Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 45: Không chịu khuất phục

“Đã rõ!” Sau khi Lục Tần Nam gật đầu, hình như đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Đúng rồi, đại ca, chuyện lần trước anh bảo tôi điều tra có kết quả rồi.”

“Năm năm trước, hậu sự của người nhà bố nuôi anh là do nhà họ Lý tìm người làm, mộ địa cũng là bọn họ tìm người quét dọn.”

“Cậu chắc chứ?” Ánh mắt của Lăng Túc Nhiên chợt nháy.

Năm năm trước, sau khi nhà họ Trịnh xảy ra chuyện, anh được Tần Nhã Khiết cứu, sau đó bị ông già đưa đi. Hậu sự của nhà họ Trịnh anh cũng không giúp được gì.

Anh vốn cho rằng, hậu sự người nhà bố nuôi sẽ không có người dám làm, nhiều nhất chỉ là bộ phận cảnh sát sắp xếp người xử lý đơn giản một chút.

Nhưng cách đây không lâu, từ miệng Phán Quan, anh biết được, năm đó có người hảo tâm ra mặt làm hậu sự cho người nhà của nhà họ Trịnh.

Anh bảo Phán Quan đi điều tra rốt cuộc là người nào làm, nhưng vẫn luôn không có kết quả. Những người ra mặt năm đó dường như đã không còn ở Đông Khởi nữa rồi.

Không ngờ rằng, lại là nhà họ Lý làm.

Nhà họ Lý, là gia tộc đứng thứ hai ở Đông Khởi.

Trước khi nhà họ Trịnh chưa xảy ra chuyện, quan hệ của nhà họ Lý với nhà họ Trịnh cũng khá tốt, không ít sản nghiệp của nhà họ Lý đều hợp tác với nhà họ Trịnh.

Lăng Túc Nhiên cũng có ấn tượng tất tốt đối người nhà họ Lý, đặc biệt là ông cụ nhà họ Lý, thời trẻ từng ở quân doanh hơn hai ba mươi năm, một thân chính nghĩa, không chịu khuất phục.

Có lẽ cũng bởi vì điều này, mới có thể khiến ông ấy đứng ra giúp nhà họ Trịnh xử lý hậu sự trong thời khắc khó khăn!

“Vâng!” Lục Tần Nam gật gật đầu: “Mà chính là vì nguyên nhân này, mấy năm nay nhà họ Lý cũng rất khó khăn!”

“Nhà họ Vương với nhà họ Đào liên thủ chèn ép gia tộc bọn họ, bây giờ nhà họ Lý thậm chí không được xếp vào hàng gia tộc top ba của Đông Khởi nữa.”

“Nhà họ Triệu không tham gia sao?” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên lóe lên một tia sắc bén, sau đó hỏi lại.

“Ở bên ngoài, nhà họ Triệu không tham gia vào chuyện của nhà họ Lý!” Lục Tần Nam gật đầu nói: “Tôi đoán là không nhắm tới sản nghiệp của nhà họ Lý, cho nên giao cho hai nhà Vương Đào.”

“Hơn nữa, nghe nói ông cụ Lý bị thương nặng là do nhà họ Vương với nhà họ Đào sắp xếp, không chỉ mất hết tu vi toàn thân, lại còn bị tàn tật.”

Vụt!

Nghe đến đây, một luồng khí giận dữ lạnh băng trên người Lăng Túc Nhiên toát ra, ánh mắt ngưng tụ lại.

“Đi tới nhà họ Lý!” Sau khi ngưng lại một chút, Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói.

“Rõ!” Lục Tần Nam sau khi gật đầu, một chân đạp chân ga xuống.

Trang viên nhà họ Lý, nằm gần công viên phía Đông thành phố, chiếm diện tích không lớn cũng không nhỏ.

Năm năm trước, trang viên nhà họ Lý rất đông đúc.

Năm năm sau, nơi đây lại vô cùng yên tĩnh.

Trước khi xảy ra chuyện, các tập đoàn công ty dưới quyền của nhà họ Lý, giá trị sản lượng mỗi năm ít nhất cũng tới nghìn tỷ, lợi nhuận cũng rất khả quan.

Nếu tiếp tục phát triển với tốc độ đó, không chừng chỉ mấy năm sẽ có hi vọng tiến vào đội ngũ gia tộc số một Đông Khởi.

Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện, hai nhà Vương Đào hợp lực chèn ép, đồng thời truyền tin ra ngoài, nếu có công ty tiếp tục hợp tác với tập đoàn nhà họ Lý, chính là đối đầu với hai nhà bọn họ.

Vì thế, chỉ trong một đêm, toàn bộ khách hàng trên dưới đã ngừng hoàn toàn hợp tác với tập đoàn nhà họ Lý, khiến tập đoàn nhà họ Lý rơi vào đình trệ.

Hai gia tộc lớn nhân cơ hội phân chia sản nghiệp của nhà họ Lý, không ít công ty nhỏ bên dưới bị bọn họ thu mua với giá rất thấp.

Trong thời gian mấy năm, giá trị sản lượng của tập đoàn nhà họ Lý trực tiếp rớt giá không đến một nghìn năm trăm tỷ, còn mượn ngân hàng bốn mươi năm nghìn tỷ, đứng sát bờ vực phá sản và vỡ nợ.

Nhà họ Lý bây giờ, tài sản lớn nhất ngoại trừ khu nhà của gia tộc này ra, cũng chỉ còn lại một phòng trà ở trung tâm thành phố.

