Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 68: Tôi đã trả tiền

"Xí! Không xin lỗi!" Triệu Thúy Phượng cười nhạt.

"Cả nhà đều mang cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu này, còn không biết xấu hổ mà chạy đến bất động sản cao cấp như vậy..."

Bốp!

Chưa dứt lời, Lăng Túc Nhiên đã giơ tay tát một bạt tai.

Ss!

Xung quanh vang lên tiếng hít hà.

Vị này thật là hung dữ, một lời không hợp đã ra tay rồi!

“Anh… anh dám đánh tôi?” Triệu Thúy Phượng sửng sốt hồi lâu mới điên cuồng kêu lên.

“Tôi nói lại lần nữa!” Lăng Túc Nhiên trợn mắt: “Xin lỗi!”

"Đồ khốn kiếp, tôi..." Đương nhiên Triệu Thúy Phượng không thể xin lỗi được, liền mở miệng chửi bới.

Bốp! Bốp!

Hai cái tát lại vang lên, độ mạnh không hề nhỏ, khóe miệng Triệu Thúy Phượng đỏ ngầu.

"Kiều Tam, bà không quản con rể của mình à? Cậu ta thật quá đáng, sao có thể vô duyên vô cớ đánh người thế được!" Vương Thu Vân nhìn Thẩm Kiều Tam mà có chút tức giận.

“Tại sao phải quản?” Thẩm Kiều Tam đáp lại: “Những người mắt chó nhìn người thấp như cô ta nên dạy cho một bài học!”

"Bà..." Vương Thu Vân tức giận bừng bừng.

"Thằng ranh, mày không muốn sống nữa hả? Mày muốn giở trò lưu manh ở đây thì cũng phải hỏi xem đây là đâu chứ!" Nghe thấy động tĩnh bên này, năm sáu tên vệ sĩ bước nhanh tới.

“Lập tức quỳ xuống xin lỗi chủ quản Triệu cho tôi!” Tên đứng đầu trong đó chỉ vào Lăng Túc Nhiên và tức giận quát lớn.

Rắc rắc!

Lăng Túc Nhiên vươn tay nắm lấy ngón tay của anh ta, dùng sức bẻ ra, một tiếng giòn vang lên, ngón tay của tên bảo vệ lập tức rũ xuống.

"A..." Bảo vệ hét lên thảm thiết.

“Ranh con, mày muốn chết à!” Năm nhân viên bảo vệ còn lại vội vàng chạy lên sau khi nhìn thấy cảnh này.

"Con mẹ nó, đều dừng tay lại hết cho tôi!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một thanh niên cường tráng chưa tới bốn mươi tuổi được mấy người mặc đồ đen vây quanh đang vội vàng chạy tới.

“Anh Tôn.” Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, Triệu Thúy Phượng lộ ra biểu cảm quyến rũ, nhanh chóng đi qua nghênh đón anh ta.

"Anh Tôn, anh đến đúng lúc lắm, thằng nhãi này làm loạn ở đây, thế mà còn ra tay đánh em, anh..."

Bịch!

Chưa nói dứt lời, thanh niên tên Tôn Quốc Việt đi vài bước tới đá cô ta một cước, khiến cô ta văng ra rồi nằm trên mặt đất không ngừng nôn khan.

“Anh Tôn, anh sao vậy?” Mấy tên nhân viên bảo vệ ngẩn người.

Bịch! Bịch! Bịch!

Tôn Quốc Việt không nói lời nào, đá một cước vào mỗi người khiến họ ngã lăn quay ra mặt đất, sau đó quát lớn.

"Mắt chó tụi mày mù rồi à, dám vô lễ như vậy với anh Lăng, tụi mày chê mạng quá dài hả?"

Nói xong, anh ta bước nhanh tới chỗ anh Lăng, cúi đầu thật sâu: "Rất xin lỗi anh Lăng, người phía dưới không có mắt, đã đắc tội rồi, xin anh Lăng bớt giận."

Trong lúc nói, thân thể của anh ta khẽ run lên, trên trán đồng thời chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Xoạch!

Nhìn thấy cảnh này, những chiếc cằm xung quanh lần lượt rơi xuống đất, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt trợn mắt há mồm.

Hầu hết bọn họ đều biết người thanh niên trước mặt, đây là một nhân vật nổi tiếng ở Đông Khởi.

Nhưng bây giờ, anh ta lại đi cầu xin một người đàn ông trẻ tuổi, điều đó là không thực tế!

"Anh biết tôi?"

Lăng Túc Nhiên đánh giá đối phương trong chốc lát, trong đầu không có ấn tượng gì.

"Vâng... đúng ạ..." Tôn Quốc Việt cung kính đáp: "Anh Lăng, tôi có thể mượn bước nói chuyện được không?"

“Có việc gì?” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Quả thật là có chút việc, chỉ cần vài phút của anh Lăng thôi.” Tôn Quốc Việt nói.

“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên dừng lại nói với Tần Nhã Khiết: “Nhã Khiết, em và chú dì chờ anh một lát.”

“Dạ!” Tần Nhã Khiết gật đầu.

“Anh Lăng, mời đi bên này!” Sau khi nói xong, Tôn Quốc Việt chỉ vào Triệu Thúy Phượng và nói với những người phía sau: “Trông chừng cô ta, đợi lát nữa tôi sẽ xuống xử lý cô ta!”

“Rõ!” Hai người áo đen gật đầu.

Hai phút sau, Lăng Túc Nhiên và Tôn Quốc Việt đến một văn phòng lớn.

Phịch!

Tôn Quốc Việt trực tiếp quỳ gối về phía Lăng Túc Nhiên, cả người run lên: "Xin anh Lăng tha tội, tôi không biết đám người dưới dám đối xử với anh Lăng như thế."

