! Thi Vũ này, thật không ngờ là tài nấu ăn của cậu lại tốt như vậy đó, biết sớm thì trước đây đã không phải ăn mì gói rồi!”
“Đừng có mơ, nếu biết mình biết nấu nướng, chẳng phải là ngày nào cũng sai mình làm sao? Người ta còn chưa có người yêu đây này, mình không muốn làm bà cô mập đầu! Có điều liệu mình có chơi tên đó hơi quá rồi không?”, Tống Thi Vũ gãi đầu, nở một nụ cười gượng gạo, đổ cả lọ vào chắc là khiến người ta tiêu chảy đến tận sáng mai mất. Mời đọc truyện trên Truyện App
“Hừ! Cậu không biết là vừa rồi tên đó nằm trên người mình đã lợi dụng mình quá đáng như thế nào đâu, anh ta lại còn… Bóp mình một cái!”, đôi mắt to ngấn nước của cô lóe lên, hậm hực nói.
Họ đẩy cửa bưng tất cả bát đĩa bước ra, Mạc Phong đã chuẩn bị sẵn sàng để ăn, trên tay cầm dao nĩa như sắp ăn đồ Tây.
Nhưng khi nhìn thấy những gì được bưng ra liền không nói nên lời!
Một đĩa sườn, một đĩa bắp cải, một đĩa đậu phộng?
“Hả? Chỉ ăn cái này thôi hả? Không có thịt sao?”, Mạc Phong ngồi ỉu xìu trên ghế, Cạn lời.
Cứ tưởng bà cô này có thể nấu món nào ngon ngon tí cơ, vừa rồi ngửi mùi vị hơi giống thịt bò Kobe nên anh còn chuẩn bị cả dao nĩa.
Tống Thi Vũ chỉ vào đĩa sườn và cáu kỉnh nói: “Thật không biết tốt xấu gì cả, cái này không phải thịt sao? Tôi chuẩn bị riêng cho anh đấy, dạo gần đây tôi và Thu Nghi đang giảm cân nên ăn chay thôi!”
“Nể tình anh vừa lăn lộn vì đau đớn, mấy cái xương sườn này đều là của anh hết”, Mục Thu Nghi cũng mỉm cười đẩy cái đĩa về phía trước mặt Mạc Phong.
Hai người phụ nữ này đột nhiên trở nên dịu dàng như vậy!
Càng dịu dàng càng khiến người ta cảm thấy có cái gì xảo trá trong đó.
Mạc Phong liếc nhìn miếng thịt trên đĩa: “Không phải cô cho thuốc vào đây đấy chứ?”
Thình thịch……
Tống Thi Vũ đứng phắt lên: “Này, anh quá đáng quá rồi đấy, khó khăn lắm tôi mới nấu ăn mà anh lại nói như vậy!”
“Không ăn thì đổ đi, có người tốt với mình mà không biết quý trọng!”, Mục Thu Nghi vẻ mặt lạnh lùng bưng cái đĩa lên.
Anh vội cầm lấy đĩa: “Được rồi, được rồi, anh ăn là được chứ gì. Có điều anh có một yêu cầu!”
“Nói nhảm nhiều thế nhỉ, bảo anh ăn thức ăn thôi mà sao lắm yêu cầu thế hả?”, hai người phụ nữ cùng thấp giọng quát.
Phải đó, không phải chỉ là ăn thịt thôi sao, làm gì mà phản ứng dữ vậy?
“Hình như có ai đó còn có tiết mục chưa biểu diễn nhỉ, vừa ăn vừa nhảy múa đi!”, Mạc Phong gắp một miếng xương sườn cho vào miệng nhai.
Hai người phụ nữ nhìn thấy Mạc Phong cuối cùng cũng ăn, vẻ mặt trở nên kích động.
Chỉ một chiếc xương sườn chưa đủ để tạo ra tác dụng mạnh mẽ của thuốc.
Tống Thi Vũ gượng cười, nhăn nhó đứng lên: “Được rồi, cô nương này sẽ đáp ứng yêu cầu của anh!”