“Ông nội, hôm nay trời trong xanh, con đưa ông ra sân phơi chút nắng nhé.” Giọng một cô gái trẻ vang lên.

Một cô gái tầm hai mấy tuổi đẩy một chiếc xe lăn từ căn biệt thự ra, trên xe lăn có một người già tóc bạc trắng.

Hai người họ chính là ông cụ nhà họ Lý tên Lý Đình Long với cháu gái ông ấy là Lý Thanh Huyền.

“Ha ha, được!” Lý Đình Long cười lớn.

Tuy rằng hai chân tàn tật, nhưng tâm trạng ông cụ có vẻ rất tốt.

“Ông nội, ngày hôm qua chuyên gia xem sức khoẻ của ông xong nói như thế nào ạ? Ông ấy có thể điều trị được không?” Hai người đi vào khu nhà, Lý Thanh Huyền hỏi.

“Thời gian lâu quá rồi, không thể làm gì được nữa!” Một nỗi buồn ảm đạm chợt lóe lên trong đáy mắt Lý Đình Long.

“Đến ông ấy cũng không còn cách nào sao ạ?” Trên mặt Lý Thanh Huyền hiện lên một tia thất vọng, thầm thở dài một hơi.

“Nhóc Huyền, đừng thở dài. Mấy năm gần đây ông nội cũng quen rồi.” Lý Đình Long cười nói.

“Mỗi ngày đều xem sách như vậy, đi phơi nắng, cũng tốt mà!”

“Ông nội, ông có hối hận không?” Lý Thanh Huyền đột ngột hỏi một câu.

“Hối hận cái gì?” Lý Đình Long hỏi.

“Năm năm trước, nếu nhà họ Lý chúng ta không cho người xử lý giúp nhà họ Trịnh, sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra, sức khỏe của ông cũng sẽ không có vấn đề.” Lý Thanh Huyền đáp lại.

“Nhóc Huyền, con phải nhớ kỹ!” Lý Đình Long nói với giọng điệu đầy ẩn ý.

“Con người sống cả đời này, quan trọng nhất chính là hai chữ yên lòng. Cho dù gặp bất kỳ khó khăn gì cũng phải nghe theo chủ ý ban đầu của trái tim.”

“Có lẽ, trong mắt người khác cho rằng, Lý Đình Long năm đó đã làm một chuyện cực kỳ ngu ngốc. Nhà họ Trịnh đã không còn rồi, ông lại còn kéo tiền đồ của nhà họ Lý xuống.”

“Nhưng mà, ông nói cho con nghe, nếu năm năm trước, ông không làm chuyện đó, ông cũng sẽ sống rất chật vật!”

“Bởi vì, ông không thể vượt qua được cửa ải của chính mình!”

“Mà bây giờ, ông đang sống vô cùng thanh thản, ổn định! Như thế là đủ rồi, không phải sao?”

“Vâng!” Lý Thanh Huyền hiểu như không hiểu gật gật đầu.

“Ngoài ra, con phải tin rằng, mọi thứ đều có nhân quả, thiện ác sau cùng đều có báo!” Lý Đình Long tiếp tục nói.

“Con hiểu rồi!” Lý Thanh Huyền lại lần nữa gật đầu.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn độn vang lên.

Một người có khuôn mặt dữ tợn, dáng người cường tráng đầu hói dẫn theo hai ba mươi người đàn ông xăm trổ đi vào khu nhà.

“Khốn nạn, lại là mấy người, mấy người rốt cuộc muốn làm gì?” Sau khi nhìn thấy đối phương, Lý Thanh Huyền cả người run lên lớn tiếng hét.

“Em gái đừng lo lắng, anh đây cũng sẽ không ăn thịt em đâu!” Tên đầu trọc tên là Hồng Cương nhìn từ trên xuống dưới Lý Thanh Huyền liếʍ liếʍ môi.

Sau đó, nhìn về phía Lý Đình Long mở miệng nói: “Ông Lý, chuyện lần trước nói với ông đó, ông suy nghĩ kỹ chưa?”

“Ba tỷ mà muốn mua phòng trà khu trung tâm của nhà họ Lý chúng tôi sao? Cậu nói tôi cần phải suy nghĩ kỹ không?” Lý Đình Long lạnh lùng đáp lại.

“Ha ha, ông Lý, cho ông mặt mũi ông không thèm nhận à!” Hồng Cương cười lạnh một tiếng.

“Có thể cho ông ba tỷ, ông nên thắp hương bái Phật, nếu ông còn ngoan cố, đừng nói là ba tỷ, đến một đồng cũng không được nhận đâu!”

“Được rồi, đừng nhiều lời ở đây nữa, phòng trà kia không thể bán cho các người, cút đi!” Lý Đình Long cau mày.

“Ông Lý, một người phế vật như ông còn coi bản thân là nhân vật to lớn gì vậy chứ?” Hồng Cương trầm giọng xuống.

“Ông cho rằng nhà họ Lý của ông vẫn là nhà họ Lý của năm năm trước hay sao?”

“Ông có tin không, bây giờ tôi sẽ gϊếŧ chết lão già ông cũng không có người quan tâm đâu!”

“Vậy cậu có thể thử xem!” Lý Đình Long tức giận nói.

“Ồ, nhìn dáng vẻ này là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!” Hồng Cương vung tay lên.

“Người đâu, cho lão già này một bài học!”