“Đứng lên đi!” Lăng Túc Nhiên vung tay lên: “Làm sao anh biết tôi?”

“Thưa anh Lăng, tôi là người của nhà họ Tào, tôi đã nhìn thấy anh trong khách sạn vào đêm đó!” Tôn Quốc Việt đáp lại.

“Tào Tùng Quân?” Cuối cùng Lăng Túc Nhiên cũng có phản ứng: “Bất động sản này là của công ty Tùng Quân sao?”

“Vâng… Vâng!” Tôn Quốc Việt mạnh mẽ gật đầu.

“Thảo nào!” Lăng Túc Nhiên lại nhàn nhạt nói: “Nhân viên bán hàng trong công ty các người đều có đức tính như thế à?”

"Vâng... Rất xin lỗi, là tôi không kỷ luật người bên dưới tốt, xin anh Lăng tha lỗi..." Cả người Tôn Quốc Việt lại run lên.

Bây giờ anh ta còn có cả ý định muốn gϊếŧ chết Triệu Thúy Phượng. Cô ta dám đối xử với anh Lăng như vậy, quả là muốn đưa anh ta vào chỗ chết mà!

Người đàn ông trước mặt là người mà ngay cả Thẩm Quang Hải và Viên Bội Thẩm cũng phải cúi đầu hành lễ, nhất định là một nhân vật lớn đứng trên mây!

Hơn thế nữa, buổi tối ngày hôm đó, anh ta đã tận mắt chứng kiến

Hầu Ưng, cường giả số một thế giới ngầm, bị Lục Tần Nam tùy ý tát một cái đã bay ra ngoài.

Thử hỏi, anh ta làm sao có thể kɧıêυ ҡɧí©ɧ một nhân vật ở đẳng cấp này được!

Nói xong, anh ta đứng dậy, đi tới bàn giám đốc, cầm một tài liệu giống như hợp đồng đưa cho Lăng Túc Nhiên.

"Anh Lăng, ông Tào biết nhà của các anh sắp bị phá bỏ nên đặc biệt dặn dò tôi giao cho anh tòa nhà này!"

"Ngày mai tôi vốn định cùng ông Tào tới thăm hỏi anh, không ngờ anh lại đích thân đến đây."

"Anh chỉ cần ghi tên chủ hộ và số chứng minh nhân dân vào giấy tờ này, các thủ tục còn lại tôi sẽ cho người đi làm, đợi sau khi có giấy chứng nhận nhà đất sẽ gửi cho anh!"

“Ồ?” Lăng Túc Nhiên không ngờ Tào Tùng Quân lại có ý nghĩ này.

Anh cười nhạt nói: "Cho dù là tặng nhưng tôi vẫn còn có chút tiền ấy, để tôi mua tòa nhà này."

Vừa nói, anh vừa lấy từ trong người ra một tấm thẻ vàng đen đưa cho Tôn Quốc Việt: "Quẹt thẻ đi! Mật khẩu là sáu số sáu!"

“Không được, thật sự không được đâu anh Lăng!” Tôn Quốc Việt vội vàng lắc đầu: “Nếu để cho ông Tào biết tôi lấy tiền của anh, ông ấy nhất định sẽ cắt đứt tay tôi.”

Ss!

Nhìn thấy Lăng Túc Nhiên thản nhiên lấy ra một tấm thẻ kim cương vàng đen, Tôn Quốc Việt không khỏi hít hà một hơi.

Anh ta đương nhiên nhận ra tấm thẻ này, theo tìm hiểu của anh ta thì số tiền gửi tối thiểu trong thẻ này cũng bắt đầu từ hàng chục tỷ.

Ngoài ra, thẻ này còn có chức năng thấu chi, hạn mức thấu chi tối thiểu cũng phải hàng chục tỷ!

“Đi quẹt thẻ đi, sau đó kêu ông ta gọi cho tôi, tôi sẽ nói cho ông ta biết!” Lăng Túc Nhiên đáp lại.

“Thật sự không lấy tiền ạ!” Tôn Quốc Việt lại lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi.

Sao anh ta dám nhận tiền của Lăng Túc Nhiên!

Tào Tùng Quân đã sớm dặn dò qua, đối với nhân vật lớn kiểu này thì phải tìm mọi cách nịnh nọt. Đừng nói là tòa nhà vua, cho dù là giao cả khu nhà cho anh cũng được.

“Anh muốn tôi đích thân gọi điện thoại cho Tào Tùng Quân hả?” Giọng điệu của Lăng Túc Nhiên trở nên lạnh lùng.

"Vậy... vậy được rồi..." Cả người Tôn Quốc Việt run lên, sợ hãi nhận thẻ ngân hàng.

Trong lòng anh ta âm thầm than khổ, số tiền này không dễ nhận chút nào!

Năm phút sau, cả hai bước ra khỏi văn phòng.

“Dì à, dì điền tên và số chứng minh thư vào đi!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt đưa tài liệu cho Thẩm Kiều Tam.

“Ý… ý của con là gì?” Thẩm Kiều Tam thoáng sửng sốt, Tần Doanh Bác và con gái đồng thời nhìn sang.

“Con đã trả tiền tòa nhà vua đó rồi!” Lăng Túc Nhiên lại cười.

"Dì điền thông tin nhận dạng của dì vào, đến lúc đó trên giấy chứng nhận bất động sản sẽ ghi tên của dì nên cần thông tin của dì."

"Gì?"

Cả gia đình bốn người Tần Doanh Bác đồng thời kêu lên.

Hai chân Thẩm Kiều Tam trở nên mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.