Nói xong, cô ấy liền lấy ống thép lúc trước mang về nhà lại.
Chỉ mặc một bộ đồ sát nách.
Gợi cảm và quyến rũ!
Thân hình này quả đúng là ngực nở mông cong. Bình thường Mạc Phong chỉ là thích chống đối với cô ấy mà thôi.
Đàn ông bình thường nhìn thấy sẽ phản ứng theo bản năng, đặc biệt là đôi mắt quyến rũ của quý cô này.
Tung tung!
Đâu ra đó!
Mạc Phong nhìn cũng bị cuốn hút, anh ăn hết miếng sườn này đến miếng sườn khác.
Người bình thường sẽ có phản ứng trong khoảng mười phút sau khi ăn món này, nhưng đã gần hai mươi phút mà làn da của Mạc Phong vẫn còn hồng hào chẳng có gì khác cả.
Tống Thi Vũ nhảy đến mức mồ hôi nhễ nhại, nhưng tên này vẫn không hề xuất hiện tình trạng gì cả.
“Chuyện gì thế nhỉ?”, Tống Thi Vũ nhìn Mục Thu Nghi lẩm bẩm.
Nhưng Mục Thu Nghi cũng dang tay, ý nói là cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Phong đang xem, bỗng nhiên thấy vũ điệu dừng lại: “Này, sao không nhảy nữa hå?”
“Sao hả, tôi còn phải nhảy đến khi anh thỏa mãn hay sao?”, Tống Thi Vũ trừng mắt nhìn anh và nói với vẻ tức giận.
Khi bước đến trước bàn, trên đĩa đã không còn mấy miếng nữa, còn hai ba miếng là sạch đĩa rồi.
Cô ấy ngẩng đầu kiểm tra thời gian, đã hai mươi phút trôi qua.
“Không đúng, tại sao vẫn chưa có tác dụng nhỉ?”
Mạc Phong xoay người lau miệng: “Hai người thật sự không ăn sao? Món sườn chua ngọt này khá ngon, xem ra tôi đã đánh giá thấp cô rồi!”
Mục Thu Nghi nghiêng người thì thầm vào tại Tống Thi Vũ: “Không phải là hết hạn rồi đấy chứ?” Mời đọc truyện trên Truyện App
“Chắc không đầu, sáng nay mình mới mua mà!”
Mạc Phong ăn đĩa sườn này phải nói là quá ngon.
Ngay cả bản thân Tống Thi Vũ cũng chảy nước miếng, nhìn thấy chỉ còn lại hai miếng cuối cùng, cô ấy liền bưng cái đĩa lại chỗ mình.
“Để cho chúng tôi chút đi, khó khăn lắm mới nấu ăn mà còn không được miếng nào vào mồm!”
Mạc Phong vươn vai ngáp một cái: “Được rồi, hai miếng này để lại cho hai người!”
Thực ra, Mục Thu Nghi đã thèm ăn lắm rồi, nhưng không dám ăn.
“Không sao thật chứ?”, Mục Thu Nghi nhìn Tống Thị Vũ nói, vẫn cảm thấy không yên tâm lắm.
“Không sao, không phải tên kia ăn rồi cũng chẳng làm sao đấy ư? Bây giờ cái gì cũng là đồ giả, ngay cả thuốc cũng không ngoại lệ, haiz..”, Tống Thi Vũ nói xong gắp một miếng bỏ vào miệng: “Không tệ lắm, không ngờ lâu rồi mình không xuống bếp mà tài nấu ăn vẫn ổn thế!”
Thấy cô ấy ăn ngon lành như vậy, Mục Thu Nghi liếʍ liếʍ môi: “Vậy thì….. Vậy mình cũng ăn một miếng…”
Hai cô gái cười nói rôm rả, họ đều không để ý rằng khóe miệng Mạc Phong ngồi ở mép sofa khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh nhìn đồng hồ trên tường và bắt đầu đếm ngược.
“Mười!”
“Chín!”
“Tám!”